Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa

Chương 10: Chương 10: Cố Phu tử nhậm chức!




Trở về nhà, Thẩm Trại Hoa lại nghĩ tới hôm nay là ngày đầu tiên Cố Nam Châu đi nhậm chức nên tốt nhất là đi sớm một chút, gạt ý niệm ngủ tiếp qua một bên, tay chân lanh lẹ nổi lửa, bỏ bánh màn thầu vào lồng hấp lại lần nữa, múc thêm chút rau ngâm, bưng sang cho Cố Nam Châu, lúc này mời trở về viện nhà mình.

Nháo nhào một phen như thế Tiểu Thụ không thể không tỉnh, cất giọng ngái ngủ hỏi: “Lý phu tử đi rồi sao?“.

Thẩm Trại Hoa gật đầu: “Trời còn chưa sáng đã lên đường, có lẽ lúc này đã sắp đến trên trấn rồi!“.

Tiểu Thụ cũng không nói thêm gì nữa, xoay người múc nước rửa mặt. Vốn đã không thích người cổ hủ cố chấp như Lý phu tử nên mới vừa rồi cô nhóc cũng chỉ thuận miệng hỏi, chứ tuyệt không quan tâm đến hành trình của người nọ chút nào.

Ăn điểm tâm xong, Cố Đồi cầm chén đũa đã rửa sạch đưa tới, Cố Nam Châu thì đứng đợi ở cửa để cùng đến học đường. Hiếm có ngày không bị Cố Đồi đeo bám, Tiểu Thụ tùy ý ăn vài miếng rồi lôi kéo Thẩm Trại Hoa bày cọc gỗ trong sân luyện võ, lấy một cuốn sách hơi rách nát ra vừa nhìn vừa luyện theo những chiêu thức quỷ dị.

Ai ngờ vẫn chưa tới thời gian ăn cơm trưa, Tiểu Thụ đang vui vẻ luyện võ liền cảm giác sau lưng có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, vừa quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là hình ảnh Cố Đồi mắt chữ O mồm chữ A, đứng trước cửa viện mặt đực ra như ngỗng.

Bình thường có rất ít thứ có thể làm cho cô nhóc chuyên chú say mê nhập tâm thế này, ngoài quyển sách nhỏ rách nát mà Tổ phụ truyền lại cho mình. Vì vậy, mỗi lần luyện tập các chiêu thức đều tập trung cao độ, nhập tâm vô cùng, hòan tòan không để ý đến xung quanh. Lúc này nếu không phải sự sùng bái trong mắt Cố Đồi quá mức nhiệt liệt, chỉ sợ Tiểu Thụ cũng sẽ không phát hiện.

Có điều vừa quay đầu lại thì chợt phát hiện một mái đầu đen lấp ló ở cửa, trong nháy mắt mê mang, Tiểu Thụ theo bản năng nhặt cây dậy giặt quần áo bên cạnh lên ném về phía đó. Mắt thấy cây gậy đang nhắm thẳng đến đầu Cố Đồi, thì đột nhiên một cánh tay mảnh khảnh giơ lên, khó khăn chặn cây gậy kia lại.

Một khắc sau, Bạch Hoa liền cầm cây gậy giặt quần áo đi vào viện, tiện tay ném xuống đất, nói: “Đừng nên ném loạn, chẳng may làm người ta bị thương thì sao?“.

Tiểu Thụ vừa ném cây gậy xong cũng liền hoảng hốt, đợi cô nhóc nhận ra người đứng trước cửa viện nhìn chằm chằm mình là Cố Đồi thì đã không kịp thu tay lại nữa, nếu không phải Bạch Hoa phản ứng nhanh, thì e là một gậy này không tài nào tránh được. Tiểu Thụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không lên tiếng.

Còn người suýt nữa bị đập vào đầu thì cứ cúi đầu không nói lời nào, vội theo vào viện, rồi quay sang cười nói với Bạch Hoa: “Đừng trách Tiểu Thụ, là đệ vụng về, Tiểu Thụ cũng không phải cố ý ném vào đệ đâu, Bạch tỷ tỷ đừng trách nàng ấy!“.

Bạch Hoa nỡ lòng nào trách cứ Tiểu Thụ, cũng chỉ mạnh miệng một chút mà thôi, thấy Cố Đồi gấp gáp bảo hộ bạn bè, chỉ cảm thấy trẻ con thật thú vị, cười cười, thuận tay ngắt má cậu nhóc, rồi hỏi: “Hoa Hoa đâu? Tỷ có chút việc cần bàn!“.

Thẩm Trại Hoa sau khi giúp đỡ Tiểu Thụ đặt những cây cọc gỗ vào sân liền đến ngay nhà Khâu nãi nãi. Sau một thời gian mưa dầm dề, thì mấy ngày nay nắng chói changg, ngay cả mặt đường cũng đã nứt toác ra. Người trong thôn đều đi đến con sông duy nhất lấy nước, ngày nào cũng phải tưới nước cho đất đúng giờ nếu không e là sẽ không thu hoạch nổi hoa mầu. Mặc dù Khâu nãi nãi không trồng trọt, nhưng trước cửa sau nhà đều trồng không ít rau dưa, diện tích không hề nhỏ. Mấy ngày nay nhìn vườn rau xanh mướt bị ánh mặt trời hun cho héo rũ, mà mình lại không có sức đi lấy nước, nên chỉ có thể nhờ Thẩm Trại Hoa. Việc này vô cùng bận rộn, cũng may Thẩm Trại Hoa khí lực lớn, tay chân lanh lẹ, trước khi mặt trời đứng bóng liền hòan tất mọi việc, một thân mồ hôi ướt đẫm trở về.

Mới vừa cất bước vào viện, liền nghe thấy Bạch Hoa hỏi thăm tung tích của mình, cho là nàng ấy có chuyện gì gấp nên chẳng buồn múc nước rửa mặt lau mồ hôi trên người, đã hỏi: “Tìm ta làm chi?“.

Bạch Hoa lập tức ném đồ sang, Thẩm Trại Hoa nhanh tay bắt lấy, thì ra là một chiếc chìa khóa.”Ngươi mới vừa về chưa bao lâu? Lại muốn đi ra ngoài?“. Mỗi lần Bạch Hoa rời nhà du ngoạn đều mang chìa khóa sang nhờ Thẩm Trại Hoa bảo quản hộ, đề phòng đánh rơi đâu đó trên đường thì lại càng thêm phiền toái .

Bạch Hoa gật đầu đáp: “Thời tiết nóng thế này cứ ở mãi trong nhà thì chán chết, nên muốn đi đây đó một chút. Ngươi cũng biết ta rồi mà, không thể ở mãi một chỗ được.”

“Được rồi. Đi thì đi đi, trên đường nhớ chú ý một chút!“. Thẩm Trại Hoa cất chìa khóa đi, rồi nói tiếp: “Ở lại ăn cơm đã? Ngươi muốn ăn gì để ta nấu?“.

Bạch Hoa khoát khoát tay: “Không ăn. Lúc trước ở nhà ta đã ăn rồi, hành lý cũng đã thu thập xong xuôi đâu đấy, tới đây nói với ngươi một tiếng là đi luôn. Ngươi nhớ chăm sóc bản thân mình cho tốt!“. Sau đó xoay người ra khỏi viện.

Chân trước Bạch Hoa vừa mới đi, thì chân sau Cố Nam Châu đã bước vào viện, thấy Cố Đồi đang gắt gao đi theo phía sau Tiểu Thụ, liền tức giận chỉ vào nhi tử mắng: “Tiểu tử thúi, vừa chớp mắt đã không trông thấy ngươi đâu, thì ra là ngày đầu tiên vừa đến học đường, những cái khác đều chưa thông đã vận dụng ngay chiêu trốn học này rồi?”

Cố Đồi cũng không hề sợ hãi chút nào, nhíu nhíu mày đáp: “Những điều phụ thân dạy trước kia con cũng học qua rồi, sao phải lãng phí thời gian học lại làm gì nữa? Còn không bằng trở lại xem sách khác!“.

“Cổ nhân nói ôn cố tri tân*. Ngươi học qua rồi học một lần lại nữa thì có làm sao? Trước kia học kiến thức nông cạn, học một lần liền có thể thông hiểu đạo lí, chẳng thừa chút nào!“.

*)Ôn cố tri tân: Xem lại cái cũ, biết cái mới. Đây là một lời khuyên nên nhắc lại cái cũ để hiểu biết những cái mới hơn. Ôn lại quá khứ dể tiên đoán tương lai.

“Nhưng những đứa trẻ trong học đường ngày hôm nay còn chưa học xong Thiên Tự Văn, mà hai năm trước phụ thân đã bắt đầu dạy con Luận Ngữ rồi. Học thức hơn kém nhau một trời một vực như thế, con thật sự không có cách nào phối hợp với người được!“. Cố Đồi nói xong còn cố ý thở dài, vẻ mặt bi thống nói.

Trong lúc nhất thời Cố Nam Châu không phản bác được, Cố Đồi học vỡ lòng từ sớm, Thiên Tự Văn, Tam Tự kinh đã sớm thành thạo, tất nhiên không có cách nào hòa hợp được với đám trẻ em trong học đường, nhưng vừa thấy nhi tử cố làm ra vẻ bất đắc dĩ thì lại chỉ muốn xông đến đánh cho nó một trận.

Thẩm Trại Hoa vừa vào bếp liền nghe thấy tiếng của Cố Nam Châu, vừa bưng đồ ăn ra cửa liền thấy hai phụ tử cách vách đang trừng mắt nhìn nhau, ngươi một câu ta một câu, chẳng ai nhường ai, không hề ngừng nghỉ, đành phải đưa đĩa thức ăn đến trước mặt bọn họ, nói: “Đừng cãi nhau nữa, ăn cơm quan trọng hơn.”

Ấy thế mà không hề có tác dụng, hai người vẫn cứ mải mê tranh luận không nghỉ. Tiểu Thụ ở bên cạnh phiền chết đi được, trực tiếp vươn tay, che miệng Cố Đồi lại, kéo vào trong nhà, đến trước bàn cơm. Cố Nam Châu theo vào nhà chính, trước khi ngồi xuống trước còn rất ý vị cười một tiếng giễu cợt.

Nếu nói lực sát thương của ai mạnh nhất thì phải nói đến Tiểu Thụ đang ngồi bên cạnh Cố Đồi.

Tâm tư của cậu nhóc đang đặt hết vào lòng bàn tay ấm áp mới vừa được ai đó nắm, gương mặt trắng nõn hết đỏ lại trắng, làm gì có thời gian rảnh chú ý tới Cố Nam Châu. Chỉ có Thẩm Trại Hoa quan tâm đến cậu nhóc, ân cần hỏi “Sao mặt lại đỏ rực lên thế kia? Lẽ nào lại bị sốt?“. Nói xong liền đưa tay đặt lên trán Cố Đồi, nhưng lại không thấy có gì khác thường cả.

Cố Nam Châu cười cười: “Trại Hoa không cần lo lắng đâu, chắc là do máu huyết không lưu thông thôi, lát nữa là tốt ngay ấy mà. Trẻ con, kiến thức vẫn còn hạn hẹp lắm!“.

Những lời này rơi vào tai Thẩm Trại Hoa chẳng khác nào như đang đi trong sương mù, chỉ có Cố Đồi cuối cùng cũng đã dẹp yên được cơn sóng trào, ngẩng đầu lên nói: “Đúng rồi, đúng rồi, con làm sao so được với ngài chứ, đi qua bụi hoa mà chẳng dính một chiếc là nào vào người.”

Hai người họ cãi vã như cơm bữa, Thẩm Trại Hoa nhìn nhiều cũng quen, coi như có thêm không ít niềm vui thú, vừa nghe thấy thế không khỏi cười ra tiếng. Cố Nam Châu thấy nàng cười, vội mở miệng nói: “Ngươi đừng nghe thằng bé nói bậy, cái gì mà qua trăm khóm hoa, ta cũng không phải là người phong lưu như thế!“.

Thẩm Trại Hoa thuận miệng nói tiếp: “Cũng không nhất định. Thường ngày ta vẫn nghe người ta nói, thư sinh nhất mực phong lưu. Ngươi vừa là người đọc sách, vừa là con cháu danh môn, sao có thể thiếu hồng nhan tri kỷ được?“.

Cố Nam Châu lập tức khoát tay: “Ngươi nói thế là đổ oan cho ta rồi. Tổ phụ ta là người nghiêm cẩn, từ trước đến giờ rất ghét những người đọc sách mà cả ngày trầm mê phong hoa tuyết nguyệt. Vì vậy các vãn bối trong nhà, trừ thê thiếp của mình ra, không bao giờ dám dây dưa bên ngoài!“.

Thấy hắn nghiêm chỉnh giải thích với mình, Thẩm Trại Hoa lại có chút lúng túng, thầm trách bản thân vừa rồi đã quá tùy tiện, trong lúc nhất thời không tìm được lời nào đáp lại, chỉ đành phải gật gù: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!“.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Trại Hoa lại cảm thấy không thích hợp, chỉ hận cắn nát đầu lưỡi của mình. Chẳng hiểu bản thân sao lại thốt ra những lời này! Hắn chỉ là thuận miệng giải thích một phen, mình nói thế chẳng khác nào như đang nghĩ người ta bảo đảm không trêu hoa ghẹo nguyệt với nàng, đúng là nhiệt tình quá mức.

Cố Nam Châu lại không hề phát hiện ra Thẩm Trại Hoa đang lúng túng, sau khi kiên định tỏ rõ lập trường của mình liền bưng chén lên thong thả ung dung dùng bữa.

Tiểu thụ ở một bên yên lặng ăn cơm, sau đó chống tay vào má ngẩn người. Còn Cố Đồi thì cứ ăn một miếng cơm lại lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, sau đó lại vùi đầu ăn một miếng cơm, tâm trạng vui vẻ vô cùng.

Cơm nước xong xuôi, Cố Nam Châu mới hỏi: “Cố Đồi, con có muốn đến học đường không? Nếu đi, thì phải tuân theo quy củ, không thể trốn học giữa chừng. Nếu để người khác học theo thì sao có thể tĩnh tâm học hành!“.

Cố Đồi quay đầu nhìn về phía người nào đó: “Tiểu Thụ, buổi chiều muốn đến học đường không?”

Thẩm Trại Hoa vừa nghe thấy vậy liền động lòng, lập tức nhìn về phía Tiểu Thụ. Ban đầu tuy đồng ý cho Tiểu Thụ ở nhà đọc sách của Hàn Dịch không đến học đường nhưng trong thâm tâm nàng vẫn hy vọng muội muội có thể đi học, học càng nhiều càng tốt, đừng giống như mình, cho tới bây giờ vẫn dốt đặc cán mai.

Tiểu Thụ chống cằm suy nghĩ một chút, rồi lại nhìn sang Cố Nam Châu, lắc lắc đầu: “Ta không đi. Trong học đường có nhiều người, ta không thích!“. Nghe vậy bả vai của Thẩm Trại Hoa liền rũ xuống. Mặc dù muội muội nàng thoạt nhìn ngoan ngoãn dễ nói chuyện, nhưng lại là người cố chấp hơn bất kì ai. Năm đó từ núi Kim Ngân đến kinh đô, chỉ biết một mình Thẩm Trại Hoa, tính tình cô độc không để ý tới ai, thế mà Hàn Dịch lại xem con bé như muội muội ruột. Chỉ cần chuyện liên quan đến muội ấy, tuyệt không qua loa. Hàn Dịch dạy con bé viết chữ, một bút một vạch, từng ly từng tý kiên nhẫn cực kỳ. Con bé lại có thiên phú về võ thuật, nên chỉ cần rảnh rỗi là Hàn Dịch liền đến luyện võ, chỉ bảo chiêu thức cho Tiểu Thụ.

Từ trước đến giờ ai đối tốt với mình con bé đều khắc ghi trong lòng. Lúc Hàn Dịch còn sống, xem con bé như muội muội ruột, cho nên Tiểu Thụ vẫn nhớ mãi không quên là vì thế. Dù cho hiện tại Hàn Dịch không còn nhưng muội ấy vẫn cứ cố chấp với những ký ức kia.

Khi đó con bé nghe lời Thẩm Trại Hoa, đi đến học đường. Lý phu tử giải thích ý tứ câu từ trong sách Tiểu Thụ liền mang những gì Hàn Dịch đã dạy mình ra phản bác lại, nhưng phu tử lại nói như chém đinh chém sắt rằng điều ấy là sai. Trong lòng Tiểu Thụ hết sức bất bình, đó là những điều mà Hàn Dịch đã dạy, vì cớ gì mà ông lão xa lạ trước mắt lại dám bảo là sai? Con bé không phục, tranh cãi không ngừng, Lý phu tử lại kinh thường nói rằng những thứ kia vừa nghe đã biết là cuồng ngôn của đám con cháu thế gia chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt không đọc sách thánh hiền. Vì thế Tiểu Thụ càng tức giận, tay siết chặt lại thành nắm đấm nhưng rồi lại ngại Thẩm Trại Hoa “Muốn Tôn Sư Trọng Đạo” nên chỉ hằm hằm chạy ra khỏi học đường.

Mấy năm sau, con bé không hề bước vào học đường một bước, kể cả với Lý phu tử cũng chưa từng nói câu nào.

Hôm nay Lý phu tử đã đổi thành Cố phu Tử, nhưng ai có thể chắc chắn Cố Nam Châu có cùng suy nghĩ với người trước hay không? Lúc trước hại Hàn Dịch mất mạng, cho nên hôm nay con bé không cho phép bất kỳ kẻ nào xấu Hàn Dịch dù chỉ là một chút xíu. Mặc kệ là cố tình hay là vô ý, thì cũng không thể tha thứ.

Tiểu Thụ mạnh mẽ cự tuyệt, Cố Đồi cũng lập tức lắc đầu: “Vậy con cũng không đi. Một mình phụ thân đi thôi, con tự ở nhà ôn tập là được rồi. Trong học đường nhiều người, chưa chắc đã thanh tịnh bằng nhà mình“.

Cố Nam Châu gật đầu coi như đã ngầm cho phép. Trẻ em trong thôn đi học vỡ lòng tương đối muộn, hắn là Phu Tử, phải chiếu cố hết thảy cho chu tòan. Nếu đã như vậy thì Cố Đồi cũng không cần phải đến học đường học đi học lại làm gì cho mệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.