Từ Đây, Hạnh Phúc Của Em Chính Là Anh

Chương 8: Chương 8: Ấm áp




EDITOR: HANNAH

Em muốn nói thực ra anh rất tốt

Nhưng anh lại không biết

Anh thực sự rất tốt với em

Cho đi không cần nhận lại.

001.

Kể từ sau khi kết hôn, thầy S không còn quá tiết chế sức ăn của mình, tôi lại lười biếng, không thích vận động, anh ấy cũng học theo tôi không thích vận động, vòng bụng dần dần mất khống chế. Điểm mấu chốt là anh ấy lại đổ hết tội lỗi cho tôi, lý do là:

“Đồ ăn rất ngon, anh không nhịn được ăn thêm hai bát.”

“Em làm nhiều đồ ăn quá, để thừa thì lãng phí, anh đành ăn hết.”

“Nói là hai người ăn nhưng em ăn ít quá, anh đành phải ăn nhiều hơn một chút.”

……

Dần dà, cân nặng của anh tăng lên không ít. Không biết có phải vì vấn đề cân nặng hay không mà ban đêm khi ngủ anh bắt đầu ngáy. Sau khi quen dần tôi lại thấy bình thường, hơn nữa tôi toàn ngủ trước anh ấy nên không cảm thấy tiếng ngáy này có ảnh hưởng gì tới sinh hoạt của mình.

Thầy S đi công tác bồi dưỡng, tôi ở nhà một mình rất tự do, đương nhiên vẫn phải hỏi thăm xem anh thế nào. Ngày hôm sau, còn chưa tới tám giờ, tôi đã gọi điện cho anh.

Thầy S gọi tôi một tiếng “Vợ à” rồi không nói gì nữa, tôi nghe thấy giọng anh trầm xuống, trong lòng giật thon thót, liền hỏi: “Anh sao thế?”

Một lúc sau thầy S mới đáp: “Tối hôm qua anh ở cùng phòng với thầy Y, sáng nay anh liền phát hiện không thấy anh ấy đâu nữa.”

Tôi: “Hả?”

Thầy S lại nói: “Anh tìm thấy anh ấy ở sảnh khách sạn, anh ấy ngủ trên sô-pha ngoài sảnh.”

Tôi: “Anh đã làm gì anh ấy vậy? Sao anh ấy lại phải ngủ trên sô-pha ngoài sảnh?”

Thầy S buồn bực đến giọng điệu cũng thay đổi: “Anh ấy nói anh ngáy to quá làm anh ấy không ngủ được, không còn cách nào mới ôm gối chạy ra ngoài.”

Tôi: “……”

Thầy S à, anh không hiểu sao? Suy nghĩ của vợ anh vẫn chỉ dừng lại ở hai chữ “cùng phòng” kia thôi.

002.

Sau khi kết hôn thầy S bắt đầu béo lên, tôi cũng bắt đầu gọi anh là “Đồ béo”. Đến khi tôi ở cữ xong, anh ấy đã tăng phải tới 10kg so với trước khi kết hôn.

Thế nhưng anh ấy cũng không ghét việc tôi gọi anh ấy là “Đồ béo”, mỗi lần tôi ghét bỏ chuyện anh ấy béo, anh ấy lại còn trách ngược lại tôi, nói tôi làm sai cái này cái kia.

Tôi nhìn dáng người anh ấy hoàn toàn thay đổi, có lòng tốt nhắc nhở anh ấy: “Chồng à, muốn sống thọ cần phải vận động. Trước đây không lâu em từng đọc được một câu thế này, lượng đồ ăn của mỗi người trong cuộc đời là cố định, đều chỉ có chín tấn thôi, ai ăn xong trước sẽ đi trước. Từ giờ trở đi, anh tiết chế việc ăn uống lại, ra ngoài vận động nhiều hơn đi.”

Thầy S nghe xong liền không vui, miệng làu bàu: “Em đừng dọa anh. Không nói tới cái khác, em nhìn rùa có thể thọ tới ngàn năm vạn năm kìa, có con nào là không lặng lẽ nằm trong nước, em có từng thấy rùa bơi lội tung tăng chưa? Cho nên sống thọ căn bản không phải nhờ vào vận động mà nhờ sự tĩnh lặng.”

Đây chẳng lẽ lại là nguồn gốc của việc loài rùa sống thọ sao?

003.

Con trai gửi về nhà mẹ đẻ tôi trông, khi con cai sữa, tôi trở về bên thầy S, nhân thể ở bên anh mấy ngày.

Buổi sáng tôi đi mua thức ăn về, thầy S đang ngồi uống nước trong bếp, anh hỏi tôi: “Hôm nay ăn món gì thế?”

Tôi thay dép, đưa thức ăn cho anh, anh xách vào phòng bếp, sau đó tôi nghe tiếng anh cằn nhằn: “Rau cải xanh, ớt, súp lơ xanh, cà rốt. Vợ ơi, anh là người chứ đâu phải là thỏ, em chỉ cho anh ăn thế này thôi á?”

Tôi đáp: “Em có mua thịt mà, mua một miếng to luôn”. Nói xong tôi cũng vào bếp rửa tay, chỉ thấy thầy S cầm túi thịt lên ước lượng, tôi vội “đế” thêm một câu: “Anh nhìn xem, nửa cân thịt là một miếng to như thế này, có thể làm một đĩa thịt xào đầy.”

Thầy S gật gù đồng ý.

Tôi lập tức chuyển đề tài: “Nửa cân thịt là miếng to như thế này, 10kg thịt thừa trên người em chắc có thể để đầy một chậu, nếu là thịt heo chắc ăn hai tháng cũng chưa hết.”

Thầy S để thịt xuống, ra khỏi bếp, nhưng mà lúc ăn cơm trưa, anh chỉ gắp hai miếng thịt xào nhỏ, ăn một bát cơm.

Thật hiếm có!

004.

Thầy S cuối cùng cũng chịu vận động, hẹn bạn đi đá bóng, kết quả vừa đá được nửa trận đã bị thương.

Chúng tôi đi khám mấy bệnh viện đều nói bị trật cổ chân, hơi sưng. Bôi thuốc được vài ngày thì bớt sưng nhưng anh hơi tí lại kêu đau.

Tôi hỏi: “Đau thế cơ á?”

Thầy S đáp: “Đương nhiên, bị thương gân cốt phải mất trăm ngày.”

Khoảng bốn tháng sau, đồng nghiệp gọi điện hẹn anh đi đá bóng, đúng lúc bị tôi nghe được. Chờ anh cúp máy rồi, tôi hỏi: “Anh có đi không?”

Thầy S đáp: “Không đi đâu, đau chân lắm.”

Tôi nói: “Còn đau nữa à, bảo anh xuống nhà vứt rác anh kêu đau chân, bảo anh cùng em đi bộ anh kêu đau chân… Đau chân đúng là cái cớ hoàn hảo nhỉ, không muốn làm việc gì liền lôi ra dùng.”

Thầy S bình thản xua tay: “Thường thôi thường thôi, độ hoàn hảo cũng chỉ xếp thứ ba, so ra còn kém kỳ kinh nguyệt của phụ nữ, cái cớ đó mới gọi là dùng bao nhiêu lần cũng không chán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.