Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu

Chương 10: Chương 10




Tối nay, Tần Tiểu Ý ngủ không an ổn, hơi thở người đàn ông xa lạ quẩn quanh chóp mũi cô, nhiễu nhân thanh mộng (1).

(1) Nhiễu nhân thanh mộng: quấy nhiễu giấc ngủ người khác.

Lúc người đàn ông nằm xuống phía bên kia giường, cô vẫn chưa đi vào giấc ngủ, nhắm hai mắt, thân thể căng chặt, lỗ tai chú ý nghe lén động tĩnh đối phương, chỉ sợ một nỗi, đối phương sẽ làm gì đó với cô.

Nhưng đề phòng nửa ngày, nam chính chính là nằm xuống điều chỉnh tư thế ngủ giật giật thân thể, sau đó liền im lặng nhập miên, khiến Tần Tiểu Ý đang trong trạng thái bị bao vây khẩn trương cao độ khẽ nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật không phải cô không nghĩ đến chuyện đi xuống đất ngủ, nhưng lại không muốn tự ủy khuất bản thân. Nghĩ xem, hôn nhân không tình yêu đã bi kịch rồi, còn khiến người phụ nữ của hôn nhân không tình yêu phải ngủ sàn nhà, quả thực là thiên lý bất dung, nhân thần cộng phẫn (2)!

(2) Nhân thần cộng phẫn: nhân loại và thần thánh đều căm phẫn.

Trải qua đủ loại luận chứng bất bình, Tần Tiểu Ý hạ quyết tâm, cô muốn ngủ giường, không chỉ muốn ngủ giường, mà còn phải chiếm lấy hai phần ba giường ngủ, cô muốn dùng sự im lặng phản kháng nói cho tên đàn ông này biết, Tần Tiểu Ý không phải Ở trải qua đủ loại bất bình hành luận chứng sau, Tần Tiểu Ý là hạ quyết tâm, nàng muốn ngủ giường, không chỉ muốn ngủ giường, còn muốn chiếm lấy hai phần ba giường ngủ, nàng muốn dùng loại này im lặng phản kháng đến nói cho cái này nam nhân, nàng Tần Tiểu Ý cũng không phải là nhâm nhân chà xát viên niết biển (3).

(3) Nhâm nhân chà xát viên niết biển: quả cầu tùy ý người ta chà đạp.

Tuy rằng đã hạ quyết tâm, nhưng cùng người đàn ông không quen cái gì cũng không làm ngủ trên một giường, cảm giác không tự nhiên hoàn toàn ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của Tần Tiểu Ý, khiến cô mơ màng trong giấc ngủ không ngừng xoay người, mãi đến khi có một bàn tay ấm áp vòng qua tay cô, thân thể mới an tĩnh trở lại.

Nửa ngủ nửa tỉnh, Tần Tiểu Ý cảm thấy bàn tay ấm áp kia cực kỳ giống tay ba cô, trước đây theo ba ra ngoài, ba luôn chăm chú nắm bàn tay nhỏ bé của cô, cảm giác ấm áp rất giống bây giờ.

Sau đó lại không biết từ khi nào đã chân chính tiến vào mộng, lúc cô tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Ngồi dậy trên giường, nhìn thoáng qua vị trí bên người, người đàn ông đã rời giường, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, khiến Tần Tiểu Ý khó chịu nhíu nhíu mày, nghĩ tên đàn ông này xâm nhập lãnh địa của cô, cô là chủ mà phải nơm nớp lo sợ, thật sự không có thiên lý mà.

Cô còn đang thầm oán chưa hết, cửa phòng tắm đã mở ra, người đàn ông vây một cái khăn tắm quanh hạ thân, thân trên lõa lồ bước ra, cầm khăn mặt trên tay, đang lung tung lau tóc.

Tần Tiểu Ý trong nháy mắt hóa đá, cơ ngực tinh tráng, cơ bụng hoàn mỹ, thắt lưng eo hẹp, còn phía dưới…, gian nan nuốt nuốt nước miếng, Tần Tiểu Ý rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài, mới sáng sớm, sao lại thơm như vậy a, sao lại kích thích như vậy a, có muốn người ta sống không vậy!

Hình ảnh tràn ngập dụ hoặc gợi cảm kia, đối với người phụ nữ sinh lý bình thường lại đang bất mãn kia, tuyệt đối là kích thích trí mạng đó…

Vu Hạo Viễn bắt khăn mặt, liền nhìn thấy Tần Tiểu Ý lộ ra vẻ mặt cười đến đỏ bừng, nghẹn khí nhìn ngực hắn, chỉ còn chưa chảy nước miếng, không khỏi rủa thấp một tiếng, người phụ nữ chết tiệt này rốt cuộc có bao nhiêu sắc hả, có phải đối với đàn ông cô luôn lộ ra biểu tình này?

Chỉ cần nghĩ đến Tần Tiểu Ý bày ra biểu tình mê đắm với người đàn ông khác, Vu Hạo Viễn xúc động muốn giết người.

Vươn tay ném khăn mặt đến Tần Tiểu Ý, xoay người ngồi vào mép giường, lạnh giọng nói: “Lau tóc.”

Tần Tiểu Ý nhìn nhìn trên tay khăn mặt, lại nhìn nhìn đầu tóc ngắn ướt sũng của nam nhân, sau cái xem thường chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ dậy giúp hắn lau tóc, nghĩ tôi là vợ trên danh nghĩa của anh, chứ đâu phải nha hoàn bên người anh, anh cũng quá tiện nghi rồi.

Một bên dùng khăn mặt lung tung chà đạp đầu tóc của hắn, bên kia dùng ánh mắt tuần tra trên lưng hắn, lúc ánh mắt xẹt qua lưng áo đi đến mông hắn, sắc mặt Tần Tiểu Ý lại đỏ bừng, vừa rồi khăn tắm hắn vây quanh người không làm cho tốt, lúc này ngồi lên giường, khăn tắm đã suy suy sụp sụp tại lưng, lộ ra bắp đùi và cái mông rắn chắc.

Tần Tiểu Ý cảm thấy ót nóng lên, lập tức có cái gì đó theo mũi chậm rãi chảy ra, cuống quít ném khăn mặt lấy tay che mũi, ném lại một câu “Lau xong rồi.” Liền chật vật vọt vào phòng tắm.

Thấy cô vội vội vàng vàng, Vu Hạo Viễn không tiếng động khóe miệng gợi lên ý cười, sửa sang lại khăn tắm, đứng dậy sang phòng thay đồ.

Không thể phủ nhận, một loạt phản ứng sau khi rời giường của tiểu nữ nhân, khiến hắn rất sung sướng.

Chẳng qua là, cùng ngủ trên một cái giường, chuyện quan trọng nhất lại không làm, đúng là khiến người ta khó chịu.

Chờ đến lúc Tần Tiểu Ý một thân trang phục công sở xuống lầu, Vu Hạo Viễn đã ngồi ở bàn ăn xem báo, xem ra hắn đã ăn sáng trước.

Dì Lan thấy Tần Tiểu Ý xuống lầu, liền tiến đến hỏi cô bữa sáng muốn ăn gì, món Âu hay món Trung.

“Không cần phiền vậy, cho tôi chén cháo là được rồi.” Tần Tiểu Ý không có khẩu vị ăn sáng, lần nào cũng ăn không nhiều.

Vu Hạo Viễn giương mắt nhìn cô, sau đó nhạt nhạt nói: “Ăn xong tôi đưa em đến công ty.”

Tần Tiểu Ý vừa đến bàn ăn ngồi vào chỗ của mình, nghe câu này của hắn, nhịn không được đoán, người đàn ông này gần đây có phải ân cần với cô quá rồi không? Không chỉ vào ngủ chung, bây giờ còn muốn đưa cô đi làm, rốt cuộc là để làm gì? Chẳng lẽ vì ba mẹ hắn về, nên muốn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng với cô trước?

Tuy gần đây cô có chút bất mãn, tuy gần đây cô đúng là thiếu đàn ông, nhưng cô cũng không tính sẽ dây dưa sâu rễ với người đàn ông bên người này, nam nhân này tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm, không chỉ nguy hiểm, ở bên cạnh hắn, còn có một Ngô Tĩnh, bắt cá hai tay, người thứ ba chen chân này kia, cô khinh nhất.

“Tôi có xe, hơn nữa chúng ta không tiện đường.” Tổng bộ ở thành Nam, công ty của cô ở phía Tây, đoạn đường không ngắn, ra đường vào giờ cao điểm còn có thể gặp kẹt xe, Tần Tiểu Ý không muốn vì người đàn ông kia đưa cô đi làm mà buổi sáng của cô đều phải lãng phí trên đường cái, hơn nữa trong suy nghĩ của cô, mấy chuyện này là tình lữ đưa nhau đi làm còn xem được, nhưng quan trọng là, quan hệ hiện tại của bọn họ là kiểu lúng ta lúng túng, không cần thiết phải làm vậy.

Dì Lan mang lên bát cháo yến mạch với vài thứ đồ ăn lặt vặt, Tần Tiểu Ý nói cảm ơn rồi bắt đầu dùng, Vu Hạo Viễn nghe thấy cô nói muốn tự mình lái xe cũng không nói gì, tiếp tục xem báo, sau đó dì Lan nhẹ giọng nói: “Sáng nay lúc lão Trần giúp cô lái xe ra khỏi gara, không cẩn thận đụng hư, nên hôm nay đã mang xe đi sửa.”

Tần Tiểu Ý một ngụm cháo chưa kịp nuốt xuống, liền nghẹn, dì Lan chạy nhanh tới vỗ lưng giúp cô.

Con Beatles của cô vừa mới đi bảo dưỡng xong, bây giờ lại bị đụng hư, có cần phải gặp nhiều tai nạn vậy không!

Vu Hạo Viễn chuyển ánh mắt từ báo chí lên, nhìn về phía Tần Tiểu Ý bị nghẹn tới mặt đỏ bừng, trong ánh mặt lạnh lùng lặng lẽ lộ ra ý cười.

Rốt cuộc Tần Tiểu Ý vẫn phải ngồi xe Vu Hạo Viễn, trong xe Vu Hạo Viễn còn có trợ lý, trợ lý thấy Tần Tiểu Ý ngồi vào xe, có chút giật mình, nhưng dù sao cũng là đi theo Vu Hạo Viễn đã thấy quen sóng gió, rất nhanh vẻ mặt liền bình tĩnh chào hỏi Tần Tiểu Ý.

“Vu tổng, Tần tổng, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Trừ Vu Hạo Viễn, ở bên ngoài Tần Tiểu Ý đối với ai cũng đều vui vẻ tán gẫu vài câu, “Kiều trợ lý đã lâu không gặp.”

“Sao lại thấy, cô đúng là quý nhân hay quên, hai ngày trước chúng ta vừa gặp ở tổng bộ.” Kiều trợ lý bốn mươi tuổi cười ôn hòa, ngay cái nhìn đầu tiên đã thấy là người biết nói chuyện, kỳ thật không phải vậy, phàm những ai theo Vu Hạo Viễn giao thiệp đều biết cách ăn nói, còn người bên cạnh lão tổng mặt lạnh này, là lão hồ ly, thật sự là người giảo hoạt.

Sau hồi so tài, trong xe liền yên lặng, Tần Tiểu Ý nhìn Vu Hạo Viễn bên cạnh, hắn dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, sườn mặt cương nghị theo góc nhìn của cô, rất giống như được tạc, chỉ là cho dù mặt đẹp đến thế nào cũng không thay đổi được chuyện hắn là một khối băng lớn, Tần Tiểu Ý trong lòng thầm oán.

Xe một đường vững vàng chạy đến công ty, nửa đường Kiều trợ lý nhận điện thoại, quay đầu nhìn Vu Hạo Viễn, lại nhìn Tần Tiểu Ý, biểu tình có chút do dự.

Tần Tiểu Ý đoán chắc hắn ngại cô ngồi đây nên không muốn mở miệng, cũng không truy vấn, giống như học Vu Hạo Viễn, nhắm mắt dưỡng thần.

Đến lượt Vu Hạo Viễn mở hai mắt, không mặn không nhạt phun một chữ: “Nói.”

Nghe được mệnh lệnh Kiều trợ lý không còn rối rắm, lập tức báo cáo nội dung cuộc gọi vừa rồi, “Ngô hỏi cậu hôm nay có thể gặp cô ấy không.” Nói xong còn liếc mắt sang Tần Tiểu Ý.

Tần Tiểu Ý không mở mắt, nhưng có thể cảm giác được sự ấm áp trong xe chớp mắt đã giảm đi, Ngô này chỉ có thể là Ngô Tĩnh.

Thật lâu sau đó, Vu Hạo Viễn nhạt nhạt đáp: “Không rảnh.”

Kẻ vô tình, Tần Tiểu Ý liền cảm thấy không đáng cho Ngô Tình, cũng thấy không đáng cho bản thân, người đàn ông như vậy mà vẫn là chồng cô, tuy rằng chỉ là trên danh nghĩa, nhưng tốt xấu gì cũng có liên quan.

Tần Tiểu Ý tưởng rằng Vu Hạo Viễn cùng lắm là đưa cô đến cửa công ty, ai ngờ hắn và Kiều trợ lý cùng xuống xe, nhìn thấy Tần Tiểu Ý mặt kinh ngạc, Kiều trợ lý vội vàng giải thích: “Sáng nay không phải các cô có hội nghị thường kỳ sao? Vu tổng muốn đến dự.”

Vì thế, mới sáng sớm người trong công ty đều có thể nhìn thấy, lão tổng và phu nhân lão tổng của bọn họ cùng xuất hiện.

Vì thế, đương nhiên công ty phải nổi lên ồn ào, lời đồn không phải là phu nhân lão tổng gả vào Vu gia đã thành vợ phòng sau sao? Không phải địa vị phu nhân lão tổng còn không bằng tình nhân bên ngoài của lão tổng sao? Hôm nay hai vợ chồng cùng đến lớp thật sự rất kỳ diệu (4)!

Người phía dưới không ngừng đoán, thân là đương sự phu nhân lão tổng cũng đang đoán, Vu Hạo Viễn đột nhiên cùng cô đi gần vậy đến cùng cũng là tình huống thần kỳ (4)!

(4) Nguyên văn: Thần mã tình huống.

Mặc kệ tình hình quỷ dị ra sao, mặc kệ mấy hành vi khác thường của Vu Hạo Viễn, thời gian vẫn vô tình trôi chạy đến cuối tuần, đối với dì Lan là vô cùng hạnh phúc, đối với Tần Tiểu Ý là vô cùng hắc ám vô vọng, chính là ngày Vu lão tiên sinh và lão phu nhân chấm dứt kỳ nghỉ trở về nhà.

Tần Tiểu Ý đi theo Vu Hạo Viễn đến sân bay đón người, vô tình gặp người mấy ngày không gặp Vu Hạo Đông, tuy Vu Hạo Đông không đứng cùng bọn họ, nhưng Tần Tiểu Ý vẫn phát hiện ra hắn. Nhìn hắn co đầu rụt cô sợ bị anh trai phát hiện, Tần Tiểu Ý nhịn không được muốn đùa dai một phen.

Kỳ thật cô cũng không làm gì, chỉ nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh em trai hắn đang đứng đó không xa, kết quả người đàn ông kia phát hiện Vu Hạo Đông như ý cô, hắn ngoắc ngón tay với Vu Hạo Đông, một lát sau, người bị câu đi tới với vẻ mặt cầu xin.

“Đứng đó.” Thấy bộ dạng Vu Hạo Đông cúi đầu buồn bã ỉu xìu, Vu Hạo Viễn lạnh lùng quát lớn một tiếng.

Vu Hạo Đông bị quát lớn liền như gà bị cắt tiết đứng thẳng người, Tần Tiểu Ý nhất thời không nhịn được, “Xuỵt” một tiếng bật cười, tên này bình thường là cũng đại gia phong lưu phóng khoáng, kiểu lưu manh, bây giờ trước mặt anh trai hắn giận mà không dám nói gì, thấy rất hả lòng hả dạ.

Vì ngại anh trai thiên địch đứng ngay trước mặt, Vu Hạo Đông không đấu võ mồm với Tần Tiểu Ý, chỉ có thể hung hăng liếc cô một cái, quay đầu không chớp mắt nhìn về cửa ra, nói gì cũng không muốn để ý đến đôi vợ chồng bất lương này.

Mãi đến khi cửa ra xuất hiện hai người già quen thuộc, Vu Hạo Đông như thấy cứu hộ liều mạng huy động hai tay, nhanh như chớp chạy tới, chỉ là hắn nhìn thấy ba mẹ nên xúc động? Hay là vì có thể rời khỏi anh trai hắn mà xúc động? Cái này chỉ có hắn mới biết.

Đang miên man suy nghĩ, phần eo Tần Tiểu Ý bỗng nhiên bị một bàn tay vòng lấy, nam nhân bên cạnh dùng tiếng nói dễ nghe nói bên tai cô, “Đến đó thôi.”

Giống như bị mê hoặc, Tần Tiểu Ý thất thần bị Vu Hạo Viễn ôm qua chào hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.