Trường Sinh Bất Tử

Chương 39: Q.11 - Chương 39: Thiên Khổng!




- Kim Bằng, Đao Nhân Đồ!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Có thần!

- Giúp hai Lang tộc trưởng lão, cùng chung đối phó Quỷ Xa!

- Rõ!

Kim Bằng lật tay lấy Phương Thiên Họa Kích ra, Đao Nhân Đồ lấy Huyết Đao ra, hai người biến mất ngay tại chỗ!

"Bành!

Bầu trời, khu vực không gian lay động kia, thân ảnh một người như đạn pháo oanh bắn ra, vọt tới phía dưới.

Oanh, oanh, oanh!

Liên tiếp tông cháy mười ngọn núi lớn mới dừng lại. Là một gã trưởng lão Lang tộc lúc trước.

Quỷ Xa quá mạnh mẻ, trưởng lão Lang tộc kia cũng chỉ là mới vừa đạt tới cảnh giới Tổ Tiên, thậm chí còn không thể thân hợp thiên đạo, nhưng Quỷ Xa bất đồng, tính ra mười vạn năm trước, đã quát tháo thiên hạ, há có thể đánh đồng với nhau?

Hai tiểu Tổ Tiên, chỉ có hơi hơi ngăn cản một hồi đã thua trận.

Cũng may Đao Nhân Đồ cùng Kim Bằng xông tới, hai người mặc dù không phải là Tổ Tiên cao cấp nhất, nhưng ở trong Tổ Tiên coi như là cường giả, ít nhất hai người cũng có thể thân hợp thiên đạo, đồng thời cả đời đã chiến đấu vô số, chiến khí, sát khí bức người

Hai thiên đạo vừa ra, Quỷ Xa nhất thời dừng bước.

Một cái thiên đạo màu đỏ sậm đột nhiên dựng thẳng lên, thiên đạo của Quỷ Xa bá đạo tạo ra, nhất thời va chạm cùng Kim Bằng, Đao Nhân Đồ.

Ùng ùng!

Không gian mãnh liệt đong đưa. Mà trong không gian đong đưa, lại sinh ra một cái hắc động, để cho vô số Lang tộc vây xem toàn bộ hít một hơi khí lạnh.

Hắc động, ai cũng biết đây là trình độ chiến đấu gì! Ở bên trong Tổ Tiên, cũng tuyệt đối là chiến đấu của tinh anh.

Quỷ Xa này quá mạnh mẻ!

Hai trưởng lão Lang tộc tự nhiên cũng xông tới, tứ đại Tổ Tiên vây công Quỷ Xa.

Dù vậy, thiên đạo của Quỷ Xa cũng không thấy vẻ mỏi mệt, va chạm cao chót vót, mặc dù cách khoảng cách rất xa, khí thế vẫn ngập trời.

Cảnh tượng cường đại Tổ Tiên chiến đấu, liền hoàn toàn vượt qua chiến đấu của Huyền Nguyên cùng Nhân Tôn.

Kim Bằng, Đao Nhân Đồ gặp được đối thủ, một đối thủ cực kỳ cường đại.

Bốn Tổ Tiên cũng không làm gì được Quỷ Xa, có thể thấy được sự cường hãn của Quỷ Xa. Bất quá bốn người cuối cùng có thể bám trụ Quỷ Xa, ít nhất không để cho Quỷ Xa tham dự vào chiến trường của Huyền Nguyên cùng Nhân Tôn.

Trên đảo di động, Vân trưởng lão thầm hô khẩu khí.

- "Đa tạ Chung đạo hữu!

Vân trưởng lão nói với Chung Sơn.

- Vân trưởng lão không cần phải khách khí, ta ký ước cùng với Lang tộc, Lang tộc gặp nạn, Chung Sơn tự nhiên sẽ không thể không để ý.

Chung Sơn lắc lắc đầu nói.

Vân trưởng lão gật đầu.

Nơi xa, bầu trời nổ vang, tứ đại Tổ Tiên ngăn cản Quỷ Xa, bên cạnh, Huyền Nguyên áp chế Nhân Tôn, ưu thế của Huyền Nguyên càng ngày càng rõ ràng, bỗng nhiên lực lượng gia tăng gấp ba, để cho Nhân Tôn vất vả gấp bội.

Ở ngoài ba mươi vạn dặm, trong lương đình ở đỉnh núi, Thánh nhân nhìn Chung Sơn một hồi, cứ tiếp tục uống rượu, nhẹ nhàng để chén rượu xuống, lật tay lấy ra một khối mỹ ngọc hình tròn dẹp lớn một khối một thước, trung tâm mỹ ngọc hình tròn là một lỗ hình vuông.

Ngoài tròn trong vuông, Hình Ý vuông tròn thuyết âm dương.

Phía trên mỹ ngọc, có đại lượng phù văn, thỉnh thoảng toát ra mây tía nhàn nhạt bao phủ mỹ ngọc, để cho mỹ ngọc thoạt nhìn càng thêm mông lung thần bí.

Huỳnh Hoặc một tay nâng mỹ ngọc, đầu ngón tay của một tay kia lấy ra một quang cầu ánh vàng rực rỡ, đó là khí số nhất nguyên. Đưa khí số nhất nguyên vào bên trong lỗ vuông.

Mỹ ngọc nhất thời phóng xạ ra quang mang mười hai màu, thoạt nhìn cực kỳ mỹ diễm.

- Ai! Thiên Khổng, ngươi theo ta 40 vạn năm, chẳng lẽ thật sự khí số sắp hết sao? Mỗi trăm ngày ta cũng đều bổ trùng khí số cho ngươi một lần, nhưng cuối cùng "ngoại khí số", không phải là một mình ngươi, năm đó là ta không nên giao Thần Linh Tính cho ngươi, nếu không ngươi cũng sẽ không biến thành như vậy, khí số sắp hết? A, pháp bảo của Thánh nhân, làm cho khí số tản đi, có lẽ ngươi là độc nhất!

Huỳnh Hoặc cười khổ nói.

Nhìn Pháp bảo Thiên Khổng trong tay thật sâu, Huỳnh Hoặc trịnh trọng nói:

- Yên tâm, nếu ta giao Thần Linh Tính cho ngươi, tự nhiên sẽ không thể không để ý ngươi, theo ta suy tính, chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ có một thiên đại cơ duyên, ta nhất định đoạt được cơ duyên này cho ngươi.

Nghe được lời của Huỳnh Hoặc, thật giống như Thiên Khổng có thể hiểu ý tứ của Huỳnh Hoặc, không ngờ nhẹ nhàng rung rung. Thật giống như đang cảm kích Huỳnh Hoặc.

Nhẹ nhàng, Huỳnh Hoặc vuốt ve Thiên Khổng một hồi như đối với người thương, lúc này mới phi thường cẩn thận thu Thiên Khổng vào.

Huyền Nguyên đối chiến Nhân Tôn.

Ba Huyền Nguyên cường đại càng ngày càng rõ ràng, Tu La ở biển máu vô tận, đã bị các thiên sứ hung hăng áp chế xuống, vây ở trong biển máu, không cách nào ló đầu ra, chỉ cần nhô ra, cũng sẽ bị đại lượng Thánh Quang tinh lọc, hoặc là bị vô số Thiên Sứ chém giết.

Đại chiến cũng đến cuối cùng, nhưng Nhân Tôn vẫn không ngừng phản kháng, Minh Hà lão tổ không ngừng đẩy cao sóng máu, nghênh đón Huyền Nguyên.

- Đáng tiếc, đây không phải là Minh Hà lão tổ chân chánh!

Một Huyền Nguyên trong đó mở miệng nói.

- Hừ!

Minh Hà lão tổ hừ lạnh một tiếng, duỗi bàn tay ra, lần đầu tiên xuất thủ, lúc trước chẳng qua là khống chế Tu La, giờ khắc này cũng là tự mình xuất thủ.

Một chưởng của Minh Hà lão tổ đánh tới Huyền Nguyên, trong hư không tạo thành một cái Huyết thủ ấn lớn đến cực điểm, Huyết thủ ấn thật giống như rút lấy vô tận huyết sát lực từ trong biển máu, mang theo một cổ đại thế của biển máu phóng đi về chỗ Huyền Nguyên.

Trong mắt Huyền Nguyên chợt lóe hàn quang, phất trần trong tay ba Huyền Nguyên đồng thời nghênh tiếp.

Phất trần xuất ra, nhất thời tơ mỏng biến thành vô cùng nhỏ dài, phóng xạ ra hào quang chói mắt, thật giống như tạo thành đầy trời trùm tới biển máu.

Sợi phất trần vung xuống, giống như một tinh không bỗng nhiên hiện đầy ngôi sao bao phủ biển máu khổng lồ đến cực điểm.

Ngay cả Huyết thủ ấn của Minh Hà lão tổ, giờ phút này cũng lộ ra vẻ không thấm vào đâu.

Dưới một mảnh ngân quang khổng lồ, cả biển máu, biển máu cuồn cuộn vô tận kia, cư nhiên bị sợi phất trần bao vây.

Thiên đạo phía sau Huyền Nguyên cũng là sáng choang, Huyền Nguyên điên cuồng lấy lực lượng thiên đạo ra, để tăng cường uy lực của phất trần.

Oanh!

Biển máu hoàn toàn bị bao vây, bị Huyền Nguyên chế trụ.

- Hống!

- Hống!

Cơ hồ tất cả Lang tộc cũng hoan hô.

Sự cường đại này có nghĩa, Nhân Tôn không ai bì nổi hoàn toàn thua.

- Đệ Nhất Phất Trần? Lịch Cổ Thập Đại Pháp bảo năm đó quả nhiên không đơn giản, Đệ Nhất Phất Trần này không ngờ có thể mạnh như vậy!

Vương Tĩnh Văn thở dài nói.

Vương Tĩnh Văn cũng là đi ra theo Chung Sơn từ hàng ngàn tiểu thế giới, tự nhiên biết rõ ràng về Lịch Cổ Thập Đại Pháp bảo, Đệ Nhất Phất Trần này cũng trong đó.

Lịch Cổ Thập Đại Pháp bảo, Tru Tiên Tứ Kiếm, Khai Thiên Phu, Thái Cực đồ, Sơn Hà Xã Tắc đồ, Trấn Thế Đồng Quan, Bất Chu Sơn Trượng, . . ., cũng đã hiển lộ ra sự bá đạo của chúng, Đệ Nhất Phất Trần trước mắt năm đó được khen là một trong Lịch Cổ Thập Đại Pháp bảo, cho tới nay cũng không một mặt bá đạo kia. Hôm nay, Vương Tĩnh Văn rốt cục cảm nhận được.

Khi mọi người cho là Huyền Nguyên chế trụ Nhân Tôn, con ngươi của Huyền Nguyên liền co rụt lại.

Đương!

Một tiếng chuông hùng hậu vang lên truyền ra từ bên trong quả cầu bằng sợi phất trần. Quả cầu bằng sợi phất trần nhất thời một trận rung động.

Đương, đương! Đương, đương!

Tiếng chuông liên tiếp dồn dập vang lên, truyền đến từ bên trong.

Oanh!

Quả cầu bằng sợi phất trần của Huyền Nguyên ầm ầm nổ tung lên, kèm theo nổ tung, còn có số lớn biển máu. Nhưng biển máu bay lên giữa không trung liền biến mất.

Phất trần nổ mạnh thành mảnh nhỏ, cũng là biến mất ở giữa không trung.

Ở trong tay Huyền Nguyên, là phất trần hoàn hảo. Ba Huyền Nguyên, mỗi người có một cái.

Biển máu khổng lồ, giờ phút này đã biến mất sạch sẽ, tại nguyên chỗ chỉ còn lại có một thân ảnh áo vàng, đỉnh đầu nam tử áo vàng là một cái chuông lớn màu vàng đen.

Vẻ mặt nam tử áo vàng đầy sát khí nhìn chằm chằm Huyền Nguyên. Chính là Nhân Tôn phá phong ra.

- Hỗn Độn Chung, cũng là một trong Lịch Cổ Thập Đại Pháp bảo ở hàng ngàn tiểu thế giới năm đó. Thánh vương, thần phát hiện năm đó hàng ngàn tiểu thế giới chúng ta trừ nhân tài xuất hiện lớp lớp, Pháp bảo đến đại thế giới vẫn có thể nở rộ ra ánh sáng chói mắt!

Thi tiên sinh cười nhạt nói.

Thi tiên sinh không có chút cảm giác cấp bách nào, thật giống như hết thảy cũng không có gì đáng nói.

- Ừm!

Chung Sơn khẽ gật đầu một cái. Sắc mặt cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

Nơi xa, ba Huyền Nguyên tay cầm Đệ Nhất Phất Trần, nhìn chằm chằm Hỗn Độn Chung trên đỉnh đầu Nhân Tôn ở phía dưới, Nhân Tôn cũng nhìn chằm chằm vào Huyền Nguyên.

Tất cả Lang tộc tứ phương đều nín thở. Mới vừa rồi, có vẻ như Huyền Nguyên chế trụ Nhân Tôn, nhưng cuối cùng Nhân Tôn vẫn đi ra ngoài, cái này khó mà nói, hơn nữa cái chuông lớn kia thật giống như tương đối lợi hại.

- Khá lắm, Huyền Nguyên, năm đó ta thật là xem nhẹ ngươi!

Nhân Tôn lạnh lùng nói.

- Cũng vậy, ta cũng không nghĩ tới, Nhân Tôn năm đó có thể đi tới độ cao này!

Huyền Nguyên thản nhiên nói.

Nhân Tôn nhìn chằm chằm vào Huyền Nguyên một hồi, tiếp theo nhìn đảo di động, cuối cùng lạnh lùng nói:

- Trước khi chiến đấu, ta nói rồi, chỉ cần phá đại trận của ta, chúng ta sẽ rời khỏi, yên tâm, Nhân Tôn ta nói được là làm được, nhưng hôm nay phá trận cũng không phải là người của Lang tộc, ngày sau ta còn sẽ trở về! Đến lúc đó hy vọng Đế Thích Thiên không để cho ta thất vọng!

Nói xong, Nhân Tôn ngẩng đầu nhìn trời.

- Quỷ Xa, đi!

Nhân Tôn quát lên.

Một tiếng hú dài, Hỗn Độn Chung vang lên một tiếng vang thật lớn lần nữa.

Nơi xa, chiến đấu trên bầu trời cũng là dừng lại.

Quỷ Xa ngừng lại, bốn người đối diện tự nhiên không có tiếp tục dây dưa.

Nhân Tôn đạp trên Hỗn Độn Chung bay lên trời, bay về phía nam, Quỷ Xa nhìn Đao Nhân Đồ cùng Kim Bằng thật sâu, ánh mắt lạnh lùng, lưu lại một tiếng hừ lạnh, đôi cánh giương lên đuổi theo Nhân Tôn.

Một hồi nguy cơ của Lang tộc rốt cục hóa giải.

- Hống!

- Hống!

Chung quanh đều là tiếng hoan hô của Lang tộc. Đồng thời, vô số Lang tộc quăng ánh mắt sùng bái cho Huyền Nguyên, Kim Bằng, Đao Nhân Đồ.

Ba thân thể Huyền Nguyên vừa đụng, đã biến mất hai người, hợp lại làm một. Thiên đạo tản đi, Huyền Nguyên bay tới.

Kim Bằng, Đao Nhân Đồ nhìn phương hướng Quỷ Xa rời đi một hồi thật lâu, cuối cùng liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy được một cổ ngưng trọng, một cổ chiến ý.

Cuối cùng hai người cũng bay trở lại.

Huyền Nguyên bay trở về, nhất thời thấy được Chung Sơn.

- Chung Sơn!

Huyền Nguyên hơi kinh ngạc, nói.

- Đã lâu không gặp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.