Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 8: Chương 8: Đi Học, Ăn Luôn Cả Giáo Dưỡng.




Buổi tối khi đi ngủ, Ngọc Tình lại vào trong không gian. Khi mới tiến vào, cô rõ ràng cảm nhận được tầm nhìn trở nên rộng hơn, giống như không gian thật sự đã lớn hơn một chút.

Đè xuống lòng hiếu kỳ, Không Tình nhấc chân dạo hết một vòng không gian, xác định so với lần đầu tiên vào đây thì có chút lớn hơn.

Nhìn quanh toàn bộ không gian, cuối cùng Ngọc Tình dừng lại ở gốc cây mộc lên từ hạt giống màu xám. Chẳng lẽ bởi vì nó? Cô vẫn còn nhớ rõ chuyện lần trước ở chợ cây kia, chiếc nhẫn trên tay cô đã dao động.

Chậm rãi tiến lên, Ngọc Tình phát hiện mấy loại hạt giống quăng trong này cũng đều đã mọc lên, có mấy cái lá nhỏ, mà cái cây từ hạt giống màu xám kia thì cũng đã cao lên không ít.

Cái không gian này cũng quá lợi hại đi, chỉ cần đem hạt giống quăng vào cũng có thể sinh trưởng? Hơn nữa không gian này còn có khả năng biến lớn? Người lạnh lùng như Ngọc Tình cũng có lúc cảm thấy vô cùng tò mò như thế này.

Ngọc Tình đứng dậy, hai mắt nhìn không gian trống trơn, cô cảm giác rằng mảnh không gian này trở nên thần kì như vậy là có liên quan đến mấy loại thực vật. Nếu như vậy, cô có thể nghiệm chứng thử xem gieo trồng một ít hoa cỏ có thể làm cho không gian lớn hơn, vừa vặn cũng khiến cho nơi đây có thêm chút sinh khí.

Sau khi hạ quyết tâm, Ngọc Tình ngay tại chỗ nằm ở bên trong không gian. Cô phát hiện một điều, khi ở bên trong không gian thì toàn bộ thân thể cô vô cùng thoải mái, nhất là tinh thần lực đang có dấu hiệu thức tỉnh.

Kiếp trước, dị năng của cô phải đến năm 10 tuổi mới thức tỉnh, bây giờ cô chỉ mới bảy tuổi mà tinh thần lực đã có một chút thức tỉnh, vì vậy cô đem tất cả công lao đều tính cho không gian. Cho nên cô quyết định từ đây về sau, khi có cơ hội cô đều sẽ ngủ ở không gian.

`\`\`\`\`\`\`\`\`\`\ta là phân cách tuyến đi học siêu cấp dễ thương đây `\`\`\`\`\`\`\`\`\`\

Sáu tuổi thì Ngọc Tình đã bắt đầu đi học, hiện tại thì cô đã học lớp 2. Từ sáng sớm Ngọc Tình đã sửa soạng tốt mang cặp sách đến trường.

Trên đường đến trường, Ngọc Tình nhìn thành phố yên bình nhưng không được phồn vinh, một lần nữa cảm thấy có lẽ trùng sinh một lần cũng thực không sai. Tối thiểu, kiếp này đây cô có thể làm những chuyện mà mình muốn, có thể tùy ý, có thể bảo vệ những người thân yêu của mình.

Trường học của Ngọc Tình cũng không xa nhà lắm, đi bộ khoảng 15 phút thì cô đã tới trường. Đứng trước cổng trường, Ngọc Tình nhìn vào bảng hiệu “ Trường tiểu học số hai”, khóe miệng chậm rãi cong lên.

“ Ai, Ngọc Tình.” Đột nhiên một tiếng nói truyền đến từ phía sau lưng Ngọc Tình, bàn tay của người tới đặt trên vai cô. Ngọc Tình theo bản năng xoay người lại, tay trái túm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, tay phải gắt gao chế trụ cổ của người tới.

“ Khụ Khụ.”An Tiểu Mễ bị dọa đến hoảng sợ, bàn tay trên cổ ngăn chặn hô hấp của cô bé, trong nháy mắt, khuôn mạt nhỏ nhắn đỏ lên.

Ngọc Tình nhìn lại, chỉ thấy một cô bé nhu nhu nhược nhược, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt to ngập nước nhìn mình.

Ngọc Tình buông tay phải, nghi hoặc chợt lóe qua trong ánh mắt, thanh âm chậm chạp mà xa cách, “ Ngượng ngùng, về sau không cần ở phía sau chạm vào ta một lần nữa.”

“ Khụ khụ.” An Tiểu Mễ sau khi buông tay ra, định nói gì đó, nhưng chỉ vừ mới hé miệng liền ho lên. Qua một hồi lâu sau, cô bé mới đững thẳng người lên được, nhìn Ngọc Tình, một đôi mắt to đều tràn đầy ai oán, “ Ngọc Tình, bạn bị sao vậy a, làm mình sợ muốn chết.”

Bây giờ Ngọc Tình mới nhớ ra cô bé này là ai. Kiếp trước khi cô chưa vào Cục quốc an thì cũng chỉ là một cô bé bình thường, có chút yếu đuối lại sợ phiền phức. Mà cô bé tên An Tiểu Mễ trước mặt này chính là bạn tốt nhất của cô.

Nhưng sau khi cô vào Cục quốc an cũng không có liên lạc với cô bé nữa. Một đời trước, cô giống như không hề có bạn bè gì, cô vì quốc gia kính dâng cả tuổi thanh xuân của mình, bây giờ nghĩ lại càng cảm thấy châm chọc. Nghĩ như vậy, ánh mắt Ngọc Tình nhìn An Tiểu Mễ lại nhiều hơn một tia thân cận.

“ Ngọc Tình?” Thấy cô ngây người, An Tiểu Mễ không dám chạm vào người cô nữa, chỉ đưa tay quơ quơ trước mắt của Ngọc Tình.

“ Ha ha, tiểu Mễ, chuyện vừa rồi thật xin lỗi cậu a. Đấy chỉ là động tác theo bản năng mà thôi. Sau này đừng giống như vậy đột ngột xuất hiện sau lưng của mình như vậy nữa.” Ngọc Tình lấy lại tinh thần, cười cười nói.

“ Người ta không phải là muốn tạo bất ngờ với cậu sao.” An Tiểu Mễ than thở một câu, đưa tay nắm lấy cánh tay của Ngọc Tình, “ Đi nhanh thôi, sắp trễ học rồi đấy.”

Ngọc Tình cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, theo bản năng muốn tránh ra, nhưng một lát sau lại thả lỏng, mặc kệ An Tiểu Mễ kéo tay cô đi vào sân trường.

Hai người một đường đi tới lớp, An Tiểu Mễ líu ríu kể cho cô nghe về những điều thú vị vào cuối tuần, Ngọc Tình mỉm cười nghe chứ không chen vào.

“ Ai u, Ngọc Tình hôm nay cũng đi học a, tao nghĩ nhà mày không trả nổi học phí nên bị đuổi học rồi chứ.” Hai người vừa bước vào lớp, bạn học trong lớp đều quay đầu lại nhìn. Còn có người lên tiếng trào phúng.

“ Cậu…..” An Tiểu Mễ nghe xong liền cảm thấy tức giận, định mở miệng nói lại nhưng đã bị Ngọc Tình giữ lại. “ Ngọc Tình!” An Tiểu Mễ nhíu mày nhìn Ngọc Tình, có chút sinh khí. Mỗi lần đều như vậy, bị người ta khi dễ cũng không cãi lại.

Ngọc Tình nhìn An Tiểu Mễ cười trấn an, giương mắt nhìn qua, ánh mắt sắc bén nhìn con bé vừa nói chuyện. Khóe môi cô lại gợi lên, nếu cô nhớ không nhầm thì khi học tểu học, người bắt nạt cô nhất chính là nó.

“ Tôi không có tiền đóng học phí, nghỉ học hay không nghỉ học vẫn không cần cậu quan tâm, nhưng thật ra là cậu a…” Ngọc Tình chậm rãi tiến lên, cúi đầu nhìn nó, “ Giáo dưỡng của cậu cũng bị cậu ăn luôn hay sao?”

An Tiểu Mễ đứng ở phía sau Ngọc Tình, nghe cô nói như vậy phốc xuy một tiếng bật cười. Con bé vừa mới câm chọc gia đình Ngọc Tình nghèo là kẻ trong nhà thập phần giàu có, mà di chứng của việc có nhiều tiền chính là thân thể tròn vo của nó, Ngọc Tình nói như vậy thật đúng là độc!

Ngọc Tình nói xong cũng không thèm nhìn Nhạc Nhân, thẳng người đứng dậy nhìn quanh lớp học, tự mình đi về bàn học của mình.

“ Mày, Ngọc Tình, mày vừa nói cái gì?!” Đến khi Ngọc Tình đi về chỗ ngồi của mình thì Nhạc Nhân mới có phản ứng với những lời vừa nãy của cô, tức giận đứng dậy dậm chân trừng Ngọc Tình, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng.

Ngọc Tình chậm rãi ngồi xuống, mắt cũng không thèm nâng, mở miệng nói, “ Cậu vẫn nên kiềm chế lại đi, cẩn thận đồng học ở lầu dưới tưởng có động đất.”

An Tiểu Mễ đi đến cái bàn ở sau Ngọc Tình ngồi xuống, cười ha ha nói, “ Đúng vậy, Nhạc Nhân, giáo dưỡng của cậu cũng đều bị cậu ăn đến no rồi.”

“ Mày, bọn mày…..” Nhạc Nhân luôn ăn hiếp Ngọc Tình, lại không nghĩ rằng hôm nay Ngọc Tình sẽ cãi lại. Nó đứng ở tại chỗ, không biết làm cái gì cho tốt.

Ngọc Tình không hề để ý đến Nhạc Nhân, cúi đầu lấy sách vở ra, mới học lớp hai đã đanh đá như vậy, thật không biết lớn lên sẽ ra sao nữa.

Đương nhiên chuyện đó cũng không liên quan gì đến cô, Ngọc Tình chậm rì rì đem sách vở đặt lên bàn, quay đầu lại thì thấy cậu bé ngồi cùng bàn tò mò nhìn mình chằm chằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.