Trưởng Công Chúa, Ngài Quá Bá Đạo!

Chương 19: Chương 19: Cứu ra




“Trưởng công chúa giá lâm ----”

Nghe thấy thanh âm của người truyền tin, Mẫn quý phi tựa hồ dự liệu được sẽ có chuyện này, nàng bình tĩnh uống trà như trước, nhếch miệng lên ung dung mỉm cười.

Nhược Thủy liếc Mẫn quý phi một cái, nhíu mày.

“Không biết Trưởng công chúa đại giá quang lâm, là vì chuyện gì?”

Mẫn quý phi để chén trà trong tay xuống, chân thành đứng dậy, đi tới trước mặt Trưởng công chúa.

“Tham kiến Mẫn quý phi.”

Trưởng công chúa mặt ngoài bình tĩnh như trước, cấp bậc lễ nghĩa cũng không thiếu một cái, khóe miệng còn mang theo nụ cười lễ phép, không thể nhìn ra được nội tâm của nàng đến cùng đang suy nghĩ gì.

“Lần này đến đây, bất quá là muốn xem nha đầu Sơ Hạ kia có làm chuyện không hợp cấp bậc lễ nghĩa hay không.”

Cặp hàn mâu Trưởng công chúa ngắm vào trong mắt Mẫn quý phi, Mẫn quý phi nhiều năm lăn lộn trong hậu cung cũng không khỏi bị đôi mỹ mâu giá rét kia làm cho chấn nhiếp, Mẫn quý phi điều chỉnh tâm tình lại, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Nha đầu kia rất khéo léo, bất quá...”

Trưởng công chúa thiêu mi, đầu ngón tay run rẩy thu vào ống tay áo rộng lớn, che giấu đi bất an.

“Từ tối hôm qua, Bổn cung chưa từng gặp lại cô ta, Bổn cung còn tưởng rằng cô ta đã trở về trình diện Trưởng công chúa nữa nha ~”

Thanh âm kiều mị thấu xương của Mẫn quý phi không có mang bất kỳ tâm tình gì, dù ai cũng không cách nào phân biệt được lời nói từ miệng nàng là thật hay giả.

Trưởng công chúa hít sâu một hơi, giúp bản thân tỉnh táo lại, nàng biết thủ đoạn của Mẫn quý phi, cách giết người của nàng tuyệt đối không cho người kia thống khoái chết đi, mà là chậm rãi hành hạ người nọ đến chết.

“Sơ Hạ đã trở về.”

Mặc Tâm từ ngoài cửa đi tới, nghe câu này, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Mẫn quý phi trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Quả nhiên, Lăng Sơ Hạ một thân xiêm y màu xanh lục của Hoàng Loan Cung, đi đến xin lỗi.

“Nô tỳ khẩn cầu nương nương cùng Trưởng công chúa tha tội, hôm qua nô tỳ gặp một ít chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới trắng đêm không về.”

Lăng Sơ Hạ nói xong, cô hơi có thâm ý mà nhìn thẳng Mẫn quý phi, ánh mắt Mẫn quý phi vẫn tràn đầy bất khả tư nghị như cũ nha đầu kia thế nào lại trốn ra được.

“Bây giờ ngươi là người của Hoàng Loan Cung, chỉ cần cầu xin Mẫn quý phi.”

Trưởng công chúa phất ống tay áo một cái, rồi nói tiếp: “Nếu Mẫn quý phi đã nói ngươi nhu thuận, vậy thì ngươi cũng không cần phải lo lắng.” Nói xong, Sở Sương Thiển hành lễ với Mẫn quý phi liền rời đi.

Sau khi Sở Sương Thiển rời đi, ánh mắt Mẫn quý phi bắt đầu trở nên ngoan độc, khuôn mặt tràn ngập tiên khí trong nháy mắt trở nên hung ác.

“Không nghĩ tới ngươi còn dám trở về.”

Mẫn quý phi nói một câu, Nhược Thủy lập tức kéo ống tay áo Mẫn quý phi lại.

“Nô tỳ đã chết qua một lần rồi, còn có cái gì không dám.”

Lăng Sơ Hạ nhãn thần nóng rực nhìn nàng, dường như muốn đem Mẫn quý phi nuốt vào trong bụng vậy.

“Hừ... Ngươi có thể ở trong hầm băng sống lại, không có nghĩa là lần sau ngươi còn có thể thoát khỏi cái chết từ trong tay Bổn cung.”

Nói xong, Mẫn quý phi liền phất ống tay áo rời đi, Nhược Thủy quay đầu lại, trong mắt đều là áy náy.

Lăng Sơ Hạ mở to hai mắt, tay nhỏ bé có chút run rẩy.

“Hầm băng... Hầm băng... Nguyên lai là giấu ở hầm băng...”

“Lăng Sơ Hạ” thấy bốn bề vắng lặng, lập tức lấy nhanh nhẹn ly khai Hoàng Loan Cung, chỉ thấy phụ cận Hoàng Loan Cung chính là Sở Sương Thiển yên lặng chờ đợi.

“Như thế nào?”

Thanh âm Sở Sương Thiển rất lạnh, nhãn thần mơ hồ để lộ ra sát khí.

“Mẫn quý phi đã giấu Sơ Hạ ở trong hầm băng.”

“Truyền mệnh lệnh của Bổn cung, đem toàn bộ hầm băng của hoàng cung đều lục soát một lần!” Nói xong, Sở Sương Thiển vung tay rời đi, Mặc Tâm liếc mắt nhìn “Lăng Sơ Hạ“.

“Sơ Hạ sẽ không có chuyện gì, mau hành động thôi.” Nói xong, Mặc Tâm liền rời đi, “Lăng Sơ Hạ” tự tay bắt đầu gỡ ra tấm mặt nạ, xuất hiện là mặt của Họa Bì.

Họa Bì nhìn mặt nạ trong tay... Bằng hữu.. Tuyệt đối sẽ không để cho bằng hữu gặp chuyện không may.

- ---------------------------------- đường phân cách hoa lệ ---------------------------------------

Lăng Sơ Hạ vô lực nằm trên mặt đất, sắc môi đã chuyển sang xám ngắt tím bầm, ngay cả mí mắt cơ hồ không nhếch lên nổi, cô co lại thành một đoàn, toàn thân đã cứng ngắc.

“Có ai... Tới... Cứu...cứu... Ta không?...”

Sinh lực Lăng Sơ Hạ bắt đầu tan rả, cô dường như đã ngửi được mùi vị của tử vong.

Có ai không... Tới cứu... cứu ta?

- -------------------------------- đường phân cách hoa lệ ----------------------------------------

“Trưởng công chúa! Toàn bộ hầm băng đều đã tìm nhưng vẫn không thấy Sơ Hạ!”

Thiên Sắc báo cáo, tay Sở Sương Thiển run lên, nước trà đổ ra khỏi ly.

Sở Sương Thiển tâm tư bắt đầu hoạt động, Mẫn quý phi không có khả năng giấu người tại hầm băng ở hành cung của chính mình, nàng không thể nào ngu đến mức tự tạo phiền phức cho bản thân, nhưng toàn bộ hầm băng đều đã tìm, rốt cuộc là ở nơi nào?...

Nhãn thần Sở Sương Thiển sáng lên, để chén trà trong tay xuống.

“ Hầm băng Lãnh Nguyệt Cung đã tìm chưa?”

Thiên Sắc toàn thân run lên, nói: “Chưa... “

Chẳng ai sẽ nghĩ đến, Lăng Sơ Hạ lại bị giấu trong hành cung của Trưởng công chúa.

“Đi!”

Đoàn người phong phong hỏa hỏa chạy đến trước hầm băng, cửa vừa dầy vừa nặng bị mở ra, một cơn rét kinh người đập vào mặt...

Dáng người gầy yếu đang suy yếu ngã vào trong góc, co thành một cục, hoàn toàn không nhúc nhích.

Sở Sương Thiển trong lòng đau nhói, đè nổi sợ trong lòng xuống, nàng chạy đến bên cạnh Lăng Sơ Hạ ôm cô vào lòng.

Lăng Sơ Hạ tựa hồ cảm giác được nguồn nhiệt, lập tức gắt gao níu lấy người bên cạnh.

“Cứu ta... Cứu ta...”

Sở Sương Thiển gắt gao ôm Lăng Sơ Hạ vào trong ngực sau đó bế lên.

“Bổn cung tới rồi...”

Nàng nhanh chóng bế Lăng Sơ Hạ ra khỏi hầm băng, một tia ánh sáng mặt trời chiếu vào người, Lăng Sơ Hạ cảm giác mình sống lại rồi.

“Ta sợ... rất sợ...”

Lăng Sơ Hạ dúi đầu vào lòng ngực ấm áp, chỉ muốn ôm thật chặt người đang bế mình thôi.

“Đừng sợ, Bổn cung ở đây, không sao.” nàng nhẹ nhành nỉ non ở bên tai cô.

Lăng Sơ Hạ cực kỳ mệt mỏi, vừa rồi cô vẫn sợ bản thân sẽ ngủ, nếu ngủ rồi sẽ không tỉnh lại, bây giờ thì cô an tâm rồi, cô có thể an tâm đi ngủ rồi.

Sở Sương Thiển ôm người trong ngực cứ như là đang ôm một khối băng vậy, chân mày nàng hơi cau lại, ôm thật chặc người đang nhắm mắt này.

“Mặc Tâm.”

Sở Sương Thiển cho Mặc Tâm một cái ánh mắt, sau đó Mặc Tâm liền theo sát phía sau Sở Sương Thiển.

Sở Sương Thiển bế Lăng Sơ Hạ đến gian phòng của cô, đặt cô lên trên giường không tính là quá mềm, Mặc Tâm liền nhanh chóng tiến lên phía trước, tự tay bắt mạch.

Chẳng qua sau khi bắt mạch, Mặc Tâm liền nhíu chặc mày, Sở Sương Thiển thấy thái độ của Mặc Tâm cũng không khỏi lo lắng.

“Hàn khí xâm lấn vào toàn thân dù có chữ trị tốt cũng sẽ lưu lại bệnh căn.”

“Bệnh căn?”

Mặc Tâm thở dài, ánh mắt nhìn Lăng Sơ Hạ lộ ra thương tiếc.

Thể chất thụ hàn, dễ dàng dính phong hàn.”

Sau khi Mặc Tâm dặn dò Tiểu Tử Tiểu Kỳ các loại dược liệu cần tới Thần Nông lấy, liền trở lại gian phòng của Sơ Hạ nàng đứng ở cạnh cửa, chứng kiến Sở Sương Thiển ngồi ở mép giường, tự tay khẽ vuốt ve hai gò má của Sơ Hạ, hình ảnh kia yên tĩnh như vậy nên nàng không dám quấy nhiễu, lén lút lui xuống.

Thiên Sắc và Họa Bì chuẩn bị nước ấm để Sơ Hạ ngâm, còn Sở Sương Thiển đã bắt đầu tìm cách nên làm thế nào để Sơ Hạ ly khai Hoàng Loan Cung.

Sở Sương Thiển nhìn Lăng Sơ Hạ trong thùng tắm, trong lòng dần dần hiện lên khuôn mặt thần tiên của Mẫn quý phi ngày đó, nắm đấm giấu ở ống tay áo không khỏi nắm chặt lại.

“Thiên Sắc, bồi Bổn cung đi Hoàng Loan Cung một chuyến.”

Thiên Sắc ngẩng đầu, bầu trời đã thượng một tấm màn đen, nhưng sắc mặt Sở Sương Thiển còn u ám hơn. Sở Sương Thiển nở một tia cười lạnh, có lẽ nên dạy dỗ nàng một chút, phải cho nàng biết Bổn cung không phải là nhân vật hiền lành gì.

- ----------------------------------- đường phân cách hoa lệ -------------------------------------

“Trưởng công chúa giá lâm --”

Mẫn quý phi vẫn còn ở khó chịu làm sao Lăng Sơ Hạ hôm nay đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất thì liền nghe được người chính mình phiền chán nhất lại đến.

“Tham kiến quý phi nương nương.”

Sở Sương Thiển ngoài mặt vẫn phi thường cung kính, khiến cho không người nào có thể biết được cuối cùng là nàng muốn làm cái gì.

“Không biết Trưởng công chúa lần này đến đây, là vì chuyện gì?”

Khóe miệng Mẫn quý phi mang theo nụ cười yếu ớt, duy chỉ có Nhược Thủy là ngửi ra khí tức nguy hiểm phát ra trên người Trưởng công chúa.

“Bổn cung lần này đến đây, là muốn đòi lại Sơ Hạ...”

Trực tiếp nói rõ ý đồ, khóe miệng Sở Sương Thiển lộ ra nụ cười nhạt không đổi, hàn mâu nhìn thẳng vào đáy mắt Mẫn quý phi, khiến người ta cảm thấy sợ run lên.

“Trưởng công chúa đừng có mất cấp bậc lễ nghĩa, Lăng Sơ Hạ hôm nay là người của Bổn cung, há có thể để người tùy tiện muốn đòi lại liền đòi lại?”

Mẫn quý phi phất tay áo một cái, khuôn mặt thoát tục dính vài phần tức giận, đôi mắt cũng không úy kỵ mà nhìn Sở Sương Thiển.

Sắc mặt Sở Sương Thiển thay đổi, sau đó đi tới bên cạnh Nhược Thủy, một tay đắp lên mặt của Nhược Thủy, Nhược Thủy giống như tiểu động vật bị hoảng sợ, bị dọa lui một bước.

“Ngươi muốn làm gì!”

Mẫn quý phi giận dữ, đang muốn kéo Nhược Thủy lại, lại phát hiện Sở Sương Thiển xuất thủ cực nhanh mà bắt lấy tay kia của Nhược Thủy.

“Văn Mẫn.”

Thanh âm nguội lạnh đến đáng sợ, đại sảnh lúc đầu có chút ồn ào trong nháy mắt an tĩnh lại, Sở Sương Thiển kêu khuê danh của Mẫn quý phi, đây chính là đại bất kính đối với phụ hoàng và Mẫn quý phi, nhưng khi Mẫn quý phi đối diện với khuôn mặt âm trầm kia của Sở Sương Thiển, trong nháy mắt cũng nín thở.

“Ngươi đừng cho là chuyện hoang đường của ngươi cái gì Bổn cung cũng không biết.”

Sở Sương Thiển thâm ý nhìn thoáng qua Nhược Thủy, lại nhìn thoáng qua Mẫn quý phi. Nhược Thủy và Mẫn quý phi đều là người thông minh, sao lại không biết Sở Sương Thiển ám chỉ điều gì, chỉ là phi thường kinh ngạc vì sao nàng cũng biết, lẽ nào Lăng Sơ Hạ nói cho nàng?!

“Chuyện hoang đường của ngươi ba năm trước Bổn cung biết rõ rồi, không nói ra, là chừa con đường sống cho ngươi...”

“Văn Ý và Thái tử tranh đoạt với Bổn cung, Bổn cung muốn ngươi ít nhúng tay vào, ở trong hậu cung này, ngươi nên nhận thức rõ ràng, người nào mới thật sự chi phối người nào”

Tâm Mẫn quý phi quả thực trong nháy mắt hạ xuống băng điểm, nàng đã thấy qua các biểu hiện của Sở Sương Thiển tỉnh táo, cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí là đĩnh đạc đứng trước mặt sứ giả ngoại quốc, duy chỉ có lúc này là chưa từng thấy qua, nụ cười mang theo tàn nhẫn, nhãn thần mang theo hài hước, dường như chỉ cần Sở Sương Thiển vung tay lên, nàng sẽ chết ở trước mắt của nàng.

“Sở Sương Thiển, xem như ngươi lợi hại...”

Mẫn quý phi cũng không phải nhân vật dễ trêu, nàng có thể đặt chân trong hậu cung, tự nhiên có thủ đoạn sinh tồn rồi, nàng còn không đến mức bị Sở Sương Thiển đàn áp liền mất đi tất cả khí thế, nhưng không phải không thừa nhận lúc này, nàng đã thất bại thảm hại.

“Người trả lại cho ngươi, không tiễn!”

Mẫn quý phi phất tay áo một cái, quay lưng lại, không nhìn Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển hừ lạnh một tiếng, buông tay Nhược Thủy ra.

Người nào có điểm yếu thì sẽ có ngày bị địch nhân đánh vào chỗ hổng, đây mãi mãi là đạo lý không thay đổi.

Sở Sương Thiển nhìn thoáng qua Nhược Thủy, có thể thấy được ánh mắt của nàng chỉ có bóng lưng Mẫn quý phi, tràn đầy lo lắng.

Sở Sương Thiển mâu sắc ảm đạm xuống... Loại chân thành tha thiết này trong hoàng cung ít gặp, có thể đây chính là nguyên nhân nàng biết chuyện của hai người nhưng vẫn không nói ra a! Chỉ cần nàng nói ra, Thái tử cùng thừa tướng Văn Ý sẽ gặp phiền toái không nhỏ, nhưng nàng muốn nhìn một chút... loại chân thành tha thiết này có thể sinh tồn trong cung bao lâu.

Sở Sương Thiển đi, còn Mẫn quý phi vẫn như cũ cũng đứng ở đại sảnh không nhúc nhích, dưới ánh nến chiếu rọi xuống, dung nhan tràn ngập tiên khí của Mẫn quý phi thêm mấy phần quyến rũ, dù cho lúc này nàng lại cau mày.

Phía sau đột nhiên có một cái ôm ấm áp, ôn nhu ôm lấy nàng.

“Mẫn... Nhi...”

Thân thể mềm mại Mẫn quý phi run lên, bên tai vẫn là Nhược Thủy ôn nhu gọi hai chữ “Mẫn nhi”, nàng chậm rãi đem trọng lượng dựa vào người sau lưng, nhưng chỉ một lát nàng liền tỉnh táo lại. Không thể! Không thể như vậy!

Mẫn quý phi tránh thoát Nhược Thủy, xoay người nói: “Nhược Thủy, ngươi đừng quên địa vị của mình.”

Nói xong, Mẫn quý phi phất tay áo rời đi, Nhược Thủy không thấy được trong mắt Mẫn quý phi hàm chứa nước mắt cùng tay nắm chặt quả đấm trong ống tay áo.

Nhược Thủy nhìn theo hướng nàng rời đi, kinh ngạc nhập thần... Nếu ngươi ta có thể sống ở nơi thiên nhiên bình dị thì tốt biết bao...

Trong hoàng cung, ngươi không phân được chân tình hay là giả dối, một khắc trước triền miên, một khắc sau sinh sát lẫn nhau, biến ảo quá nhanh, thậm chí rất nhiều chân thành đều bị đánh mất ở trong bốn bức tường thành này.

Nhược Thủy không biết Mẫn quý phi có thích nàng chút nào không, nhưng nàng biết rất rõ bản thân đã yêu nàng, thở dài, Mẫn quý phi trọn đời chỉ có thể là nữ nhân của hoàng đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.