Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 80: Chương 80: Diệt trừ hậu hoạn!




“Vì sao đánh ta ? Dựa vào cái gì mà đánh ta ? Ta đã làm gì sai?” Thấy Đoàn ma ma đi tới muốn kéo mình, bên ngoài cũng xông tới ba bốn thô sử ma ma, Mã di nương lập tức kêu to.

“Phanh!” Vương thị vừa nghe liền chụp bàn, gầm lên: “Còn nói không có sai, tiện thiếp mà ở trước mặt chủ tử ra oai, quả thực không đem ta coi vào đâu, còn không đánh cho ta!” Đoàn ma ma “Vâng” một tiếng, mang thô sử ma ma đến liền đánh Mã di nương, chỉ mới trúng hai quyền, Mã di nương liền quỷ khóc thần sầu gào lên.

Đinh Bằng nhìn mặt Vương thị không hề thiện, nhìn Mã di nương bị đánh kêu khóc liên tục, nhìn lại Đinh Tĩnh trên mặt đất bị trói không người mở trói, trong lòng đã đoán được Đinh Tĩnh chắc lại phạm vào chỗ kiêng kỵ, đây là chọc giận Vương thị, vì thế đánh Mã di nương cho hả giận.

Thế nhưng nguyên nhân cùng Mã di nương không có liên quan trực tiếp lại đánh Mã di nương như vậy, hơn nữa Mã di nương tuy không được sủng ái, nhưng cũng là nữ nhân của hắn, ở trước mặt hắn đánh Mã di nương như thế, chẳng phải là đánh mặt chính hắn sao ? Đinh Bằng nhìn không được liền đứng dậy.

“Nương, các nàng có sai, cũng phải nói các nàng sai ở nơi nào a, ngài chỉ lo sinh khí như vậy, đối với thân thể cũng không tốt a, uống ly trà trước đi!” Đinh Bằng nâng chung trà lên đưa về phía Vương thị, Vương thị lần này mặt mũi cũng không cho Đinh Bằng, căn bản không đi tiếp ly trà, trực tiếp gạt bỏ ly trà trên tay Đinh Bằng.

“Ba phanh” Âm thanh nghiền nát làm tất cả mọi người trong phòng khách ngây ngẩn cả người.

Đinh Bằng từ lúc hiểu chuyện, chưa thấy qua Vương thị đối xử với hắn như vậy, mà hắn là tứ phẩm thị lang, đã có rất ít người đối với hắn như thế, Vương thị ngay trước mặt một đám hạ nhân làm như thế với hắn chẳng phải là cho hắn mất mặt sao? Nghĩ như vậy biểu tình có chút không tốt, càng cố ý vì Đinh Tĩnh mà đắc tội với Vương thị.

“Nương, có chuyện gì không thể giải quyết, Tĩnh nhi rốt cuộc là thân tôn nữ của ngươi, ngươi làm như vậy, chẳng phải là làm cho những người khác thất vọng đau khổ sao, có cái gì sai nói ra thì tốt rồi. Nàng chẳng qua chỉ là đứa nhỏ, nương cũng đừng cùng nàng chấp nhặt, còn không mau mở trói cho Nhị tiểu thư!” Đinh Bằng đen mặt lên tiếng, lúc này đã có một chút không quan tâm mặt mũi của Vương thị, nói chuyện hữu lực nhất trong phủ chính là Đinh Bằng, Vương thị, hiện tại thêm quản sự là Đinh Tử, vì thế mấy thô sử ma ma cũng không dám nói gì, chỉ có chút do dự nhìn sắc mặt Vương thị bất thiện, vẫn đi qua muốn mở trói cho Đinh Tĩnh.

Việc này càng làm Vương thị tức giận sôi lên, cũng không quản đau đớn trên tay, vỗ mạnh bàn mắng to: “Tốt lắm, mỗi một người đều hận không thể lão thái bà này chết đây, tựa như hiện tại không nghe lời, ta thấy các ngươi đều muốn ta chết sớm một chút để không ai quản giáo các ngươi mới tốt. Ngay cả thân nhi tử ta mười tháng hoài thai cũng có thể nói với ta như vậy, ta còn sống làm gì, hảo hảo, hôm nay ta sẽ chết ở trước mặt các ngươi!”

Vương thị lúc này thần tình phẫn nộ, “Tăng” đứng dậy, liền muốn hướng trên cây cột chỗ xa nhất phòng khách đập đầu.

Đinh Bằng bối rối, vạn vạn không ngờ vì sao hôm nay Vương thị lại tức giận như thế, hành vi điên cuồng như vậy làm cho người không hiểu vì sao. Sau đó là sợ hãi, Vương thị tính cách tuy hơi nhỏ nhặt nhưng chắc chắn sẽ không lấy thân thể mình ra nói đùa, lại càng sẽ không mắng hắn bất hiếu, vì thanh danh chức quan, hắn cũng không dám biểu hiện bất mãn đối với Vương thị. Nếu Vương thị bởi vì tranh luận với hắn mà chết, hắn quả thực là đại bất hiếu, bị người biết thì chức quan này không chỉ không giữ được, còn có khả năng bị đày đi, hắn làm sao có thể lấy tiền đồ cùng chức quan của mình ra nói đùa.

Ngay trong nháy mắt hắn vừa tự hỏi, Vương thị đã xông nhanh ra ngoài, Đinh Bằng muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi…

Trong đại sảnh chỉ thấy một đạo bóng dáng chợt lóe, thoáng cái lẻn đến trước cột nhà, vươn tay ôm lấy đầu Vương thị, mượn lực vừa chuyển hai người ôm cùng một chỗ té trên mặt đất, mặc dù chật vật, lại đem Vương thị cứu trở về.

Đinh Bằng thở dài một hơi, bước nhanh chạy tới, kéo Vương thị liên tục bồi tội: “Nương ! Là do hài nhi bất hiếu, là con không nên tranh luận cùng mẫu thân, mẫu thân ngươi trách ta là đúng nhưng đừng lấy thân thể ra nói đùa a, ngươi làm như vậy, làm cho hài tôn chúng ta sau này còn làm người như thế nào a?”

Vương thị vốn cũng không muốn tự sát, nàng chẳng qua là làm dáng một chút, thế nhưng chân chạy liền không giống bình thường, thuận thế liền muốn đụng tới, kỳ thực nàng so với ai khác đều sợ hãi mình sẽ trực tiếp đâm chết. Cũng may được người cứu, cũng may a…

Quay đầu nhìn lại Đinh Tử bởi vì bị lực mạnh của mình đụng té trên mặt đất không đứng lên nổi, biểu hiện trên mặt hơi vặn vẹo, chau mày, Vương thị lập tức yêu thương, bỏ qua Đinh Bằng liền đi đỡ Đinh Tử: “Tử nhi ngươi sao rồi, là do tổ mẫu luẩn quẩn trong lòng a, làm hại ngươi cũng bị thương. Thế nào, có muốn thỉnh đại phu hay không ?”

Đinh Tử lắc lắc đầu, ho nhẹ một tiếng đứng lên. Đinh Bằng vốn đối với việc Đinh Tử nhảy ra cứu Vương thị còn mừng rỡ, chỉ là do Vương thị gạt tay hắn, cũng làm cho hắn bất mãn Đinh Tử. Nhưng hắn không ngờ chính mình chỉ trừng Đinh Tử lại nhìn thấy ánh mắt Đinh Tử, Vương thị thất vọng bất mãn, hắn còn chưa kịp sinh khí, lại cảm giác được phía sau cũng có vài đạo ánh mắt oán hận nhìn hắn.

Đinh Bằng ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn lại, lại thấy Đinh Ninh Nhi, Đinh An, cùng với bọn nha hoàn phía sau các nàng sắc mặt bất thiện, trong mắt cùng thần sắc trên mặt, hận không thể đưa hắn trở thành cừu nhân giết cha!

Đinh Bằng lại triệt để bối rối, bình thường nữ nhi hiếu thuận cung kính, nô bộc đối với hắn tôn kính có lễ, trước đây tuyệt đối không dám đối với hắn như vậy. Hắn hiện tại yên tĩnh lại ngẫm nghĩ phát hiện Vương thị cũng thập phần không thích hợp, mặc dù không biết có chuyện gì, thế nhưng trong lòng không khỏi có chút chột dạ.

Đỡ Vương thị ngồi vào ghế trên, cẩn thận hỏi: “Nương, nghịch nữ Đinh Tĩnh rốt cuộc làm chuyện gì khiến các ngươi tức giận như vậy, nhi tử chỉ nói vậy thôi, nhi tử thay ngươi hảo hảo giáo huấn nàng một chút.”

Vương thị hừ lạnh, lạnh lùng liếc mắt phủi nhìn Đinh Tĩnh một cái: “Ta còn tưởng ngươi nhớ nhi nữ, liền không cần nhận ta đây.”

“Nàng chỉ là tiểu súc sinh, há có thể cùng nương so sánh đây!” Đinh Bằng hơi lau mồ hôi, nói nhỏ bồi tội, trong lòng Vương thị thoải mái, chỉ nhớ đến hành vi của Đinh Tĩnh vẫn là tức giận thở không ra hơi.

Đoàn ma ma thấy thế, biết không thể lại làm cho Vương thị tức giận làm cho thân thể không tốt liền thảm, đành tiến lên một bước mở miệng nói: “Lão gia cũng không nên trách lão phu nhân tức giận như vậy, chúng vị tiểu thư thương tâm như vậy, hành vi của Nhị tiểu thư nói ra thật làm người giận sôi. Loại mặt người dạ thú như thế này, lão nô sống hơn nửa đời người, cũng là lần đầu tiên thấy được!” Đoàn ma ma là người thấy rõ mọi chuyện, ngoại trừ Đinh Tử, Hỉ nhi, Linh nhi hoàn hảo nhất, lúc đó rối loạn, cũng bởi vì nhan sắc, tuổi cũng quá nhỏ, bị đám người kia đá đến bên cạnh, lúc này mới tránh được một kiếp.

Đinh Bằng nhíu mày, theo hắn nghĩ thì Đinh Tĩnh có thể làm chuyện ác gì, chỉ là chút tiểu thông minh làm buồn nôn mấy tỷ muội của nàng, Vương thị chẳng qua nhìn thấy nên muốn xử trí mà thôi. Hận Đinh Tĩnh như thế nhưng cũng không nên trực tiếp đánh chết, phương pháp xử phạt còn có rất nhiều, nhưng Đinh Tĩnh còn phải gả cho Phùng Ngọc Hoa. Nếu xảy ra chuyện gì thì đến lúc Hữu ngự sử phủ đòi người thì phải làm sao ? Nương của hắn bình thường rất khôn khéo, đến lúc này sao lại phạm phải sai lầm này đây?

Trong lòng Đinh Bằng vốn đang oán thầm nhưng khi hắn nghe Đoàn ma ma nói thì cả người đều cứng ngắc, biểu tình trên mặt cũng không thể dùng từ tức giận để hình dung, là tùy thời sẽ nổ tung. Hai gò má giống như một con ếch, phình lên phình xuống không ngừng, hai mắt trừng to nhìn Đinh Tĩnh như có thể đá nàng bay ra ngoài.

“Lão gia còn không biết sao? Nhị tiểu thư nhà chúng ta thế nhưng lại là người có bản lĩnh lớn, lúc trước không chỉ ở trong cung quyến rũ công tử nhà Hữu ngự sử phủ, làm hại Hữu ngự sử phủ đành phải thu Nhị tiểu thư của chúng ta trước mặt nhiều người như vậy. Nhưng thời gian trở về dài như vậy, người của Hữu ngự sử phủ lại không phái người đến nói hôn sự, chỉ sợ là cũng không hài lòng, Lão phu nhân cùng lão nô vốn còn vì chuyện này vì Nhị tiểu thư lo lắng, nhưng không nghĩ trong lòng Nhị tiểu thư lại oán hận tất cả mọi người. Nàng cũng không kiềm chế hành vi của mình, chính mình ba ngày hai bữa liền cùng một người ở Thành Nam tên là Hắc Quỷ tư thông, không cảm thấy thẹn với người khác, ngay trong phòng khách liền có thể làm chuyện này. Không biết xấu hổ như vậy lại còn muốn ra lệnh cho Hắc Quỷ ỷ vào thân phận của mình là lưu manh, đúng lý hợp tình muốn hại trong sạch của Đại tiểu thư rồi đem nàng bán đến thanh lâu. Nhà nào lại có bậc thứ nữ dụng tâm bất lương như thế này, tâm tư ác độc quả thực làm không người nào có thể tưởng tượng Nhị tiểu thư hung ác đến mức này. Lão phu nhân vốn cùng các vị tiểu thư dạo phố, Tam tiểu thư nhìn thấy Mẫu Đơn ở trên xe cùng Nhị tiểu thư, Lão phu nhân các nàng cho rằng Nhị tiểu thư sáng sớm cáo ốm không cùng đi là do bệnh nặng thêm, liền đuổi kịp nhìn để xem có thể giúp gì không. Lúc đó lão phu nhân các nàng nghe thấy tiếng Nhị tiểu thư cùng tên lưu manh kia nên tức giận đẩy cửa ra, lại thấy thân thể bọn họ trần truồng cùng một chỗ, thấy lão phu nhân các nàng tiến vào không những không che, còn không biết xấu hổ tiếp tục làm…” Đoàn ma ma vừa nói nhiều như thế, giọng nói câm lặng dừng khẩu khí.

Chỉ việc này cũng đủ Đinh Bằng, Mã di nương, Phương di nương, Bạch di nương cùng Liên Nguyệt ở trong phủ giật mình , thời đại này danh tiết thuần khiết là tất cả của nữ nhân a, hành vi như vậy làm cho người ta “Văn sở vị văn”(mới nghe lần đầu, nghe thấy điều chưa từng nghe thấy), quả thực còn không bằng kỹ nữ thanh lâu, một câu hình dung kỹ nữ cộng thêm tội chết quả thật rất thích hợp với Đinh Tĩnh!

Khóe miệng Phương di nương vui sướng khi người gặp họa mỉm cười, theo lời Đoàn ma ma nói thì nàng cũng rõ ràng, sợ là việc này là do con gái nàng dẫn ra, nàng lại càng phối hợp: “Nhị tiểu thư… Này… Quá kỳ cục đi.”

Trong mắt Bạch di nương hiện lên tia lãnh nhọn, ngược lại nhìn Đinh An, lại thấy Đinh An trắng mặt, thần sắc có chút không đúng. Nàng nhăn mày, việc này tuyệt đối không đơn giản như thế.

“Không! Sao có thể như thế? Nhất định là do các ngươi nhìn lầm rồi! Tĩnh nhi sao lại như vậy, nàng là ta nuôi lớn, tâm tính cao thượng bao nhiêu ta sao lại không biết, cái loại nam nhân này Tĩnh nhi sao sẽ coi trọng, nhất định là các ngươi nhìn lầm rồi. Các ngươi đừng mơ oan uổng Tĩnh nhi, tuyệt đối không có khả năng!” Mã di nương trong lòng chợt căng thẳng, hung hăng vì Đinh Tĩnh cãi.

Đoàn ma ma nhìn Mã di nương cười lạnh nói: “Việc này vẫn chưa xong, Lão phu nhân không chịu được Nhị tiểu thư không biết liêm sỉ như vậy liền kêu nàng đứng lên mang về trong phủ xử lý. Ai biết Nhị tiểu thư không những không cảm động, biết ơn Lão phu nhân nhân hậu không xử lý nàng trước, trái lại ra lệnh cho tên lưu manh kia kêu thủ hạ, mạnh mẽ… Mạnh mẽ ô nhục các vị tiểu thư cùng nha hoàn bên người các nàng, ngay cả Lão phu nhân cũng muốn…”

“Cái gì ?”

“Cái gì ?”

“Cái gì?”

Đinh Bằng, Phương di nương, Bạch di nương thất thanh kêu to, sôi nổi vọt tới bên đám người Đinh Tử tra xét.

Đinh Bằng lại là nam nhân, Đinh Tử tuy là nữ nhi của hắn nhưng hắn không thể kéo nàng kiểm tra, Đinh Tử chỉ cảm động cười với hắn: “Phụ thân, may mà có Hỉ nhi, Linh nhi, lúc đó các nàng che chở ta, mặc dù bị khiếp sợ, bất quá chúng ta cũng không có chuyện. Bất quá bọn muội muội…“

Không đợi Đinh Bằng thả lỏng liền cảm thấy lo lắng tiếp, bên kia Phương di nương kiểm tra Đinh Ninh Nhi, trực tiếp giật ống tay áo nàng liền kiểm tra, nhìn thấy cánh tay trắng nõn của Đinh Ninh Nhi bị nắm ra vết xanh, đầu óc nhất thời bị nổ tung, ngơ ngác nhìn, lập tức thất thanh kêu to: “A! Nữ nhi của ta a, Đinh Tĩnh chết tiệt, thứ xấu xa không chết tử tế được! Ngay cả thân muội muội của ngươi mà ngươi cũng xuống tay, ngươi thế nhưng lại gọi xú nam nhân đến huỷ trong sạch của các nàng. Tim của ngươi rốt cuộc là như thế nào mà lớn lên, chẳng lẽ đều bị cẩu ăn? Ngươi đáng chết, ngươi đáng chết a!“

Phương di nương có thai, lúc này trong đầu lại trống rỗng, đứa nhỏ này mặc dù đã được mấy tháng, thế nhưng Đinh Ninh Nhi lại do nàng ôm mười tháng hơn nữa nuôi mười mấy năm, cảm tình sao lại bình thường. Lúc này nàng bị chọc tức, lý trí hoàn toàn không có, “Sưu sưu” chạy đến bên kẻ bị trói trên mặt đất, trong miệng Đinh Tĩnh bị nhét đồ, nhấc chân liền đạp lên Đinh Tĩnh. Người Đinh Tĩnh bị đau, lắc lắc thân thể muốn phản kháng. Phương di nương chân thứ nhất đạp xuống tuy làm Đinh Tĩnh bị thương nặng, thế nhưng đối phương lại né chân thứ hai Phương di nương giẫm không khí, thân thể ngả nhào.

“Di nương!”

“A, cẩn thận a!” Đinh Ninh Nhi kêu to, đại nha hoàn Hồng Trà bên người Phương di nương đầu cũng đầy mồ hôi, bước nhanh vọt tới lại không kịp đỡ lấy Phương di nương, trực tiếp nằm trên mặt đất, “Phanh” .

“Ôi!” Chỗ Phương di nương hiện tại chứa hai người, thể trọng tự nhiên nặng so với bình thường, hơn nữa lại không bình thường ngã xuống làm cho Hồng Trà cảm thấy thắt lưng chặt đứt, vì đau nên mồ hôi lạnh càng nhiều, tất cả mọi người nghe tiếng đau hô đều kinh ngạc.

“Thế nào rồi, mau đỡ đứng lên! Phương di nương không có sao chứ, đứa nhỏ thế nào?” Vương thị kêu to.

Đinh Bằng cũng rất nhanh cùng hạ nhân đem Phương di nương nâng dậy, Phương di nương ngực trực suyễn thô khí, bị chính mình dọa cũng bị tức. Sau khi nàng được mọi người đỡ ngồi xuống, lập tức bị Vương thị trách cứ: “Ngươi bây giờ cũng không phải là một người, làm việc thế nào còn kích động như thế? Nếu ngươi để cho đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, ta bắt ngươi hỏi tội!”

Phương di nương bị nói thập phần ủy khuất, cầm khăn tay che mặt, anh anh khóc lên: “Lão phu nhân, không phải tiện thiếp không biết chuyện, làm việc không suy nghĩ. Tam tiểu thư là do tiện thiếp mười tháng hoài thai sinh hạ, tiện thiếp xem nàng chính là ánh trăng đẹp đẽ, là bảo bối tốt nhất, bình thường tiện thiếp chỉ sợ nàng chịu chút ủy khuất. Trước đây Nhị tiểu thư ỷ vào Mã di nương quản sự âm thầm ngáng chân Tam tiểu thư cũng không sao, lúc đó tiện thiếp người mệnh tiện, ai sẽ nghe tiện thiếp nói. Tiện thiếp vẫn khuyên Tam tiểu thư: Nàng là thân phận thứ nữ vốn cũng không cao, nhà mẹ đẻ xuất thân lại không tốt, có thể nhịn liền nhịn. Nhị tiểu thư cùng nam nhân cẩu thả liền thôi, lại làm cho kẻ lưu manh này khi dễ thân sinh tỷ muội của mình, thiên hạ nào có người nhẫn tâm như vậy! Tiện thiếp thật sự lo lắng, lúc nãy trong đầu tiện thiếp chỉ muốn trút giận giùm Tam tiểu thư. Tiện thiếp xúc động là sai, thế nhưng lúc này tiện thiếp thế nào có thể nhịn, ô ô ô… Tam tiểu thư của ta a, sau này làm sao bây giờ a…”

Vương thị nghe lời này của Phương di nương trong lòng mọc lên một đoàn hỏa. Tim Đinh Bằng giật thót, hắn vạn vạn không ngờ Đinh Tĩnh có thể làm ra loại sự tình này. Lừa hại thân tỷ muội như vậy, quả thực lương tâm liêm sỉ tất cả đều ném, căn bản không thể nói là độc ác. Là dã thú thì có thể thuần hóa còn có thể có tình, nhưng nàng lại là bạch nhãn lang nuôi sống không báo ân. Đinh Bằng toàn thân tức giận phát run, đối với việc Đinh Tĩnh hung ác như vậy, đầu óc hắn thế nhưng hoàn toàn trống rỗng, trong nhất thời cũng không biết xử lý như thế nào.

Đoàn ma ma thấy sự tình náo có điểm lớn, Phương di nương, Bạch di nương rõ ràng hiểu lầm, lập tức nói: “Mấy vị di nương yên tâm, ba vị tiểu thư mặc dù bị khiếp sợ, thế nhưng trong sạch vẫn còn, chỉ là người bên cạnh liền… Nhị tiểu thư trước bất kính tỷ tỷ sau không yêu muội muội, nàng cũng vì muốn che giấu chuyện hồ đồ của mình, mà muốn… Cũng may Hắc Quỷ bình thường làm nhiều việc ác, chọc vào địch nhân, đám người kia xông vào trong viện Hắc Quỷ đòi công đạo, hai đám người liền đánh nhau. Lão phu nhân nhân cơ hội mang chúng ta hồi phủ. Lúc đó Nhị tiểu thư thấy sự tình bại lộ muốn chạy trốn, cho nên mới bị trói mang về.“

“Phanh!” Nói đến đây, Đoàn ma ma trọng trọng quỳ trên mặt đất, hướng về phía Đinh Bằng nói: “Lão gia, hành vi của Nhị tiểu thư như vậy thế nào có thể làm cho người ta nhịn được, hành vi như vậy quả thực có thể ngâm lồng heo, thậm chí là cưỡi mộc lư xử tử*.”

* Cưỡi mộc lư: Hình phạt dành cho nữ tử ngoại tình, trắc nết thời cổ đại, google để biết thêm chi tiết

Trên mặt Đinh Bằng đen không thể đen hơn, lúc này trong lòng hắn đã không thể dùng từ phẫn nộ để hình dung, đối với Đinh Tĩnh hắn đã hận đến hoàn toàn không có lời nào để nói.

Mã di nương lúc này triệt để cả kinh, bởi vì nàng cũng không biết Đinh Tĩnh cư nhiên tư thông tằng tịu với kẻ khác. Nàng hoàn toàn không biết Đinh Tĩnh làm chuyện hại Đinh Tử, càng không biết nàng thế nhưng sai khiến lưu manh ô nhục nữ quyến của Thị lang phủ. Đương nhiên việc này nếu là thành, tự nhiên không ai dám nói ra chuyện của Đinh Tĩnh, sẽ vì trong sạch cùng tiền đồ của mình nghĩ hết biện pháp giúp đỡ giấu giếm cho Đinh Tĩnh. Thế nhưng bây giờ chuyện không thành, Vương thị, Đinh Tử, Đinh Ninh Nhi, Đinh An mấy chủ tử cũng không có việc gì, nha hoàn bị hủy thuần khiết căn bản không uy hiếp được bất luận kẻ nào, chỉ làm các nàng hận, cũng sẽ làm Đinh Tĩnh có trăm miệng cũng không thể giải thích! Sự tình bày ở trước mắt, còn giải thích thế nào? Mã di nương co quắp trên mặt đất, vẫn lắc đầu, trong miệng vẫn thì thào nói mớ: “Điều này sao có thể, tuyệt không có khả năng này, không có khả năng, không có khả năng…”

Đinh Tĩnh bị che miệng cũng ô ô không ngừng gọi, nhìn mọi người nhìn về phía nàng hận không thể xé nát mặt của nàng, trong mắt tràn đầy sợ hãi không cam lòng cùng với né tránh. Thân thể mặc dù bị trói rất kín, nhưng lại không ngừng sợ hãi phát run. Trên người bị mồ hôi thấm ướt, trên mặt ướt đẫm, lúc này thân thể lộ ra không thể nghi ngờ lại kích thích hận ý mọi người.

Đối với Đinh Tĩnh thì Đinh Tử cũng hận, bất quá lúc này nàng lại hiện ra gương mặt lạnh lùng, đạm mạc nhìn, đối với kết cục của Đinh Tĩnh nàng đã dự liệu. Từ lúc nàng ta cùng chính mình là địch liền đã dự liệu. Bất quá Đinh Tĩnh vẫn khăng khăng một mực như cũ, càng ngày càng quá mức, lần này kết cục sợ là so với suy nghĩ lúc đầu còn muốn nghiêm trọng hơn.

Trong đại sảnh trầm mặc một hồi lâu, Vương thị thở ra một hơi, nói với Đinh Bằng: “Bằng nhi bây giờ còn muốn ngăn cản sao?”

Đinh Bằng hận mặt đều tái rồi: “Toàn bộ do nương làm chủ.”

Vương thị cười lạnh, đáy mắt hiểm lửa giận: “Đinh Tĩnh không cảm thấy thẹn như vậy, nghĩ muốn nam nhân như vậy ta liền làm cho nàng hảo hảo nhớ kỹ. Người tới! Đem y phục của nàng tất cả đều cởi hết cho ta, kéo đến bên ngoài viện đánh năm mươi đại bản cho ta!”

“Không! Tại sao có thể, tuyệt đối không được, làm như thế thì Tĩnh nhi sau này sao có thể làm người a, tuyệt đối không được!” Mã di nương vừa nghe điên lên chạy tới mấy bước, xông lên trước muốn kéo Vương thị cầu tình, bị Đoàn ma ma bên người Vương thị đẩy ra, Mã di nương quay đầu níu lấy Đinh Bằng cầu xin: “Lão gia người mau cứu Tĩnh nhi, ngươi mau cứu Tĩnh nhi, Tĩnh nhi bất quá nhất thời hồ đồ a, lại nói Lão phu nhân cùng các vị tiểu thư cuối cùng cũng không có việc gì, Tĩnh nhi cũng không tính sai thái quá a, lão gia ngươi liền cứu Tĩnh nhi đi!”

Đinh Bằng đối với những việc mà Đinh Tĩnh cũng triệt để tâm lạnh, chỉ nhíu mày nhìn cũng không nhìn Mã di nương liếc mắt một cái, Mã di nương thấy vậy liền nóng nảy, trên mặt lệ hồ toàn mặt, sớm mất vẻ xinh đẹp ngày xưa, gắt gao ôm chân Đinh Bằng kêu to: “Lão gia ngươi suy nghĩ một chút vì Thượng thư phủ a, ngươi suy nghĩ một chút việc Hữu ngự sử phủ a, Tĩnh nhi hiện tại cũng không là người Thị lang phủ, nàng thế nhưng là người Ngự sử phủ a, các ngươi không thể xử trí Tĩnh nhi a! Lão gia ngươi mau ngẫm lại đi, chỉ có gả Tĩnh nhi, Hữu ngự sử phủ mới đứng ở bên người lão gia. Tĩnh nhi không thể chết được, càng không thể bị làm nhục như vậy, nếu bị Hữu ngự sử phủ biết, bọn họ nhất định sẽ trách tội ngài!” Mã di nương tê tâm liệt phế kêu to, trong mắt Đinh Bằng hiện lên tia do dự nhưng chung quy không nói gì, bởi vì Đinh Bằng biết việc này nếu đổi lại là ai cũng sẽ không tha thứ Đinh Tĩnh, có thể giữ lại mệnh Đinh Tĩnh gả đến Hữu ngự sử phủ, thế nhưng phạt như thế cũng nhất định phải chấp hành.

Một, hắn muốn hướng mẹ ruột cho một giao phó, hai, hắn cũng không thể chỉ vì một nữ nhi Đinh Tĩnh, hắn còn có một đích nữ Đinh Tử, hai thứ nữ Đinh Ninh Nhi, Đinh An. Đinh Tử vẫn có chức nữ quan, Đinh Ninh Nhi cùng Đinh An muốn tướng mạo có tướng mạo, tính tình cũng ôn hòa có lễ, ba nữ nhi mang cho hắn lợi ích so với Đinh Tĩnh lớn hơn nhiều. Nàng lại là một cái sớm tàn hoa bại liễu, nữ nhi đi Hữu ngự sử phủ chỉ có thể làm thiếp thì việc sủng ái là không cần thiết, đồng thời còn làm ba nữ nhi khác thương tâm.

Vương thị hừ lạnh, khoát khoát tay cho Đoàn ma ma lập tức xử phạt.

Đoàn ma ma gật đầu một cái, trên mặt âm u chỉ huy bốn thô sử ma ma kéo Đinh Tĩnh, mở trói, bắt đầu “Tê tê” lôi kéo y phục Đinh Tĩnh, Đinh Tĩnh vốn cùng Hắc Quỷ cá nước thân mật nên chỉ có thể vội vàng mặt một kiện áo lót.

Lúc này thuần thục cởi, không đến hai cái liền trần trụi. Đinh Bằng vốn muốn quay đầu, thế nhưng thỉnh thoảng lại thấy được các loại dấu vết xanh tím trên người Đinh Tĩnh. Tất nhiên trong này cũng có Đinh Ninh Nhi, Đinh An trên xe ngựa đá đánh ra, nhưng đa số là vết hôn mà Hắc Quỷ lưu lại trên người nàng, khắc ở thân thể trắng bóng, thực sự là chói mắt lại rất sắc tình. Nếu bình thường xem ra phi thường câu người, mà lúc này ở trong mắt mọi người thì Đinh Tĩnh chỉ có buồn nôn, vô cùng buồn nôn, hận không thể phun tất cả những thứ trong bụng đến trên người nàng.

Quả thực quá thấp hèn! Đắm mình trong trụy lạc đến mức không biết cảm thấy thẹn!

Đinh Tĩnh giãy giụa, đầu không ngừng xoay, lúc này dây thừng trên người đã tháo ra, nàng không ngừng lắc đầu, khăn ngoài miệng cuối cùng cũng bị ném bay, Đinh Tĩnh lệ rơi đầy mặt kêu cứu khóc: “Tổ mẫu ta sai rồi, phụ thân ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, ta biết sai rồi, xin các ngươi tha thứ ta lần này, cầu xin các ngươi, Tĩnh nhi thực sự biết sai rồi. Xin các ngươi không nên xử phạt ta như vậy, không nên nhục nhã ta như vậy, van cầu các ngươi tha thứ ta, các ngươi như vậy là muốn ép chết ta sao?“

Vương thị cùng Đinh Bằng không động đậy, Đinh Tĩnh nóng nảy: “Không! Ta là người của Hữu ngự sử phủ, các ngươi ai cũng không thể xử trí ta, muốn xử trí cũng là người Hữu ngự sử phủ xử trí, các ngươi không có tư cách! Ai cũng không thể đụng đến ta!” Đinh Tĩnh ỷ vào mình lúc này trần truồng, từ trên tay Đoàn ma ma thoáng giãy ra, thân thể trần truồng ra chạy bên ngoài.

Đoàn ma ma lập tức hét lớn: “Người mau tới a, Nhị tiểu thư nổi điên, mau đem nàng bắt lại.”

Lúc này Đinh Tĩnh một thân tạng ô, trên đùi còn có hồng ấn không bình thường, trên mặt đầy lệ, thấy không rõ biểu tình lúc đầu của nàng. Tóc vốn sơ chỉnh tề đã rối loạn, nàng liều lĩnh mặc kệ thân thể trần truồng muốn trốn ra bên ngoài, bất luận người bình thường nào cũng sẽ không làm thế, ở trong mắt người ngoài không phải là điên rồi thì là cái gì? (ặc ặc, xem free đêy!!!)

Những người vốn xem náo nhiệt cũng không dám chậm trễ, bước nhanh chạy lên bắt muốn bắt Đinh Tĩnh, Đinh Tĩnh hiện tại vừa vội lại sợ hãi lại phẫn hận giap hòa cùng một chỗ. Nàng chỉ muốn trốn, chạy đi sẽ không người có thể thương tổn nàng, đúng, nàng muốn chạy trốn!

Nhưng mà nàng còn chưa có chạy ra Thọ An đường, liền bị bọn hạ nhân được tin tiến vào đem Đinh Tĩnh bắt lại, trong đó cũng không thiếu nô bộc nam tử tới xem náo nhiệt, vừa thấy Đinh Tĩnh trần truồng, nhân cơ hội sờ ngực của nàng. Cảm giác độ mềm trong tay nhất thời “Tâm viên ý mã”*. (Cơ hội ngàn năm a…)

* Tâm viên ý mã: lòng dạ thay đổi không yên

Đoàn ma ma nhìn thấy, chạy lên hung hăng quăng một cái tát, hướng về phía sau xông tới một đám thô sử ma ma nói: “Đưa hắn trói lại đem đi xử trí.”

“Ta không…” Kẻ kia còn muốn nói điều gì đã bị trực tiếp trói gô mang đi khỏi Thọ An đường, mà Đinh Tĩnh bên này cũng bị thô sử ma ma trực tiếp nắm lấy kéo đến trong viện, đặt tại ghế trường lấy hèo trực tiếp hướng thân thể trần truồng đánh.

“Ba ba” Hèo trực tiếp đánh vào thịt, thanh âm kia càng giòn vang lên. Đinh Tĩnh bị đau lại xấu hổ cực hận, nàng không ngừng kêu to: “Ta nhận sai, ta thực sự sai rồi, tổ mẫu phụ thân các ngươi cứu ta a… Ô ô ô, ta là người Hữu ngự sử phủ, ai cũng không thể đụng đến ta, mau buông ta xuống! Nếu không ta gả đến Hữu ngự sử phủ nhất định cho các ngươi không chết tử tế được, mau thả! A!”

Mã di nương thấy thân thể Đinh Tĩnh trần truồng ngay trước mặt hạ nhân bị đòn, quả thực làm cho mặt mũi cuối cùng của Đinh Tĩnh cũng bị đánh nát, tức giận rống to hơn: “Lão yêu bà, ngươi vẫn xem hai mẹ con chúng ta không vừa mắt, hiện tại thế nhưng cho ngươi cơ hội. Ta xem việc này chính là do ngươi thiết kế làm Tĩnh nhi nhập cục. Ngươi thế nhưng lại ác độc như vậy, ngươi không chết tử tế, ông trời sao không cho sét đánh chết ngươi, ngươi đáng chết, ngươi tại sao không đi chết đi!”

Vương thị bị lời Mã di nương nói làm cho tức giận, cảm giác thân thể tự nhiên nóng ran, thế nhưng tức giận hai mắt đỏ đậm, môi cắn ra mấy phần tơ máu: “Người tới! Mã di nương quản nữ nhi không nghiêm, hai lần ba bận dạy Nhị tiểu thư làm ra chuyện không biết liêm sỉ, chính mình không biết hối cải lại oán chủ mẫu xử phạt không công bằng, đồng thời nhiều lần nhục mạ trưởng bối, bất hiếu trưởng bối, đủ để nàng chết! Niệm Mã di nương đã từng hầu hạ qua lão gia, trực tiếp dùng ngoạt hình (hình phạt chặt chân), sau này liền giam trong Lãm Nguyệt viện, nếu không cho phép thì bất luận kẻ nào cũng không được vào thăm!”

Mặt Mã di nương vốn đang phẫn hận đột nhiên ngây dại ra, chờ nàng phục hồi tinh thần lại trước hết là chạy ra phía ngoài trốn: “Không, không, ta không thụ hình, ta không muốn!”

Ngoạt hình là một loại hình phạt rất tàn khốc, bình thường ngay cả đại lao Hình bộ cũng sẽ không dùng hình này, đương nhiên trong phủ Thị lang thì ngoạt hình là do trong nhà cải tạo, nguyên bản phạm nhân chịu ngoạt hình thì bị chặt một nửa chân hoặc là một chân, không thể di chuyển bình thường. Mà ngoạt hình của Thị lang phủ thì lại là cắt xương bánh chè, chờ vết thương khép lại thì bên ngoài thoạt nhìn cũng giống như người bình thường, bất quá không có xương cốt chống đỡ, chỉ dựa vào chân còn lại thì không cách nào hành tẩu. Đối với người ngoài thì căn bản không cần biết Mã di nương ra sao. Nhưng đối với Mã di nương nửa đời người đều sống trong phú quý cùng quyền lợi, đây không thể nghi ngờ là muốn mệnh nàng. Huống chi con gái của mình lúc này còn đang chịu vô tận khuất nhục cùng xử phạt, nàng lại bị phạt ngoạt hình, các nàng chẳng phải vĩnh viễn không thể xoay người? Tuyệt đối không được!

Mã di nương bước chân lảo đảo chạy không xa, mấy thô sử ma ma cũng nhanh nhẹn, đuổi một hồi, một người trong đó nhảy lên, trực tiếp đá sau lưng Mã di nương, bên kia đã có người lấy công cụ hành hình ra, Mã di nương vừa nhìn đao trực tiếp thở hốc vì kinh ngạc, bị dọa hôn mê bất tỉnh.

“Chờ cái gì, còn không mau hành hình!” Vương thị hừ lạnh một tiếng lập tức quát, Đinh Bằng muốn ngăn cản. Tuy việc này vẫn là Đinh Tĩnh làm, Mã di nương là có trách nhiệm nhưng tội không đến mức này, nhưng Mã di nương lại vừa trách vừa nhục mạ Vương thị, hắn muốn cứu cũng không có cửa.

Một thô sử ma ma mặt dữ tợn cầm đao nhọn trong tay, lưỡi đao sắc bén, lóe ra tinh lượng lãnh quang, nhân diện chiếu ở phía trên chiết xạ ra một cỗ âm u.

Khi đao thứ nhất đâm vào trên người Mã di nương, Mã di nương lập tức bị đau hôn mê bất tỉnh, cái loại đau này căn bản vô pháp dùng bất luận ngôn ngữ mà hình dung, Mã di nương ra sức giãy giụa, bốn thô sử ma ma thập phần có lực thế nhưng ấn không được nàng, lập tức chạy tới sáu người, trên thân lại thêm bốn ấn, hạ thân lại thêm hai người hành hình. Nhưng Mã di nương vẫn giãy giụa không ngớt, đao thường thường đâm hụt, chỉ mang đến cho Mã di nương càng nhiều thống khổ!

Kêu không được mấy tiếng, Mã di nương liền triệt để kêu không được, trước mắt nàng bị một đoàn toàn huyết hồng nhiễm đỏ, nàng cảm thấy hô hấp càng ngày càng gấp, càng vô lực, nàng cảm thấy nàng sắp chết, nàng thực sự muốn chết…

Đinh Tĩnh ở bên ngoài đánh tới hai mươi mốt hèo liền đau ngất đi, toàn thân phía sau lưng cùng mông tất cả đều là một mảnh huyết hồng, toàn bộ thoạt nhìn huyết nhục mơ hồ, phía sau tựa hồ không có một khối thịt nào nguyên vẹn. Nhưng hiện tại lại không có người tội nghiệp nàng, đánh tới hèo thứ ba mươi, lại đánh tiếp sẽ đánh chết Đinh Tĩnh, Đinh Bằng mới kêu dừng, trong lúc đó bên kia Mã di nương cũng bị đau tỉnh lại, bị người cứng rắn cắt xương bánh chè ở hai chân, đến cuối cùng hoàn thành Mã di nương thế nhưng cảm thấy thở dài một hơi, cuối cùng cũng cho nàng một thống khoái, sau đó thẳng tắp ngã xuống, hô hấp suy yếu.

Vương thị cho người đem Đinh Tĩnh, Mã di nương trực tiếp hồi viện, lại để cho Đoàn ma ma lấy tính mạng uy hiếp, nếu chuyện ngày hôm nay ai dám truyền đi thì không những mình chết, toàn gia cũng không có một người có thể sống.

Hôm nay nhìn thấy nghe thấy, chủ tử hạ nhân Thị lang phủ trong trong ngoài ngoài tất cả đều dấu ở trong bụng.

Thọ An đường còn lưu lại mùi máu, biểu tình trên mặt mọi người cũng không tốt, tận mắt thấy cực hình, mà làm nữ tử, nhìn Đinh Tĩnh bị khuất nhục xử phạt như vậy ai lại không sợ, lúc này đều để lại một tầng bóng ma.

Đinh Tử trong lòng cũng có chút nặng nề, ánh mắt yên tĩnh ngồi trên ghế, trên trán cũng nhỏ xuống mồ hôi. Đến cuối cùng Đinh Bằng không có một câu cầu tình, Vương thị không có một chút động dung đồng tình, Đinh Tĩnh sai thái quá, nhưng lòng của bọn họ đồng dạng đen triệt để, quả thực đã làm Đinh Tử khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.

Cũng may Trí nhi lúc này còn đang ở học đường, không thấy được cảnh hoang đường tàn khốc này, cách làm của Vương thị cùng Đinh Bằng, chỉ làm tâm Đinh Tử một lần lại một lần trầm xuống rét lạnh, cuối cùng đóng băng. Mỗi một lần một lần bọn họ đều nhắc nhở chính nàng, tuyệt đối không thể làm sai sự, đến lúc này cũng không thể để cho bọn họ bắt được một tia nhược điểm, bởi vì Đinh Tĩnh cùng những người đi trước đều là tấm gương của nàng, không bị ép khô dùng hết, bọn họ sẽ không bỏ qua!

Cảm giác ở cùng sói đói tham lam chỉ làm người ta nơi chốn lo lắng chờ đợi, không thể có nửa điểm thả lỏng, vì cái ý nghĩ này Đinh Tử lại ra một thân mồ hôi.

Hơi nắm chặt tay, Đinh Tử hít thở sâu một hơi, khẽ lau mồ hôi, người trình độ tham lam có, chỗ nào đều giống nhau. Thị lang phủ nho nhỏ cũng đấu tranh liều mạng giống như trong hoàng cung. Nàng từ vòng xoáy này tới một vòng xoáy khác, ở trong này ngoại trừ đệ đệ mà nàng bảo hộ, không có bất kỳ người nào thực sự quan tâm nàng, bảo vệ nàng, ngoại trừ lợi dụng vẫn là lợi dụng. Ngẫm lại tựa hồ so với tình huống kiếp trước còn không bằng a!

Đinh Tử câu môi cười lạnh, cũng may nàng từ lúc đầu cũng đã không chờ mong thân tình từ những người này, nếu không lòng của nàng sẽ bị đập nát, lần lượt nghiền nát cuối cùng bị nghiền thành phấn, bởi vì thực sự quá vô tình! Nếu không trải qua, bất luận kẻ nào đều không tưởng tượng nổi.

Đinh Ninh Nhi đang run rẩy kéo tay Phương di nương, không, có thể nói Phương di nương kéo tay Đinh Ninh Nhi đang run rẩy, hai người trắng mặt, mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ xuống, các nàng chẳng qua là di nương, chẳng qua là thứ nữ do di nương sinh, lại gặp cũng bất quá làm một chút tiểu thông minh, ở chỗ Vương thị thuận tiện đem người chỉ trích, làm cho tâm Vương thị sinh ác cảm mà thôi. Nhìn thấy máu chảy đầm đìa như vậy, hai người các nàng đã sớm sợ choáng váng.

Vốn tưởng rằng đã biết bản lĩnh Vương thị, Bạch di nương cùng Đinh An lúc này thân thể cũng cứng lại, nửa ngày ngay cả mắt cũng không dám động nửa phần, huống chi hạ nhân trong phủ, trong đại sảnh cũng không dám thở, hô hấp càng nặng hơn.

Vương thị nhìn thấy Đinh Tĩnh cùng Mã di nương đều bị hành hình xong, tựa hồ thở dài một hơi, lại bởi vì thở một hơi, cảm xúc sợ hãi phẫn nộ cùng trút hận lúc trước toàn bộ kéo tới. Trong chớp mắt nàng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Nương, ngươi làm sao vậy, mau truyền đại phu!”

“Tổ mẫu, ngươi mau tỉnh lại a!”

“Lão phu nhân, ngài làm sao vậy?”

Đinh Bằng quát to một tiếng, Đinh Tử, Đinh Ninh Nhi, Đinh An, Phương Bạch hai vị di nương cùng Liên Nguyệt cũng đều kinh hô lên tiếng, vội vàng đem Vương thị đỡ đến nội thất tìm đại phu xem bệnh.

Kết quả Vương thị bị chẩn đoán chính là lửa giận công tâm hơn nữa kích động, tinh thần bị kích thích, mấy ngày kế tiếp cần hảo hảo tĩnh dưỡng mới được. Đinh Bằng ra lệnh cho mọi người lui ra, hắn đợi một hồi rồi cho Đoàn ma ma hầu hạ, liền dẫn Liên Nguyệt về thư phòng.

“Lão gia, Nhị tiểu thư như vậy còn có thể gả đến Ngự sử phủ không?” Vì sợ nên Đinh Tĩnh sẽ không đem chuyện của Thị lang phủ nói, nhưng Liên Nguyệt vẫn lo lắng hỏi, bất quá trong lòng lại vì kết quả hôm nay của Mã di nương cùng Đinh Tĩnh không ngừng vui sướng khi người gặp họa.

“Gả! Đương nhiên gả, nếu không ta còn giữ mệnh tiện của nàng làm gì?” Đinh Bằng lập tức trả lời, bất quá nói xong hắn không khỏi nhăn chân mày.

Hắn xác thực cũng là bởi vì Đinh Tĩnh cùng Phùng Ngọc Hoa ở hoàng cung tằng tịu với nhau bị người bắt gặp tại chỗ. Tuy hai bên còn chưa có chính thức trao đổi, thế nhưng quan hệ thông gia hai nhà đã định ra mới tha Đinh Tĩnh một mạng, nếu không lấy hành động này chết mấy lần cũng không đủ. Bất quá Liên Nguyệt suy nghĩ không phải là không có đạo lý, cũng chính bởi vì vậy mà Đinh Bằng mới không ngăn cản Vương thị hạ lệnh cởi sạch y phục Đinh Tĩnh đánh nàng. Đinh Tĩnh lúc này toàn bộ ở trong phủ đều là mặt hàng tồn tại thấp hèn, không có người giải quyết, chỉ có phẫn hận cùng bất mãn. Đinh Tĩnh sau khi tỉnh lại cũng sẽ cảm thấy tự ti, nếu nàng thật dám nói Thị lang phủ thế nào đối với nàng, tất cả chuyện hôm nay cũng không giấu giếm được. Nếu như Đinh Tĩnh còn muốn sinh tồn ở Hữu ngự sử phủ, chắc chắn sẽ không cho người ta thấy ‘vết sẹo’ của chính mình, nàng còn chưa vào Hữu ngự sử phủ, nhưng nàng đã là người của Phùng Ngọc Hoa, chính mình không biết xấu hổ quyến rũ người khác, Thị lang phủ là vì nàng mà giành vinh quang, đến lúc đó nàng không cần mặt, Thị lang phủ có thể mất mặt một chút, thế nhưng rốt cuộc vẫn là mất mặt Hữu ngự sử phủ.

Bởi vì một màn kia ở hoàng cung từ lúc bắt đầu, Đinh Tĩnh cũng đã là người của Hữu ngự sử phủ, việc phát sinh chỉ có thể nói do Hữu ngự sử phủ quản giáo không nghiêm mà thôi, đến lúc đó Đinh Tĩnh chỉ biết tự ăn quả đắng, sống không bằng chết. Mà Đinh Bằng sở dĩ còn nghĩ đến chuyện gả Đinh Tĩnh, chẳng qua là đánh cuộc một lần, nữ nhi này hắn đã không tính toán bảo vệ, bất quá nương phần thông gia leo lên Hữu ngự sử phủ cớ sao mà không làm, dù sao hắn nghĩ như thế nào thì việc này đều đúng, hắn không có chỗ xấu.

Đinh Tử mang Hỉ nhi, Linh nhi trở lại Tử Trúc viện, mới vừa vào trong phòng, Hỉ nhi Linh nhi cũng không cách nào trấn định, “Phù phù phù phù”, hai người đồng thời té ngã trên mặt đất.

Ở trong sân nếu không phải có Đinh Tử che chở, Hỉ nhi, Linh nhi chắc chắn sẽ giống như nha hoàn của Đinh Ninh, Nhi Đinh An bị lăng nhục, các nàng vẫn là nha hoàn chưa xuất giá há có thể không sợ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao dọc đường đi hai nàng đặc biệt yên tĩnh, khi đó các nàng đã không thể tự hỏi, chỉ là bản năng bảo hộ bên người Đinh Tử, nhưng nếu lúc đó Đinh Tử xảy ra chuyện gì, các nàng sợ là cũng không cách nào bảo hộ được.

Lâm ma ma đứng ở trong phòng, lập tức đi qua kéo Hỉ nhi, Linh nhi ngồi ở một bên, đưa cho các nàng một ly trà lạnh an ủi, nhìn các nàng còn một bộ dạng còn sợ hãi, trọng trọng thở dài một hơi, nghĩ thầm coi như là khó xử hai người, bất quá trận này tiểu thư đánh thực sự là đẹp, một lần liền tuyệt hai hậu hoạn, dù không có đuổi tận giết tuyệt, nhưng tình hình hiện tại các nàng cũng sẽ không nhảy ra nhiều tiếng vang.

Buổi chiều, Lâm ma ma bày cơm nước, thấp giọng đi về phía sau Đinh Tử nói, ánh mắt Đinh Tử lập tức xẹt qua thâm trầm, u ám như giếng cổ sâu thẳm, làm cho người ta vọng không được, khóe miệng câu ra tiếu ý ý vị thâm trường, nói…

(Trời chương này kinh dị quá, edit mà mún chết lun, chương này máu me tùm lum!!!)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.