Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 11: Chương 11: Chương 10




Edit: Meomeo88

“Cầm rau đi rửa đi.” Đây là sau khi sống lại, lần đầu tiên Hạ Trăn nói chuyện với Mạc Như Nghiên, giọng nói mang theo mệnh lệnh, lại làm cho Mạc Như Nghiên vui sướng vô cùng.

“Ừm.” Gật gật đầu, Mạc Như Nghiên mỉm cười.

“Trong lu bên kia có nước, lấy gáo múc đổ vào trong chậu. Lại bỏ rau vào trong chậu, rửa sạch sẽ cầm lại đây cho ta.” Nếu lúc này Hạ Tiểu Thúy đứng ở đây, nhất định nghẹn họng nhìn trân trối Hạ Trăn một lần nói nhiều như vậy.

“Được.” Hạ Trăn dặn dò rất rõ ràng, Mạc Như Nghiên lập tức hai tay ôm lấy rau Hạ Trăn đưa, cầm đi rửa.

Đứng ở một bên sắc mặt Chu Vân và Tưởng Xuân Hương khẽ thay đổi, vô ý thức nhìn ra cửa phòng bếp.

Mặc dù là nhà nông hộ, cũng có quy củ không thể vi phạm. Trong nhà có nữ nhân, lại để nam nhân xuống bếp nấu cơm, xác định chắc chắn là phải bị mắng. Nếu như bị Lưu thị thấy cảnh tượng này, hai người bọn họ tất không có ngày lành.

Không đợi Tưởng Xuân Hương làm ra phản ứng, Chu Vân đã đi đến bên Hạ Trăn: “Đại ca, vẫn là để ta làm cho!”

Hạ Trăn không đáp lại, tìm thấy cơm còn dư của tiệc cưới hôm qua, ước lượng nước vừa phải rồi bỏ vào cái nồi to đã được rửa sạch sẽ, đậy nắp lên, chuẩn bị nấu cháo.

Chu Vân không khỏi có chút xấu hổ. Trên thực tế, nàng ta và Hạ Trăn cũng không quen biết. 5 năm trước lúc nàng ta gả vào Hạ gia, Hạ Trăn không có ở nhà. Hai năm trước Hạ Trăn trở về nhưng cũng chỉ ở có ba ngày, cộng thêm lần này ước chừng hơn một tháng, cũng không thể coi là dài.

Chu Vân nghe nam nhân nhà mình Hạ Minh Viễn nói qua chuyện hôn sự của Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên, tuy rằng cũng không thân thiết với Hạ Trăn, nhưng cũng cùng chung kẻ địch coi Mạc Như Nghiên đứng ở bên đối lập.

Đương nhiên, Chu Vân cũng không cách nào phủ nhận, nàng ta đối với Mạc Như Nghiên oán giận cũng có tư tâm phức tạp. Bởi vì Mạc Như Nghiên đến đã đoạt đi vị trí “Trưởng tức”* vốn có của nàng ta, nháy mắt đã xóa bỏ hết thảy trong năm năm qua nàng ta đã làm cho cái nhà này.

• Trưởng tức: dâu trưởng

Thêm thân phận tri huyện phủ nha quan tiểu thư của Mạc Như Nghiên, càng hiện lên sự nhỏ bé không có trọng lượng của nàng ta. Chu Vân đến ngay cả cơ hội lên án và kháng nghị, đều bị tước đoạt.

Thế nên, đối với sự tồn tại của Mạc Như Nghiên như vậy, Chu Vân tự nhận không có khả năng thích, cũng không có khả năng hoan nghênh phát ra từ nội tâm.

Nhưng mà, mặc kệ Chu Vân không thích Mạc Như Nghiên như thế nào, nàng ta đều không thể thật sự mặc kệ Hạ Trăn tự mình động thủ. Tình huống trước mắt, thật làm nàng ta không chỗ dung thân, vội vàng muốn tiếp nhận.

Chẳng qua, có Tưởng Xuân Hương ở đây, Chu Vân dự định muốn giúp đỡ nấu cơm, cuối cùng vẫn phải gác lại.

“Nhị tẩu, nương đã nói, để đại tẩu nấu cơm.” Giữ chặt cánh tay Chu Vân kéo lại phía sau, Tưởng Xuân Hương cũng không dám một mình đối mặt với lửa giận của Lưu thị.

Tưởng Xuân Hương đương nhiên biết, nếu như bị Lưu thị thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ chắc chắn bị ăn mắng. Nhưng là, Tưởng Xuân Hương nghĩ đơn giản hơn Chu Vân.

Dù sao cũng không phải nàng ta và Chu Vân bảo Hạ Trăn nấu cơm, Hạ Trăn muốn giúp, là bởi vì Mạc Như Nghiên quá đần, không thể đổ lên đầu bọn họ!

Không đề phòng bị Tưởng Xuân Hương lôi kéo lui về phía sau hai bước, lúc Chu Vân đang muốn mở miệng, vẻ mặt lập tức thay đổi.

“Xuân Hương, không thể nói như vậy. Đại tẩu và chúng ta xuất thân không giống nhau, không biết nấu cơm là hết sức bình thường. Thân là đệ muội, chúng ta nên giúp đại tẩu nhiều.” Dùng sức hất tay Tưởng Xuân Hương, Chu Vân lời lẽ chính đáng nói.

“Dựa vào cái gì chứ? Xuất thân không giống nhau, là chúng ta chính mình muốn sao? Cũng không phải ta muốn xuất thân ở Liên Hoa thôn, nếu có thể lựa chọn, ai không muốn làm quan gia tiểu thư? Nếu đã gả tới Hạ gia chúng ta, thì nên làm theo quy củ của Hạ gia.” Vẫn chưa ý thức được thái độ và giọng điệu của Chu Vân chuyển biến, Tưởng Xuân Hương vẫn còn phát tiết bất mãn của nàng ta, lớn tiếng nói.

“Hạ gia quy củ? Hạ gia quy củ làm sao? Hạ gia quy củ là để hai người các ngươi đứng ở một bên, nhìn đại bá tự mình nấu cơm?” Tiếng Lưu thị chứa đầy tức giận quát lớn đột nhiên vang lên từ cửa,Tưởng Xuân Hương sợ đến mức sắc mặt lập tức thay đổi.

“Nương.” Quay đầu, thấy Lưu thị quả nhiên đã đứng ở vị trí cách vài bước chân trừng mắt nhìn nàng ta, Tưởng Xuân Hương không khỏi cúi đầu.

Tưởng Xuân Hương thật sự không có chú ý đến, lúc Chu Vân vừa mới mở miệng, Lưu thị đã đứng ở ngoài cửa. Cũng vì thế, mới cứ như vậy xông đến trước họng súng.

Lúc này, Lưu thị thật sự bị tức chết. Bà làm nương Hạ Trăn hai mươi bốn năm, chưa từng để Hạ Trăn xuống bếp! Trước mắt là cái tình huống gì? Một phòng nữ nhân đứng chơi một bên, chờ nhi tử bà nấu cơm cho ăn?

“Làm sao? Ta đây làm nương chính là không sai bảo được các ngươi đúng không? Được, các ngươi hai vị đều đi ra ngoài ngồi. Ta vị nương này lập tức tự mình xuống bếp, làm xong cơm sáng đưa đến phòng các ngươi. Được chưa?” Lưu thị dạy dỗ con dâu, chưa bao giờ mắng, cũng sẽ không đánh. Nhưng mỗi lần bà nói chuyện đều đâm vào lòng người, đâm đến khi trên mặt nóng bừng, mặt mũi mất hết.

Trước mắt đó là như thế. Không đơn giản chỉ Tưởng Xuân Hương,ngay đến Chu Vân kịp thời ứng đối cứu vãn tình huống, cũng không có thể tránh được một kiếp.

Đây là lần đầu tiên Mạc Như Nghiên nhìn thấy cách ở chung của mẹ chồng nàng dâu Hạ gia.

Vốn là vừa mới ở nhà chính, thấy Lưu thị bởi vì Chu Vân và Tưởng Xuân Hương xuất hiện mà luống cuống tay chân, Mạc Như Nghiên còn tưởng rằng Lưu thị là bà mẹ chồng hay do dự.

Giờ phút này nhìn thấy Chu Vân và Tưởng Xuân Hương bị răn dạy mặt đỏ tai hồng, Mạc Như Nghiên rốt cuộc mới xác định, hóa ra Lưu thị mới là nữ nhân lợi hại nhất ở nhà này.

“Nương, chúng ta sai rồi.” Mặc dù cảm thấy nhận sai với Lưu thị ở trước mặt Mạc Như Nghiên rất mất mặt, Chu Vân cũng không thể không đi xoa dịu lửa giận của Lưu thị trước. Nàng ta gả vào trong nhà này thời gian dài nhất, rõ nhất Lưu thị mang thù cùng lòng dạ hẹp hòi.

Nếu bởi vì việc này bị Lưu thị nhớ thương, Chu Vân có dự cảm, số lần mất mặt của nàng ta ở trước mặt Mạc Như Nghiên sẽ càng nhiều.

Với lại để không cho Mạc Như Nghiên có cơ hội đè ở trên đầu nàng ta, Chu Vân cũng cần phải mượn sức Lưu thị đứng ở phía nàng ta bên này.

“Nương, thật xin lỗi, ta và nhị tẩu không phải cố ý.” Tưởng Xuân Hương có không biết nhìn sắc mặt, lúc này cũng không dám tiếp tục kêu gào. Chỉ chỉ Mạc Như Nghiên, đúng sự thật cáo trạng, “Bọn con cũng không nghĩ tới đến cơm cũng không biết nấu, đang còn ngây người, đại ca đã làm giúp.”

Lưu thị cũng không muốn ở trước mặt Mạc Như Nghiên làm Chu Vân và Tưởng Xuân Hương quá khó coi, hung hăng liếc xéo hai người một cái, quay sang nói với Hạ Trăn: “Hạ Trăn, con đi ra ngoài. Để cho hai người bọn họ giúp đỡ làm cơm sáng.”

Hạ Trăn lại không có theo lời rời đi phòng bếp, hai bước đi đến trước mặt Mạc Như Nghiên, bàn tay to vớt lên rau Mạc Như Nghiên tỉ mỉ rửa sạch từng lá, mở nắp nồi ra, ném vào nồi cháo đang từ từ sôi: “ Được rồi”

Hạ Trăn làm chẳng qua chỉ đơn giản là cháo rau xanh, cũng là ít sức ít thời gian nhất. Nhưng mà ở trong lòng Mạc Như Nghiên, đã là bản lĩnh cực kỳ không tưởng tượng được.

Ánh mắt trong suốt vô tội dừng ở trên nắp nồi Hạ Trăn lần thứ hai đậy lại, Mạc Như Nghiên không xác định, một bữa cơm sáng cứ như vậy đã chuẩn bị xong?

Ngày thường cơm sáng nào có đơn giản như vậy? Chẳng qua hôm nay không giống, trong bếp còn dư lại đồ ăn hôm qua. Nếu không, chỉ riêng gạo sống nấu sôi cũng không nhanh như vậy!

Nhìn thấy sắc mặt vẫn như thường của Hạ Trăn, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương muốn nói cái gì đó, lại là một chữ cũng không nói lên được.

Chu Vân và Tưởng Xuân Hương không có lời để nói, Hạ Trăn lại vẫn tiếp tục dặn dò Mạc Như Nghiên: “Trên bàn bếp thường để cơm và đồ ăn thừa của ngày hôm trước, mỗi ngày trước khi chuẩn bị cơm sáng, xác định trước một chút. Cơm sáng thường là nấu cháo, cháo trắng, cháo khoai lang đỏ, cháo rau xanh, ngươi có thể đổi làm. Nếu không có thừa đồ ăn, ngươi có thể tự chuẩn bị dưa cải. Ví dụ như trên tủ bên này để củ cải muối và kim chi. Dùng đĩa nhỏ lấy ra xong, nhớ rõ đậy lại như cũ, giữ lại để lần sau lại ăn......”

Ánh mắt Mạc Như Nghiên mới lạ cứ như vậy cùng với lời Hạ Trăn căn dặn, di chuyển đến mọi nơi. Thường thường gật gật đầu, ánh mắt nhìn Hạ Trăn tràn đầy sùng bái.

Về phần học có biết hay không...... Mạc Như Nghiên cũng không phải kẻ ngốc. Không hiểu lần sau hỏi lại Hạ Trăn, không sợ!

Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đã hoàn toàn không còn mặt mũi đối diện với Hạ Trăn.

Hạ Trăn này ý đồ thật rõ ràng, không trông cậy vào hai người bọn họ dạy Mạc Như Nghiên. Hạ Trăn cứ khăng khăng trước mặt Lưu thị dạy Mạc Như Nghiên, thật sự làm hai người bọn họ không xuống được đài.

So với Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, Lưu thị tâm tình càng thêm phức tạp. Bà biết Mạc Như Nghiên ở trong lòng Hạ Trăn là không giống nhau. Nhưng bà không nghĩ tới, Hạ Trăn tính tình ít nói lúc gặp phải Mạc Như Nghiên thì thay đổi.

Lưu thị chưa bao giờ gặp thời điểm Hạ Trăn nói lải nhải như vậy, đáy lòng chấn động có thể nghĩ mà hiểu được. Đối với Mạc Như Nghiên, cũng càng thêm không biết nên đối đãi đúng mực ra sao.

Mạc Như Nghiên con dâu cả này, chính là một pho Bồ tát không thể động! Cũng không biết cưới vào cửa, là phúc hay là họa của Hạ gia.

Cuối cùng, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng không thể thò tay vào, vội vàng đi theo phía sau Lưu thị, ra khỏi phòng bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.