Tử Dương

Chương 413: Chương 413: Cô gái tóc đỏ




Dịch giả: argetlam7420

Do khoảng cách khá xa, lại thêm với thanh âm đối phương rất nhỏ, nên tiếng hỏi này của cô gái Mạc Vấn phải chú ý lắm mới nghe thấy được.

“Bần đạo là Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử.” Mạc Vấn nói lên đạo hiệu, không cần biết nơi này là chỗ ở hay là nơi giam cầm, chủ nhà đã hỏi thăm theo lễ nghi đều phải trả lời.

“Điều gì phải đến rốt cục cũng đến.” Đối phương nghe vậy than nhẹ một câu.

Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày, nghe giọng đối phương thì có vẻ đã sớm đoán được hắn sẽ tới.

Con quạ đen thừa dịp Mạc Vấn phân tâm từ trên bầu trời lao thẳng xuống tấn công, Mạc Vấn kịp khôi phục tinh thần giơ tay lên phát ra linh khí đánh bay nó đi, lần này hắn phát ra linh khí rất là mạnh mẽ, quạ đen kia bị đánh đau phát ra tiếng kêu chói tai.

“Người phải chết là ta, không được ra tay với Hắc Nô.” Trên đảo lại truyền tới thanh âm cô gái.

Mạc Vấn nghe vậy càng nghi ngờ, dựa theo thanh âm thì cô gái này tuổi tác cũng không lớn, đến tận bây giờ vẫn không hiện thân chứng tỏ nàng ta là bị giam cầm ở chỗ này, người này đến rốt cuộc có lai lịch ra sao, lý do gì lại bị giam ở đây?

Con quạ đen mặc dù trúng đòn nhưng vẫn liên tục lao tới, ý định ngăn cản hắn đến gần hòn đảo, nhưng vào lúc này, trên đảo bỗng truyền đến một tiếng chim hót rất êm tai, tiếng chim hót này hiển nhiên là từ miệng cô gái phát ra, thanh âm mặc dù không lớn nhưng trong trẻo nhẹ nhàng, âm điệu uyển chuyển, hệt như tiếng tiên nhạc trên Thiên Đình vậy.

Nghe tiếng chim hót phát ra, con quạ đen không còn ngăn cản Mạc Vấn lên đảo nữa, vỗ cánh bay trở về đảo, đáp xuống một cây đại thụ quác quác kêu lên một tiếng quái dị.

Lúc này Mạc Vấn vẫn còn cách đảo khá xa, nhưng hắn căn cứ cử chỉ con quạ đen cúi đầu liền đoán được nó hẳn là đang cúi đầu nhìn cái gì, nói cách khác, ở chính giữa hòn đảo chắc chắn phải có một khu vực địa thế hơi thấp.

Chốc lát sau Mạc Vấn đặt chân lên hòn đảo hoang, đảo mắt nhìn quanh không thấy gì khác thường liền tiếp tục bước đến khu vực giữa đảo.

Hắn lúc trước phán đoán không sai, chính giữa đảo này quả nhiên có một cái hố, bất quá tới gần hắn mới phát hiện cái hố này so với hắn tưởng tượng còn sâu hơn nhiều, phía trên hố chỉ lớn cỡ miệng giếng, nhưng càng sâu xuống phía dưới càng rộng, cúi người xuống nhìn phát hiện phía bên dưới phải sâu đến vài chục trượng, dưới đáy hố có nước, màu nước đục ngầu, bên trong tối đen như mực. Trên mặt nước trôi nổi rất nhiều mẩu bánh mì đã thối rữa, từ miệng hố tỏa ra một thứ mùi hôi chua khó ngửi.

Ở chính giữa đáy hố có một cô gái đang đứng, bởi vì từ trên cao nhìn xuống nên không thể thấy rõ tướng mạo nàng ta, chỉ có thể nhìn được cái đầu nàng hơi dài, mái tóc màu đỏ tươi rất đặc biệt.

Hai cánh tay cô gái bị một cái xích màu xanh trói lại, mỗi cánh tay bị trói ở hai bên vách đá, mặc dù nhìn không rõ lắm nhưng Mạc Vấn vẫn có thể nhìn ra cô gái này không mặc quần áo.

Tới hiện tại Mạc Vấn đã có thể xác định nơi này cũng là một địa điểm giam cầm, chuyên để nhốt nữ dị loại Thượng Thanh Tông vi phạm thiên quy, cô gái tóc đỏ này chắc hẳn cũng là dị loại, sở dĩ hắn không cảm giác được khí tức của nàng ta là bởi ở cửa hang có bình chướng hoặc trận pháp vô hình.

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn thử phát ra một tia linh khí thăm dò, đúng như dự đoán, linh khí đi tới cửa hang liền bị ngăn cản lại, bức bình chướng này có tính co dãn, cho thấy đây là một bình chướng do bậc cao nhân lập nên.

Xác định một điểm này đồng thời Mạc Vấn còn đoán được người lập ra bức bình chướng này là Thải Y đạo cô, Thải Y đạo cô lúc trước đã từng động thủ với hắn, hắn rất quen thuộc với linh khí thuộc tính hỏa của bà ta. Ngoài ra còn có thể xác định một điều, cô gái bị giam cầm kia có cái đầu hơi dài và mái tóc đỏ, cho thấy bản thể nàng ta cũng là một loài chim thuộc tính hỏa.

“Ra tay đi.” Thanh âm cô gái từ đáy hố truyền tới.

Mạc Vấn nghe tiếng nhìn xuống, phát hiện người này lúc nói chuyện không hề ngẩng đầu lên nhìn mình, như vậy có thể thấy người này tính tự tôn rất cao, không muốn ngẩng mặt lên nhìn người khác.

“Ngươi là người phương nào?” Mạc Vấn nghi ngờ hỏi, lúc trước đi tìm A Cửu hắn đã từng xem qua cuốn “Thanh Vũ văn tập”, biết tất cả những nơi giam cầm di loại của Thượng Thanh Tông, nhưng nơi này hoàn toàn không có trong đó.

“Hừ, muốn giết cứ giết, còn cần hỏi han nhiều lời nữa sao?” Cô gái hừ lạnh một tiếng tỏ ý miệt thị.

“Ngươi rốt cuộc là dị loại thuộc môn phái nào?” Mạc Vấn truy hỏi.

Cô gái kia nghe vậy vẫn không đáp lời. Mạc Vấn đợi thêm một lát, thấy nàng vẫn không mở miệng liền đứng thẳng dậy, bước về phía bắc đến chỗ một hòn đá xanh. Hòn đá xanh cách cửa hang có vài chục bước, lớn cỡ hòn đá mài, có hình tròn, thỉnh thoảng lại tỏa ra một luồng khí lạnh yếu ớt.

Con quạ đen đậu trên cành cây thấy Mạc Vấn đi tới chỗ hòn đá xanh thì kêu lên một tiếng quái dị lao xuống, định ngăn cản hắn đến gần.

Mạc Vấn thấy vậy trong đầu nhanh chóng tính toán, khối đá xanh kia có khả năng sẽ gây ra bất lợi cho cô gái, cho nên con quạ đen mới có ý ngăn cản hắn. Nghĩ đến đây thì hắn dừng lại, xoay người trở lại cửa hang.

“Ngươi bị kẹt ở đây bao lâu rồi?” Mạc Vấn lên tiếng hỏi.

“Hừ hừ.” Cô gái dưới đáy hố nghe Mạc Vấn nói lại một lần nữa phát ra tiếng hừ lạnh, tiếng hừ lạnh này có bảy phần khinh bỉ, ba phần đau khổ.

“Bần đạo không biết ngươi là ai, lần này tới đây cũng không phải để lấy mạng ngươi, ngươi mau nói ra tên tuổi lai lịch, không chừng ta còn có thể cứu ngươi thoát khốn.” Mạc Vấn ôn hoà nói, bởi vì chuyện của A Cửu nên hắn rất đồng cảm đối với những nữ dị loại vi phạm bị giam cầm.

“Đùa giỡn với người sắp chết thú vị lắm sao?” Cô gái tóc đỏ uất ức nói.

Thây đối phương cố chấp, lại còn tỏ ý khinh miệt mình khiến Mạc Vấn rất chán ghét, “Nhắc lại một lần nữa, ta là Thượng Thanh chuẩn đồ Thiên Khu Tử, ta với ngươi không thù không oán, vì sao ta phải hại ngươi?”

Cô gái tóc đỏ nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, “Ngươi là Thượng Thanh chuẩn đồ?”

“Đúng thế.” Mạc Vấn gật đầu nói, do trong hố quá tối, cô gái mặc dù đã ngẩng đầu lên nhưng hắn vẫn không cách nào nhìn thấy rõ mặt mũi đối phương, bất đắc dĩ đành phải nghiêng đầu nhìn kỹ.

“Thượng Thanh chuẩn đồ sao có thế là hạng đê tiện như ngươi?!” Cô gái tóc đỏ cười lạnh mắng.

Mạc Vấn nghe vậy cảm thấy nghi ngờ, không hiểu vì sao đối phương lại nói câu này, ngẫm nghĩ một chút mới hiểu được cô gái kia lúc trước ngẩng đầu lên làm lộ hết thân thể, lại thấy hắn nghiêng đầu nhìn nên mới cho là hắn đang muốn nhìn bộ ngực của nàng.

Mạc Vấn có lòng muốn giải thích, nhưng do dự một lát lại không nói gì, hiểu lầm kiểu này chẳng có cách nào giải thích được, cũng không thể nói “Ta chỉ nhìn mặt của ngươi, không có ý gì khác.”, đối phương chắc chắn sẽ không tin. Bực mình, hắn chỉ đành nói: “Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”, rồi đứng lên xoay người muốn đi, nhưng đi được mấy bước lại dừng lại, cô gái bị giam ở nơi này quả thật là thê thảm, cho dù không ra tay cứu nàng thì cũng nên thay nàng ta chuyển lại lời nhắn cho người yêu.

“Người yêu của ngươi là đệ tử môn phái nào, tên họ là gì, ta sẽ thay ngươi chuyển lời nhắn cho hắn.” Mạc Vấn trở lại cửa hang lên tiếng hỏi.

“Hừ!” Cô gái tóc đỏ nghe xong lại hừ lạnh.

“Ngươi hừ hừ cái gì, ta có lòng tốt muốn giúp ngươi, nhưng ngươi lại bất chấp lý lẽ, khinh thường ta, coi ta không ra cái gì.” Mạc Vấn giận dữ quát một câu rồi đạp đất bay đi.

Mạc Vấn vừa mới bay lên lại không nhịn được dừng lại, bởi vì cô gái tóc đỏ kia vừa nói một câu, “Ta ở đâu ra mà có người yêu? Muốn giết cứ giết, cần gì phải làm bẩn sự trong sạch của ta?”

Không đúng, nếu không có người yêu thì sẽ không vi phạm điều cấm, nếu không vi phạm điều cấm thì tại sao nàng ta lại bị Thải Y đạo nhân giam ở chỗ này?

Trong lòng còn nghi vấn, Mạc Vấn lại hạ xuống đất đi tới cửa hang nhìn cô gái kia nói, “Bần đạo nói lại một lần cuối cùng, ta lần này tới chỉ vì con quạ kia làm điều ác, có người mời bần đạo tới làm hàng phục nó, quả thật không phải tới để giết ngươi.”

“Thật chứ?” Cô gái tóc đỏ một lần nữa ngẩng đầu.

“Thật! Ngươi đến cùng là môn hạ của phái nào, nếu chưa phạm vào điều cấm cấm dị loại lấy nhau thì Thải Y đạo nhân vì sao lại bắt ngươi giam ở chỗ này?” Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.

“Địa lao này là nơi rừng thiêng nước độc, chu vi trăm dặm quanh đây đều có trận pháp ngăn cách, không phải thần tiên thì không thể đi vào, ngươi làm thế nào đến được nơi đây?” Cô gái tóc đỏ vẫn không chịu nói ra tên họ.

Mạc Vấn nghe vậy lúc này mới biết xung quanh cái đầm nguyên lai còn có một đạo trận pháp nữa, “Chắc là sau khi tận thế tới thiên địa bị đóng kín, làm cho trận pháp nơi này mất đi tác dụng.”

“Tận thế tới rồi sao?” Cô gái kinh sợ hỏi.

“Đã giáng xuống nhiều ngày rồi.” Mạc Vấn gật đầu.

“Thì ra là như vậy, lúc trước ta đã có nhiều mạo phạm mong Thiên Khu chân nhân thông cảm, xin hỏi chân nhân, ngài có biết Thanh Vũ Môn không?” Cô gái rốt cuộc yên tâm, thở dài một tiếng rồi hỏi.

“Biết, đó là môn phái Thải Y đạo nhân tu hành trước khi phi thăng.” Mạc Vấn đáp.

“Làm phiền chân nhân đến Thanh Vũ Môn nói với Chưởng giáo đương nhiệm tới đây gặp ta.” Cô gái nói tiếp.

Mạc Vấn nghe vậy cũng không đáp ứng ngay, Thanh Vũ Môn nằm ở phía nam, mà hắn lúc này đang ở nước Lương vùng Tây Bắc, hai nơi cách nhau quá xa, nếu là lăng không phi hành đi hao tổn rất nhiều linh khí, sợ là so với biến hóa ra Thanh Long còn tốn nhiều hơn.

Cô gái bị giam cầm mặc dù đang gặp nạn nhưng vẫn rất có chí khí, thấy Mạc Vấn do dự thì chỉ than thở cúi đầu, cũng không lên tiếng cầu xin thêm.

Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi lên tiếng, “Chân nhân chắc hẳn cũng biết sau khi tận thế giáng xuống đạo nhân sẽ không thể mượn thiên địa linh khí làm phép nữa, cũng không cách nào hấp thu thiên địa linh khí, nơi này cách Thanh Vũ Môn mấy ngàn dặm, bần đạo lại mang đồ đệ ở bên người, hành động không thuận tiện cho lắm, chi bằng chân nhân cứ nói cho bần đạo biết nguyên nhân bị giam cầm, nếu xác thực là vô tội, bần đạo sẽ nghĩ cách cứu chân nhân thoát khốn.”

“Bình chướng bằng linh khí này sức một người không thể phá được đâu.” Cô gái tóc đỏ lắc đầu.

“Bần đạo có thể phá được, nhưng ta cần phải biết đầu đuôi mọi chuyện đã. Không phải bần đạo lắm chuyện, nhưng ta không hề biết lai lịch của chân nhân, bần đạo lo lắng thả nhầm người xấu.” Mạc Vấn nói, cô gái kia một mực không xưng tên họ làm hắn có hơi bất mãn.

“Không phải ta muốn giấu giếm, mà là chuyện này quan hệ quá lớn, người nào biết nội tình sợ là sẽ dẫn tới họa sát thân, xin chân nhân thứ lỗi.” Cô gái chậm rãi lắc đầu.

“Vậy được rồi, nếu chân nhân không thể nói, bần đạo cũng không tiện vặn hỏi, chân nhân tạm thời chịu đựng mấy ngày, ta sẽ lập tức xuôi nam đến Thanh Vũ Môn, mời chưởng giáo đương nhiệm tới gặp chân nhân.” Mạc Vấn nói.

“Đa tạ chân nhân.” Cô gái tóc đỏ ngẩng đầu cảm tạ.

Mạc Vấn không nói thêm nữa, vận khí bay về phương bắc. Lúc trở về thành trong đầu hắn tràn đầy nghi ngờ, thân phận người này hẳn phải rất đặc biệt, Thải Y đạo nhân bí mật nhốt nàng ta ở chỗ này đến cùng là vì sao?

“Sư phụ, chuyện sao rồi?” Vô Danh thấy Mạc Vấn trở về liền bước nhanh ra đón.

“Vi sư có chuyện quan trọng phải đi khoảng ba ngày, con cứ ở đây an tâm chờ ta.” Mạc Vấn bảo Vô Danh.

“Dạ vâng.” Vô Danh gật đầu đáp ứng.

Mạc Vấn ra cửa tìm một người làm trong Hoàng phủ rồi giao phó, “Yêu vật kia rất lợi hại, bần đạo phải cần ít nhất ba ngày mới có thể hàng phục được nó, tiểu đồ đệ của ta tạm thời lưu lại quý phủ, nhất định phải chăm sóc nó chu đáo, cơm canh không được thiếu.”

Giao phó xong, Mạc Vấn lập tức xuôi nam, bay được một trăm dặm đổi hướng sang tây nam, nếu cứ bay mãi thế này quá hao tổn linh khí, chi bằng trở lại Thượng Thanh quan một chuyến nhờ lão Ngũ chở đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.