Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 7: Chương 7: Đổi xưng hô đi




Sáng hôm sau, khi Niên Khai Điềm vừa tỉnh giấc, mở mắt nàng đã thấy Thước nhi mang nước đẩy cửa bước vào. Trên mặt còn mang theo một chút bất mãn nữa.

“Làm sao? Mới sáng sớm lại có bộ mặt này a.” Nàng cố gắng lếch cả thân người ê ẩm mà ngồi dậy.

“Còn làm sao được, hạt tử kia lại đứng ở trước nguyệt môn chờ tiểu thư a.” Thước nhi chu môi hồi lời, còn không quên quay ra cửa hừ hừ vài tiếng nữa.

Niên Khai Điềm ôm trán khẽ cười: “Gọi hắn tiến thính tử đợi đi, ta chuẩn bị xong liền ra ngoài.”

“Tiểu thư...” Thước nhi bất mãn dẫm chân. Hôm qua nàng bị đánh đến lên bờ xuống ruộng cả người ê ẩm vẫn phải thức giấc sớm liền có chút không cam rồi. Đã vậy còn thấy được bộ mặt đáng ghét của Lương Tuấn Hy nữa, thật là muốn đánh một trận cho bỏ ghét.

Niên Khai Điềm xua xua tay: “Mau lên, còn nữa, sau này hắn tiến đến không cần đứng ở nguyệt môn, chuẩn tiến thính ngồi đợi ta.” Dứt lời nàng cũng đứng dậy chuẩn bị.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), DDLQD, những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Thước nhi ra ngoài, bước chân dẫm mạnh lên trên đất, sải bước đến chỗ Lương Tuấn Hy. Cước bộ vừa dừng nàng đã mở thanh quát dẹp đường: “Tiểu thư bảo ngươi tiến viện, sau này cho phép ngồi ở thính tử không cần đứng ngoài này.”

Lương Tuấn Hy vốn là nghe được từ lúc nãy rồi, tâm tình kích động đến không thể tin. Hiện nghe Thước nhi nhắc lại lần nữa hắn nhoẻn miệng nở một nụ cười ấm áp: “Đa tạ Thước nhi cô nương.”

Hắn mang dược sương nhấc chân tiến vào trong thính tử trong viện của Niên Khai Điềm. Ngồi ở thính tử, Thước nhi cho người mang trà cho hắn rồi lại bước vào hầu hạ Niên Khai Điềm. Hắn đặt dược sương lên bàn bên phải cầm chén trà bên bàn bên trái lên thưởng thức.

Nói vậy liền là buổi sáng nàng tâm trạng tốt sẽ không đuổi hắn a. Hẳn là đêm qua nàng mệt mỏi muốn ngủ nên mới không gặp mặt hắn? Mặc kệ, nhưng từ lúc hắn đến Niên phủ, đã lâu lắm rồi mới được nàng mời uống trà ở Điềm viên a.

Một lúc sau, Niên Khai Điềm đưa tay nâng rèm ngăn giữa thính tử cùng ngọa thất, bước ra ngoài. Lương Tuấn Hy nghe được tiếng bước chân hắn lập tức đặt tách trà xuống đứng dậy.

Niên Khai Điềm khẽ cười, nhìn bộ dáng khẩn trương của hắn thật khiến nàng buồn cười: “Ngồi xuống đi không cần khẩn trương như vậy.”

Lương Tuấn Hy cũng không dong dài, lập tức nói ra mục đích của chuyến đi lần này của mình: “Ta nghe nói đại tiểu thư hôm qua đến luyện võ trường nên cố ý đến đưa chút dược cùng rượu thuốc.”

“Ân, ngươi có lòng rồi. Thước nhi...” Niên Khai Điềm gật đầu ngồi xuống nhuyễn tháp rồi nhìn Thước nhi ý bảo nàng ta tiếp nhận.

Lương Tuấn Hy từ dược sương lấy ra một bình sứ cổ cao cùng một hộp dược đưa cho Thước nhi. Xong hắn lại nói: “Ta còn muốn giúp đại tiểu thư xem qua mạch, để xem có nội thương gì không.”

Niên Khai Điềm bật cười, tên ngốc này thế nào lại nghĩ đến chuyện đám huynh đệ trong tiêu cục sẽ đánh nàng đến nội thương a. Nàng cầm lấy ly trà nhấp một ngụm: “Không cần, ta không có nội thương.”

Lương Tuấn Hy lúng túng mím môi, hắn vẫn đứng đó không có ngồi, mặt hướng về phía Niên Khai Điềm. Hắn đương nhiên biết nàng không có nội thương, đó chỉ là một lý do hắn bịa ra để bắt mạch chẩn ra thương thế của nàng mà thôi. Mắt hắn nhìn không thấy, tai nghe lại chưa chắc nghe được chính xác thứ muốn nghe, nên chỉ có thể thông qua mạch tượng thôi.

Tay hắn cầm chặt cuộn chỉ, chiếc mạch chẩm nho nhỏ bạch sắc được hắn cất giấu cẩn thận không nhiễm một hạt bụi nào nằm trên dược sương, chuẩn bị đưa cho nàng. Hắn phải nói thế nào để nàng cho hắn xem mạch đây.

Như nhìn ra được ý nghĩ trong lòng hắn, Niên Khai Điềm có chút cười khổ nói: “Được rồi, chẩn mạch đi.” Nàng đối xử với hắn tệ bạc như vậy, hắn vẫn là lo lắng cho nàng. Thậm chí đến khi nàng đã xuất giá hắn vẫn là trở về tìm nàng.

Điều này nàng cũng chưa từng nghĩ đến nguyên nhân bên trong. Hôm nay nhắc lại, đột nhiên nàng dùng một nhãn thần vừa hiếu kỳ vừa hoài nghi nhìn về phía hắn.

Đêm đại hôn của nàng hắn xông vào tân phòng kéo nàng đi. Lúc đó nàng ghét bỏ hắn nên căn bản không có hỏi lý do mà chỉ luôn miệng mắng chữi. Đến hôm nàng trúng độc hắn cũng xông vào phòng của nàng.

Hắn biết được chuyện gì sao?

Trong đầu nàng xoay quanh chỉ có câu hỏi đó nhưng nàng biết vĩnh viễn cũng không thể giải đáp được bởi nàng trùng sinh còn hắn thì không. Nếu lúc đó nàng chịu nghe hắn nói thì mọi chuyện đã không có xảy ra như vậy rồi.

Thước nhi nghe tiểu thư nói như vậy lập tức bước tới cướp lấy cuộn chỉ cùng mạch chẩm của Lương Tuấn Hy mang đến cho Niên Khai Điềm. Thật không thể hiểu nỗi, vì sao tiểu thư phải đối xử tốt với tên hạt tử này nha.

Lương Tuấn Hy cũng không để ý những chuyện nhỏ nhặt kia. Hắn tiếp nhận lại cuộn chỉ Thước nhi đưa hồi mình chậm rãi đặt tay lên chẩn mạch.

Qua một lúc, đôi mày của hắn rốt cuộc giãn ra. Xem ra nàng chỉ là ngoại thương thôi, là hắn nghĩ nhiều rồi: “Đại tiểu thư chỉ cần thoa thuốc cẩn thận là được. Thân thể không có gì đáng ngại.”

“Ân.” Nàng sớm biết rồi, cần gì hắn nói. Niên Khai Điềm tháo sợi dây trên cổ tay ra trả lại cho hắn. Nàng nâng mắt nhìn hắn đang cẩn thận bỏ từng thứ vào trong dược sương: “Sau này không cần khách khí như vậy, cứ gọi tên ta là được.”

Thước nhi đưa tay đỡ lấy cằm tránh nó rơi xuống đất. Tiểu thư đây là thế nào? Không lẽ tiểu thư bị tên hạt tử này cảm động rồi nên mới tốt với hắn như vậy? Vậy còn Hứa sư huynh thì sao a?

“Cái này...” Lương Tuấn Hy cũng hách không kém Thước nhi. Nàng để hắn gọi tên nàng a, đây đối với hắn là niềm vui lớn nha. Đã bao lâu rồi hắn không gọi tên nàng, nay lại được gọi sao?

“Ngươi cũng gọi phụ thân cùng mẫu thân ta là bá phụ bá mẫu rồi, không lý nào gọi ta là đại tiểu thư được.” Niên Khai Điềm nói đến đây cũng có chút xấu hổ.

Đời trước nghe mọi người trong phủ nói, nàng còn nhỏ hắn luôn gọi tên nàng, chỉ là nàng còn quá nhỏ nên không ý thức được. Lúc sau hiểu chuyện liền không cho hắn gọi như vậy nữa, mọi người đều gọi nàng là đại tiểu thư lý nào để hắn gọi tên nàng.

Sau đó nàng yêu thích Hứa Bộ Nam liền sẽ càng không muốn hắn gọi tên mình. Thế nên lúc nàng chết nàng cho rằng đó là lần đầu tiên hắn gọi tên mình.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), DDLQD, những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Lương Tuấn Hy tuy thụ sủng nhược kinh nhưng lại rất nhanh vui vẻ đáp ứng. Hắn chờ cơ hội này đã lâu rồi, hiện chính miệng nàng nói đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua rồi.

“Được, vậy ta trở về trước.” Gương mặt hắn đỏ bừng xoay người rời đi.

Niên Khai Điềm nhìn bóng lưng của hắn biến mất sau cánh cửa gỗ lớn nàng nghĩ rất lâu. Đến cùng đời trước Lương Tuấn Hy biết được chuyện gì. Nhưng nhìn bộ dạng của hắn lúc đó cũng không giống nếu như nàng đi hỏi thì sẽ nói sự thật với nàng.

Rất lâu nàng thu hồi đường nhìn, chậm rãi nâng mắt nhìn về phía Thước nhi đứng ở một bên, vẫn còn đang mất hồn nhìn mình trân trối. Nàng biết sự thay đổi của mình đối với Thước nhi chính là kinh ngạc lớn nhất, nhưng biết làm sao được, đã trải qua một đời rồi mà đương nhiên nàng không đối xử với Lương Tuấn Hy như trước nữa.

Thước nhi chớp chớp nhãn tình, nửa ngày mới hồi qua hồn. Thấy được tiểu thư cũng đang nhìn mình, nàng nuốt ngụm nước bọt nói: “Biết rồi, nô tỳ cũng sẽ không gọi hắn hạt...à không sau này sẽ gọi hắn là Hy ca.”

Tiểu thư cũng sửa nàng làm sao không sửa được. Tuy nàng cùng Lương Tuấn Hy đều là hạ nhân Niên phủ nhưng nàng có khế ước bán thân hắn không có. So ra hắn vẫn là cao quý hơn nàng, bình thường nàng cáo mượn oai hùm phụ họa tiểu thư khi dễ hắn thôi. Đương nhiên nàng cũng không có dám nói như vậy trước mặt hắn a.

“Ân, dọn thiện.” Hôm nay mệt mỏi quá, vẫn là ngồi ở viện dùng bữa thôi. Mẫu thân đợi chút mới thỉnh an cũng không muộn a.

Thước nhi nhận lệnh lập tức chạy vèo ra ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.