Trưởng Đích

Chương 12: Chương 12: Lợi ích




Mọi người trong phòng làm như không thấy màn này, ai cũng đều ngây dại. Phó Nghi Cầm cố nén lửa giận: “Ngươi muốn ôm nữ nhi của ta, không ngờ ta lại đánh vào mặt ngươi à.” Lúc này Phó Nghi Cầm vô cùng tức giận, Tề thị ngu xuẩn này dám đem nữ nhi thứ xuất của ả ta so sánh với Tú Ngọc của mình, quan trọng nhất là lúc bà đánh người đã lưu lại vết móng tay dài trên mặt Tề thị.

Phụ nhân gia đình quyền quý thích để móng tay dài, móng tay của Phó Nghi Cầm dài quá tấc, cắt sửa vô cùng đẹp, được sơn bóng, nhưng lúc này bởi vì đánh người, móng tay ngón trỏ gãy tận gốc, đau đớn làm cơn tức giận Tề thị như con sóng dâng trào.

Tuy nói Tề thị bị tát vào má, nhưng nghe được những lời này của Phó Nghi Cầm lại không dám hé răng.

Phó Minh Hoa thấy rõ, tay kéo áo choàng, thật đúng là ác nhân có ác nhân trị.

Tề thị lấy tay bụm mặt, một bộ dạng khóc lóc, cắn môi không lên tiếng. Phó Nghi Cầm rờ móng tay bị gãy, đau đớn làm cơn giận sót lại chưa tiêu tan: “Ngọc nhi của ta tự có nhũ mẫu nha hoàn ôm, làm gì mà tới lượt ngươi?”

Hôm nay Tề thị quấn lấy Phó Kỳ Huyền đòi dắt ả theo với danh nghĩa thân thích của Bạch thị, không nghĩ tới câu lấy lòng lại chọc giận Phó Nghi Cầm.

Trong phòng, Bạch thị cau mày, bị ầm ĩ đến đau đầu. Tuy nói bà ghét bỏ Tề thị vô liêm sĩ, ngay cả nói chuyện cũng không nói. Nhưng Phó Nghi Cầm ở trước mặt mọi người đánh người, danh tiếng cũng không tốt.

“Được rồi, mau dẫn..” Bà đang muốn cho người kéo Tề thị xuống, Tề thị lại vuốt mặt, dùng tay mò vào vết thương chảy máu, liền kêu to lên.

Tiếng kêu làm Phó hầu gia ở bên ngoài sai nha hoàn tới, hỏi xem xảy ra chuyện gì.

Bạch thị trừng mắt với nữ nhi: “Nhìn con gây ra chuyện tốt gì!”

Tề thị vô liêm sĩ, nhưng tính cách của Phó Nghi Cầm cũng không vừa. Lúc Đinh Trị Bình hỏi cưới bà ta là trèo cao, vốn không thể quản thúc được. Tính tình của Phó Nghi Cầm so với trước lúc xuất giá ngày càng hung hãn.

“Để bà tử dẫn đi.” Bạch thị nén lửa giận, cho người dẫn Tề thị xuống.

Đem nha hoàn mà trượng phu sai tới hỏi chuyện đuổi đi, tìm cớ lôi kéo Phó Nghi Cầm vào sương phòng phía sau, liền nghiêm túc trách mắng: “Ở đây không giống Giang Châu, nếu con cứ càn quấy chọc giận cha con đánh đuổi cả nhà con đi đến lúc đó ta cũng không quản được.”

“Tiện tì dám đem thứ nữ của ả ta so với Ngọc nhi, hôm nay con đánh ả ta cũng đáng đời.” Phó Nghi Cầm còn đang vì móng tay bị gãy mà tức giận, Bạch thị thấy bộ dáng lúc này của nàng cũng đành chịu.

“Con không suy nghĩ vì mình thì cũng phải vì Đông Ca và Trị Bình mà suy nghĩ.” Nếu mọi chuyện bị làm lớn ra, lúc đó Ngự Sử gán lên đầu tội trị gia không nghiêm, khi đó ác danh của Phó Nghi Cầm truyền ra, không chỉ con đường làm quan bị ảnh hưởng, e rằng hôn sự của ba đứa con cũng khó.

Trường Nhạc Hầu Phủ là cây to đón gió, việc làm của Phó Nghi Cầm có thể ảnh hưởng đến hầu gia, thậm chí có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nương Phó gia..

Tuy rằng Bạch thị thương yêu nữ nhi, nhưng việc liên quan tới lợi ích thì nó không được làm càn.

Phó Nghi Cầm nghe nói như thế ánh mắt liền sáng lên: “Nói đến việc này, mẫu thân, tuổi của Đông ca cũng không nhỏ, con trì hoãn việc hôn nhân của nó, chính là để trở quay về Lạc Dương.”

Nói đến cháu ngoại, sắc mặt Bạch thị cũng dịu lạ: “Con tính việc này cũng tốt, danh môn khuê tú ở Lạc Dương không ít..”

“Con không thích.” Phó Nghi Cầm bĩu môi, sau đó liền nắm tay Bạch thị: “Nương, con muốn Đông Ca cưới Nguyên Nương.”

Lời này vừa thốt ra, Bạch thị còn chưa lấy lại tinh thần, đợi đến khi nghe rõ Phó Nghi Cầm nói cái gì, lông tơ sau lưng lập tức dựng lên: “Nói bậy!”

Phó Minh Hoa là trưởng nữ của Phó gia, thân phận không giống với cô nương con vợ cả, hôn sự của nàng không thể đơn giản cho Bạch thị làm chủ, có thể trong lòng Phó hầu gia có tính toán khác.

Tuy rằng Đinh Trị Bình cũng xuất thân Hầu phủ, nhưng con thứ không thể thừa tước, trước đây cưới Phó Nghi Cầm đã trèo cao, hôm nay càng miễn bàn đến Đinh Mạnh Phi, dù hỏi cưới cô nương con vợ cả của Phó gia cũng ngại thân phận thấp, Phó Nghi Cầm hay lắm, trực tiếp nhìn trúng trưởng nữ Phó gia!

“Lời con nói hôm nay ta xem như không nghe thấy.” Sắc mặt Bạch thị trầm xuống, Phó Nghi Cầm biết chuyện này không dễ dàng như vậy, hì hì khoác tay Bạch thị: “Mẫu thân, người không biết đâu, ở Giang Châu Tạ gia giàu sang đến mức nào, Tổng đốc Giang Hoài có thể kết giao với đại gia tộc Phó gia là quang vinh biết mấy. Nếu Đông Ca có thể cưới Phó Minh Hoa, sau này nếu được Tạ gia trợ lực, tiền đồ của Đông Ca vô cùng sáng lạn.”

Đối với con trai của mình Phó Nghi Cầm vô cùng tự hào, tiếc là trước đây bàcũng như vậy nhìn trượng phu Đinh Trì Bình vô cùng hâm mộ, cho là hắn học thức văn tài không tệ.

Trước đây ai cũng cười nhạo bà gả thấp, bà nín nhịn, cho rằng trượng phu cũng có ngày trở nên nổi bật, vì mình mà xin được chức cáo mệnh.

Nhưng không nghĩ tới vài chục năm trôi qua, Đinh Trị Bình vẫn như vậy vùi ở Giang Châu kia, làm quan lục phẩm nho nhỏ mà thôi, đừng nói lúc còn trẻ Phó thị mơ tưởng chức cáo mệnh phu nhân, hôm nay lưu lạc quay về Lạc Dương vẫn phải năn nỉ mẫu thân.

Hôm nay bà đã biết tốt xấu, đã biết thất vọng về trượng phu, nên đem mong muốn gửi vào con trai.

Vinh quang của nữ nhân hoặc là dựa vào phu quân, hoặc là dựa vào nhi tử, cho nên bà đối với nhi tử có kỳ vọng rất lớn.

Trong lòng Phó Nghi Cầm cảm thấy những khuê tú bình thường không xứng với con trai mình.

Ở Đại Đường nam nữ như nhau, mười một mười hai tuổi sẽ đính hôn, đợi đến lúc con gái cập kê là cưới. Ở Giang Châu cũng có người biết bà xuất thân Trường Nhạc Hầu Phủ, muốn làm mai cho Đinh Mạnh Phi.

Nhưng Phó Nghi Cầm thấy ai cũng không thích, nên hôn sự của Đinh Mạnh Phi đến mười ba tưởi rồi còn chưa định ra, hôm nay trở về liền nhìn trúng trưởng nữ của hầu phủ Phó Minh Hoa.

Phó Minh Hoa xuất thân cao quý, thứ nhất là trưởng nữ hầu phủ, có cùng thân phận với Phó Nghi Cầm trước đây, trong lòng bà cho là cô cháu gái này xứng với con trai mình.

Huống chi mẫu thân của Phó Minh Hoa xuất thân Tạ gia, quyền thế Tạ gia ở Giang Châu bao lớn, Phó Nghi Cầm ở Giang Châu nhiều năm nên biết rõ.

“Nếu có thể thân càng thêm thân không phải rất tốt sao?”

Bạch thị nắm chặt khăn, nhìn con gái mình cười nhạt: “Tâm tư con thế này nếu để cha con biết được, chỉ sợ đời này con không thể đặt chân vào Phó gia một bước.”

“Con biết cha như vậy mới cho với người.” Phó Nghi Cầm kéo tay Bạch thị. Giống như hồi còn bé nàng có việc cầu xin Bạch thị: “Con biết nương hiểu con nhất.”

Nếu hôm nay Phó Nghi Cầm không phải nói chuyện này, e rằng Bạch thị sẽ niệm tình mẹ con, để cho nàng được như ý nguyện, lúc này vừa nghe nói như vậy, liền cố sức kéo tay của mình ra khỏi tay Phó Ngi Cầm: “Quả nhiên nữ nhi gả đi như thau nước tát đi, trước đây ta không tin, nhưng hôm nay thật đúng.” Phó Nghi Cầm gả cho người liền thành nữ nhân của Đinh gia, ai cưới được Phó Minh Hoa có chỗ tốt rõ ràng, ai cũng có thể thấy.

Phó Nghi Cầm có ý niệm tham lam như vậy cũng bình thường, nhưng nó ngàn sai vạn sai cũng không nên có ý kiến như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.