Tử Dương

Chương 533: Chương 533: Chuẩn bị chiến đấu




Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Lão Ngũ nghe vậy không hỏi tiếp, lão có thể hiểu được ý tứ trong câu “nỗ lực hết sức” đấy.

Tâm tình của Mạc Vấn lúc này vô cùng sa sút, Xi Vưu đang dẫn theo đại quân hung thú tiến nhanh xuôi nam mà đám người Lưu Thiếu Khanh đã hao hết linh khí, Cửu Anh còn chưa thuần hóa hoàn toàn, ngay cả linh khí của chính mình cũng không còn thừa bao nhiêu, lại không có viện quân mạnh mẽ tiếp ứng, tình huống trước mắt cực kỳ bất lợi đối với phe mình.

“Mạc chân nhân, nó lại muốn chạy.” Tiếng nói của Quỳnh Dao từ phương bắc truyền đến.

Mạc Vấn lúc này đang rất sầu muộn, nghe thấy Quỳnh Dao la hét khiến tâm tình hắn càng thêm bực bội, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ lách mình tiến lên sử dụng Tam Muội chân hỏa ép Cửu Anh trở về lộ trình đang đi.

“Đến khi nào mới có thể khống chế được yêu vật này?” Mạc Vấn hỏi Quỳnh Dao.

“Còn cần khoảng mười ngày nữa.” Quỳnh Dao suy nghĩ một chút mở miệng đáp.

“Trước mắt Xi Vưu đã dẫn theo đại quân hung thú ồ ạt xâm nhập phía nam, tối đa bảy ngày sẽ đánh đến Ung châu.” Mạc Vấn nói ra, hiện tại hắn cấp bách muốn đi đến tiền tuyến, nhưng hết lần này tới lần khác bị Cửu Anh giữ lại trong rừng sâu núi thẳm này.

“Vậy làm sao bây giờ?” Quỳnh Dao cũng rất lo lắng.

“Mau chóng thuần phục nó, chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất đi đến Ung châu.” Mạc Vấn nói ra, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng không thể vứt bỏ Cửu Anh, không có nó thì phe mình ngay cả nửa phần thắng cũng không có.

Quỳnh Dao ừm một tiếng, tiếp tục tiến tới thuần phục Cửu Anh, lần này ba người không cần phải tiếp tục chạy tới Hắc quận, chỉ cần dừng lại ở đây, tập trung tinh thần thuần hóa con vật khổng lồ nhưng ngu ngốc này.

Quỳnh Dao cho rằng việc đã lâu mà không thuần phục được Cửu Anh là do bản thân mình nên cực kỳ áy náy, Mạc Vấn thấy thế chỉ có thể nói những lời động viên cô, thực ra việc này cũng không trách được cô, đừng nói là thuần phục con Thần Thú ngu xuẩn thời thượng cổ này, ngay cả thuần phục một con chim nhỏ cũng cần mấy tháng thậm chí lâu hơn nữa.

Bên ngoài đang đánh nhau long trời lở đất mà ba người chỉ có thể ở lại trong rừng núi hoang dã này, Mạc Vấn trong lòng vô cùng lo lắng, cũng may mấy ngày tiếp theo Cửu Anh dần dần nghe lời, ba ngày sau đã có thể chở Quỳnh Dao bay lên không trung, con vật khổng lồ này vỗ cánh bay lên trời gây nên thanh thế khiến người ta cực kỳ sợ hãi, quả nhiên là một thân che trời, phong vân biến sắc.

Sáng sớm ngày thứ tư, Dạ Tiêu Diêu lại tới đây một lần nữa.

“Binh mã Tân châu cầm chân Xi Vưu ở đó ba ngày, cho tới đêm qua thành đã bị phá, đại quân Xi Vưu lại tiếp tục xuôi nam.” Dạ Tiêu Diêu báo cáo tình hình chiến đấu.

“Ngao Nhu đã từ Nam Hải trở lại chưa?” Mạc Vấn hỏi, thành trì Tân châu rất lớn, binh mã rất đông do vậy mới có thể ngăn cản đại quân hung thú ba ngày, ba ngày này trong tình cảnh nguy cấp lại cực kỳ đáng quý.

“Cũng vừa trở về, mang theo rất nhiều vật luyện đan, nhưng không đủ thời gian, muốn luyện ra một lò đan dược bổ khí cần ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, chúng ta không thể nào bổ sung linh khí đã hao tổn trước khi đại quân bên địch tiến tới.” Dạ Tiêu Diêu đã không còn hay vui cười như ngày xưa, lo lắng lắc đầu.

“Ngươi lập tức trở về đi, mang linh vật mà Ngao Nhu đưa tới đến đây.” Mạc Vấn mở miệng nói ra, trải qua quá nhiều lần thu nhặt nên đảo ở Nam Hải đã không còn nhiều linh vật nữa, Ngao Nhu có thể mang về nhiều linh vật luyện đan trong thời gian ngắn như vậy quả thực làm cho hắn cảm thấy bất ngờ, nhưng nhờ đó cũng có thể thấy được Long tộc Nam Hải đã giúp đỡ bọn họ hết sức, mặc dù không tiện chính thức xuất binh nhưng sau lưng lại ra sức vì bọn họ vơ vét linh vật luyện đan.

“Ngươi mang theo đan đỉnh ở trên người?” Dạ Tiêu Diêu khó hiểu hỏi.

“Không, ngươi lập tức trở về mang linh vật đến, nhanh chóng khởi hành đi.” Mạc Vấn thúc giục gã.

Dạ Tiêu Diêu thấy thần sắc Mạc Vấn như thế, biết rõ hắn đã tính trước mọi việc, tình huống khẩn cấp nên cũng không thể lưu lại quá lâu, gọi Kim Điêu nhanh chóng trở về phía đông.

“Lão gia, cậu muốn dùng lò đan bát quái kia?” Lão Ngũ đến gần.

“Trừ thứ này ra đã không còn biện pháp nào khác.” Mạc Vấn gật đầu nói, nhiều ra thêm ba ngày khiến cho hắn thấy được một tia hy vọng.

“Ta đi chuẩn bị củi lửa.” Lão Ngũ xoay người rời đi.

Sở dĩ Mạc Vấn lúc trước lo lắng chính là vì bị Cửu Anh giữ chân ở nơi đây, khiến cho hắn không thể nào nhúng tay vào chiến sự, lúc này ngoài việc giúp đỡ Quỳnh Dao thuần phục Cửu Anh đồng thời hắn có thể luyện ra đan dược, đúng là nhất cử lưỡng tiện rồi.

Ung châu cách nơi này hơn hai nghìn dặm, lúc chạng vạng tối Dạ Tiêu Diêu một lần nữa đi tới, mang đến một cái hòm gỗ lớn, cái hòm gỗ này thực ra cũng không phải làm bằng gỗ, mà dùng liễu biển chế thành, không nặng nhưng lại chắc chắn.

Lúc này Mạc Vấn và lão Ngũ đã mở ra một cái sơn động tránh gió ở chân dốc sườn núi phía nam, hơn nữa đã chuẩn bị rất nhiều củi, sau khi Dạ Tiêu Diêu đi tới thì Mạc Vấn mở hòm gỗ ra, chỉ thấy bên trong bày rất nhiều linh vật, tổng cộng trên dưới có bảy tầng, bên trong những linh vật này có nhiều mầm linh vật chưa thành thục, không hỏi cũng biết lần này Nam Hải đã dốc hết vốn liếng.

Mắt thấy linh vật được mang đến, Mạc Vấn lập tức đốt cháy phù chú mời Hắc Bạch Vô Thường tới, bởi vì thời gian cấp bách nên Mạc Vấn không cùng hai người hàn huyên quá nhiều, lập tức nói ra chuyện mình cần nhờ vả, Hắc Bạch Vô Thường vui vẻ đồng ý, sau chốc lát đã mang về cái đỉnh luyện đan bát quái kia.

Mạc Vấn thu hồi viên đan dược trong đỉnh, dựa theo Âm Dương Ngũ Hành pha trộn dược thảo cho cân đối. Lão Ngũ đã sớm đợi từ lâu, chờ Mạc Vấn hoàn thành việc pha trộn liền lập tức lên lò nhóm lửa.

“Cái đan đỉnh này từ đâu có vậy?” Dạ Tiêu Diêu nghi hoặc nhìn cái đỉnh, từ trước đến giờ y chưa từng thấy cái đan đỉnh nào lớn như vậy, dựa theo lời nói của Ngọc Linh Lung thì đan đỉnh càng nhỏ càng tốt, vì vậy y rất hoài nghi tác dụng của cái đan đỉnh này.

“Đi mượn về đấy.” Mạc Vấn thuận miệng nói ra, sau đó quay người hỏi Hắc Bạch Vô Thường, “hai vị nhân huynh thời gian qua công tác ở nơi nào?”

“Chúng ta đi lại khắp nơi. Huynh đệ ta vô năng, không thể chia sẻ nỗi lo với chân nhân, thực sự rất là hổ thẹn.” Hắc Vô Thường lúng túng lắc đầu.

“Lời này của Phạm huynh sai rồi, người báo mộng tình hình quân địch cho Tiết Độ Sứ Tân châu để lão sớm đề phòng không phải là Phạm huynh sao?” Dạ Tiêu Diêu ở bên nói ra.

Hắc Vô Thường lắc đầu nói ra, “Hai người chúng ta cũng chỉ có thể làm đến đó thôi.”

“Khách khí rồi, không biết hai vị có biết lai lịch của yêu vật này?” Mạc Vấn đưa tay chỉ vào Cửu Anh đang đậu trong rừng phía Tây.

“Con vật này có lẽ là Cửu Anh trong truyền thuyết?” Hắc Vô Thường nói nhưng không khẳng định.

“Đúng là con vật này, chúng ta có ý định dùng nó để chống cự đàn hung thú mà Xi Vưu dẫn theo, hai vị cho rằng có phần thắng hay không?” Mạc Vấn nói ra, Hắc Bạch Vô Thường sau khi hiện thân liên tiếp nhìn qua phía tây, không hỏi cũng biết họ cực kỳ hiếu kỳ với Cửu Anh, nếu cứ giấu giếm hai người thì sẽ khiến họ hiểu lầm mình đề phòng như với người xa lạ.

“Tương truyền con vật này có thể phun ra Thủy Hỏa, nếu như lợi dụng để làm việc thiện, hiển nhiên sẽ bách chiến bách thắng.” Hắc Vô Thường gật đầu lần nữa.

“Kiểu dáng của cái đan đỉnh này thật kỳ quái, lấy được từ nơi nào hay sao?” Dạ Tiêu Diêu không ngừng quan sát lò đan.

“Lần này để đem nó tới chúng ta đã ra tay với thổ địa, chỉ sợ việc này sẽ để lại hậu hoạn, Dạ chân nhân có lẽ nên làm người ngoài cuộc thì tốt hơn.” Trên mặt Bạch Vô Thường hiện lên vẻ lo lắng.

Hắc Vô Thường nghe vậy nhíu mày nhìn Bạch Vô Thường một cái, nói thật quá có đôi khi không phải ưu điểm, mà là tật xấu.

Nghe được lời nói của Bạch Vô Thường, Mạc Vấn trong lòng rùng mình, ý Bạch Vô Thường là họ đã phải đi cướp đỉnh, so với ăn trộm thì cướp đoạt càng là tội nặng hơn, chờ đến khi thiên địa mở ra thì thổ địa trông coi đan đỉnh kia chắc chắn sẽ báo cáo việc này.

“Chuyện không đáng ngại, chuyện không đáng ngại, thổ địa kia không canh gác kỹ nên bản thân cũng có sai lầm, chờ chúng ta dùng xong lò đan sẽ đưa trả lại sau đó chân thành nhận lỗi, tăng thêm hương khói, chắc nàng sẽ không báo cáo việc này đâu.” Hắc Vô Thường mở miệng an ủi Mạc Vấn.

Mạc Vấn đưa tay vỗ nhẹ bả vai Hắc Vô Thường, những người dẻo mồm dẻo mép chưa hẳn đã là không trượng nghĩa, việc này người bị hại lớn nhất là Hắc Bạch Vô Thường, nhưng hai người chẳng những không hề oán trách hắn mà còn nói ra những lời khiến hắn an tâm.

“Rốt cuộc cái đỉnh này là trộm từ người nào thế?” Dạ Tiêu Diêu cảm thấy khó hiểu.

“Đây là đan đỉnh mà Tây Vương Mẫu sử dụng trước khi phi thăng.” Mạc Vấn thở dài.

Dạ Tiêu Diêu nghe vậy ngạc nhiên trố mắt, “Các ngươi dám đụng đến đồ đạc của bà ấy?”

“Đã đụng hai lần rồi.” Lão Ngũ ở bên nhóm lửa nói xen vào.

“Trông coi tốt đan đỉnh đi.” Mạc Vấn nghiêng đầu răn dạy, sau đó quay người hỏi Hắc Bạch, “Thổ địa kia hiện tại như thế nào?”

“Bị chúng ta giữ ở nguyên chỗ, “ Hắc Vô Thường nói ra, nói xong giơ tay với Mạc Vấn cùng Dạ Tiêu Diêu, “Hai người chúng ta pháp lực thấp kém, chỉ có thể làm chút ít chân chạy truyền tin, nếu như ngày sau hai vị chân nhân có gì sai khiến, có thể kêu gọi bất cứ lúc nào.”

Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu chắp tay nói lời cảm tạ, tiễn đưa Hắc Bạch Vô Thường.

“Ta đi về trước, nếu như tình hình chiến đấu có thay đổi sẽ lại đến báo cho ngươi.” Dạ Tiêu Diêu gọi Kim Điêu bay lên trời.

“Giờ này ngày mai lại đến đây, khi đó sẽ có đan dược bổ khí ra lò, ngươi hãy mang về chia cho mọi người.” Mạc Vấn nói ra.

“Nhanh như vậy?” Dạ Tiêu Diêu rất là kinh ngạc.

Mạc Vấn khẽ gật đầu, Dạ Tiêu Diêu một lần nữa nhìn về lò đan kia một cái mới cưỡi chim điêu trở về.

“Lão Ngũ.” Phía tây truyền đến tiếng la của Quỳnh Dao.

“Sao lại đói bụng lúc này chứ.” Lão Ngũ đứng thẳng người lên.

Mạc Vấn cất bước tiến lên thế chỗ của lão Ngũ, lão Ngũ chạy đến khu đất trống biến thân thành Cự Bức, đi đến phía tây núi tìm đồ ăn cho Cửu Anh, thực ra Cửu Anh chỉ cần một lần ăn no là có thể nhịn trong nhiều ngày nhưng từ khi nó thoát khốn đến nay vẫn chưa từng được ăn no.

Sau nửa canh giờ lão Ngũ mang về hai con hổ, hổ phương nam nhỏ hơn một chút so với hổ phương bắc, lão Ngũ ngậm một con, nắm một con, cố gắng bay trở về.

Hai con hổ này chỉ bị rống cho ngất đi, cũng chưa mất mạng, mà đây cũng là yêu cầu của Quỳnh Dao vì phòng ngừa lúc Cửu Anh lâm trận chỉ chực ăn uống mà không giết địch, nàng cố gắng mang vật còn sống phóng tới trước mắt Cửu Anh, nó vì lo lắng con mồi trốn đi sẽ luôn luôn giết chết hết tất cả bọn chúng mới bắt đầu ăn uống, mà cái này cũng chính là mục đích mà Quỳnh Dao hy vọng đạt tới.

Ngày kế tiếp Cửu Anh một lần nữa chở theo Quỳnh Dao bay lên trời, sau chốc lát bay lượn trên không trung lại hạ xuống đất, sau khi rơi xuống đất nàng lại bắt đầu gọi lão Ngũ.

“Thằng không làm gì thì lại được ăn, thằng làm tối mắt lại chẳng được miếng nào.” Lão Ngũ lẩm bẩm đứng dậy chạy đi tìm đồ ăn cho Cửu Anh.

Mắt thấy Cửu Anh bắt đầu nghe theo Quỳnh Dao chỉ huy, áp lực trong lòng Mạc Vấn giảm xuống, đã có Cửu Anh giúp sức, nếu như mọi người lại có đầy đủ đan dược bổ khí, trận chiến này có thể liều mạng được.

Lúc chạng vạng tối Dạ Tiêu Diêu tới đây một lần nữa, Mạc Vấn giao năm viên đan dược bổ khí cho y, Dạ Tiêu Diêu cầm đan dược lập tức quay trở về, Mạc Vấn ở nơi này nên không biết bên ngoài chiến sự đang vô cùng thê thảm, sở dĩ đại quân hung thú của Xi Vưu có thể hành động nhanh như vậy chính là vì chúng nó không cần quân lương tiếp tế, dân chúng trong thành trì phá được chính là vật giúp chúng nó no bụng, nơi mà hung thú đi qua, nơi đó không còn bóng người.

Lò đan bát quái luyện ra từng viên một, giai đoạn trước ra đan rất nhanh, mà sau khi dược lực giảm đi thì ra đan rất là chậm chạp, linh khí bên trong mỗi viên cũng sẽ dẫn giảm bớt, vì vậy Mạc Vấn liên tiếp thay đổi thảo dược trong lò đan để có thể nhanh chóng luyện ra đan dược bổ khí. Dạ Tiêu Diêu bôn tẩu đi tới đi lui, mang đan dược bổ khí mà Mạc Vấn luyện ra về Ung châu, cung cấp cho Lưu Thiếu Khanh và Ngọc Linh Lung ở tiền phương sử dụng.

Mấy ngày sau đó vào lúc mặt trời ngả về tây, Dạ Tiêu Diêu một lần nữa đi tới, bôn tẩu không dừng mấy ngày liền làm cho Dạ Tiêu Diêu mỏi mệt không chịu nổi, “Xi Vưu chỉ còn cách Ung châu chưa tới tám trăm dặm nữa, chậm nhất giờ ngọ ngày mai sẽ đến.”

“Lại chờ thêm nửa canh giờ nữa, chúng ta cùng nhau trở về.” Mạc Vấn thay lão Ngũ, “đi tìm chút đồ ăn cho Cửu Anh.”

Lão Ngũ đáp lại một tiếng, vỗ cánh bay khỏi nơi này.

“Còn luyện được mấy viên nữa?” Dạ Tiêu Diêu hỏi.

Mạc Vấn lấy ra một nắm đan dược bổ khí từ trong ngực đưa cho Dạ Tiêu Diêu, “Có lẽ đã đủ rồi.”

“Dư xài, ngươi cũng nên nuốt mấy viên đi.” Dạ Tiêu Diêu cầm ba viên đan dược bổ khí đưa về phía Mạc Vấn.

“Không cần, nuốt tất cả những thứ này cũng không thể bổ sung cho ta thêm một thành linh khí, nếu không cần ta phân thần chống đỡ những hung thú kia thì chỗ linh khí còn lại đủ để ta chiến một trận với Xi Vưu.” Mạc Vấn khoát tay nói ra, mặc dù linh khí còn dư thừa trong cơ thể hắn không nhiều nhưng đủ để hắn thi triển mấy loại pháp thuật bá đạo nhất, nếu như không thể nào chiến thắng Xi Vưu thì có nhiều linh khí hơn nữa cũng vô ích.

Sau nửa canh giờ Mạc Vấn thu hồi một viên đan dược lăn xuống từ trong lò đan, bỏ miếng đan dược lúc đầu kia trở lại, sau đó gọi Hắc Bạch Vô Thường tới mang lò đan đi, tới phía Tây núi thông báo cho Quỳnh Dao tuỳ cơ hành động, sau đó mới cùng Dạ Tiêu Diêu suốt đêm chạy đến Ung châu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.