Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê

Chương 155: Chương 155: Chịu trận




Minh Hạ sau khi đi hỏi bác sĩ thì nhanh chóng quay lại phòng bệnh của Minh Vũ, cô mở cửa bước vào thì thấy cảnh hai anh chị ôm ấp nhau như đang ở nhà.

Minh Hạ thở dài, cô không vào nữa mà đi ra ngoài luôn. Minh Hạ đứng dựa lưng vào cửa, cô thầm nói trong bụng: Anh hai ơi là anh hai, anh cái gì cũng giỏi chỉ có mỗi yêu đương là sai lầm, nhưng mà lỡ rồi biết làm sao đây?

Hàn Minh Hạ ngán ngẫm lắc đầu, đành vậy, dù sao anh ấy cũng yêu bà la sát thì cấm cản sao được, sau này cô mà có con trai tuyệt đối cô phải đích thân chọn vợ cho con, chứ phải như anh hai chắc cô lên chùa ở cho khoay khỏa.

Mấy ngày sau Hàn Minh Vũ đã khỏe lại, anh đã có thể đến tập đoàn giải quyết các công việc cần thiết. Còn Nghệ Hân thì ở nhà, và dĩ nhiên cô ấy mà ở nhà thì chỉ có mỗi thằng nhóc nhỏ là chịu trận.

Nghệ Hân cầm cái thước, cô bắt tiểu Thiên tập đọc những chữ cơ bản, đọc không được là Nghệ Hân dơ cây lên hâm đánh.

Cả nhà ngoài Minh Hạ lâu lâu nổi đình thì mới đánh vào mông tiểu Thiên, nhưng cũng chỉ là hiếm khi chứ chẳng ai dám động vào thằng bé, nhưng mà Nghệ Hân thì khác, cô bảo xè tay là phải xè tay, cô khõ vào một cái bụp, thằng bé đau điến là khóc bù loa.

“Con có chịu học cho đàng hoàng không hả?”

Cho dù tiểu Thiên bị chậm nói, chậm tiếp thu nhưng mà Nghệ Hân cứ dí nó mãi, không biết đọc thì riết cũng thành biết đọc.

Nghệ Hân tuy hung dữ với nhóc con, nhưng mà cô cũng dỗ dành, nó ngoan nó học xong thì Nghệ Hân dắt đi rửa mặt, dắt đi mua đồ chơi, nó thích gì cô mua cho hết, thích ăn gì cô cũng mua cho ăn.

Ở Hàn gia mọi người nghĩ tiểu Thiên mắc bệnh tâm lý nên ít quan tâm đến thằng bé, họ để cho nó tự do trong nhà, cũng không biết tiểu Thiên thật sự thích cái gì. Ba mẹ Minh Vũ đã lớn tuổi, chỉ có thể trông non tiểu Thiên, để chò truyện và giao lưu với nó thì họ không mấy kiên nhẫn, bởi vì dù sao tiểu Thiên cũng chậm nói, chậm hiểu, nên nó cứ im im suốt. Minh Hạ thì thôi chỉ bắt tiểu Thiên ở trong phòng, đang tuổi mới lớn nên Hạ có nhiều bạn bè nhắn tin qua lại, cô cũng ít khi chịu khó để nói chuyện với tiểu Thiên.

Ngày trước Quyển Nhu cũng hay lại gần tiểu Thiên, nhưng cô vẫn bị Minh Hạ dè chừng, lại có quá nhiều điều xảy ra cho nên Quyển Nhu cũng chưa thể gần gũi được hơn với con trai nhỏ của Minh Vũ.

Cuối cùng tiểu Thiên lại chịu đưa bàn tay bé xíu cho Nghệ Hân nắm, nó còn sợ Nghệ Hân hơn bất kỳ ai, nhưng chỉ là lúc ban đầu, giờ bị Nghệ Hân túm miết nên quen luôn dì Hân rồi.

Nghệ Hân đã đưa tiểu Thiên đến một khu vui chơi, cô mua vé trò chơi, nhưng mà thằng bé mới lần đầu đến chỗ này, ba ba chưa bao giờ đưa đi cả, ấy vậy mà Hân tiểu thư cho nó chơi trò cảm giác mạnh luôn, mà không phải tàu lượn siêu tốc hay gì đó, Nghệ Hân đã mua vé 18 tầng địa ngục.

Trời đất không phải nói, thằng nhỏ khóc như mưa, cuối cùng Nghệ Hân chưa đi hết 18 tầng đã phải ẵm nó ra.

Lý Nghệ Hân cõng tiểu Thiên trên lưng, cô phải mua cho nó cây kẹo bông nó mới chịu nín.

Nghệ Hân vừa đi vừa nói: “Tiểu quỷ này, con là con trai sao mà nhúc nhát quá vậy hả? Mới có xíu mà khóc om xòm lên rồi, sau này lớn lên làm sao mà con đối diện với những thứ còn đáng sợ hơn đây.”

“Me!”

Tiểu Thiên quen gọi Nghệ Hân là me, Nghệ Hân nghe nhiều nên cũng quen.

Nghệ Hân bỏ tiểu Thiên xuống, cô nói: “Mai mốt không được khóc nữa nghe chưa?”

Tiểu Thiên gật đầu, thằng nhỏ dễ thương lắm, tuy cô hay la nó nhưng mà cũng phải công nhận nó giống Minh Vũ nên rất đẹp trai, sau này lớn lên đảm bảo chỉ hơn chứ không có thua ba nó.

Tiểu Thiên đưa ngón tay chỉ sang trái, nó nhìn Nghệ Hân nói: “Cho con!”

Nghệ Hân nhìn theo hướng thằng bé chỉ, thì ra nó thích chong chóng quay, ở nhà nó chỉ chơi mỗi robo với xe mô hình, chắc là Minh Vũ chưa từng mua cho nó mấy món đồ giản dị kia.

Nghệ Hân dắt tiểu Thiên đi tới, cô mua cho nó một cái, nó cầm đôi mắt hí hửng vui.

Nghệ Hân ngồi xuống, cô hỏi: “Cái này gọi là gì con biết không?”

Tiểu Thiên lắc đầu.

Nghệ Hân nói: “Là chong chóng.”

“Nhong nhóng.”

Tiểu Thiên đọc theo, Nghệ Hân cười: “Nhong nhóng cái đầu con ý.”

Nghệ Hân xoa xoa tóc tiểu Thiên rồi lại cõng nó lên trên lưng mà đi về.

“Tiểu Thiên con phải thường xuyên đi ra ngoài thì mới lanh lên được, cứ đu đú ở nhà hoài thì chỉ có dốt thôi.”

- -------

Về đến Hàn gia Nghệ Hân bước xuống xe, cô bế tiểu Thiên xuống và lúc này cô lại nhìn thấy Lý nghệ Hoành.

Lý Nghệ Hoành đứng đợi Nghệ Hân đã khá lâu, gặp được em ấy trong ánh mắt anh lại man mác một nỗi buồn.

Nghệ Hân đã đưa tiểu Thiên cho người giữ cổng, cô bảo anh ta bế nó vào trong nhà.

Nghệ Hân quay lại, cô đi tới gần Lý Nghệ Hoành:

“Anh đến khi nào?”

Lý Nghệ Hoành không trả lời, anh hạ mắt xuống cánh tay của Nghệ Hân, cảnh tượng em ấy điên cuồng rạch tay bất giác xuất hiện.

“Anh sẽ không xin lỗi em!” Lý Nghệ Hoành bỗng nói.

Nghệ Hân cười nhẹ, cô cất giọng: “Vì vốn dĩ người có lỗi với anh là em mà.”

“Hân nhi!” Lý Nghệ Hoành gọi.

Nghệ Hân chớp đôi mắt nhìn anh, Nghệ Hoành vẫn hạ ánh mắt cõi lòng vẫn đau đớn.

“Em hạnh phúc chứ?”

Nghệ Hân không trả lời ngay, nhưng rồi cửa miệng ấy của cô cũng đã nói với anh rằng:

“Có!”

Lý Nghệ Hoành chợt cười, một nụ cười khổ, cũng là một nụ cười cuối cùng anh có thể cố gắng cười trong lúc này.

Ánh mắt Lý Nghệ Hoành nâng lên, anh nhẹ giọng nói với em gái:

“Vậy Hân nhi của anh nhất định phải giữ lấy hạnh phúc ấy.”

Anh nói xong thì xoay người, Nghệ Hân không hề thấy vui khi khiến anh hai buồn, nhưng mà cô đã lựa chọn rồi, người cô trọn cả đời này cô nguyện thủy chung là Hàn Minh Vũ.

“Anh hai!” Nghệ Hân thốt lên.

Lý Nghệ Hoành đứng lại, nhưng anh không hề quay đầu. Nghệ Hân chạy tới, cô vương tay ôm lấy Nghệ Hoành từ sau lưng:

“Anh hai! Anh cũng hãy hạnh phúc nhé!”

Lý Nghệ Hoành nhìn xuống bàn tay của Nghệ Hân, anh nhẹ nhàng chạm vào sau đó thì gỡ ra mà bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.