Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 134: Chương 134: Tiểu phiên ngoại




Lần thứ ba Oánh Tú hoài thai đã gần ba mươi tuổi, sau khi tĩnh dưỡng bảy tám năm, thân mình cuối cùng cũng hồi phục sau khi sinh Tề Quý Lỗi. Lần này bọn họ được như ý nguyện có một tiểu muội muội.

Năm Tề Lạc Tầm hay tuổi, đang ở thời điểm tò mò, Tề Quý Lỗi bị Tề Quý Hiên áp chế nhiều năm rốt cuộc cũng có thể phát huy sở trường, đó chính là dạy dỗ muội muội.

Vấn đề đầu tiên đã làm khó hài tử, Tiểu Tầm Tầm ghé vào đệm nhìn ca ca, nũng nịu hỏi: “Nhị ca ca, muội tới đây bằng cách nào?”

“Muội cũng giống ca ca, đều từ bụng nương mà chào đời.” Tề Quý Lỗi tự hỏi chính mình, sau khi tìm được đáp án vừa lòng liền cười trả lời muội muội.

Tiểu Tầm Tầm nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Muội và ca ca sao lại ở trong bụng nương?”

Tề Quý Lỗi ngẩn người, có chút không hiểu ý của tiểu hài tử, mà Tề Quý Hiên năm nay đã mười lăm tuổi ngồi bên cạnh nghe, đột nhiên đỏ mặt.

Trong đầu Tề Quý Lỗi thoáng nghĩ tới một việc, trong nháy mắt mặt cũng đỏ như mông khỉ, nó từng vô tình đọc trong sách, nghe nói hài tử chính là được sinh như vậy, nhưng nhìn bộ dáng thuần khiết của Tiểu Tầm Tầm, Tề Quý Lỗi ho nhẹ mấy tiếng: “Là ai bảo muội hỏi nhiều như thế?”

“Già (迦) ca ca.” Già ca ca Tiểu Tầm Tầm nhắc tới chính là trưởng tử của Thái Tử điện hạ Túc Già, nhi tử của Hoàng Hậu đều là nam, tới Túc Mặc cũng là nhi tử, vì thế nữ nhi này của Oánh Tú trở thành bảo bối, đặc biệt là Túc Già chỉ lớn hơn Tầm Tầm hai tuổi, hai người vô cùng thân thiết.

Việc này khiến Tề Quý Lỗi cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nó tịch thu thẻ bài ra ngoài của Lạc Tầm, cũng nghiêm cấm Túc Già tới hầu phủ.

Hiện tại lại biết tiểu gia hỏa nghịch ngợm thích gây chuyện kia dạy hư muội muội, Tề Quý Lỗi lập tức lạnh giọng: “Túc Già là người xấu, không được nghe lời ngài ấy!”

Thấy nó như vậy, Tiểu Tầm Tầm chu miệng, bộ dáng muốn khóc.

Tề Quý Lỗi tức giận muốn xông ra ngoài đi tìm Túc Già tính sổ, Tề Quý Hiên vội giữ nó lại, lại ôm Tiểu Tầm Tầm vào lòng, dịu dàng cười, rất giống Tề Hạo Minh.

“Tầm Tầm thích hoa hồng không?”

“Thích!”

“Tầm Tầm thích được mẫu thân ôm không?”

Nhớ tới cái ôm ấm áp của Oánh Tú, Tề Lạc Tầm quyết đoán gật đầu: “Thích!”

“Vậy Tầm Tầm có thích chú cún của dì ở cách vách không?”

“Thích, thích!” Nói rồi, nữ hài tử đưa tay chỉ ra ngoài, muốn đi tìm cún con.

Tề Quý Hiên ôm nàng ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vậy Tầm Tầm đừng chơi với Già ca ca được không? Chỗ ngài ấy không có cún con, không có hoa hồng, cũng không có mẫu thân.”

Tề Quý Lỗi đứng ở xa nghe giọng nói dịu dàng của Đại ca phúc hắc của mình, sau đó nghe tiếng Tiểu Tầm đáp lại: “Được!”

Hoàn 13/06/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.