Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 57: Chương 57: Diệu Tuyết bị phạt, Tâm Ly chưởng gia




(Từ nay mình sẽ chuyển thành xưng hô thành nàng – hắn – ta thay vì bà – ông nha)

Tô Bác Nhiên bị trúng độc cây Long Thiệt Lan đến bây giờ độc vẫn chưa được giải hết. Tô Diệu Tuyết trở về phủ tắm rửa súc miệng mấy lần mới thay y phục liền chạy đến viện của Tô Bác Nhiên khóc lóc kể lể, đem chuyện hôm nay xảy ra trên đường thêm dầu thêm muối những điều có lợi cho mình nói ra một lượt. Tô Bác Nhiên nghe xong giận dữ, nhất thời bị kích thích, bệnh của hắn bị phát tác. Phương di nương biết hắn coi trọng hình tượng, liền cho hạ nhân lui xuống. Vì vậy lúc Tô Tâm Ly và Vân Bích đến Minh Tùng Đường thì cả viện đều yên tĩnh, thủ vệ muốn vào thông bào thì bị Tô Tâm Ly ngăn lại.

Tô Tâm Ly vừa mới đi đến gần cửa phòng của Tô Bác Nhiên thì nghe thấy giọng của nữ nhân từ bên trong truyền ra.

“Lão gia, đại tiểu thư thật sự rất đáng thương. Bây giờ vẫn còn sốt cao, lúc ngủ thì thường xuyên bị bóng đè. Người không được khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phát sốt đỏ bừng, đôi môi thì trắng bệch, thiếp nhìn mà lòng đau như cắt. Đại tiểu thư lúc nhỏ đã là cô nhi, lão gia coi như là nhìn nàng lớn lên, không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt phật, tiểu thư có thể không nể mặt đại tiểu thư nhưng không thể không nể mặt người làm phụ thân là ngài sao. Thiếp thấy nàng rõ ràng không để tướng gia vào mắt.”

Hà di nương vừa nói vừa lau nước mắt, đau lòng giống như người nằm trên giường kia chính là con gái mà nàng sinh ra. Hà di nương vừa nói xong thì Lục di nương thường ngày trầm mặc cũng không yếu thế mở miệng.

“Chuyện ngày hôm nay, bất luận ai đúng ai sai, tiểu thư cũng không nên đánh người. Việc đó làm cho người khác thấy tỷ muội của tướng phủ bất hòa, nếu bị truyền đi, người ngoài nhất định sẽ nghĩ tiểu thư phủ thừa tướng không có giáo dưỡng. Phu nhân mất sớm, người khác không biết sẽ đem trách nhiệm đổ lên đầu tướng gia người, nói tướng gia không biết dạy nữ nhi. Điều này đối với thanh danh của tướng gia sẽ gây bất lợi. Trưởng ấu có tự, trưởng tỷ như mẫu, tiểu thư hôm nay có thể ra tay đánh đại tiểu thư, tương lai khó bảo đảm sẽ không ngỗ nghịch phạm thượng động thủ với tướng gia.”

Lời nói của Lục di nương vừa ra khỏi miệng, cao thấp đều hiện rõ. Tô Bác Nhiên có sủng ái Tô Diệu Tuyết thì cũng có hạn, với loại người ích kỷ như ông ta, thứ ông ta yêu quý nhất chính là chức quan và danh tiếng của mình. So với Hà di nương, Lục di nương càng hiểu rõ hai mẹ con Phương di nương và Tô Diệu Tuyết cho nên nàng ta không đem sự việc hôm nay ra nói mà là trực tiếp nhắm vào điểm sai của Tô Tâm Ly.

Từ trước đến nay, bởi vì quan hệ với phủ Định Quốc Công, Tô Bác Nhiên vẫn luôn kiêng kỵ sự tồn tại của Tô Tâm Ly. Những lời nói của Lục di nương trực tiếp đâm vào tim Tô Bác Nhiên, vì vậy Lục di nương vừa nói xong, Tô Bác Nhiên liền kích động, dựa vào đầu giường, cả người co giật như bị rút gân, miệng sùi bọt mép.

Vân Bích nghe những lời đó không khỏi nhíu mày. Nàng biết tiểu tiểu thư ở tướng phủ kham ưu nhưng bây giờ mới biết tình cảnh đã đến nước sôi lửa bỏng. Chỉ là không ngờ những đồ vong ân phụ nghĩa này cũng thật nhiều. Sớm biết như vậy thì nên vì phu nhân đem mấy tiểu chân tử không biết xấu hổ này đánh chết, xem các nàng ta có còn dám làm mưa làm gió.

Vân Bích không nghe nổi nữa, tức giận muốn đi vào thì bị Tô Tâm Ly ngăn cản. Tô Tâm Ly nhìn nàng mỉm cười, làm động tác chớ lên tiếng, rồi chỉ chỉ bên trong ý bảo nàng xem kịch vui. Vở kịch đặc sắc như vậy xem không trả tiền tại sao lại không xem. Nàng không tức giận Tô Bác Nhiên cũng không thừa dịp Tô Bác Nhiên trong khoảng thời gian này bị kích thích bị mấy tiểu thiếp lợi dụng mà đòi thù lao giúp ông ta a.

Tô Tâm Ly tuyệt không tức giận, nàng thật sự một chút xíu cũng không tức giận. Nếu bị một đám người đó nổi giận thì phỏng chừng nàng đã bị tức chết từ lâu lắm rồi, thật không đáng a!

“Lão gia, thân thể người không tốt, ngàn vạn lần không thể nổi giận. Tiểu thư cũng thật là, lúc này lại sinh sự, lẽ nào nàng không biết tình trạng thân thể của tướng gia bây giờ không tốt sao? Là thiếp thân không tốt, thiếp thân không nên ở trước mặt tướng gia nhắc đến việc này!”

Lục di nương nói thì tiến lên vài bước, ở bên giường quỳ xuống. Tô Tâm Ly cười lạnh. Lục di nương này ở trước mặt người khác thì như hũ nút, sau lưng người khác lời nói sắc bén, Hà di nương mới thực sự ngu xuẩn, bây giờ vẫn không nhìn ra điểm khác của Lục di nương, thảo nào nàng ta cả đời cũng chỉ có thể làm một con chó bên cạnh Phương di nương, kết quả là cả nàng ta và nữ nhi đều không được chết tử tế.

Bất quá đời này Lục di nương nằm mơ cũng đừng nghĩ có thể trở thành trắc phu nhân. Về phần Tô Mộc Linh nhìn như ngây thơ nhưng thật chất là một bụng ý nghĩ xấu. Nàng ta tốt nhất biết an phận thủ thường, nếu không nàng cũng không nể tình thân tỷ muội cho nàng ta một kết cục tốt đẹp. Nàng không phải là người tốt.

“Tiểu thư còn nhỏ, nếu nàng không hiểu chuyện thì hảo hảo dạy dỗ. Đều do thiếp thất không tốt, không quản tốt tiểu thư. Tướng phủ không thể không có người a, tướng gia nhất định phải bảo trọng thân thể.”

Phương di nương đặt chén thuốc trên đầu giường ôn nhu an ủi Tô Bác Nhiên, đôi mắt lại toát ra vẻ ác độc âm lãnh, Tiểu tiện nhân Tô Tâm Ly lại dám động thủ đánh con gái của nàng, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng ta rơi vào tay nàng, đến lúc đó nàng nhất định sẽ để cho nàng ta sống không bằng chết.

Từ trước đến nay Phương di nương đều rất ghen ghét Trình Lập Tuyết. Nàng nghĩ Trình Lập Tuyết ngoại trừ xuất thân tốt một chút thì cái gì cũng không bằng nàng. Nhưng bởi vì điểm này mà nàng bị Trình Lập Tuyết chà đạp. Ba tháng nữa nàng trở thành chính thất thì ở trong mắt người ngoài Trình Lập Tuyết vẫn nhất. Phương di nương rất không cam lòng. Nếu nàng cố gắng như thế nào cũng đều vô dụng thì nàng cũng phải vì nữ nhi mà báo thù. Nàng đem tất cả mong muốn ký thác vào Tô Diệu Tuyết, bất luận chuyện gì, nàng cũng nhất định phải để Tô Diệu Tuyết cao hơn Tô Tâm Ly một bậc. Nàng tỉ mỉ bồi dưỡng Tô Diệu Tuyết, mong muốn Tô Diệu Tuyết có thể trở thành người trên người, có thể dẫm nát Tô Tâm Ly, làm cho Tô Tâm Ly phải hành lễ với Tô Diệu Tuyết. Nếu có một ngày Tuyết nhi của nàng làm quý phi rồi làm hoàng hậu, thậm chí được hoàng thượng độc sủng, đến lúc đó phủ Định Quốc Công sống hay chết cũng nằm trên lòng bàn tay nàng, đến lúc đó hoàng thượng phong cho nàng làm cáo mệnh phu nhân, ai dám nói nàng không bằng Trình Lập Tuyết? Nhưng mà hôm nay tiện nhân Tô Tâm Ly lại ở trước mặt nhiều người giáng cho Tuyết nhi một cái tát, tương lai Tuyết nhi của nàng trở thành hoàng hậu cao cao tại thượng thì chuyện tình ngày hôm nay chính là vết bẩn cả đời của Tuyết nhi a.

Không phải Tô Tâm Ly nói những điêu dân kia ngày mai đến tướng phủ nhận bạc bồi thường sao? Như vậy thật tốt, nàng nhất định sẽ ghi nhớ từng người, đợi lúc Tuyết nhi có thể trở thành người trên người, nàng chắc chắn sẽ đem những người đó toàn bộ giệt khẩu.

Phương di nương nói xong, lại nói ra một vài câu nghe có chút lo lắng: “Tiểu thư đến phủ Định Quốc Công cả một ngày, thế nào còn chưa trở lại? Thân thể của tướng gia không khỏe, tiểu thư thân là đích nữ, hẳn phải ở bên cạnh hầu hạ tướng gia mới phải.”

Phương di nương thở dài. Sớm biết chuyện tình sẽ phát sinh như vậy, nàng sẽ không vội vàng xử lý Hà Minh và đám hạ nhân kia, nếu kéo dài tới ngày hôm nay, có thể tìm thấy đường sống. Nghĩ đến sau thọ yến của Tô Bác Nhiên, tay chân đắc lực trung thành của nàng cũng không có nhiều, lại bị Tô Tâm Ly làm mất mặt nhiều lần, mất hết uy tín, Phương di nương hận không thể làm cho Tô Tâm Ly chết đi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu để cho Tô Tâm Ly chết đơn giản như vậy thì thật sự quá tiện nghi cho tiểu hồ ly kia rồi. Nàng muốn Tô Tâm Ly sống không bằng chết. Nghĩ đến mưu kế thất bại của Tô Diệu Tuyết ngày hôm nay, trong lòng Phương di nương khó chịu, cực kỳ tiếc hận. Tống Lộ vô dụng, thành sự thì ít bại sự có thừa, rơi vào kết cục như vậy là đáng đời, ngu xuẩn như vậy tốt nhất là bị chết đói chết cóng.

Phương di nương thêm mắm dặm muối nói những lời an ủi. Một hồi lâu, Tô Bác Nhiên hết co giật. Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn Vân Bích, xoay người nói nhỏ bên tai nàng mấy câu. Vân Bích thấy bộ dáng nghịch ngợm của nàng giống như đang xem trò vui, không giận không buồn, một chút nàng cũng không để trong lòng.

“Phụ thân, người tìm ta!”

Tô Tâm Ly đi vào phòng, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, thanh âm không sợ hãi, không nhanh không chậm nói.

“Ngươi, nghịch nữ này!”

Tô Bác Nhiên mới vừa hòa hoãn lại, thấy Tô Tâm Ly đi vào nhất thời giận tím mặt, cầm lấy chén thuốc Phương di nương mới lúc nãy đặt trên đầu giường hướng về phía Tô Tâm Ly ném tới. Tô Tâm Ly thấy cái chén bay về hướng mình cũng vừa vặn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác chật vật bất kham của Tô Bác Nhiên.

Phương di nương đứng bên cạnh hắn nhìn cái chén bay tới, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Tâm Ly, không nói ra được sự khẩn trương cùng chờ mong. Nàng không khỏi thừa nhận, gương mặt của Tô Tâm Ly, nhất là cặp mắt câu người kia, quá quyến rũ nam nhân. Lục hoàng tử và vị công tử kia che chở cho nàng ta không phải bởi vì gương mặt này sao, nếu gương mặt này bị phá hủy, xem nàng ta còn có tư cách cùng Tuyết nhi đấu.

Phương di nương và Tô Diệu Tuyết giống nhau, đều tâm tâm niệm niệm muốn hủy gương mặt của Tô Tâm Ly. Chén thuốc này tốt nhất là đập trúng con mắt của Tô Tâm Ly, làm cho nàng ta bị mù, cho dù lớn lên có xinh đẹp đi chăng nữa thì người mù cũng không ai cần. Lục di nương mím môi, trên mặt không che giấu được đắc ý và vui sướng, mà Hà di nương không giấu được tâm tình, suýt nữa bật cười thành tiếng.

“Tiểu tiểu thư, cẩn thận!”

Vân Bích đứng trước cửa, thấy một màn như vậy thì hoàn toàn ngây dại, kinh hô một tiếng, theo bản năng xông lên phía trước, ôm Tô Tâm Ly vào trong ngực né tránh chén thuốc kia. Tô Tâm Ly không bị thương nhưng bàn tay của Vân Bích bị cắt một đường, may mà thuốc kia đã để lâu, không nóng lắm cho nên hai người không bị phỏng. Phương di nương thấy vậy, trong lòng liền hối hận muốn chết, sớm biết như vậy, bà đã đem ấm sắc thuốc để ở đó.

“Tiểu tiểu thư, người không sao chứ?”

Vân Bích đem Tô Tâm Ly kiểm tra một lượt từ đầu đến chân, xác định không có bị gì mới thở phào nhẹ nhõm. Tô Tâm Ly đứng dậy, nhìn máu trên mu bàn tay của Vân Bích, tâm tình không chút gợn sóng sợ hãi rốt cuộc cũng toát ra lo âu và tức giận: “Vân di, tay ngươi chảy máu, để ta gọi người đến băng bó cho ngươi.”

Mặc dù nàng không ngờ Tô Bác Nhiên sẽ đem chén thuốc ném về phía nàng, sửng sốt một chút nhưng rất nhanh có thể tránh ra, nhất định sẽ không để bản thân mình bị thương. Nàng mặc áo quần dày, bên ngoài còn có áo choàng, nếu bị cái chén đánh vào người cũng sẽ không bị thương. Bởi vì quá đột ngột cho nên nàng không nghĩ đến Vân Bích đang đứng bên ngoài.

“Không cần, không có gì đáng ngại.”

Vân Bích lắc đầu, biểu thị không có việc gì. Nàng là nha hoàn thiếp thân của Vân thị, lúc còn ở trong sơn trại, cả ngày vũ đao lộng thương, chút vết thương ấy đối với bà mà nói không có gì đáng ngại.

Vân Bích buông tay Tô Tâm Ly ra, đi đến bên giường, nhíu chặt mày, nhưng vẫn hành lễ. Không đợi Tô Bác Nhiên mở miệng, nàng đã đứng lên, ánh mặt lạnh như băng mang theo khinh thị và chán ghét nhìn Tô Bác Nhiên: “Tướng gia!”

Không phải cô gia mà là tướng gia, một cái xưng hô cũng đủ thấy rõ thái độ của nàng.

Nàng biết nam nhân Tô Bác Nhiên này vô sỉ, nếu trước đây không xảy ra chuyện như vậy, tiểu thư làm sao gả cho hắn? Lúc hắn đến phủ Định Quốc Công cầu thân, lời thề son sắt nói sẽ đối tốt với tiểu thư, tiểu thư vừa mới vào cửa chưa được bao lâu thì hắn nạp thiếp. Nếu không có phủ Định Quốc Công thì hắn có thể được như ngày hôm nay sao? Đồ cầm thú vong ân phụ nghĩa, cầm thú còn biết che chở con của mình, hắn quả thực không bằng cầm thú!

Tô Bác Nhiên vừa nhìn thấy Vân Bích liền ngây dại, vẻ mặt chột dạ, có chút bị dọa sợ choáng váng. Phủ Định Quốc Công vốn bất mãn hắn, lần trước chuyện Ly nhi bị cướp, phủ Định Quốc Công đã lén cảnh cáo hắn một lần. Chuyện đó xảy ra vào ngày lâm triều sáng hôm sau, Lý đại nhân của phủ Thuận Thiên Phủ vì nịnh bợ phủ Định Quốc Công mà đem chuyện của Thu Hòa bẩm báo lên hoàng thượng. Thánh thượng giận dữ, hạ lệnh tra rõ việc này, đem người tống vào đại lao của Đại Lý Tự. Võ tướng trong triều đình luôn nghe theo phủ Định Quốc Công sai đâu đánh đó, từ trước đến nay đều cùng với quan văn như hắn nước giếng không phạm nước sông, thế nhưng lúc hạ triều, đám lão tướng thô kệch không học thức lại lôi kéo chế nhạo hắn một phen, bọn họ nhất định là do phủ Định Quốc Công bày mưu. Bọn họ xưa nay đều khinh thường quan văn, lại ngang ngược hống hách, nếu muốn làm khó hắn, hắn căn bản vô kế khả thi.

Chuyện lần đó không có quan hệ trực tiếp với hắn, người của phủ Định Quốc Công đã ngán chân hắn rồi, nếu chuyện hôm nay bị bọn họ biết, còn không biết sẽ ra sao, lão thất phu Trình Bằng nhất định sẽ lột một lớp da của hắn. Tô Bác Nhiên vừa nghĩ như thế, kinh sợ một thân mồ hôi lạnh, theo bản năng nhìn về phía Tô Tâm Ly cầu cứu. Tô Tâm Ly cũng không nhìn hắn. Tô Bác Nhiên lần thứ hai tức giận phát bệnh, cái nghịch nữ này, đều cùng một dạng với nương của nàng, quả nhiên đều không phải một lòng vì hắn, Vân Bích đến cũng không nói trước với hắn một tiếng.

Vân Bích hiện đang nổi nóng, cho dù hắn phát bệnh muốn ngất vậy cũng phải đợi lát nữa mới được, nhất là vết thương trên tay nàng. Nếu nàng ta cứ như vậy trở về, thái phu nhân nhất định sẽ truy vấn nguyên do. Thái phu nhân nổi giận, hậu quả càng thêm nghiêm trọng.

“Vân cô nương.”

Phương di nương cười nịnh, rất cung kính kêu một tiếng.

Vân Bích này không phải là hạ nhân thông thường, nàng là nha hoàn đắc lực nhất của Vân thị. Nếu nàng ta ở trước mặt Vân thị thay nàng nói chuyện thì so với những việc nàng làm đều hữu dụng hơn. Định Quốc Công nổi danh cưng chiều vợ, nếu Vân thị đồng ý đưa nàng lên làm phù chính thì vị trí phu nhân tướng phủ này nhất định là của nàng. Trong lòng Phương di nương cảm thấy mình còn may mắn, cũng may nàng thông minh không thất lễ với Tô Tâm Ly, nàng đều thay Tô Tâm Ly nói lời tốt.

“Nô tài trong phủ tụ tập một chỗ nói xấu chủ nhân, đây là quy củ của tướng phủ?”

Vân Bích nghiêm khắc nói một câu, một chút mặt mũi cũng không cho.

Phương di nương tự cho biểu hiện của mình tốt nhưng Vân Bích lại không phải là người ngu, làm sao có thể không nghe ra thâm ý trong lời của nàng ta? Chuyện Tô Bác Nhiên và phủ Định Quốc bất hòa cũng không phải ngày một ngày hai, lời nói của Phương di nương rõ ràng là thêm dầu vào lửa, mượn cơ hội xúi giục.

Mấy người Phương di nương, Lục di nương nghe xong, nụ cười trên mặt cứng đờ, nhất là Phương di nương, mặt lúc đỏ lúc xanh, nhiều lần mở miệng muốn nói lại không dám lên tiếng.

Ba năm hiếu kỳ của Trình Lập Tuyết chỉ còn ba tháng nữa là qua, hiện tại chính là thời khắc quan trọng nhất nhưng hết lần này đến lần khác Tô Tâm Ly không nghe lời, nếu còn đắc đội với Vân Bích nữa thì việc nàng (Phương di nương) muốn phù chính sẽ không dễ dàng, lúc này nàng nhất định phải nhẫn.

Phương di nương hận. Nếu hiện tại nàng là phu nhân tướng phủ thì Vân Bích làm sao dám nói những lời như vậy với nàng? Nàng làm sao sẽ phải nén giận như bây giờ mà nàng sẽ hung hăng dạy dỗ nàng ta một trận sau đó đem nàng ta đến trước mặt Vân thị thuyết pháp, xem Vân thị có thể làm gì? Nếu Vân thị không biết làm gì, nàng còn có thể nhân cơ hội này đấu với Vân thị một phen, vừa nghĩ như vậy, Phương di nương càng thêm kiên định quyết tâm trở thành phu nhân tướng phủ. Nếu ai dám cản nàng, nàng sễ để cho người đó chết không tử tế!

“Vân cô nương, chúng ta kính trọng ngươi mới xưng ngươi một tiếng Vân cô nương. Cho ngươi vài phần thuốc nhuộm ngươi liền muốn mở phường nhuộm, thật đem mình là chủ tử? Chúng ta tốt xấu gì cũng là di nương, là một nửa chủ tử, không như ngươi là một nha hoàn không ai muốn. Một nô tài ở phủ Định Quốc Công dựa vào cái gì mà can thiệp vào chuyện tình ở tướng phủ của chúng ta!”

Hà di nương là một người không có đầu óc. Nàng làm di nương nhiều năm như vậy, còn sinh một đôi song bào tỷ muội cho Tô Bác Nhiên, bởi vì Phương di nương chưởng gia, nàng là người của Phương di nương, coi như có chút mặt mũi, sớm đã đem mình thành chủ tử, bây giờ bị người ta nói thành nô tài, nàng tất nhiên không vui. Vân Bích mới là nô tài, hơn nữa đều đã năm mươi tuổi không ai muốn, có cái gì mà đắc ý!

Phương di nương đang khó chịu trong lòng, nghe Hà di nương nói vậy, nhất thời hả giận không ít. Trong bụng nghĩ Hà di nương không cô phụ một phen bồi dưỡng của nàng, có một người không có đầu óc ở bên cạnh anh dũng đấu tranh cũng là một chuyện tốt.

Vân Bích nghe vậy, dời đi ánh mắt đang nhìn Phương di nương, nhìn cũng không thèm nhìn Hà di nương, trực tiếp nhìn Tô Bác Nhiên, khẩu khí cường ngạnh nói: “Tướng gia, ngài thân thể không khỏe cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Ngài thấy tiểu tiểu thư không vừa mắt không hài lòng, vậy không bằng để nô tỳ đưa nàng đến phủ Định Quốc Công, ngài mắt không gặp tâm sẽ không phiền, nàng cũng không bị đám nô này này xỉ nhục.” Vân Bích không phải là một thiên kim đại tiểu thư lớn lên trong khuê phòng nhu nhu nhược nhược. Lúc còn trẻ nàng và Vân thị đã ở trên chiến trường giết địch, khuôn mặt trầm xuống, thái độ cường ngạnh, Tô Bác Nhiên bị nàng nhìn như vậy, trong lòng có chút phát hoảng.

“Người đâu, đem Hà di nương xuống, vả miệng hai mươi cái!”

Ngực Tô Bác Nhiên phập phồng lợi hại. Đồ không có não, lúc này lại mang thêm phiền toái đến cho hắn.

Lúc nãy Hà di nương chế nhạo Vân Bích vẫn luôn cẩn thận nhìn sắc mặt của Phương di nương, thấy nàng lộ ra vẻ mặt sung sướng, tuy rằng rất nhạt nhưng trước đây nàng từng hầu hạ Phương di nương, ở bên cạnh nhiều năm như vậy, làm sao không nhìn ra? Hà di nương bởi vì thấy mình lấy được lòng Phương di nương nên đắc chí, vừa nghe Tô Bác Nhiên nói người mang nàng xuống vả miệng hai mươi cái, trong lòng liền hoảng sợ. Nàng không hề thấy mình nói sai hay làm sai chuyện gì, nhưng vừa nghĩ đến những cái tát ở trên mặt sẽ vô cùng đau nhức nhất thời quỳ trên mặt đất khóc lóc, hướng Tô Bác Nhiên và Vân Bích cầu xin tha thứ. Tô Bác Nhiên đang nghĩ làm sao để cho Vân Bích hết giận tiếp đó tự bảo vệ mình, đâu còn tâm tư thay Hà di nương cầu tình. Về phần Vân Bích, đối với nàng mà nói, loại người ở sau lưng nói xấu tiểu tiểu thư là người xấu, quả thực ghê tởm đến cực điểm, tuyệt đối không thể tha thứ.

Nhìn tiểu tiểu thư xem, ngày hôm nay đã xảy ra chuyện tình như vậy, khẳng định sẽ không xảy ra chỉ một lần. Vân Bích vừa nghĩ như thế càng thêm thương tiếc Tô Tâm Ly. Nếu tiểu thư và tiểu thiếu gia không qua đời sớm, tiểu tiểu thư hiện tại cũng không đến mức bị một đám nữ nhân như này khi dễ.

Nếu không phải trước đó nàng đã biết hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, nàng nhìn tiểu tiểu thư lớn lên, lại rất hiểu rõ tính tình của tiểu tiểu thư, nếu không đơn phương nghe mấy người này nói, nàng còn tưởng rằng tiểu tiểu thư đã làm chuyện gì thương thiên hại lý. Một đám nữ nhân ăn no rững mỡ, không có việc gì làm, cả ngày chỉ biết đi gây sự.

Không ai phản ứng cầu cứu Hà di nương, rất nhanh liền có người tiến vào đem Hà di nương ra ngoài.

“Vân cô nương, Lập Tuyết và Lịch Nhân đều đã đi, chỉ để lại Ly nhi, ta đau nàng còn không kịp, làm sao có thể nhìn nàng không vừa mắt? Nếu ngươi đem Ly nhi đi, sau này ta xuống dưới cửu tuyền làm sao ăn nói với Lập Tuyết đây!”

Nếu Vân Bích đem Ly nhi đi, sau này hắn và tướng phủ xảy ra chuyện gì, hắn biết tìm ai đến phủ Định Quốc Công cầu cứu, đặc biệt là hiện tại người của phủ Định Quốc Công có ý kiến với hắn. Nếu Ly nhi đi, trong tay hắn sẽ mất một cái vương bài, phủ Định Quốc Công muốn đối phó hắn sẽ càng thêm không kiêng nể gì. Vì vậy nói gì Tô Bác Nhiên cũng sẽ không để Vân Bích dẫn Tô Tâm Ly đi.

Tô Tâm Ly thấy bộ dạng kinh sợ của Tô Bác Nhiên, không cần hắn mở miệng, nàng cũng đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì,  nàng không khỏi cười nhạt trong lòng, khinh miệt hắn. Cữu cữu nói không sai, Tô Bác Nhiên chính là loại nam nhân nhu nhược vô nhân tính.

Hắn cũng thật nhu nhược, mới vài ngày bị trúng độc cây Long Thiệt Lan nhanh như vậy liền quên oan khuất và áy náy đối với nàng, lại còn giống như lần trước, một cơ hội để cho nàng biện bạch cũng không có. Quả nhiên cẩu không đổi được tính ăn phân, nếu hắn đã như vậy, cho dù nàng có nói như thế nào, chỉ cần nàng xoay lưng đi một cái hắn liền thay đổi, vậy nàng cần gì phải lăn qua lộn lại tự tìm khó khăn. Nàng còn có rất nhiều chuyện muốn làm, không có thời gian lãng phí trên người Tô Bác Nhiên.

“Ly nhi, ngươi bị thương ở đâu? Là vi phụ sai, vi phụ đau lòng ngươi. Ngươi là tiểu thư duy nhất của tướng phủ, phụ thân tỉ mỉ bồi dưỡng chính là hy vọng ngươi có thể gả được tốt. Ngươi tùy hứng như vậy, nếu bị hủy danh tiếng, phụ thân làm sao gả ngươi cho nam tử tốt nhất thiên hạ được?”

Tô Bác Nhiên nằm trên giường, thân thể hắn vốn không tốt, lúc nãy lại còn phát bệnh, giọng nói mặc dù không đến mức đứt quãng nhưng nghe lại cực kỳ suy yếu, đầu đầy mồ hôi thoạt nhìn rất mệt mỏi. Tô Bác Nhiên vừa mới dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng kêu gào như tiếng giết lợn của Hà di nương. Tô Tâm Ly thấy tiếng kêu gào đó lại cực kỳ dễ nghe, nhất là lúc nhìn thấy bộ dạng run sợ của Tô Bác Nhiên, trong lòng thư thản rất nhiều.

Nàng là xương sườn mềm của phủ Định Quốc Công thế nhưng mấy năm nay ở tướng phủ, Tô Bác Nhiên gây khó dễ nàng đã thành quen, đối những việc nàng làm đều xem là điều hiển nhiên. Vì vậy Phương di nương khi dễ nàng hắn cũng mặc kệ. Mấy ngày trước rõ ràng nói để cho nàng chưởng gia nhưng hiện tại chuyện này lại có chút khó khăn bởi vì hắn cảm thấy nàng là người không phải bởi vì chịu bất kì uy hiếp hay lực công kích nào mà gây sự sinh chuyện, cũng không phải là quả hồng mềm nhu nhuận mặc Phương gia bóp méo.

Lúc Hà di nương bị đánh xong hai mươi cái vả miệng, Tô Tâm Ly cũng không để cho nàng ta trở về nghỉ ngơi bôi thuốc mà lại kéo nàng trở lại phòng của Tô Bác Nhiên. Tô Bác Nhiên thấy miệng nàng ta đầy máu, ô ô nha nha muốn nói chuyện nhưng một chữ cũng không nghe rõ liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ. Phương di nương cảm thấy Vân Bích và Tô Tâm Ly đánh người của mình quá mức không nể mặt nàng, gương mặt phẫn hận. Mà Lục di nương giống như bị hoảng sợ, không tự chủ rụt cổ một cái. Tô Tâm Ly thấy biểu hiện của lục di nương như vậy thập phần thỏa mãn, biết sợ là tốt.

“Phụ thân, nữ nhi vừa hồi phủ liền thấy nha hoàn Thu Diệp của Phương di nương. Nàng ta nói phụ thân rất nổi giận, có điều nói ta yên tâm, nói Phương di nương đã liều mạng nói tốt cho ta, nói người chớ trách ta, còn nói ta lúc gặp người hãy một  mực nhận sai, sau đó lại nhận sai với Tuyết tỷ tỷ. Phụ thân nói nữ nhi làm sai thế nhưng nữ nhi thực sự không hiểu mình rốt cuộc đã làm sai điều gì? Phụ thân, người muốn xử tử hình ta vậy có phải là nên cho ta một cơ hội biện bạch hay không?”

Sâu trong lòng Tô Tâm Ly cảm thấy mình cùng Vân di trở về tướng phủ thật sự quá đúng. Nếu không có ngoại nhân là Vân di ở đây, Tô Bác Nhiên không biết còn tức giận đến mức nào nữa, giống như chuyện tình của mấy ngày trước đây, có Lưu thái y ở đây, hắn mới bất đắc dĩ giả vờ giả vịt mà thôi.

Ở kiếp này, đối với Tô Bác Nhiên, Tô Tâm Ly cũng đã sớm không ôm hy vọng gì nhưng nàng tuyệt được để bản thân mình bị coi thường, loại chuyện tình bị mắng chửi kiểu này, có thể tránh được chừng nào thì tránh.

“Tướng gia, Ly nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, nàng không phải cố ý, người không cần trách cứ nàng. Diệu Tuyết lớn hơn nàng, cũng sẽ không so đo với nàng.”

Phương di nương không nhìn thẳng Tô Tâm Ly nói mà nhìn về phía Tô Bác Nhiên, ôn nhu thay Tô Tâm Ly cầu tình, nhưng thực ra là đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Tô Tâm Ly.

“Phương di nương, ngươi một câu nói ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện chính là đem trách nhiệm đổ lên người ta đi? Nếu ngươi thật sự để ý cũng không cần để Thu Diệp canh giữ ở cửa nói một đống lời đe dọa ta, ta thấy các ngươi chính là đang chột dạ.”

Tô Tâm Ly thẳng thắn, Phương di nương trực tiếp bị chặn nói không ra lời. Tô Tâm Ly nói không sai, nàng để Thu Diệp canh giữ ở cửa nói cho Tô Tâm Ly biết Tô Bác Nhiên đang giận dữ, muốn Tô Tâm Ly sinh lòng sợ hãi, sau đó nhận sai, lãnh hết tất cả trách nhiệm trên người.

“Ngươi nói ta không cố ý, xin hỏi, ta không cố ý cái gì, ngươi có lời gì liền trực tiếp nói rõ ràng, không cần cố kỵ mặt mũi hay thân phận của ta. Nếu như ta thực sự sai, phụ thân phạt ta thế nào ta cũng chấp nhận, không cần ngươi thay ta cầu tình.”

Chuyện hôm nay nàng và Tô Diệu Tuyết đã triệt để xé rách da mặt nhau, cho dù đến lúc đó Tô Diệu Tuyết nhận sai cũng là tự rước lấy nhục mà thôi bởi vì nàng sẽ không tha thứ cho nàng ta. Phương di nương yêu thương coi trọng nhất là nữ nhi Tô Diệu Tuyết này, trong lòng nàng ta nhất định là rất hận nàng đi. Các nàng đã giống như nước với lửa, không cần lá mặt lá trái, cho nên nàng cũng không cần phải nói lời khách khí.

Lời nói của Tô Tâm Ly làm Phương di nương xấu hổ đến cực điểm, nàng biết nếu đem chuyện này làm lớn các nàng cũng không chiếm được lý, đặc biệt là bây giờ còn có người của phủ Định Quốc Công ở đây. Nhưng Diệu Tuyết bị ủy khuất lớn như vậy nếu không dạy dỗ được Tô Tâm Ly, các nàng không nuốt trôi được cục tức này. Phương di nương sốt ruột, ánh mắt cầu cứu nhìn Tô Bác Nhiên: “Tướng gia, bỏ đi, chuyện gì cũng đã xảy ra, Diệu Tuyết cũng đã bệnh, bây giờ truy cứu trách nhiệm của ai cũng không làm được gì, chỉ cần tiểu thư xin lỗi Diệu Tuyết, chuyện này liền cho vào quá khứ.”

Tô Tâm Ly cười lạnh một tiếng, không chút khách khí nói: “Phương di nương, ngươi không cảm thấy mình rất buồn cười à? Cái gì gọi là Tô Diệu Tuyết bị bệnh thì ta phải đến xin lỗi nàng ta, vậy theo ý của ngươi, Diệu Tuyết tỷ tỷ bị bệnh là do ta làm hại phải không? Ta thấy nàng rõ ràng là chột dạ sợ hãi mới bệnh. Ta thương xót phụ mẫu nàng ta mất sớm, lại lớn tuổi hơn ta mới gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ, ngày thường cũng tôn trọng nàng nhưng điều đó không biểu thị cái gì ta cũng nghe lời nàng, lẽ nào nàng muốn hại ta ta còn phải đứng đó để nàng làm hại? Phương di nương, nếu ngươi thấy ta sai, vậy cứ thoải mái nói ra, nếu ta sai thì ngươi sợ hãi chột dạ cái gì?”

Tô Bác Nhiên nhìn Phương di nương lại nhìn Tô Tâm Ly, cũng cảm thấy có điều không thích hợp.

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi dám nói, ngươi không ở trên đường đánh người?”

Nghĩ đến bộ dạng Tô Diệu Tuyết trở về phủ như vậy, trong lòng Phương di nương liền đau. Diệu Tuyết của nàng chưa từng bị ủy khuất như vậy bao giờ. Lũ dân đen chết tiệt lại dám động thủ với nữ nhi cao quý của nàng.

“Không sai, là ta đánh nàng một cái tát, thế nhưng, ta đánh nàng không phải vì ta mà là vì tướng phủ và phụ thân.” Tô Tâm Ly hiên ngang lẫm liệt.

“Ngươi nói bậy!” Phương di nương làm sao thừa nhận con gái của nàng làm sai?

Tô Tâm Ly câu môi, đôi mị nhãn xinh đẹp mang theo hồ nghi cùng tìm tòi nghiên cứu nhìn Phương di nương, vừa cười vừa nói: “Hình như Phương di nương đặc biệt quan tâm đến Diệu Tuyết tỷ tỷ a. Lại nói Diệu Tuyết tỷ tỷ và ngươi lớn lên có vài phần tương tự, ngươi thường xuyên mang nàng đi tham gia yến hội nhất định có rất nhiều người nói các ngươi là mẫu nữ a?”

Vân Bích nghe vậy, ánh mắt đang nhìn Tô Tâm Ly liền dời qua gương mặt Phương di nương. Ánh mắt nhìn lợi hại không chút che giấu mang theo tìm tòi nghiên cứu thành công bắt được nét hoảng loạn trên gương mặt của Phương di nương, nàng lập tức nhíu mày. Chuyện này đợi nàng trở về nhất định phải nói cho phu nhân điều tra rõ, nếu thật sự là như thế thì Tô Bác Nhiên này quá cặn bã rồi.

Sắc mặt của Tô Bác Nhiên cũng thay đổi, ánh mắt hắn nhìn Tô Tâm Ly trách cứ. Thấy nàng một bộ dạng ngây thơ giống như những câu vừa rồi là vô tâm nói ra. Vân Bích cũng có mặt ở đây, nàng và mấy người phủ Định Quốc Công đều hồ đồ ngu xuaarnr giống nhau, đều cực kỳ bao che khuyết điểm, nhất là đối với Tô Tâm Ly, đó chính là dung túng vô điều kiện, căn bản không cho phép hắn nổi giận với Tô Tâm Ly.

Khóe mắt Tô Tâm Ly đảo qua từng hành động Lục di nương, so với ánh mắt của Vân Bích còn sâu hơn. Lục di nương này rất bình tĩnh, hiển nhiên chuyện này nàng ta đã sớm biết có điều không dám nhất thanh nhị sở.

Phương di nương không được tự nhiên mở miệng nhưng rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu: “Diệu Tuyết cũng là một hài tử đáng thương, còn nhỏ tuổi không có phụ mẫu yêu thương, ta lại luôn muốn có một nữ nhi, tướng gia mang nàng về giao cho ta chăm sóc, ta đương nhiên tận tâm tận ý. Nàng lớn lên bên cạnh ta, lại nhu thuận hiểu chuyện, ta khó tránh đau lòng nàng nhiều hơn. Đều nói nữ nhi và dưỡng nữ ở cùng nhau lâu ngày sẽ càng ngày càng giống, chính là như vậy a.”

Tô Tâm Ly nhìn bộ dạng đau lòng của Phương di nương: “Phương di nương chính là quá dung túng Tô Diệu Tuyết mới để cho lá gan của nàng ta càng ngày càng lớn, cũng dám mơ tưởng những thứ vốn không thuộc về mình.”

Phương di nương thích diễn trò là chuyện của nàng ta, Tô Tâm Ly lại không muốn phối hợp. Nàng nhìn Tô Bác Nhiên, đem chuyện tình xảy ra ngày hôm nay từ đầu tới đuôi nói một lượt: “Phụ thân nếu không tin có thể tìm Lục hoàng tử hỏi rõ.”

Tô Diệu Tuyết tính tình cao ngạo, chuyện mất mặt như vậy, nàng ta làm sao có thể nói rõ toàn bộ sự việc cho Phương di nương. Nàng ta nghĩ Tô Tâm Ly làm nàng ta mất hết mặt mũi, muốn tính sổ Tô Tâm Ly. Vì vậy nói với Phương di nương đều thêm một ít dầu muối. Tô Tâm Ly trong miệng nàng ta ngang ngược, điêu ngoa tùy hứng, ỷ thế hiếp người, muốn bao nhiêu xấu xa có bấy nhiêu xấu xa, quả thật là làm cho mọi người căm phẫn. Dù sao Phương di nương cũng nhìn Tô Tâm Ly và Tô Diệu Tuyết lớn lên cho nên đối với tính tình của hai người nàng vẫn biết rõ. Lúc Tô Diệu Tuyết nói chuyện nói chuyện này, mặc dù trong lòng đầy căm phẫn nhưng vẫn có đôi chút úp mở. Phương di nương biết là nữ nhi hạ thủ trước nhưng nàng bất quá chỉ là muốn đoạt lại thứ vốn của mình mà thôi, điều đó thì có gì sai. Sai là do Tô Tâm Ly, nàng vô tài vô đức, dựa vào cái gì mà chiếm lấy vị trí kia không chịu buông? Vì vậy tất cả đều là do nàng ta đáng đời!

Mặc dù Phương di nương lời nói hùng hồn ngay thẳng nhưng cuối cùng cũng có sự bất an bởi vì nàng nghĩ như vậy cũng không biểu thị Tô Bác Nhiên cũng nghĩ như vậy đặc biệt là có người của Trình gia ở đây. Cho dù hắn một lòng với nàng nhưng cũng không thể bất công, ai bảo phủ Định Quốc Công quyền cao chức trọng, sai cũng muốn ôm bắp đùi của họ.

Nàng muốn thay Tô Diệu Tuyết biện giải nhưng lại lo lắng mình biểu hiện quá mức sẽ làm người khác hoài nghi. Nếu chuyện này bị truyền đi, danh dự tướng phủ sẽ không còn, tướng gia sẽ lột một lớp da của nàng, đi ra ngoài sẽ bị nước bọt của mọi người dìm chết, như vậy làm sao nàng có thể trở thành phu nhân tướng phủ? Đối mặt với Tô Tâm Ly đang bôi đen Tô Diệu Tuyết, Phương di nương có tức giận bất bình như thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng.

Vân Bích thấy Tô Tâm Ly miệng lưỡi nhanh nhạy, chiếm thế thượng phong, tự nhiên không ra mặt chỉ là vẻ mặt từ ái cùng vui mừng nhìn Tô Tâm Ly. Tiểu tiểu thư ngày càng đẹp cũng ngày càng thông tuệ, nàng (Tô Tâm Ly) lợi hại như vậy, nàng (Vân Bích) và phu nhân cũng có thể yên tâm một chút.

Lúc ở bên cạnh Vân thị và Vân Bích, Tô Tâm Ly khi dễ người khác bởi vì có các nàng dung túng, nhưng người khác khi dễ nàng nhất định là không được!

“Ta biết phụ thân yêu thương ta, người hiện tại bị bệnh, chuyện tình ngày hôm nay, ta vốn là không muốn cùng Diệu Tuyết tỷ tỷ so đo.”

Tô Tâm Ly thở dài, tận lực thể hiện hai chữ đau lòng, rũ mít mắt nhưng khóe môi cong lại hiện lên một tầng băng lãnh cùng giễu cợt.

“Diệu Tuyết tỷ tỷ và di nương thực sự yêu thương phụ thân, biết rõ thân thể người không khỏe, không thể chịu kích thích, vừa có chút chuyện, không phân biệt tốt xấu liền đến trước mặt người nháo, hận không thể để cho phụ thân ghét ta, cùng ta đoạn tuyệt quan hệ phụ nữ (phụ thân và nữ nhi).” Tô Tâm Ly quang minh chính đại cấp Tô Bác Nhiên nhãn dược.

“Phụ thân, ta tuổi còn nhỏ nhưng không biểu thị cái gì ta cũng không biết, là kẻ ngu si. Ai đối với ta thật lòng, ai đối với ta giả ý, ta đều phân minh rõ ràng.” Vì những người này, nàng không cần thiết phải ở trước mặt bọn họ làm bộ làm tịch, nàng không làm được điều đó.

Tô Tâm Ly câu môi: “Phương di nương, người sang tự mình hiểu lấy, ngươi bất quá chỉ là một tiểu thiếp ở sau lưng ta làm chuyện xấu, có tư cách gì quản giáo ta? Nô tài quản giáo chủ tử, đạo lý này lần đầu ta nghe nói. Quản gia mấy năm liền nhận thức không rõ thân phận của mình rồi, ngươi là phu nhân tướng phủ sao? Nếu không phải vì hảo tâm của ngươi, phụ thân hiện tại làm sao nằm trên giường, ngươi không biết hối cải, trái lại còn mượn cơ hội thêu hoa dệt chuyện, còn muốn đổ tất cả trách nhiệm lên đầu ta nữa. Nô tài như ngươi, nếu ở phủ khác, đã sớm bị kéo ra ngoài phạt trượng đánh chết.”

Tô Tâm Ly vân đạm phong khinh nói, tim của Phương di nương lúc thất thượng bát hạ, một thân hồ hôi lạnh, thấp thỏm bất an. Chân nàng mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất. Hà di nương thấy tình thế không ổn, chịu đựng đau đớn mở miệng thay Phương di nương cầu tình: “Tướng gia! Tiểu thư! Mấy năm nay Phương di nương khổ cực quản cái nhà này, không có công lao cũng có khổ lao. Thương cảm nhất thiên hạ chính là lòng phụ mẫu, nàng nóng ruột như vậy cũng là vì yêu thương Diệu Tuyết tiểu thư.”

Phương di nương và nàng cùng Tịch Nguyệt qua lại thường xuyên, nếu Phương di nương chưởng gia thì nàng có quả ngon để ngon, ngày tốt trôi qua. Nàng và Phương di nương là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.

Phương di nương nghe câu đầu thì trong lòng thoải mái, nhưng nghe câu sau thương cảm nhất thiên hạ là tấm lòng phụ mẫu nhất thời toát mồ hôi lạnh, âm thầm trách cứ Hà di nương xen vào việc của người khác. Bây giờ phụ thân và huynh ở trước mặt hoàng thượng ngày càng được yêu thích, thế lực của Phương gia ngày càng lớn, nàng đoán chắc Tô Bác Nhiên không dám hưu nàng.

“Hà di nương nói như vậy là không đúng. Phương di nương là người của phụ thân, vì phụ thân làm chuyện gì cũng nên cố gắng hết sức, như thế nào lại nói là khổ cực? Chẳng lẽ nhiều người trong phủ như vậy, vì phụ thân làm việc, phụ thân đều phải tính toán từng khổ lao của bọn họ?”

Tô Tâm Ly lạnh nhạt nhìn Hà di nương và Phương di nương, trong miệng nói ra mỗi một câu đều kích động lòng người.

“Những nô tài kia sao cùng ta đánh đồng?”

Cuối cùng Phương di nương cũng tức giận, nàng là phu nhân tướng phủ tương lai, là tiểu thư của Phương gia.

Tô Tâm Ly nở nụ cười: “Phương di nương cho rằng mình là địa vị gì? Phương di nương, ngươi đã gả cho phụ thân, không còn là tiểu thư của Phương gia mà là một tiểu thiếp của tướng phủ.”

Tiểu thiếp là thân phận gì? Người làm di nương cảm thấy chính mình là chủ tử, chỉ là một nửa chủ tử thôi, trên thực tế các nàng cũng chỉ là một nô tài mà thôi, nô tài là cái gì chứ? Tất cả những gì của bọn họ đều là của chủ tử, bao gồm cả tính mệnh. Nô tài vì chủ tử mà làm việc, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, muốn cùng chủ tử tranh công khổ lao, chán sống rồi phải không?

Phương di nương bị chặn ngang họng không nói nên lời, nàng bởi vì tâm tâm niệm niệm muốn ngồi lên vị trí phu nhân tướng phủ cho nên mới chướng mắt cái thân phận di nương này.

Tô Bác Nhiên gật đầu tán đồng: ‘Ly nhi nói không sai.”

Hắn đem mọi việc cho Phương di nương xử lý, đó là để mắt đến nàng, nếu nàng nghĩ khổ không muốn làm thì có người khác nguyện ý làm.

Đừng tưởng rằng cái gì hắn cũng không biết. Độc Long Thiệt Thảo rõ ràng là nàng hạ độc Ly nhi. Ly nhi một mảnh hiếu tâm mà Phương di nương lại ẩn chứa dã tâm, nếu không phải tại nàng thì bây giờ ông đã không nằm trên giường bệnh như thế này? nàng biết rõ thân thể của ông ra sao, lại còn đến trước mặt hắn thêu hoa dệt chuyện, nếu không ông làm sao tức giận mà nén chén thuốc vào Ly nhi còn bị Vân Bích nhìn thấy.

“Phụ thân, thân thể người không khỏe, tính tình người vốn nóng nảy, những người này còn ở trước mặt người thêm mắm dặm muối, nếu không người làm sao lại có thể ném bát thuốc về phía ta? Các di  nương cũng thật là, lúc này lại sinh sự, lẽ nào bọn họ không biết tình trạng thân thể hiện tại của phụ thân ra sao? Các nàng quả thật không tốt, một chút cũng không đau lòng phụ thân.”

Lục di nương vừa nghe những lời này, thấy có chút quen tai, máy nháy đến lợi hại. Tô Bác Nhiên ở trước mặt Vân Bích có bậc thang leo xuống, ánh mắt nhìn về phía Tô Tâm Ly đều từ ái hơn mấy phần.

Ai, Ly nhi là hài tử tốt, dáng vẻ này của hắn … các di nương kia, một đám không bớt lo? Trong lòng Tô Bác Nhiên không khỏi áy náy với Tô Tâm Ly hơn.

Tô Tâm Ly thấy vậy, câu môi, Phương di nương đã nhận được báo ứng, nhưng đầu sỏ gây ra chuyện ngày hôm nay là Tô Diệu Tuyết vẫn còn nhơn nhơn ở bên ngoài.

“Phụ thân, nữ nhi làm tất cả cũng vì tướng phủ, vì phụ thân. Tống Lộ là hạ nhân của phủ chúng ta, là người điều khiển mã xa của tướng phủ, con ngựa bị người động tay động chân ở trên đường cái chạy loạn. Dưới chân thiên tử nếu làm bị thương người khác là chuyện nhỏ nhưng nếu gây chết người, những người ghen ghét phụ thân sẽ nhân cơ hội này mà gây nháo với phụ thân. Hoàng thượng anh minh thần võ, thương dân như con, nếu bởi vì vậy mà trách móc nặng nề phụ thân, ảnh hưởng đến con đường làm quan của phụ thân, ai sẽ đến gánh trách nhiệm này đây?”

Tô Bác Nhiên mím chặt môi, gật đầu tán đồng. Đụng thương người không quan trọng nhưng nếu việc này truyền đến tai hoàng thượng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn, đó mới là chuyện đại sự.

“Sau khi ra rời tướng phủ, xe ngựa của Diệu Tuyết tỷ tỷ vẫn luôn đi theo sau lưng ta. Xe ngựa có dị thường ta liền lớn tiếng hô nói Tống Lộ cho dừng xe lại thế nhưng hắn ta lại bất vi sở động. Diệu Tuyết tỷ tỷ cũng biết điều đó, nàng biết rõ Tống Lộ bất an hảo tâm, vậy mà còn bắt Tống Lộ chạm vào người ta, nếu lúc hắn cứu ta xé rách xiêm y của ta thì phải làm thế nào đây? Lẽ nào bắt ta, đường đường là một thiên kim tướng phủ gả cho một gã xa phu? Đến lúc đó mặt mũi của phụ thân để ở đâu? Ly nhi dù có chết cũng không để phụ thân trở thành trò cười cho thiên hạ. Phụ thân, người nói Diệu Tuyết tỷ tỷ có đáng đánh hay không?”

Hắn tuy rằng không thích Tô Tâm Ly, không hy vọng nàng sống tốt nhưng tuyệt đối không để nàng gả cho một tên xa phu. Nếu chuyện này bị truyền đi, hắn chẳng phải là muốn để cho mọi người cười đến rụng răng.

Hắn đau lòng nữ nhi nhiều năm như vậy, lại chỉ nghĩ đến bản thân mình, chuyện gì cũng lo lắng đến thanh danh của tướng phủ, cho nên chuyện mất danh tiếng như vậy, Tô Bác Nhiên tuyệt không có khả năng tiếp nhận. Hắn và Tô Diệu Tuyết giống nhau, đều là loại người ích kỷ, cho rằng cả thiên hạ đều xoay quanh hắn, tuyệt không thể làm ra chút chuyện bất lợi nào.

“Ly nhi lúc đầu cũng nghĩ là Diệu Tuyết tỷ tỷ vì sốt ruột muốn cứu ta cho nên mới làm như vậy, nhưng lúc người hầu của bằng hữu của Lục hoàng tử tìm thấy một ngân châm trên người con ngựa bị hoảng sợ muốn cấp cho ta một cái công đạo. Bọn họ thẩm vấn Tống Lộ, ta tất nhiên không thể ngăn cản, ta cũng muốn biết tất cả hết thảy có đúng là do Diệu Tuyết tỷ tỷ an bài hay không. Tống Lộ tự mình nói, nói Diệu Tuyết tỷ tỷ hứa hẹn nếu hắn hủy đi trọng sạch của ta, chắc chắn nàng và Phương di nương giúp hắn đem ta thưởng cho hắn. Lúc đó có cả Lục hoàng tử và bách tính thành Kinh Lăng ở đó, may mà mạng của nữ nhi lớn, nếu không cũng sẽ giống như Lưu Chu bây giờ, bị hủy dung.”

Tô Tâm Ly buông mắt, thở dài: “Sau khi Diệu Tuyết đến phủ, chúng ta có từng bạc đãi nàng? Chúng ta thương xót nàng mất phụ mẫu sớm, một mình rất đáng thương, e sợ tâm tư nàng mẫn cảm, sống nhờ ở tướng phủ sẽ miên man suy nghĩ nhiều, hạ nhân mỗi người đều cẩn thận hầu hạ, lo sợ nàng bị ủy khuất, chi phí ăn mặc đều giống ta, so với thứ muội còn tốt hơn, vậy mà nàng lại lấy oán trả ơn. Ly nhi thực sự không rõ tại sao nàng lại làm hại nữ nhi như vậy? Chẳng lẽ đúng như nàng nói, phụ thân lén cho phép Phương di nương vị trí phu nhân, chỉ chờ hiếu kỳ của mẫu thân qua liền đem Phương di nương lên làm phuc chính? Phương di nương yêu thương nàng, nếu đem nàng nuôi dưới danh nghĩa, vậy nàng sẽ trở thành đích nữ, mà Ly nhi là đích nữ chân chính sẽ gây trở ngại nàng?”

Tô Tâm Ly thẳng thắng nói, không chút  kiêu ngạo hay siểm nịnh nhưng lại dọa người vô cùng, thái độ so với người khác còn cường ngạnh gấp mấy lần. Là Tô Bác Nhiên có việc cầu nàng, không có nàng không được, vậy tại sao nàng phải thấp mi thuận mắt (phục tùng, nghe theo). Chịu đựng mọi chuyện, sau này sẽ càng phải nén giận, tướng phủ là địa bàn của nàng, nàng nếu muốn vui vẻ sống thì ai không phục nàng, nàng sẽ dạy cho người đó chịu phục.

Tô Tâm Ly hất cằm: “Diệu Tuyết tỷ tỷ tâm cao khí ngạo, bị dân chúng ném trứng thối, ở trước mặt Lục hoàng tử đã mất hết mặt mũi cho nên mới giận quá hóa bệnh, vậy có liên hệ gì đến ta?”

Phương di nương nóng nảy: “Tiểu thư cùng Diệu Tuyết dù sao cũng là tỷ muội, chuyện liên quan đến danh sự của tướng phủ, tiểu thư người làm sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn?”

Từ trước đến nay, Tô Bác Nhiên và Tô Diệu Tuyết đều thân cận hơn so với Tô Tâm Ly. Nếu như Tô Bác Nhiên cùng Tô Diệu Tuyết không thân cận thì địa vị của nàng ta ở tướng phủ làm sao giống như bây giờ? Nếu không có tướng gia hỗ trợ, Phương gia có một đống nữ nhi, Phương di nương làm sao có thể giúp Tô Diệu Tuyết một thân tiền đồ tốt đem Tô Tâm Ly dẫm nát dưới chân.

“Lời nói này của Phương di nương thật có ý tứ. Lúc nàng ta hại tiểu thư có từng nghĩ đến tình tỷ muội, có từng cân nhắc qua tướng gia và tướng phủ có ơn nuôi dưỡng nàng? Một người vong ân phụ nghĩa như vậy nên đuổi ra khỏi tướng phủ mới phải. Lẽ nào tiểu tiểu còn phải bao che một người rắp tâm hãm hại người? Nếu không phải vận khí của tiểu tiểu thư tốt, có quý nhân tương trợ thì có lẽ hôm nay tiểu tiểu thư đã bị hủy dung. Chuyện tình ngày hôm nay nếu không cho nàng ta một bài học thì lần sau nàng ta cũng sẽ tái phạm.”

Vân Bích thấy Tô Bác Nhiên tuy rằng tức giận nhưng vẫn bao che Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, trong lòng hết sức bất mãn. Muốn ôm bắp đùi phủ Định Quốc Công lại bám víu lấy Phương phủ không buông, trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?

“Nàng muốn hại ta lẽ nào ta phải đứng đó cho nàng hại. Theo ý của Lục di nương thì sau này cho dù ta đúng hay sai, chỉ cần trong mắt nàng ta không vừa ý người nào thì có thể tùy ý đánh chửi?”

Lục di nương rùng mình một cái. Những lời nàng nói lúc nãy quả nhiên tiểu thư đã nghe thấy, lại còn nhớ rất kỹ, trong lòng nàng thầm hối hận, sớm biết hôm nay như vậy nàng sẽ không đến góp náo nhiệt.

“Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta vì sao còn muốn ta khách khí. Nếu truyền ra ngoài ta là một quả hồng mềm mặc người bóp cũng chính là đánh mất mặt mũi của tướng phủ, của phụ thân. Phụ thân, người thấy ta nói có đúng không?”

Thân thể Tô Bác Nhiên chấn động, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Tô Tâm Ly một thân nghiêm nghị chính khí, lập tức gật đầu.

“Tướng gia,  thiếp và Diệu Tuyết căn bản không biết Tống Lộ, nhất định là Tống Lộ bị người khác thu mua oan uổng chúng ta. Tiểu thư người nhất định minh giám a, chớ để tiểu nhân xúi giục.”

Phương di nương còn chưa hết hy vọng, mạnh miệng thay mình biện giải.

“Phụ thân, Tống Lộ ngay từ đầu không chịu nói ra, sau đó Lục hoàng tử nói muốn đưa hắn đến Đại Lý Tự hắn mới thành thật khai báo. Lục hoàng tử nể mặt mũi của phụ thân mới sai người đem Tống Lộ đến trói trước cửa tướng phủ, coi như là cho bách tính một cái công đạo. Hôm nay con ngựa kia vì bị chấn kinh mà chạy loạn, không ít sạp bán của bách tính bị hủy, nữ nhi nói bọn họ ngày mai đến tướng phủ nhận bạc bồi thường, đến lúc đó danh tiếng phụ thân yêu dân nhất định sẽ được mọi người ca tụng.”

Tô Bác Nhiên yêu bạc nhưng nghĩ đến bạc có thể mua danh tiếng của mình nhất thời không so đo: “Ly nhi xử lý chuyện rất tốt.”

Chuyện Thu Hòa bị lửa thêu chết Tô Bác Nhiên cũng biết, chuyện này còn chưa lắng xuống cho nên lúc này đây tuyệt đối không để giống như chuyện của Thu Hòa truyền tới tai Thuận Thiên Phủ Duẫn rồi giao cho Đại Lý Tự. Cảnh kỳ một lần là đủ rồi. Nếu mỗi lần xảy ra chuyện không may đều ở tướng phủ, chính mình là tướng gia cũng không chịu nổi. Lúc đó văn võ bá quan đại thần, thậm chí là hoàng thượng cũng sẽ cảm thấy hắn kém cỏi, không quản tốt chuyện hậu viện, chướng khí mù mịt, lúc đó uy nghi của hắn để ở đâu?

Tô Bác Nhiên thấy tướng phủ to lớn như vậy, chỉ có Ly nhi là tốt nhất, lúc nào cũng suy nghĩ cho ông, không như người khác ánh mắt thiển cận và ích kỷ.

“Hà di nương nói rất đúng. Những năm gần đây Phương di nương cũng rất khổ cực, vừa chiếu cố Diệu Tuyết lại vừa quản lý tướng phủ vì vậy mới biến Diệu Tuyết thành cái dạng này đây. Tướng phủ cũng bị ngươi làm cho chướng khí mù mịt. Sau khi trở về, ngươi liền đem sổ sách và chìa khóa khố phòng giao cho Ly nhi, sau đó hãy hảo hảo hưởng thụ thanh phúc.”

Phương di nương không phục nhưng với tình hình lúc này không cho phép nàng tranh.

“Vân cô nương tại sao lại đến tướng phủ?”

Phương di nương biết ván cờ của mình đã thất bại, nàng không cam lòng. Hiện tại việc duy nhất nàng có thể làm chính là đẩy Tô Tâm Ly cùng rớt xuống nước, như vậy nàng mới nhanh chóng thu hồi lại quyền chưởng gia.

“Hôm nay Ly nhi đến phủ Định Quốc Công, phu nhân nghe nói thân thể tướng gia không khỏe, xin hoàng thượng cho nghỉ nửa tháng. Nàng lo lắng tướng gia trên triều sẽ bị người bài tễ cho nên muốn để người của phủ Định Quốc Công qua nhìn một cái. Phu nhân thân thể không khỏe, mấy vị thiếu gia lại có việc cho nên mới sai nô tỳ đến.” Vân Bích mặc dù chỉ là một nha hoàn nhưng cũng đại biểu cho Vân thị, địa vị của nàng ở phủ Định Quốc Công không hề thua kém mấy người Trình Dục Phàm chút nào.

Tô Bác Nhiên nghe vậy nhìn về phía Tô Tâm Ly viền mắt đều đỏ, quả nhiên chỉ có Ly nhi mới là tri kỷ lo lắng cho hắn nhất.

Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Tâm Ly, trong lòng liền động. Ngày nào trong lòng Tô Tâm Ly có hắn thì tất nhiên phủ Định Quốc Công sẽ không bỏ mặc hắn. Với thân phận, tướng mạo, tài hoa của Ly nhi, vị trí thái tử phi kia có thể nắm chắc trong tay, nếu sau này nàng trở thành hoàng hậu, hắn sẽ là quốc trượng. Trong lòng Ly nhi có hắn có tướng phủ, nếu nàng có tương lai tươi sáng làm sao có thể quên người phụ thân tốt này được? Đến lúc đó, nhìn xem cái đám võ tướng vô học kia còn dám lên mặt với hắn.

“Tiểu thư mới đến phủ Định Quốc Công không bao lâu thì có hạ nhân đi mua thức ăn bên ngoài nghe thấy chuyện hôm nay xảy ra trên đường cái, đem đầu đuôi ngọn gốc nói cho cho lão phu nhân. Lão phu nhân giận dữ may mà lúc đó có tiểu tiểu thư ở đó giúp tướng gia nói vài lời tốt.”

Trong lòng Tô Bác Nhiên là một hồi cảm động. Nếu lão phu nhân đã biết chuyện tình ngày hôm nay, ở trước mặt Vân Bích hắn nên cho Ly nhi một cái công đạo. Người sai là Diệu Tuyết, hơn nữa chuyện còn nháo lớn như vậy, phải phạt.

“Từ ngày hôm nay, Diệu Tuyết dọn đến tiểu viện ở phía nam ở.”

“Lão gia, thân thể của Diệu Tuyết không tốt, hiện tại lại bị bệnh, tiểu viện ở phía nam hoang vắng, nàng làm sao có thể ở?”

Lúc Phương di nương chưởng gia, Tuyết Viện của Tô Diệu Tuyết ở cũng đã được sửa sang lại hai lần, so với viện của Tô Tâm Ly còn lớn hơn, thứ tốt nhất của tướng phủ hơn phân nữa đều ở chỗ của nàng ta, một phần trong đó chính là đồ cưới của Trình Lập Tuyết. Mà tiểu viện phía nam kia hoang vắng hẻo lánh, giống như lãnh cung trong hoàng cung. Tô Diệu Tuyết vào đó ở những hạ nhân trong phủ chắc chắn biết nàng ta đã bị thất sủng. Bởi vì Hà di nương đa sự, Phương di nương nàng lại không chưởng gia, những hạ nhân kia nhất định sẽ ăn hiếp Tuyết nhi. Không được, quyền chưởng gia kia, nàng nhất định không thể giao ra, giao ra thì dễ nhưng muốn cầm về lại rất khó.

“Thân thể nàng không tốt, cần phải tĩnh dưỡng. Chỗ kia an tĩnh, thích hợp dưỡng bệnh nhất.”

Dù sao cũng đau lòng nữ nhi của mình, Tô Bác Nhiên cũng đã từng trải qua thế nhưng hiện tại thật không còn biện pháp nào nữa. Người của Phủ Định Quốc Công đang ở đây nhìn chằm chằm, cũng là lần thứ hai Ly nhi chịu ủy khuất lớn như vậy. Trong lòng Tô Bác Nhiên càng thấy hổ thẹn, tất nhiên không thể xử lý mọi chuyện qua loa.

“Phụ thân, canh giờ cũng không còn sớm, Lưu Chu không ở đây, Vân di bị thương, không bằng để Vân di ở lại đây với ta một đêm.”

Tô Bác Nhiên ừ một tiếng, đương nhiên được. Vân Bích bị thương, bộ dạng như vậy trở về thì cho dù hôm nay hắn xử lý mọi việc công bằng hợp lý thì thái phu nhân vẫn có ý kiến lớn. Buổi tối Vân di ở lại tướng phủ, hảo hảo xử lý vết thương, chờ đến ngày mai vết thương hẳn là không còn nghiêm trọng, bởi vì Ly nhi hiếu thuận nhất định sẽ nói tốt giúp hắn, nói không chừng chuyện ngày hôm nay sẽ được bỏ qua. Tô Bác Nhiên tất nhiên là cầu còn không được.

“Vân cô nương buổi tối ở lại tướng phủ bồi Ly nhi đi.”

“Cám ơn phụ thân.”

Tô Tâm Ly phúc phúc thân. Tô Bác Nhiên người này thay đổi xoành xoạch. Hôm nay hắn nói đem sổ sách và chìa khóa khố phòng của tướng phủ giao cho nàng, nói không chừng ngày mai lại nói khác. Có Vân di ở với nàng, hắn đừng mong đổi ý.

Cứ như vậy, Tô Tâm Ly thành công làm tiêu tan một tia hy vọng cuối cùng của Phương di nương.

“Phụ thân, nữ nhi còn có một việc thỉnh cầu.”

“Nói đi.”

“Sau này ta gặp Diệu Tuyết tỷ tỷ, ta muốn trực tiếp xưng hô kỳ danh. Chuyện phát sinh ngày hôm nay trong lòng ta rất khó chịu, tựa như có cây gai đâm vào, thực khó tiếp nhận một tỷ tỷ một lòng muốn hại ta. Gọi một lần, trong lòng Ly nhi liền đau nhức một lần.”

Tô Tâm Ly rũ mắt, môi mềm cắn chặt, một bộ dạng thương tâm thống khổ.

Phương di nương vốn một mảnh tro tàn, nghe được câu này mí mắt càng nháy lợi hại, khẩn trương nhìn về phía Tô Bác Nhiên, ngàn vạn lần đừng đáp ứng. Ở trước mặt người ngoài, Tô Tâm Ly gọi một tiếng Diệu Tuyết tỷ tỷ, bọn họ nhất định sẽ cho rằng Diệu Tuyết là con nữ chân chính, nếu gọi thẳng kỳ danh —

Tô Bác Nhiên trầm mặc trong chốc lát: “Tùy ngươi, thế nhưng ở trước mặt người ngoài, các ngươi là tỷ muội phải chung sống hòa thuận.”

Tô Tâm Ly cung kính tuân theo, sau đó lôi kéo Vân Bích cáo lui. Phương di nương cũng đi theo ra ngoài: “Con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người, tiểu thư không thấy mình rất quá đáng sao?”

Bất tri bất giác Phương di nương đã đem môi mình cắn nát, trừng mắt nhìn Tô Tâm Ly không chút nào che giấu sự ác độc và căm hận của mình, cả người nàng tức giận đến phát run.

Tô Tâm Ly tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt xinh đẹp phảng phất có thể hiểu rõ tất cả, câu môi, nhẹ nhàng cười thành tiếng: “Giáo huấn lần trước còn chưa đủ? Cảm giác tự lấy đá đạp chân mình như thế nào?”

Trong lòng Phương di nương lộp bộp, nhất thời đều hiểu rõ toàn bộ. Nàng cho rằng những việc mình làm thiên y vô phùng, Tô Tâm Ly sẽ nhớ kỹ ân tình của nàng. Nhưng thực ra Tô Tâm Ly đã sớm xem nàng là địch nhân, mà thay đổi như vậy bắt đầu từ lúc nàng sai người bắt cóc Tô Tâm Ly. Nàng biết rõ muốn Tô Tâm Ly buông vị trí phù chính là điều không có khả năng. Nghĩ đến mấy ngày trước nàng tựa như con khỉ bị Tô Tâm Ly đùa giỡn, Phương di nương thiếu chút nữa thổ ra máu.

“Còn ở nơi này thất thần làm gì, trở về hảo hảo thu thập một chút, ngày mai ta muốn lấy sổ sách và chìa khóa khố phòng.”

Tô Tâm Ly đi về phía trước vài bước liền quay đầu lại, nụ cười trên gương mặt được ngọn đèn trên hành lang chiếu sáng nổi bật, ánh mắt long lanh rực rỡ, đâm một nhát vào Phương di nương đang rỉ máu: ‘Còn nữa, hảo hảo quản tốt Tô Diệu Tuyết, lần này nàng ta còn có thể ở tại nam uyển nhưng nếu còn có lần sau, nói không chừng nàng ta sẽ ngủ ở ngoài lề đường a.”

Tô Tâm Ly khoái ý cười thành tiếng, không để ý đến gương mặt tức giận muốn ngất của Phương di nương, nàng kéo tay Vân Bích, cao ngạo ly khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.