Trưởng Đích

Chương 5: Chương 5: Đòi hỏi




Nhưng Tạ thị nghe nói như vậy ánh mắt lại lạnh lùng. Bạch thị nói chuyện này, đừng thấy bà nói nhẹ nhàng, nếu như chuyện này không hoàn thành, hoặc là lúc đó mình mượn quyền của Thôi quý phi để tìm vị trí tốt cho Đinh Trị Bình, nhân tâm bất túc xà thôn tượng[1], đến lúc đó có khi phiền phức còn ở phía sau.

[1] Nhân tâm bất túc xà thôn tượng: Tức là người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi.

Việc này Trường Nhạc hầu phủ không nhúng tay vào, nhưng Bạch thị muốn Tạ thị phải lo liệu, tỏ rõ là muốn đem việc này đẩy đến trên người bà.

Trong lòng Phó Minh Hoa đoán rằng, Tạ thị làm người vốn lạnh lùng, e rằng Bạch thị phải thất vọng rồi.

Quả nhiên, Tạ thị kéo khoác lụa trên người, ôn nhu nói: “Chuyện này vốn cũng không khó, nhưng không biết Đinh đại nhân đã được an bài chưa, tùy tiện nhúng tay cũng không tốt.” Bà nói dễ nghe, nhưng đối với vị hôn phu của Phó Nghi Cầm, lại không gọi một tiếng tỷ phu, ngược lại cực kỳ xa lạ gọi là Đinh đại nhân, mỗi từ trong lời nói đều ý từ chối, Bạch thị nghe mà không hiểu? Nếu thật Đinh Trị Bình đã có sắp xếp, sao lại muốn bà đi cầu xin Tạ thị? Lúc này không nghĩ đến việc mình đã mở miệng, mà Tạ thị lại kiên quyết từ chối.

Tuy rằng trên mặt của Bạch thị còn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh dần, bà cười lạnh, vốn đang ôm Phó Minh Hoa cũng buông tay, ngón tay xoa trán, im lặng.

Bầu không khí trong phòng nhất thời vắng lặng, mẹ con Thẩm thị ở bên thấy tình cảnh như thế, trên mặt lộ chút hả hê, đang lúc gượng gạo, bên ngoài truyền đến giọng nói thỉnh an của nha hoàn bà tử, mành bị vén ra, Phó Kỳ Huyền từ bên gian ngoài giẫm chân vào cùng với Chung thị là con dâu sau, hai người trước sau bước vào.

Trên người Phó Kỳ Huyền mặc áo khoác da chồn thật dày được nha hoàn lấy xuống, lộ ra trường sam màu xanh da trời. Phó Minh Hoa quay đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt Phó Kỳ Huyền, nhưng vẫn điềm nhiên như không liếc mắt, sau đó nhanh chóng đưa mắt nhìn chỗ khác.

Tuổi mụ của hắn năm nay là ba mươi, thân cao gầy, trên môi còn có chòm râu, da mặt trắng trẻo, lông mày rậm mắt to, vừa nhìn qua cũng có khí phách. Chỉ là dưới mắt có bọng, dù cho trát phấn, cũng có thể nhìn ra vành mắt xanh đen, hiển nhiên là bị tửu sắc khoét sạch thân thể. Ánh mắt ông ta ngả ngớn, trong mắt hồ đồ, bước đi thì bước chân hư nhược, lưng hơi cong, làm cho người ta thấy yếu ớt, khiến cho dung mạo vốn tuấn tú lại có vẻ hèn mọn thâm độc.

Mấy người nha hoàn xinh đẹp gương mặt như mang cả mùa xuân nhìn Phó Kỳ Huyền, ánh mắt Phó Kỳ Huyền lại không nhìn bọn nha hoàn. Tuy rằng ông ta ham mê nữ sắc, nhưng ông không phải không chọn, thiếp thất trong phủ của ông không ít, mỗi người nhan sắc không tầm thường, dù cho ông ta không sủng ái Tạ thị, nhưng những nha hoàn cấp thấp có thể so được. Ông ta liếc mắt nhìn Tạ thị, ông giật mình, sau đó nhíu mày nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Tạ thị không thèm liếc mắt nhìn Phó Kỳ Huyền, trong lòng đối với bộ dạng của ông ta cảm thấy buồn nôn, lúc Phó Kỳ Huyền đi vào, trên người có mùi son phấn, mùi đó xông vào mũi, Tạ thị cố nén cảm giác ghê tởm, im lặng.

Mấy năm nay vì Phó Kỳ Huyền mê luyến nữ sắc, danh tiếng xuống dốc, dẫn đến mỗi lần Phó hầu gia gặp mặt Tạ thị thì có cảm giác không thể ngốc đầu được, đối với con trai mình có chút không thích. Mỗi khi thấy dù cho Phó Kỳ Huyền đã lớn tuổi, nhưng sẽ luôn răn dạy ông ta vài câu, việc này làm cho Phó Kỳ Huyền đối đầu với phụ thân, lại đối với thê nữ mình cực kỳ chán ghét.

Nhưng Bạch thị thấy nhi tử đến đây, trên mặt lộ ra ý cười: “Mau dâng trà nóng cho thế tử.” Bạch thị nói xong, lúc này mới nhìn chăm chú nhi tử mà nói: “Tỷ tỷ con muốn quay về.”

Chuyện Phó Nghi Cầm muốn về Trường Nhạc Hầu Phủ, ngay cả Phó Minh Hoa cũng biết, nhưng lúc này lại Phó Kỳ Huyền lại giống như không biết gì, nghe Bạch thị nói vậy, ông ta có chút mừng rỡ mở to hai mắt nhìn nói: “Mẫu thân nói thật không?”

“Đó là hiển nhiên.” Bạch thị hàm chứa ý cười gật đầu, tay vuốt váy nói: “Tỷ đệ các ngươi nhiều năm không gặp, mà năm nay tuổi mụ của Đông Ca cũng mười ba rồi.”

Đông Ca là con trai lớn của Phó Nghi Cầm, Phó Nghi Cầm gả cho Đinh Trị Bình sinh được hai đứa con, trong đó có một đứa con gái, con trai lớn năm nay vừa mười ba, còn chưa đính hôn.

“Vừa lúc ta đang cùng A Nguyên nhắc đến chuyện của Trị Bình, nếu có thể làm cho quý phi nói tốt vài câu, việc của Trị Bình cũng có thể được.” Vừa rồi Bạch thị bị Tạ thị từ chối, lúc này trong lòng không cam, muốn mượn nhi tử áp bức làm Tạ thị nghe theo sự sắp xếp, bà vừa nói ra lời này, quả nhiên Phó Kỳ Huyền không chút nghĩ ngợi lên tiếng: “Việc của tỷ phu còn không có tin tức sao?” Ông ta hỏi một câu, nhìn cũng không nhìn Tạ thị: “Ngươi tranh thủ vào cung nói một tiếng đi.”

Tạ thị nghe xong lời này, cười lạnh ra tiếng, tay nắm chặt ống tay áo.

Mệnh bà không tốt, gả cho một phế vật như vậy, nếu là người biết xấu hổ thì thôi, ngược lại ông ta ít hiểu biết, nhưng vẫn cứ cứ tự cao tự đại. Tạ thị hít sâu một cái, nhắm mắt lại, Phó Kỳ Huyền còn đang vén vạt áo ngồi xuống nói: “Dù sao cũng đều là người nhà, cũng nên giúp nhau.”

“Vậy chỉ cần nói với Hầu gia, để Hầu gia đứng ra mưu cầu chức vị cho con rể không phải tốt hơn sao?” Trong mắt Tạ thị tràn đầy vẻ châm chọc, sở dĩ Phó Kỳ Huyền nói vậy là do Thôi quý phi đối với bà đặc biệt tốt, tất cả cũng có nguyên nhân, bởi vì tỷ tỷ của Tạ thị gả cho Thôi gia ở Thanh Hà, tính ra với

Thôi quý phi trong cung như chị dâu ruột thịt, bởi vì đôi bên có quan hệ như vậy, cho nên Thôi quý phi luôn chiếu cố Tạ thị.

Nhưng lúc này phế vật Phó Kỳ Huyền này lại xem Thôi quý phi giống như thân thích mà sai bảo, đem hoàng cung đại viện trở thành phòng của ông ta muốn ra thì ra vào thì vào, nói sắp xếp cho Đinh Trị Bình đơn giản như uống nước vậy.

Nếu như Tạ thị thương ông ta thì thôi, nhưng Tạ thị vẫn luôn ghét bỏ ông ta, lúc này bị ông ta sai sử như vậy, trong mắt Tạ thị tất cả đều là vẻ chán ghét, lời này nói ra, ngay trước mặt Bạch thị cùng người của mấy phòng trong phủ, Phó Kỳ Huyền giận tím mặt, chén trà trong tay thoáng bưng lên, bỗng chốc làm bộ muốn ném về phía Tạ thị.

Vẻ mặt Thẩm thị như đang xem kịch vui, tay trong tay áo siết chặt khăn, ước gì Phó Kỳ Huyền đem chén trà nóng ném về phía Tạ thị mới tốt! Ánh mắt Tạ thị lạnh lùng nhìn chằm chằm Phó Kỳ Huyền, đầu ông tađầy lửa giận nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tạ thị, đột nhiên giật mình tỉnh táo, chén trà trong tay giơ cao, sắc mặt vừa xanh vừa trắng.

Bên khóe miệng Tạ thị lộ ra vài phần cười khẩy, Phó Kỳ Huyền thấy nụ cười của bà, đầu óc lại không bình tĩnh, nha hoàn dâng trà còn quỳ trước mặt ông ta, ông ta cầm chén trà trong tay nhìn ánh mắt đầy ẩn tình của nha hoàn mà ném qua.

“Cẩu vật, trà còn nóng.” Trong miệng ông ta chửi rủa, nha hoàn phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Trời rất lạnh, cầm cốc trà nóng hổi rất ấm, nhưng nếu bị tưới lên mặt giống như lột một lớp da.

Sắc mặt Bạch thị tái xanh, nha hoàn bụm mặt bị kéo xuống, buổi sáng tốt lành rối loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.