Tử Dương

Chương 392: Chương 392: Khơi thông dẫn nước




Dịch giả: Mr.Crazy111

Biên: argetlam7420

Tận thế giáng xuống, Thiên Đình cùng địa phủ sẽ ngăn cách với nhân gian. Cũng chính bởi vì như vậy nên Nam Hải Long tộc mới dám làm việc táo tợn đến thế. Trong đầu Mạc Vấn lúc này bỗng chốc hiện ra quang cảnh người chết đói, chết khát khắp nơi. Nếu như trận mưa nước biển đổ xuống toàn bộ nước Triệu quốc thì tất cả cây cỏ sẽ chết héo hết, đây không chỉ là tai ương cho bách tính, mà các loài sinh vật khác cũng khó lòng sống sót.

Ngay lúc Mạc Vấn lòng như lửa đốt, mưa to đột nhiên dừng lại, không có dấu hiệu nào báo trước.

Mạc Vấn vội vàng bước ra điện ngước nhìn bầu trời, chỉ thấy trên trời mây đen đã tiêu tan, bầu trời sáng sủa quang đãng.

“Sư phụ, người không có chuyện gì chứ?” Vô Danh chưa bao giờ thấy Mạc Vấn sắc mặt khó coi như lúc này.

“Sư phụ có khả năng đã làm một chuyện cực kỳ sai lầm rồi.” Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, trận mưa lớn này sẽ gây ra cực kỳ hậu quả nghiêm trọng, Nam Hải Long tộc mất hết nhân nghĩa như vậy, ngày trước giao Xích Mộc cho bọn họ không biết chừng là “trợ Trụ vi ngược”; “nối giáo cho giặc” rồi.

Mạc Vấn vừa dứt lời, ngoài điện lại bất ngờ nổi lên gió lớn. Gió vừa nổi lên mưa liền rơi xuống so với lúc trước càng nhanh càng to hơn. Lần này mưa hạ xuống không mang theo vị mặn chát, Mạc Vấn giơ tay tiếp lấy, phát hiện là nước ngọt.

Trận mưa nước biển lúc trước rất to, lần này mưa xuống so với lúc trước còn phải to gấp mấy lần, đúng là mưa tầm tã như trút nước.

Vô Danh từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng thấy qua trận mưa to cỡ này, “Sư phụ, mưa lớn như vậy chỉ sợ dân chúng sẽ phải chịu lũ lụt.”

“Đây là hành động cấp cứu của Long tộc, lúc trước mưa xuống chính là nước mặn, nếu như không có nước ngọt hòa tan đi thì sẽ khiến cây cỏ chết khô, dù có gây ra lũ lụt thì hậu quả so ra cũng đỡ hơn.” Mạc Vấn như trút được gánh nặng.

Vô Danh nghe xong vẫn mù tịt không hiểu. Bởi mưa rơi quá lớn, bên trong điện đã bắt đầu bị dột, Vô Danh vội vàng đem hũ vại ra hứng lấy.

Trận mưa lớn này tới rạng sáng vẫn chưa ngớt, Mạc Vấn chỉ hy vọng thời gian mưa càng lâu càng tốt, mưa xuống thời gian càng dài, ảnh hưởng của cơn mưa nước biển lúc trước sẽ càng nhỏ.

Vào buổi trưa, trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chiếu sáng khắp mặt đất.

Ngoài điện có chiếc vại lớn, Mạc Vấn múc một vốc nước mưa nếm thử, phát hiện đã không còn vị mặn nữa, trận mưa to kéo dài mấy canh giờ đã đem vị mặn của cơn mưa nước biển tẩy đi hết.

Tới lúc này, Mạc Vấn lại bắt đầu lo lắng mưa xối xả sẽ gây lụt, bèn dẫn theo Vô Danh vội vã ra ngoài xem.

“Sư phụ, ta nên đi về phía đông.” Vô Danh thấy Mạc Vấn sau khi ra ngoài lại đi theo hướng bắc, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

“Muốn học pháp thuật cần tấu lên Thiên Đình, lúc này đang là khoảng thời gian thay đổi triều đại, tận thế giáng xuống, tạm thời không thể thu lục học pháp thuật được.” Mạc Vấn nói rằng.

Vô Danh vốn đang rất háo hức vui mừng chờ được học pháp thuật, nghe được lời nói của Mạc Vấn, tâm trạng tức thì hạ xuống, mặt buồn rười rượi cúi đầu không nói.

Đổi lại bình thường Mạc Vấn nhất định sẽ mở lời an ủi, nhưng lúc này hắn đang nóng lòng muốn quan sát tình hình, không có lòng dạ nhiều lời cùng Vô Danh.

Đi được mấy chục dặm, Mạc Vấn kinh ngạc phát hiện trận mưa đêm qua to như thế mà lại không có gây ra lũ lụt. Hồ nước tuy có nước tràn ra nhưng đều chảy ra sông hết. Nước có thể rút đi thuận lợi như thế duy nhất chỉ có thể là hành động của Đông Hải Long tộc, đem trận hồng thuỷ thông qua các con sông lớn nhanh chóng dẫn vào biển rộng.

Việc này khiến cho Mạc Vấn trong lòng hỗn tạp đủ loại cảm xúc. Trước đó hắn vẫn rất có thành kiến đối với Đông Hải, bởi vì bọn họ chính là bên làm chủ vận khí của nước Triệu, nhưng thông qua việc làm đêm qua, hắn đã không còn phân biệt được Nam Hải cùng Đông Hải người nào là thiện người nào là ác nữa.

Nhưng vào lúc này, trong khu rừng kế bên bỗng có mấy tên sơn tặc lao ra, tay cầm đao kiếm hách dịch nói: “Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu muốn đi qua đây... Ui da, ui da.”

“Dám to gan chặn cướp đạo nhân, các ngươi chán sống rồi.” Vô Danh tâm trạng đang rất xấu, chính đang không tìm được chỗ phát tiết, không chờ đối phương hô xong liền xông lên phía trước tay đấm chân đá.

Vô Danh tuy rằng tuổi nhỏ nhưng học được võ nghệ cao siêu, mấy tên sơn tặc kia không phải đối thủ của nó, qua mấy hiệp liền bị Vô Danh đánh bại. Vô Danh vẫn chưa hết giận, liên tiếp ra chân đạp đá túi bụi.

“Thôi, thả bọn họ đi đi.” Mạc Vấn bây giờ mới can ngăn.

Mạc Vấn vừa dứt lời, chợt phát hiện hướng tây bắc xuất hiện một luồng khí tức dị loại hung ác đang đến. Sau khi quan sát Mạc Vấn biết được đó là khí tức của loài rắn. Chẳng bao lâu sau con dị loại kia đã từ phía tây trong núi nhanh chóng xông đến vị trí mọi người trên đường mòn, đến mức cây cỏ bị đè bẹp, đá núi bị hất văng.

Do khoảng cách khá xa, Vô Danh cũng không biết nguy hiểm đang đến gần, còn đang đắc ý răn dạy những sơn tặc kia, Mạc Vấn lắc mình mà tới, xách nó bay lên không trung.

Tới trên không, ở trên cao nhìn xuống, Mạc Vấn mới thấy rõ cái dáng vẻ con mãng xà đang xông đến kia. Vật ấy dài đến hơn chục trượng, to cỡ hai người ôm, thân đen như mực, cái đầu so với loài rắn bình thường phải lớn hơn rất nhiều, cùng đầu trâu có mấy phần tương tự, trên đầu có một cặp sừng lớn, hai con mắt to cỡ miệng bát, quả thật là một con quái vật khổng lồ.

“Sư phụ, đó là một cái gì vậy?” Tuy rằng biết rõ quái vật kia không thể bay lên cao nhưng Vô Danh vẫn cứ sợ đến tái mặt.

“Đó là quái vật do Giao Long cùng trâu rừng giao hợp mà sinh ra.” Mạc Vấn cúi đầu đánh giá con hắc xà đầu trâu đang lao nhanh tới. Vật ấy di chuyển nhanh chóng dị thường, chốc lát sau liền vọt tới phụ cận, mấy tên sơn tặc nghe được tiếng trâu kêu còn tưởng là con trâu rừng nào ở trong núi chạy tới, cho đến khi trông thấy bóng đen mới nháo nhác bỏ chạy thục mạng. Lúc này con hắc xà đã vọt tới gần, không nói lời nào há miệng nuốt sống một tên sơn tặc.

“Sư phụ, nhanh cứu người đi!” Vô Danh khẩn thiết hô.

Mạc Vấn nghe vậy cũng không có hành động, Vô Danh hồi nãy trừng trị mấy tên sơn tặc rất có khí khái của lão Ngũ, nhưng nó chung quy không phải lão Ngũ, nếu là lão Ngũ ở đây, chắc chắn sẽ gã không bảo Mạc Vấn cứu người.

Con hắc xà nuốt xong một tên sơn tặc cũng không dừng lại, mà xoay người nuốt lấy một tên khác. Lúc này mấy tên còn lại đã bị sợ vỡ mật, quá sợ hãi làm bọn họ toàn thân run rẩy, đầu óc như bị thôi miên, chỉ biết đứng ngây ra đó chờ chết.

Nhưng hắc xà cũng không ăn thịt bọn họ nữa. Sau khi nuốt hai người thì vội vàng quay đầu lại, theo đường cũ trở về, chốc lát sau nó đã vượt qua ngọn núi biến mất không thấy tăm hơi.

Mạc Vấn trong lòng rất nghi vấn, liền mang theo Vô Danh lăng không bám theo, sau khi vượt qua triền núi thì phát hiện phía tây bắc là một con sông lớn, con hắc xà kia đang bơi ngược dòng nước từ từ biến mất.

Tuy rằng không nhìn thấy hắc xà kia nhưng Mạc Vấn vẫn có thể cảm nhận được khí tức của nó. Vật ấy vào nước cũng không có bơi đi xa, mà lặn xuống đáy nước di chuyển qua lại. Theo hướng di chuyển của nó, nước sông vốn đã đục lại càng đục thêm, bùn cát lẫn lộn, mặt nước như sôi lên.

“Sư phụ, nó đang làm gì thế?” Vô Danh nghi hoặc nhìn nước sông vẩn đục.

“Con hãy xem những hòn đá hai bên bờ sông kìa,“ Mạc Vấn chỉ lên bờ sông, “Những hòn đá kia đều là bị nó chuyển lên bờ, con quái vật ấy đang muốn mở rộng lòng sông, dẫn nước ra biển đấy.”

“Thì ra nó đang làm một việc tốt.” Vô Danh bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng trong lòng lập tức xuất hiện một mối nghi khác, “Sư phụ, nếu nó đang làm việc tốt, tại sao còn ăn thịt người?”

“Người tốt không nhất định là không làm chuyện xấu, người xấu cũng không phải cả đời chỉ làm việc ác. Con hắc xà ấy nhận lệnh khơi thông dẫn nước, việc này cần hao tổn rất nhiều sức lực, nó cần phải thường xuyên nạp năng lượng.” Mạc Vấn nói ra.

“Nó có thể ăn cá mà, tại sao lại muốn ăn thịt người?” Vô Danh hỏi.

“Nó rất có khả năng là đang phụng mệnh Long tộc, Long tộc làm việc rất có nguyên tắc, nếu làm trễ nải công việc nó có thể sẽ bị giết chết. Ở trong mắt nó chúng ta chính là đồ ăn, ngoài ra nó khơi thông con sông cũng không phải vì chúng ta đâu, chỉ là Long tộc lệnh nó làm như thế.” Mạc Vấn kiên trì giải thích, Vô Danh còn nhỏ, không thể hi vọng nó sẽ suy nghĩ như người lớn, muốn bồi dưỡng một đồ đệ thành tài đầu tiên cần phải có lòng kiên trì.

Sau khi quan sát một hồi, Mạc Vấn dẫn theo Vô Danh trở về ngọn núi, lúc này mấy tên sơn tặc còn sống sót đã chạy sạch, hai người dọc theo đường núi tiếp tục đi về hướng bắc.

Sau nửa canh giờ hai người rời khỏi núi rừng tiến vào khu vực bằng phẳng, phía trước xuất hiện một con đường cái. Tới giao lộ, Mạc Vấn nhìn xung quanh trái phải sau đó chọn hướng bên phải mà đi. Lúc chạng vạng tối thầy trò hai người đi tới một thành trì tên là Cao Châu.

Nơi này cũng là một toà thành trì do người Hán quản lý, mặc dù là người Hán quản lý, nhưng lại không thuận theo Nhiễm Mẫn, mà là do một tên thống binh ở bên ngoài nắm chức đô đốc đứng đầu.

Mạc Vấn sở dĩ biết những chuyện này là bởi ngoài cửa thành đang dán vài tờ bố cáo, bên dưới kí tên đều là “Phủ đô đốc”.

“Sư phụ, người xem tấm này.” Vô Danh chỉ tấm bố cáo chiêu hiền to nhất ngoài cửa thành “Đơn phí trăm lạng bạc a.”

Mạc Vấn thấy vậy chỉ cười, gặp thời loạn lạc, các phe nghĩa quân đều khát khao chiêu mộ hiền tài, địa vị của người tu hành vì thế mà đột nhiên tăng vọt. Trên bảng chiêu hiền người tu hành được xếp hạng trước cả trí thức hay võ sĩ, đứng hàng thứ nhất. Sắp xếp như vây là có lý do, một người tu đạo có phép thuật cao siêu có thể thay thế được thiên quân vạn mã.

Cơn mưa to đêm qua vẫn tạo ra ảnh hưởng nhất định với sinh hoạt của bách tính. Dân chúng trong thành đang bận bịu sửa chữa lại nhà cửa đã bị nước mưa làm dột nát. Lúc này nhà cửa đại khái chia làm ba loại, một loại là kiến trúc xây bằng đá dành cho quý tộc ở, còn có một loại là làm bằng gỗ, chỉ có người có tiền mới mua được, bách tính bình dân ở chính là nhà làm bằng gạch đất, hong khô rồi xây thành nhà, loại nhà này sợ nhất là gặp trời mưa.

Hai người sau khi vào thành liền tìm một quán rượu nghỉ chân, cơn mưa nước mặn đêm qua vẫn còn khiến Mạc Vấn sợ hãi, muốn uống rượu để vơi bớt nỗi sợ. Vô Danh tuổi nhỏ, Mạc Vấn không cho uống rượu, nó chỉ đành uống canh rau.

Thầy trò hai người ngồi xuống không lâu, một đội quan binh tuần tra đi qua cửa quán rượu, viên giáo úy đầu lĩnh nhìn thấy Mạc Vấn liền vội vàng xông vào quán rượu đi thẳng tới chỗ hắn.

“Kính chào đạo trưởng.” Viên giáo úy tới gần chắp tay kính cẩn chào Mạc Vấn.

“Bần đạo xin đáp lễ, tướng quân có gì chỉ giáo?” Mạc Vấn nhíu mày nhìn viên giáo úy một chút, phát hiện cũng không quen biết người này.

“Xin hỏi đạo trưởng đạo hiệu là gì, thanh tu ở nơi nào?” Viên giáo úy vừa nói chuyện vừa nhìn thanh trường kiếm bên cạnh Mạc Vấn.

“Tướng quân có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.” Mạc Vấn nói ra, dựa vào lời nói của người này không khó nhìn ra đối phương cũng không quen biết hắn, lần này đến đây chính là để thăm dò.

“Không biết đạo trưởng đến Cao Châu là thăm bạn bè hay là du lịch?” Giáo úy nhìn vào ghế trống ở bàn Mạc Vấn.

Mạc Vấn thấy gã lễ nghi chu toàn, liền gật đầu, ra hiệu gã có thể ngồi xuống, “Ta cùng đồ nhi chỉ là đi ngang qua quý châu, ăn cơm xong, nghỉ chân liền đi.”

Viên giáo úy kia kéo băng ghế dài ngồi xuống, quay đầu lại hướng chủ quán hô, “Chủ quán, tiền cơm của vị đạo trưởng này do ta tính.”

“Không dám làm phiền ngài, tướng quân cứ nói thẳng ý đồ ra đi.” Mạc Vấn nhìn Vô Danh một chút, Vô Danh hiểu ý, cúi đầu ăn cơm.

“Haiz, một lời khó mà nói hết.” Giáo úy thở dài lắc đầu.

Gã vốn cho là Mạc Vấn nhất định sẽ truy hỏi, không ngờ Mạc Vấn cũng không nổi lòng hiếu kỳ, báo hại chính mình lâm vào hoàn cảnh khó xử, chỉ có thể tự mình mở đầu câu chuyện. Nguyên lai vị đô đốc cai quản Cao Châu tên là Trầm Quan Thanh, người này vẫn một lòng hướng Phật, sau khi xưng bá một phương liền rộng rãi chiêu mộ người tài, dù là đạo nhân, tăng nhân hay yêu đạo, chỉ cần có bản lĩnh đều được phong làm khách quý, đối đãi hậu hĩnh, lễ nghi chu toàn.

Hắn làm việc như vậy, tướng lĩnh thuộc hạ đều rất nể phục, ra sức tìm kiếm người tiến cử. Sau một năm cũng mời chào được vài kỳ nhân dị sĩ. Viên giáo úy này mấy ngày trước cũng tiến cử hai vị đạo nhân, hai đạo nhân này rất có bản lĩnh, rất được Trầm Quan Thanh coi trọng.

Chẳng biết vì sao đến một hôm nọ, những người tu hành được phủ Đô đốc mời chào bỗng dưng bỏ chạy hết không còn một mống, hai gã đạo nhân do gã tiến cử cũng gia nhập hàng ngũ đào tẩu. Người đời đều rất coi trọng những người tu hành, cho rằng bọn họ có thể liệu sự như thần, đạo nhân kéo nhau bỏ đi khiến cho Trầm Quan Thanh hãi hùng khiếp vía, đứng ngồi không yên.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu mỉm cười, đại đa số đạo nhân tu vi linh khí đều rất bình thường. Sau khi tận thế giáng xuống, họ bỗng nhiên thấy không cách nào mượn dùng được thiên địa linh khí, thi triển không ra phép thuật nữa, ở lại chỉ có xấu mặt, không chạy trước thì còn làm gì.

“Sư phụ, con ăn no rồi.” Vô Danh đặt bát đũa xuống.

Mạc Vấn móc ra ngân lượng muốn tính tiền, viên giáo úy kia thấy thế vội vàng kéo tay hắn muốn trả tiền thay, nhưng vào lúc này, có một chiếc xe chở tù nhân từ trên đường phố chạy qua, “Chân nhân, chân nhân...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.