Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 8: Chương 8: Vị khách đầu tiên




Lý Quân muốn làm gì, Khương Hành còn không biết sao?

Ngay từ đầu anh đã nói mình là bạn trai hắn, chỉ là Khương Hành không chỉ không quen biết anh, còn không thừa nhận đoạn quan hệ này, hắn cũng không thừa nhận việc mình mất trí nhớ, thật sự là trong đầu không có bất cứ đoạn ký ức nào liên quan tới Lý Quân.

Người quay phim đang ở bên cạnh, Khương Hành quang minh lẫm liệt nói: “Cậu nghĩ quá nhiều.”

Lý Quân như suy tư gì đó, khẽ cười một tiếng, trở lại trên xe, anh vẫn là tài xế, làm tài xế, có thể lựa chọn nói ít.

Ngược lại Khương Hành lại càng tò mò, có phải Lý Quân đã đoán trước được vị khách đầu tiên là người dẫn chương trình gợi cảm này, người đầu tiên nhận điện thoại là anh.

Khách tới ở là tổ tiết mục mời tới, lúc này đang ngồi ở ghế sau, đang nghĩ nên nói chuyện gì với Khương Hành.

Người dẫn chương trình này tên là Hoàng Tâm Nhuế, bên trên mặt một cái áo sơ mi trễ ngực, bên dưới là chiếc váy denim bó sát, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ ngây thơ của Lương Chỉ Duyên, từ đầu đến chân của cô đều thể hiện “ta rất gợi cảm, đàn ông nhìn ta một cái đều sẽ chảy máu mũi.”

Hoàng Tâm Nhuế không quen biết Lý Quân, cũng không lén tiếp xúc qua Khương Hành, nhưng người sau danh tiếng lớn, cô đương nhiên càng muốn nói chuyện với Khương Hành rồi.

Hoàng Tâm Nhuế cười duyên: “Khương lão sư, em vẫn luôn thích xem phim ánh đóng, khi nào có thể mời anh tới chương trình của em làm khách nhé.”

Khương Hành: “Phỏng vấn quá trình làm diễn viên của tôi sao?”

Hoàng Tâm Nhuế hơi nghiêng người về phía trước, cô tới gần vị trí ghế phụ lái mà Khương Hành đang ngồi, nói: “Em không chỉ là tò mò, fan của anh so với em còn tò mò hơn, em nhớ rõ anh không tham gia chương trình truyền hình mấy nhỉ.”

Khương Hành mắt nhìn phía trước, hắn nghĩ bản thân là ông chủ, thế nào cũng phải phối hợp với vị khách đầu tiên một chút: “Ừ, phía trước đều bận rộn đóng phim, người đại diện cũng không giúp tôi nhận cái gì ngoài đóng phim, nhiệm vụ của diễn viên chính là làm ra một tác phẩm tốt cho người xem, tôi cảm thấy mặc dù không lên chương trình phỏng vấn, người thích tôi và fan hẳn là cũng có thể hiểu.”

Đảm đương tài xế Lý Quân nói thầm trong lòng: Ngài hôm nay nói cũng thật nhiều.

Hoàng Tâm Nhuế cũng không phải chưa từng nghe qua những người khác bình luận về Khương Hành, nghe nói người đã từng tiếp xúc với Khương Hành đều biết hắn là người khá lạnh lùng, đối với ai cũng không quá nhiệt tình, nhưng khi đóng phim lại rất nghiêm túc, với bộ dạng và tính cách lạnh lùng này của hắn, nếu không phải có số lượng fan khổng lồ chống đỡ, có lẽ rất khó lăn lộn trong giới giải trí.

Nhưng thứ này đều là nghe đồn, không có kiểm chứng, sau khi tiếp xúc, Hoàng Tâm Nhuế mới phát hiện, có lẽ không phải Khương Hành mặt lạnh, mà là đối phương căn bản không đáng để hắn chú ý? Mình tán gẫu với hắn, hắn còn nói nhiều như vậy, có lẽ ở trong mắt hắn cô không giống như những người khác.

Tuy Hoàng Tâm Nhuế nổi tiếng, nhưng mấy năm nay các cuộc phỏng vấn trong chương trình tạp kỹ kỳ thực cũng không dễ làm, cô cũng chuyển mình đóng phim điện ảnh, chỉ là thành tích phòng bán vé không lý tưởng, cũng không được fan ấn tượng, thậm chí tiếng mắng chửi một mảnh.

Hoàng Tâm Nhuế cố ý lôi kéo quan hệ với Khương Hành, cô còn nghe nói Khương Hành gần đây đang đầu tư điện ảnh, phải biết là Khương Hành cũng không phải là một ảnh đế thông thường, hắn chưa tới 30 liền xuất đầu, cũng đã là ngôi sao điện ảnh số một số hai trong nước. Hắn xuất đạo 15 năm, cầm ba giải thưởng ảnh đế, vô số giải thưởng khác nữa. Ở trong giới nghệ sĩ, fan và đồng nghiệp đặt cho hắn danh hiệu “Liều mạng tam lang”, ngoại trừ những thứ đó ra, hắn cũng là một trong số ít diễn viên vừa có nhan sắc lại vừa có kỹ thuật diễn bảo đảm doanh thu phòng vé. Có một số trang truyền thông đã sắp xếp lại những bộ phim anh đã đóng, bắt đầu từ lúc ra mắt, một bộ phim chỉ cần hắn tham gia, mặc dù không bán chạy thì cũng không làm bên đầu tư lỗ vốn. Sau khi hắn nổi tiếng, mỗi một bộ phim đều được trầm trồ khen ngợi lại đón nhận, mặc dù quay một bộ phim văn học nghệ thuật, cũng có thể khiến bên đầu tư kiếm đầy chậu đầy bát, ngoại trừ danh hiệu “Liều mạng tam lang” ra, hắn còn là “Con trai ruột của phòng bán vé”, “cây rụng tiền” của nhà đầu tư, thậm chí có người còn nói đùa, Khương Hành là Thần Tài chuyển thế, mọi người đều tôn trọng và tuyệt đối không bao giờ vô lễ đối với hắn.

Khương Hành là thần nhân không sai, nhưng hắn cũng chỉ là một người thường, lúc này còn không phải đang tham gia chương trình thực tế sao, có vẻ cũng không giống như thần tới mức cao không thể với tới như vậy.

Hoàng Tâm Nhuế càng quyết tâm leo lên cái cây rụng tiền này, 15 phút trên xe đều tìm Khương Hành nói chuyện, ngay từ đầu Khương Hành còn nghiêm túc tiếp lời, sau lại phát hiện Hoàng Tâm Nhuế căn bản không có ý định dừng lại, tâm tình vô cùng phiền muộn, trong đầu còn toát ra suy nghĩ còn không bằng cãi nhau với Lý Quân còn hơn.

Khương Hành nghiêng người về phía Lý Quân lái xe, đối phương nhìn thẳng phía trước, mắt nhìn thẳng, khóe miệng hơi hơi mím lại, tim hắn không hiểu sao lại đập nhanh một trận, Lý Quân như này có vẻ không giống với lúc ăn sáng chung sáng nay, cùng với nói không thấy rõ biểu tình trên mặt anh còn không bằng nói hiện tại mặt anh là vô biểu tình.

Lý Quân đem xe chạy tới vị trí dừng xe cố định, nói với hai người khác trên xe: “Tới rồi.”

Hoàng Tâm Nhuế cũng không dám để Khương Hành làm tài xế cho cô, cô cảm thấy mặt mũi bản thân còn chưa lớn tới trình độ này, từ một người dẫn chương trình leo lên vị trí như bây giờ, ngoại trừ ngoại hình của cô ra, còn có chỉ số thông minh của cô.

Lý Quân xách hai cái vali hành lý của Hoàng Tâm Nhuế từ sau xe ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Lập Thư đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, đi về phía bọn họ hỏi: “Có cần hỗ trợ xách hành lý không?”

Lý Quân nói: “Được.”

Vali hành lý của Hoàng Tâm Nhuế cũng không phải nặng bình thường, nhưng anh cũng biết Lâm Lập Thư là Túy Ông không say ở rượu, hắn là hướng về phía Hoàng Tâm Nhuế mà đi, khi đi về phía này đá phải ngạch cửa ngã lăn ra đất.

Hoàng Tâm Nhuế còn kinh hô một tiếng: “Cẩn thận!”

Lâm Lập Thư lập tức bò lên xấu hổ cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, là tôi không thấy đường.”

Đổi lại là người khác chắc chắn sẽ bổ thêm một câu: Có phải là do nhìn thấy mỹ nữ liền không đi nổi?

Lý Quân không thích thái độ tích cực của Hoàng Tâm Nhuế với Khương Hành, nói những lời trêu chọc này cũng không phải là phong cách của anh, mà Khương Hành lại càng sẽ không nói, hắn còn phải tiếp tục bảo trì hình tượng lãnh khốc của mình.

Lương Chỉ Duyên hai tay dính đầy bùn đất vì trồng hoa, khi nhìn thấy Hoàng Tâm Nhuế gượng gạo chào một tiếng chị Tâm Nhuế, Hà Uyển Tinh cũng chào theo, hai người lúc này cả người đều là mùi mồ hôi, bùn đất, so sánh với đối phương, quả thực không nỡ nhìn.

Điều mà các ngôi sao nữ trong showbiz sợ nhất là bị so sánh với ngôi sao nữ xinh và có dáng người đẹp hơn mình, các cô đều tưởng tượng ra được sẽ có những bình luận chế giễu như nào khi xuất hiện video.

Lúc này có thể hiểu nội tâm của các nữ diễn viên đại khái là tổ tiết mục, đạo diễn ở phía sau màn chỉ huy người quay phim quay một cái đặc tả cận mặt hai cô gái, một tia biểu tình cũng không được phép bỏ qua.

Cái đạo diễn muốn chính là xung đột, không có xung đột không có kịch tính thì làm gì có ai thèm xem chương trình, đây là cái gọi là điểm nhấn.

Lý Quân và Lâm Lập Thư thở hổn hển đem hai cái vali đẩy tới phòng của Hoàng Tâm Nhuế sẽ ở tối này tại tầng 1.

Hoàng Tâm Nhuế nhìn sân sau được dọn dẹp sạch sẽ nhưng còn chưa trồng hết hoa trang trí, cảm thấy cũng không tệ, mấy cây nguyệt quý ban đầu trải qua xử lý ngày hôm qua, hôm nay trông có vẻ có tinh thần hơn rất nhiều.

Hoàng Tâm Nhuế từ đáy lòng cảm ơn, dù sao đồ đạc của cô cũng không thể lấy thể tích của vali mà tính được trọng lượng: “Cảm ơn ba anh chàng đẹp trai, khách sạn của các anh được bố trí đúng là không tồi, phong cảnh cũng rất đẹp, tôi rất thích cái ghế trúc này, mùa hè buổi tối ngồi ở nơi này chắc chắn rất thoải mái.”

Khương Hành còn chưa bắt đầu nói chuyện, Lâm Lập Thư liền giành nói: “Chị Tâm Nhuế, chị đi nghỉ ngơi đi, nếu cảm thấy nhàm chán, có thể tham quan khách sạn của bọn em một chút.”

Lý Quân và Hoàng Tâm Nhuế cũng không quen, liền lui về phía sau một bước, đem vị trí chủ yếu nhường cho Lâm Lập Thư.

Còn Khương Hành, vẫn đang cảm thấy không kiên nhẫn, không đợi Hoàng Tâm Nhuế trả lời Lâm Lập Thư, liền nói: “Hoàng lão sư, cô nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa tới giờ cơm chúng tôi sẽ gọi cô, có yêu cầu gì thì có thể nói với chúng tôi.”

Ngại với máy quay,Hoàng Tâm Nhuế không dám nhiều lời: “Vâng, vậy các anh đi làm việc đi.”

Khương Hành gật đầu, vội vàng rời khỏi phòng, Lý Quân cũng hướng về phía Hoàng Tâm Nhuế gật đầu, đi theo ra cửa.

Hiện tại có một rắc rối, Khương Hành đang suy xét cơm trưa giải quyết như thế nào, mặc dù hắn có chút không kiên nhẫn vì Hoàng Tâm Nhuế lôi kéo làm quen, nhưng vì hiệu quả của chương trình, hắn vẫn phải suy xét làm thế nào để khách quý có cơm ăn.

Lý Quân không có sự phiền não như Khương Hành, anh trực tiếp xoay người muốn tới vườn hoa giúp hai cô gái trồng hoa.

Hiện tại trời đầy mây, không có ánh nắng, thích hợp trồng hoa.

Khương Hành đột nhiên gọi Lý Quân lại: “Khoan đã, cậu đi đâu đấy?”

Lý Quân còn chưa kịp nhấc chân lên, quay đầu lại nói: “Đi trồng hoa.”

Khương Hành thật cẩn thận hỏi anh: “Lúc trước không phải cậu nói biết làm cơm nhà sao?”

Lý Quân nói: “Có biết một chút.”

Khương Hành: “Hoàng Tâm Nhuế vị khách đầu tiên, tôi nghĩ ngày đầu tiên nên để lại ấn tượng tốt, hay là cậu giúp tôi làm một bữa cơm trưa?”

Lý Quân hơi hơi nheo lại mắt: “Anh nói là anh muốn tự mình xuống bếp, nấu một bữa cơm trưa cho Hoàng lão sư?”

Khương Hành tựa hồ nhìn thấy hàn khí phát ra từ trên người Lý Quân, hắn thập phần có cốt khí nói: “Bằng không chúng ta chỉ có thể gọi cơm hộp hoặc là vào thôn mua đồ ăn sẵn, tuy tôi không biết nấu ăn nhiều lắm, nhưng hẳn là có thể xào một hai món rau.”

Lý Quân cũng biết Khương Hành là vì tạo hiệu quả cho chương trình, nhưng vẫn hơi khó chịu một chút.

Nhưng mà, Khương Hành muốn xuống bếp? Thật ra anh muốn nhìn một chút hắn có thể làm ra được cái dạng đồ ăn gì.

Suy nghĩ một giây, Lý Quân liền đồng ý: “Có thể, rất vui lòng.”

Khương Hành cứ cảm thấy Lý Quân đang ấp ủ âm mưu gì đó.

Lúc này, trong phòng dành riêng cho tổ quay phim, phó đạo diễn hỏi đạo diễn: “Vương đạo, tiết mục này của chúng ta làm như vậy thích hợp sao? Phụ nữ làm cu li, đàn ông thì ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.”

Vương đạo theo thói quen dựa lưng vào ghế: “Có gì mà không thích hợp, nam nữ bình đẳng, khách mời người ta cũng không để ý ai làm việc, ai nấu cơm.”

Trợ lý bên cạnh nói: “Tôi thấy bữa cơm toàn trứng tối qua mọi người đều ngấm đòn rồi, hiện tại ai nấu cơm cũng không có người lên tiếng.”

Vương đạo cầm cuốn sổ ghi chép trên tay gõ trợ lý một cái: “Nói linh tinh gì thế, nhìn kỹ Lâm Lập Thư và Hoàng Tâm Nhuế.”

Trợ lý quay đầu nhìn chằm chằm màn hình, sau đó: “Vương đạo, trò hay tới, Hoàng Tâm Nhuế trực tiếp tới phòng bếp, trong tay còn cầm túi lớn túi nhỏ!”

Hai đạo diễn và các nhân viên liên quan đều tới gần màn hình để nhìn.

Lúc này, Khương Hành đang tự hỏi dùng nồi cơm điện áp suất phải cho bao nhiêu nước, Hoàng Tâm Nhuế được Lâm Lập Thư dẫn đường đi tới phòng bếp.

Lý Quân mở tủ lạnh lấy ra một hộp cánh gà, Hoàng Tâm Nhuế trực tiếp lướt qua anh đi về phía Khương Hành: “Khương lão sư, em mang cho các anh chút đồ ăn, đồ ăn vặt em để Lập Thư đặt trong phòng khách, đây là chân giò hun khói em mang từ Hàng Châu tới, đây là thịt xông khói đốt than hoa em mang từ Hồ Nam tới, còn có tịch vịt.”

Hoàng Tâm Nhuế thấy Khương Hành đang đo lường đổ bao nhiêu gạo, cầm túi đồ giơ lên phía trước nói: “Nhìn các anh tay chân luống cuống, nếu không bữa trưa này để em thể hiện cho mọi người xem.” Cô lại xoay người đem túi đồ đặt vào trong lòng ngực Lý Quân: “Cái này để vào tủ lạnh có lẽ sẽ tốt hơn, đợt lát nữa khi cần dùng lại bỏ ra.” Lý Quân không có danh tiếng, cô cũng quan tâm tới có lịch sự hay không với anh.

Lý Quân đem cánh gà bỏ vào tủ lạnh, kiên nhẫn cất ba gói thịt nàng đưa, tâm bình khí hòa nói: “Vậy làm phiền Hoàng lão sư.”

Hoàng Tâm Nhuế nghĩ tới việc cùng Khương Hành cùng nhau làm việc trong phòng bếp, tâm tình rất tốt: “Không có gì, không có gì.”

Lý Quân cũng không quay đầu lại trực tiếp rời khỏi phòng bếp, bị bỏ lại bên trong Khương Hành: “......” Vì cái gì người ở lại lại là hắn, kỳ thật hắn cũng không biết nấu cơm mà!

Vừa lúc Hoàng Tâm Nhuế hướng về phía Khương Hành cười, Khương Hành đột nhiên cảm thấy bản thân giống như Đường Tăng rơi vào động Bàn Tơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.