Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 40: Chương 40




Đêm ba mươi, trong cung, pháo hoa đầy trời, Dung Hoa đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ nơi cao xa. Qua giờ Tý, tiếng chuông du dương từ chùa miếu xa xôi truyền tới, nàng phảng phất có thể nghe được tiếng chúng tăng cầu phúc.

Thẩm phu nhân phân phó hạ nhân tặng thức ăn tới các viện, bọn nha hoàn một năm nhận lì xì một lần, ai cũng cười vui vẻ.

Đón giao thừa xong, Thẩm lão gia dẫn theo Thẩm phu nhân cùng chúng nhi nữ tới linh đường làm lễ, ba nén hương tế bái bắt đầu từ Thẩm lão gia. Thẩm gia bên này ít người, không khí năm mới ảm đạm xuống một chút, ngoại trừ Oánh Huệ tính trẻ con vui đùa, Kỳ Chí bảy tuổi ngược lại giống người lớn, vô cùng trầm ổn.

Ngày ba, Thẩm lão gia bắt đầu thượng triều, Thẩm phu nhân dẫn theo tất cả gia quyến, bao gồm hai di nương tới Vạn An Tự cầu phúc.

Ngày sáu, Oánh Tú vừa tỉnh dậy, Bão Cầm liền vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo: “Tiểu thư tiểu thư, có người cầu hôn với lão gia.”

Tay cầm muỗng thoáng run lên, Oánh Tú đưa muỗng cháo vào miệng, nuốt xuống, lúc này mới hỏi: “Nhà ai?”

“nghe nói là Nhị thiếu gia của Nam Dương Hầu phủ.” Nhìn bộ dáng thờ ơ của tiểu thư nhà mình, Bão Cầm càng nóng vội, “Tiểu thư, nô tỳ nói rồi, Tề Nhị thiếu gia kia không có ý tốt gì cả, còn tặng đồ tới, thì ra là muốn cưới tiểu thư, nhưng ngài ấy mình là ai chứ?” Bão Cầm biết nói như vậy có chút kiêng kị, lời nói tới miệng nghẹn lại vô cùng khó chịu.

“Chỉ là thân mình không tiện thôi.” Oánh Tú ăn xong chén cháo, đưa tay nhận lấy khăn lụa Bão Cầm đi qua.

Bão Cầm nghe thế liền gật đầu: “Tiểu thư, như vậy người không khẩn trương sao?”

“Hôn sự với Nam Dương Hầu phủ, bao nhiêu người cầu còn không được, ngươi nói xem liệu phụ thân có đồng ý không?” Thẩm lão gia có đồng ý hay không Oánh Tú không biết, nhưng Thẩm phu nhân nhất định sẽ ủng hộ, đúng như Bão Cầm nói, thân mình Tề Hạo Minh không tiện, gả cho người như vậy, rất có khả năng Oánh Tú phải ở thế cả đời, đối với nữ nhân mà nói, điều này có nghĩa tương lai không thể có hài tử.

Ở tiền viện, Thẩm phu nhân cười trò chuyện với Tề Nhị phu nhân: “Không biết Tề thiếu gia gặp Tú Nhi của chúng ta thế nào.”

Tề Nhị phu nhân Liên thị thân thiết vỗ tay Thẩm phu nhân, cười nói: “Còn phải hỏi sao? Lần lần trước Thẩm đại tiểu thư tới Định Vương phủ tham gia yến hội, vừa lúc chất tử của ta cũng ở đó làm khách, trùng hợp gặp, liền đi tìm phụ thân của mình cầu thú, ta được Đại tẩu thỉnh cầu, vừa qua năm mới liền đến đây.”

Biểu tình Thẩm phu nhân cứng đờ, cười hùa theo: “Vậy thật đúng là duyên phận.”

“Đúng thế, cháu trai kia của ta vô cùng ưu tú, tướng mạo đường đường, từ nhỏ đã thông tệ hoan người, được lão hầu gia và lão phu nhân yêu thích, tới mười lăm tuổi người tới làm mai chính là đạp vỡ ngạch cửa, ngay cả nhà ngoại nó cũng muốn làm mai cho nó nhưng đều bị hài tử này từ chối, hiện tại chính nó mở lời với hầu gia, đây chính là hỉ sự. Oánh Tú nhà các ngươi và Hạo Minh của chúng ta xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc đúng không thẩm phu nhân?”

Liên thị nói chuyện vô cùng dễ nghe, đem Tề Hạo Minh và Oánh Tú khen ngợi một hồi, ẩn ẩn lộ ra nếu hôn sự bị Thẩm phu nhân cự tuyệt, đó là Thẩm gia bọn họ không biết điều.

“Liên tỷ tỷ, thứ ta nói thẳng, Tề Nhị thiếu gia này, thân thể... Tú Nhi nhà chúng ta gả qua đó chẳng phải...”

“Thân mình cháu trai kia của ta rất tốt, chỉ là khi nhỏ rơi xuống nước nên sốt cao, chân cẳng có chút không tiện mà thôi.” Liên thị đem chuyện Tề Hạo Minh ngồi trên xe lăn mười năm nhẹ nhàng bâng quơ cho qua, cuối cùng an ủi Thẩm phu nhân, “Giữa phu thê quan trọng là hòa thuận, nếu hai người họ tâm ý tương thông, việc này không quan trọng, nữ nhi luôn có một ngày phải gả chồng, người ở bên cạnh cả quãng đời còn lại là trượng phu. Thẩm phu nhân ngươi xem, ta nói có lý không? Hơn nữa trong Nam Dương Hầu phủ, chưởng gia không cần Hạo Minh lo lắng, hầu gia lại cực kỳ yêu thích hài tử này, còn cả nhà ngoại của nó, đối với nó thập phần quan tâm, tiểu phu thê chúng chỉ cần an ổn vui vẻ mà sống, cái gì cũng không cần nhọc lòng, mệnh thật tốt, đâu giống chúng ta, quanh năm suốt tháng phải quản việc này việc kia, tóc mau bạc.”

Liên thị ra hiệu cho bà mối đem một cái rương nhỏ lên: “Đây là chút tâm ý của hầu gia, nếu hai nhà có thể kết thân, đây cũng coi như là một đoạn giai thoại.”

“Lão gia còn chưa hạ triều, hôn sự của Tú Nhi còn phải thương lượng với lão gia chúng ta. Liên tỷ tỷ, việc này đợi ta nói chuyện với lão gia rồi trả lời tỷ có được không?”

“Đương nhiên được, chuyện quan trọng hẳn phải thương lượng với Thẩm đại nhân. Thế này đi, ba ngày sau ta lại tới, ta là người rảnh rỗi, chuyện hầu phủ đã có Đại tẩu nhọc lòng, việc này coi như người làm tức phụ như ta đứng ra giúp đỡ, phu nhân việc nhiều, ta tự mình tới thêm một chuyến là được.”

Liên thị dứt khoát định ngày, không cho Thẩm phu nhân thoái thác.

Sau khi tiễn bọn họ ra ngoài, sắc mặt Thẩm phu nhân ẩn ẩn không vui. Tuy nói chỉ là làm mai, nhưng ý của Tề Nhị phu nhân rõ ràng là không cưới Oánh Tú không được, cũng không biết nha đầu chết tiệt kia ở Định Vương phủ đã làm cái gì, thế mà có thể khiến Tề Nhị thiếu gia nhìn trúng. Thẩm phu nhân không hề cảm thấy hôn sự này với Nam Dương Hầu phủ có bao nhiêu tốt, cho dù Tề Nhị phu nhân không ngừng khen Tề Hạo Minh, nhưng thường xuyên qua lại với nhóm phu nhân, đối với tình hình của y bà ta cũng biết ít nhiều.

Mười năm không thể đứng dậy, đời này khả năng rời khỏi chiếc xe lăn cũng cực kỳ nhỏ bé, rất khó có hài tử, lại không thể chưởng sự gia đình, so với hào môn thế gia như vậy, đa phần đều nguyện ý chọn nhà bình dân, ít nhất thực quyền còn nằm trong tay, lại có thể con cháu mãn đường.

Trước đó mấy ngày Đường phu nhân tới cũng nhắc lại hôn sự của Oánh Tú, sau chuyện của Tưởng gia, Đường phu nhân cũng không dám đưa ra loại chủ ý tương tự, trực tiếp nhắc tới Thẩm phu nhân hai gia đình, một hộ là trưởng tử, quan phẩm không cao, có điều tương lai mới quan trọng, một người thê tử vừa chết, phía dưới thiếp thị đầy đàn, nhưng không có hài tử.

Cả hai nhà Thẩm phu nhân đều không hài lòng, nói thế nào Oánh Tú cũng là đích trưởng nữ của Thẩm gia, hôn sự không đủ thể diện sẽ khiến toàn bộ Thẩm phủ mất mặt, cho dù không chấp nhận hài tử của vợ trước này nhưng phía sau Oánh Tú vẫn còn Kiều gia, Thẩm phu nhân không thể không suy xét tới trượng phu nhà mình.

Buổi chiều chờ Thẩm lão gia trở về, Thẩm phu nhân liền nhắc tới việc này: “Lão gia, ngài xem hôn sự của Tú Nhi thế nào?”

“Người thế tử cưới là nữ nhi của Khánh vương gia, Nhị nhi tử lại chọn hôn sự như vậy, xem ra Tề Nhị thiếu gia này không được sủng ái như mọi người thường nói.”

“Đó là vì Tề Nhị thiếu gia tự mình cầu thân.” Thẩm phu nhân đem chuyện Định Vương phi mời Oánh Tú tham gia yến hội, Tề Hạo Minh vô tình gặp mặt liền coi trọng nàng ấy kể lại, sau đó tỏ vẻ tiếc hận, “Thiếp cũng không ngờ Tú Nhi thế mà sẽ cùng Nhị thiếu gia Tề gia tư ước hẹn định, mới mấy ngày Tề gia đã tới làm mai.” Lời Thẩm phu nhân nói cứ như Oánh Tú không biết lễ nghi, cũng không biết đã cùng Tề Hạo Minh xảy ra chuyện gì mới khiến Nam Dương Hầu phủ vội vàng tới làm mai như vậy.

Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Hạc Nghiệp liền trầm xuống: “Đúng là hồ nháo!”

“Lão gia chú ý thân mình, có lẽ ngày thường thiếu quan tâm tới Tú Nhi, hài tử này trong lòng có suy nghĩ gì chúng ta không thể nhìn thấu.” Thẩm phu nhân một mặt trấn an ông ta, một mặt thêm mắm thêm muối. Ngài hoài niệm nữ nhân sinh hạ hài tử này, hiện giờ ngài xem chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Hạc Nghiệp ơi Thẩm Hạc Nghiệp, ngài vẫn còn cảm thấy nàng ấy tốt sao?

Chưa tới bữa cơm chiều, Oánh Tú đã bị gọi tới thư phòng, vừa vào cửa, Thẩm lão gia liền giáng cho nàng cái tát, tức giận mặt đỏ bừng.

Oánh Tú ngơ ngác ôm mặt nhìn ông ta, Thẩm Hạc Nghiệp nhìn gương mặt tương tự thê tử quá cố của mình, trong lòng càng đau đớn: “Ta giáo dưỡng ngươi thế nào hả? Ngươi vậy mà dám làm ra loại chuyện này!”

Trên má truyền tới từng trận đau nhói, Oánh Tú nghẹn ngào nuốt nước mắt về: “Phụ thân, nữ nhi không rõ người nói cái gì!”

“Không rõ, ngươi có biết Nam Dương Hầu phủ hôm nay tới làm mai, là Tề Nhị thiếu gia tới cầu thú không? Ngươi nói xem ngươi ở Định Vương phủ rốt cuộc đã làm ra chuyện gì!”

Sắc mặt Oánh Tú liền lạnh xuống: “Đây là lý do phụ thân đánh con một cái?”

Thẩm Hạc Nghiệp thấy nàng ngẩng đầu không chút yếu thế nhìn mình, trong lòng bừng bừng lửa giận, duỗi tay định đánh xuống một cái, lại nghe Oánh Tú hỏi ngược lại: “Đây là cách phụ thân giáo dưỡng nữ nhi? Không hỏi trắng đen đã chắc chắn là lỗi của nữ nhi, phụ thân đại nhân, đây là cách mười bốn năm qua người giáo dưỡng nữ nhi sao?”

Thấy biểu tình ông ta thoáng cứ đờ, Oánh Tú không chút khách khí mà tiếp tục: “Tề Nhị thiếu gia thân mình không tiện, điểm này phụ thân rõ ràng, nữ nhi có năng lực gì có thể khiến Định Vương phi mời nữ nhi tham gia yến hội, nữ nhi lại có năng lực gì có thể an bài gặp mặt với Tê Nhị thiếu gia? Phụ thân nghĩ nữ nhi ở Định Vương phủ làm gì khiến phụ thân đại nhân người nổi giận như vậy?”

“Nếu đã thế, Tề Nhị thiếu gia kia sao lại chủ động cầu thú?”

“Vậy phụ thân nên đi hỏi Tề Nhị thiếu gia kia xem sao vừa mới gặp mặt Tú Nhi đã chủ động cầu thân? Phụ thân từ đâu mà biết Tú Nhi ở Định Vương phủ đã làm gì mới khiến bọn họ có hành động này?” Một cái tát này coi như cắt đứt tình cha con giữa họ, đời trước nàng còn vì ơn dưỡng dục của hắn mà chờ mong đến thế nào.”

“Mẫu thân ngươi nói với ta là Tề Nhị phu nhân nhắc tới.”

“Vậy phải xin lỗi phụ thân rồi, Tú Nhi khiến người và mẫu thân cảm thấy mất mặt, vậy thời điểm mẫu thân mất Tú Nhi nên đi theo cho rồi. Hôm nay là Tề Nhị thiếu gia, nói không chừng ngày mai lại giống như mẫu thân nói, Tú Nhi lại cùng thiếu gia nhà khác tư định cả đời!”

Nàng cho rằng Thẩm lão gia gọi mình tới để hỏi xem nàng có nguyện ý gả cho Tê Nhị thiếu gia không, lại không ngờ phụ thân này sớm đã không còn là người cha năm đó. Ông ta có thê tử của mình, sự tồn tại của Thẩm Oánh Tú nàng chính là con dao cắm vào trái tim Thẩm phu nhân Đường Uyển, nếu không rút được con dao này ra, bà ta cũng phải khiến nàng thương tích đầy mình.

“Tú Nhi thiếu chút quên nói với người, Tề Nhị thiếu gia này ít nhất tốt hơn Tưởng Tam công tử kia rất nhiều lần, tuy cùng một thân hoạn tật nhưng Tề Nhị thiếu gia nhìn qua khỏe mạnh hơn nhiều, nếu người đã có thể đồng ý gả Tú Nhi cho Tưởng Tam công tử không thể xuống giường, so với địa vị của Nam Dương Hầu phủ và Tề Nhị thiếu gia, người hẳn nên càng vừa lòng mới đúng.”

Nghe một hồi châm chọc này, Thẩm Hạc Nghiệp tức giận tới một câu cũng không nói nên lời.

“Còn thỉnh cha bảo trọng thân thể, Tú Nhi cáo lui.” Ra khỏi thư phòng, đối diện với gió lạnh ập tới, tuyết bay hỗn loạn đánh vào, lạnh băng hòa cùng gương mặt sưng đỏ, đáy lòng Oánh Tú không khỏi dâng lên một trận chua xót, nước mắt rốt cuộc cũng nhịn không được mà rơi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.