Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê

Chương 97: Chương 97: Tình yêu chỉ có thể chôn giấu




Vì Quyển Nhu đã đồng ý với Lý Nghệ Hân cho nên Nghệ Hân không còn quậy phá trong bệnh viện, cô ta chấp nhận yên ổn và sẽ ra viện để mọi việc lại cho Quyển Nhu giải quyết với Hàn Minh Vũ.

Khương Quyển Nhu quay lại căn phòng của Hàn Minh Vũ, đứng trước cửa cô nhớ đến câu nói của Lý Nghệ Hân: “Thể hiện con người của tôi trước mặt Hàn Minh Vũ.” Quyển Nhu khẽ cuối đầu, cô nhắm mắt một chút để suy nghĩ: Dù sao Lý Nghệ Hân cũng có ngày quay lại nguyên thể của bản thân, mình có muốn nối lại tình cảm với Minh Vũ cũng chẳng có ít gì, chi bằng làm theo lời cô ta nói, để anh ấy ghét mình như thế sẽ tốt hơn cho sau này.

Quyển Nhu mở mắt, cô đưa tay mở cửa bước vào. Hàn Minh Vũ đang nói chuyện với một cô y tá trong phòng, cô y tá vui vẻ gật đầu rồi lấy điện thoại trong túi áo đưa cho Hàn Minh Vũ.

Hàn Minh Vũ đã gọi cho Minh Hạ trước tiên, Minh Hạ vừa nghe thấy giọng anh hai thì liền bức bối dỗi hờn trong điện thoại. Hàn Minh Vũ nói:

“Về là được rồi, hôm qua anh hơi mệt nên vào viện truyền nước.”

Hàn Minh Hạ giọng lo lắng: “Anh bệnh hả?”

“Anh đã nói là hơi mệt rồi mà, em đừng nói gì với ba mẹ, chút chuyện này anh không muốn họ lo.”

“Em đến thăm anh nhé!”

“Thôi khỏi, anh cũng sắp về rồi.”

Hàn Minh Vũ nói thêm vài câu thì tắt máy, anh đưa trả cho cô ý tá: “Cám ơn cô!”

Cô ý tá tươi cười: “Không có gì, nếu anh cần thì cứ nói tôi sẵn sàng cho anh mượn.”

Cô y tá rất thiện cảm với Hàn Minh Vũ. Nhìn anh ấy tươi cười với cô ta mà trong lòng của Quyển Nhu buồn quạnh, từ nảy giờ cô đứng ở trong này anh ấy có để ý đến cô dù chỉ là một chút hay không?

Cô y tá sau đó đi ra ngoài, Hàn Minh Vũ nhìn thấy Quyển Nhu đứng gần ngay cửa nhưng ánh mắt của anh chỉ dừng lại giây lát, rất nhanh để lãng đi chỗ khác. Khương Quyển Nhu đi tới, nhưng cô không hoàn toàn lại gần mà vẫn giữ khoảng cách với anh chừng một cánh tay.

“Anh muốn xuất viện ư?”

Hàn Minh Vũ lười biếng nói: “Thế thì sao?”

Quyển Nhu bậm nhẹ môi dưới, lần này thì thật sự phải phủ phàng với nhau rồi, cô thả môi tỏ ra không quan tâm gì: “Khi nào anh muốn về thì tùy anh còn em, em sẽ về trước.”

Quyển Nhu xoay người đi thì Hàn Minh Vũ thốt lên: “Đứng lại.”

Quyển Nhu quay lại, Hàn Minh Vũ mới nói: “Tôi chưa ra viện thì cô cũng không được.”

“Tại sao?”

“Đó là nghĩa vụ của cô.”

Quyển Nhu trong lòng thầm nghĩ anh ấy rất bực bội khi thấy cô vậy mà còn nói là nghĩa vụ, rốt cuộc là Minh Vũ muốn hay không muốn cô ở bên cạnh đây chứ?

Quyển Nhu kéo cái ghế ngồi xuống, cô thản nhiên nói: “Nếu anh đã bảo là nghĩa vụ thì đừng có phản đối việc em ở trong phòng anh cả ngày đấy.”

Hàn Minh Vũ cong khóe miệng: “Cô lì hơn tôi tưởng.”

“Đâu phải ngày đầu tiên anh biết em lì, em vốn vậy rồi.”

Quyển Nhu đáp, cô cũng chẳng vui vẻ khi phải nói chuyện với anh ấy kiểu này nhưng bản thân cô chẳng còn cách nào khác. Muốn cho anh ấy nghĩ cô là Nghệ Hân thì chỉ có cách bắt trước tính khí ngạo mạng và ngang bướng của cô ấy.

--------------

Lý Nghệ Hoành điện thoại cho Nghệ Hân từ chiều hôm qua đến giờ nhưng vẫn là không gọi được, anh ngồi trên ghế xoay trái xoay phải, Nghệ Hân lại đang làm việc gì mà điện thoại không thể liên lạc?

“Chủ tịch đến cuộc họp rồi ạ.” Thư ký Dĩ Nhi thông báo qua máy.

Lý Nghệ Hoành nói: “Tôi biết rồi.”

Anh đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, thư ký Dĩ Nhi nhanh chóng cầm sắp tài liệu trên tay đi theo chủ tịch Lý. Lúc đi ngang qua văn phòng của giám đốc Phù Hiển Lý Nghệ Hoành bỗng dừng lại, anh liếc nhìn bàn thư ký nhưng không nhìn thấy ai.

Đôi mắt của Lý Nghệ Hoành có vẻ đâm chiêu, anh tiếp tục đi nhưng vô tình lại nghe thấy hai cô nhân viên đang đi tới nói chuyện với nhau:

“Thư ký Mã bị ngất xỉu.”

“Cô ấy mới chuyển xuống đây chưa bao lâu mà đã xỉu, cũng tại ông Phù Hiển khó tính giao quá nhiều việc, ai mà chịu cho nổi.”

“Ông ta ăn hiếp Phi Phi thôi, lúc trước nghe nói ông ta tức Phi Phi cái vụ báo cáo gì đó với chủ tịch đấy.”

Hai cô đang nói thì ngạc nhiên khi nhìn thấy chủ tịch, họ vội cuối đầu chào rồi nhanh chóng đi qua.

Lý Nghệ Hân đen lại ánh mắt, thư ký Dĩ Nhi cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai cô kia nhưng cô không ngờ là chủ tịch lại quan tâm đến Phi Phi mà bỏ cả cuộc họp. Lý Nghệ Hoành xuống phòng y tế, anh muốn xem Phi Phi thế nào nhưng phòng y tế không hề có mặt Phi Phi ở đó.

“Phi Phi đâu?” Lý Nghệ Hoành hỏi nhân viên.

Nhân viên nói: “Cô ấy lúc nảy được đưa xuống đây nhưng khi tĩnh lại cô ấy kêu đau ở bụng nên có anh đồng nghiệp đã chở đi bệnh viện rồi ạ.”

“Là Bệnh viện nào?”

“Cái đó tôi không biết thưa chủ tịch.”

Lý Nghệ Hoành cau mày, anh xoay người lấy điện thoại gọi cho Phi Phi. Thư ký Phi lúc này đã bước ra khỏi bệnh viện, cô cầm trên tay một tờ giấy tâm trạng cô đang hoang mang thì Lý Nghệ Hoành gọi đến.

“Dạ tôi nghe thưa chủ tịch.”

“Em đang ở bệnh viện nào?”

“Tôi chuẩn bị về lại công ty rồi ạ.”

“Về nhà nghỉ ngơi đi, đừng đến công ty nữa.”

“Nhưng mà...”

“Tôi bảo em về nhà thì cứ về đi.” Lý Nghệ Hoành bỗng cáu lên trong điện thoại, Phi Phi đành đáp Dạ! Rồi cúp máy. Đôi mắt của Mã Phi Phi nhẹ nhàng hạ xuống, cô đưa tờ giấy đang cầm trên tay lên, vừa rồi bác sĩ khám cho cô và nói rằng cô đã có thai, thai nhi cũng đã được 2 tuần tuổi.

Phi Phi sờ tay lên bụng, có con đáng ra là niềm hạnh phúc nhưng trong lòng cô chỉ cảm thấy một nỗi buồn.

Tại Lý Thị.

Lý Nghệ Hoành quay về văn phòng chủ tịch anh bảo Dĩ Nhi gọi ngay giám đốc Phù Hiển lên đây.

Giám đốc Phù Hiển không biết chuyện gì chỉ thấy sắc mặt của sếp tối đen. Lý Nghệ Hoành nghiêm giọng: “Một ngày anh giao cho thư ký Phi bao nhiêu văn kiện và giấy tờ.”

Giám đốc Phù Hiển ngạc nhiên, nhưng có lẽ chủ tịch quan tâm đến cô thư ký cũ nên mới hỏi vậy chăng.

“Dạ cũng bình thường như những thư ký khác thôi ạ.”

Lý Nghệ Hoành nghe xong thì liền nổi nóng mà quát lên: “Bình thường đến mức cô ấy phải vô viện sao?”

“Tôi xin lỗi thưa chủ tịch.” Giám đốc hạ mắt lo lắng.

“Phi Phi ở bện cạnh tôi chưa bao giờ gặp vấn đề sức khỏe, vậy mà tôi mới đưa cô ấy xuống phòng anh chỉ hơn 10 ngày đã bị như vậy. Anh đã chèn ép cô ấy đến mức nào hả?”

Giám đốc Phù Hiển không ngờ Lý Nghệ Hoành lại rất lo lắng cho thư ký Phi, xem ra cô ta không phải là thư ký thất sủng của chủ tịch mà là thư ký rất được lòng của chủ tịch thì đúng hơn.

“Nếu còn để tôi nghe tin Phi Phi ngất xỉu một lần nào nữa thì coi chừng cái ghế anh đang ngồi đấy.”

“Dạ vâng, tôi sẽ chú ý đến cô ấy.”

“Ra ngoài đi.”

Lý Nghệ Hân bực mình thốt lên, giám đốc Phù Hiển vội ra ngoài ngay, ông ta thở dài và rầu rĩ nếu biết Mã Phi Phi ghê gớm như thế ông đã không chèn ép cô ta, thật không ngờ đã nộp đơn thôi việc mà vẫn được chủ tịch quan tâm đến, nhỡ may cô ta lại mách gì đó với chủ tịch thì bản thân ông phải gặp thiệt thòi rồi, nếu vậy phải ân cần với cô ta thôi, không thể vì cô ta mà để chủ tịch khiển trách được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.