Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê

Chương 8: Chương 8: Tìm kiếm Quyển Nhu




Khương Quyển Nhu đi vào nhà nhưng cô đã quên mất mình đang có vết thương, cái tên Hàn Minh Vũ này cũng vô tình quá đi mất, anh ta còn không thèm dìu cô nữa.

Quyển Nhu hồi nảy lăn xăn chạy theo Hàn Minh Vũ nên bị động thương mà ngồi sụp xuống trước nhà. Minh Hạ đi ra thì bất ngờ thốt lên: “ Chị dâu, chị không sao chứ?.”

“ Anh hai.” Minh Hạ lo lắng kêu Minh Vũ.

Hàn Minh Vũ đang đi thì ngoảnh lại, sắc mặt của Quyển Nhu toát đầy mồ hôi hột, đôi mắt lờ đờ nhìn Hàn Minh Vũ, bàn tay cô đang đặt lên chỗ vết thương.

Hàn Minh Vũ bước tới, anh ngồi xuống: “ Bị đau à.”

“ Anh biết rõ là tôi bị thương mà.” Quyển Nhu nói như đang trách hờn Minh Vũ.

Minh Hạ thấy Lý Nghệ Hân đang rất không ổn thì vội thúc Minh Vũ: “ Anh hai, chị ấy xuất viện sớm như vậy sức khỏe có chịu nổi không? Hay là nhập viện lại đi.”

Quyển Nhu lắc đầu, cô tỏ ra không đồng ý với kiến nghị của Minh Hạ, nhưng Minh Hạ lại rất lo âu, Lý Nghệ Hân nếu lại xảy ra chuyện thì nhà cô sẽ chẳng đền nổi cô ta cho Lý gia.

Hàn Minh Vũ đột nhiên đứng dậy di chuyển vài bước chân rồi nhấc bổng Khương Quyển Nhu trên tay, anh lạnh lùng bế cô ta đi từng bước lên trên cầu thang, anh ấy là đang ẩm cô sao? đây...cũng là lần đầu. Khương Quyển Nhu ngượng ngùng mà đỏ mặt, nhịp tim của anh ta là đang đập bên tai cô, mùi hương của anh ta cũng đang len lõi vào khứu giác của cô.

Hàn Minh Hạ hóa đá đứng sửng dưới nhà, anh hai và Lý Nghệ Hân như vậy với nhau từ hồi nào, cô ta còn ôm cổ anh hai nữa, quái lạ, có cái gì đó sai sai thì phải.

“ Minh Hạ, Minh Vũ về rồi sao?” Hàn phu nhân đi ra hỏi Minh Hạ.

Minh Hạ chợt bể đá, cô chấn tĩnh nhìn mẹ: “ À, dạ...anh ấy đã đưa chị dâu về luôn đấy mẹ.”

“ Con nói sao? Nghệ Hân cũng về à, nhưng chỉ mới có một tuần sao lại xuất viện sớm đến như vậy.” Hàn phu nhân kinh ngạc.

“ Chắc là vết thương có thể điều trị khi về nhà đó mẹ.” Minh Hạ linh hoạt giải thích.

Hàn lão gia từ sau lưng nghe được: “ Nghệ Hân xuất viện rồi sao?”

Hàn phu nhân gật đầu, Hàn lão gia không vui khi Minh Vũ không nói gì với gia đình, dù gì Lý Nghệ Hân cũng là con dâu của Hàn gia, không phải là người ngoài.

“ Bích Họa lát nữa bà gọi Minh Vũ vào nói chuyện với tôi một chút, nếu Nghệ Hân đã về thì bà hãy dặn đầu bếp nấu nhiều món tẩm bổ cho nó.”

Hàn phu nhân: “ Tôi biết rồi.”

__________

Hàn Minh Vũ bế Quyển Nhu đặt lên giường, anh không nói gì cả, chỉ mỗi vẻ mặt của mùa thu lạnh ngắt, nhìn cô như thể chưa từng thấy cô lần nào.

Quyển Nhu cũng bắt trước thái độ của Hàn Minh Vũ, anh ta nhìn cô thì cô cũng nhìn anh ta, nhìn chằm chằm, sao mà giống đấu mắt với nhau thế này. Hàn Minh Vũ không tiếp tục, anh ta xoay người đi ra khỏi cửa, trong đầu anh ta đã nghĩ cái gì, Quyển Nhu không tài nào biết được nhưng cứ mỗi lần anh ta dùng anh mắt tra tấn đó nhìn cô thì cảm giác cả người cứ dâng lên một nỗi sợ, một nỗi bất an, như thể cô là tội phạm sẽ có ngày bị cảnh sát đưa ra còng số 8.

Quyển Nhu nghĩ ngợi, và rồi cô bỗng nhớ đến Lý Nghệ Hân, linh hồn của cô ấy và thân xác của cô, cô phải nhanh chóng tìm được bản thân đang ở đâu, nếu như Lý Nghệ Hân cũng đang ở trong trạng thái như cô thì phải gặp cô ấy mới được, cả hai phải thương lượng để tìm ra cách giải quyết tốt nhất. Quyển Nhu nghĩ tới nghĩ lui sau đó thì cho rằng nếu Lý Nghệ Hân cũng biết được việc hoán đổi thân xác thì tại sao đã một tuần trôi qua cô ấy vẫn không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ cô ấy cũng bị tai nạn, chẳng lẽ là thế.

Quyển Nhu giật mình, cô che miệng, trời ơi không lẽ nào thân xác của Khương Quyển Nhu đã chết, cảnh tượng lúc đi giao hoa bị cay mắt.... sau đó.... sau đó thì đã thế nào mà cô bị hoán đổi, hình như là xe của cô đã bị va chạm. Ôi không? Quyển Nhu lo lắng, nếu đúng như những gì cô nghĩ thì hiện giờ rất có thể Khương Quyển Nhu cô đang nằm trong bệnh viện.

Quyển Nhu vội vã ngồi dậy đi ra cửa, cô hấp tấp chạy xuống cầu thang.

Hàn Minh Vũ mới vừa bước ra từ phòng của ba anh thì lại thấy cô ta bộ dáng hớt hãi chạy xuống, Hàn Minh Vũ bất giác chĩu mày, người phụ nữ thân thể còn chưa được khỏe mà rất ảo tưởng sức mạnh.

Quyển Nhu vừa chạm đến sàn thì Hàn Minh Vũ đã giang một tay ra chắn lấy: “ Cô muốn đi đâu?”

Quyển Nhu liền nói rất nhanh: “ Tôi muốn tới bệnh viện một chút.” Cô gạt tay Hàn Minh Vũ ra nhưng anh không hề có ý để cô đi qua, Quyển Nhu nhăn mặt với Hàn Minh Vũ, cô bực mình cuối xuống chui qua cánh tay của anh ta, những tưởng sắp chạy ra được rồi thì lại bị Minh Vũ kéo lấy.

Quyển Nhu bỗng bị xoay một vòng sau đó nằm gọn trong tay Hàn Minh Vũ, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của cô chạm vào đáy mắt thâm sâu của anh, một chút lắng động xuyên nhẹ vào cõi lòng của Quyển Nhu.

“ Minh Vũ.” Hàn phu nhân đột ngột gọi, bà ngỡ ngàn khi thấy Minh Vũ đang ôm Lý Nghệ Hân.

Quyển Nhu ngại ngùng dẫy nảy trong tay Hàn Minh Vũ, cô lí nhí nói: “ Anh thả tôi ra coi.”

Hàn Minh Vũ không thả mà nói: “ Đi lên phòng và ngoan ngoãn ở yên trong nhà cho tôi.”

Quyển Nhu tiếp tục cựa quậy, cô không chịu thỏa hiệp, Hàn Minh Vũ lại càng đẩy cô đến sát người anh ta: “ Hàn Minh Vũ đang có người nhìn đấy.”

“ Có việc gì vậy mẹ” Hàn Minh Vũ ngó sang Hàn phu nhân.

“ À không có gì, các con cứ nói chuyện đi, mẹ về phòng nằm một chút đây.” Hàn phu nhân quay đi, bà khó hiểu vô cùng, Minh Vũ nó có thân mật với Lý Nghệ Hân khi nào đâu, đã vậy lúc bà nhìn thấy nó còn cố tình không buông tay khỏi Lý Nghệ Hân, Minh Vũ bị sao vậy nhỉ? “Không bình thường, không được bình thường.” Hàn phu nhân lẩm bẩm.

Quyển Nhũ co tay đánh đánh Hàn Minh Vũ, nói là đánh nhưng thật ra cô đánh như mát xa vậy, nhẹ xìu chả si nhê. Hàn Minh Vũ nhích mép miệng: “ Cô không chịu nghe lời, thì cứ đứng như thế này đi.”

Quyển Nhu tức tối cáu lên: “ Con người anh kỳ quái, anh không mỏi chân hả? Thả tôi ra tôi phải đến bệnh viện.”

“Cô đúng là nhanh lật mặt thật lúc thì đòi xuất viện giờ thì đòi đến bệnh viện, cô nghĩ tôi sẽ rảnh mà chơi trò chạy vòng vòng với cô sao? Mau quay về phòng cho tôi.”

“ Không quay.” Quyển Nhu lớn giọng.

“ Tôi bảo quay.” Hàn Minh Vũ nhấn mạnh ba chữ.

“ Tôi cứ không quay đấy.” Quyển Nhu đáp lại anh ta từng câu, cô rất không đầu hàng trước sự cưỡng chế của Hàn Minh Vũ.

Hàn Minh Vũ nhíu mày, anh bực mình trước sự lỳ lợm của Khương Quyển Nhu, cô ta không vào phòng thì anh sẽ ném cô ta vào. Hàn Minh Vũ khom xuống nhấc Quyển Nhu lên trên vai, anh bắt đầu xoay lưng đi lên trên lầu.

Quyển Nhu hết hồn, cô giãy nảy đôi chân, miệng liên tục kêu:

“ Bỏ tôi xuống, Hàn Minh Vũ bỏ tôi xuống, tôi phải đến bệnh viện, Hàn Minh Vũ...”

______________

Tại bệnh viện mẹ nuôi của Quyển Nhu đang chăm sóc cho cô, bà lấy khăn ướt lau bàn tay cho cô, lau đến gương mặt bị lửa hủy hoại của Quyển Nhu bà chợt chạnh lòng, Quyển Nhu quá đáng thương từ nhỏ đã là cô nhi, trận hỏa hoạn của cô nhi viện năm đó Quyển Nhu cũng vì cứu các em mà bị mất dung mạo xinh đẹp tựa như hoa như ngọc của mình, không ngờ khi con gái đã vượt qua bao tủi hờn để sống tiếp thì lại gặp tai nạn phải trở thành người thực vật, mẹ nuôi rớt nước mắt.

Mạc Đình mở cửa bước vào, cô cầm một giỏ hoa màu trắng đó là hoa Bách Hợp, Quyển Nhu khi trước thích nhất là loại hoa này. Mạc Đình đặt hoa lên bàn, cô đứng bên cạnh mẹ nuôi nhìn Quyển Nhu.

“ Quyển Nhu hôm nay trời nắng rất tươi, hoa về tiệm cũng tươi, cậu xem mình mang Bách Hợp đến cho cậu đây này.” Tự dưng nói xong thì Mạc Đình cũng khóc, mắt cô đỏ hẵng lên.

Mẹ nuôi đặt tay lên cánh tay của Mạc Đình: “ Quyển Nhu sẽ cảm nhận được tấm lòng của con.”

Mạc Đình xua nước mắt, cô cười yếu ớt trên môi, Quyển Nhu là bạn thân nhất của Mạc Đình, cô và cô ấy không khác gì là chị em ruột, Quyển Nhu bị như vậy trong lòng Mạc Đình rất đau buồn.

Mẹ nuôi nói: “ Mạc Đình, cô không thể ở trên này lâu được, bọn trẻ ở cô nhi viện cũng cần được chăm sóc. Vì vậy Cô muốn đưa Quyển Nhu về cùng.”

Mạc Đình có chút bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ thì mẹ nuôi nói cũng đúng, nhưng mà nếu đưa Quyển Nhu về đó thì cô sẽ khó có cơ hội để gặp được cô ấy, cho dù chỉ là nhìn Quyển Nhu như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.