Trung Đội Trưởng Là Crush Của Tôi

Chương 39: Chương 39: Nhật ký cảm xúc của Quốc Cường 2




Hôm nay cậu ấy bị gì thế nhỉ?

Thái độ đối với mình cũng không phải là thù địch như hôm qua.

Mình bảo cậu ấy đi trả đồ, cậu ấy liền ngoan ngoãn đi trả đồ. Hơn nữa, còn quan tâm đến cách mình đội nón quân phục. Xem ra chuyển biến cũng không tệ.

Buổi trưa, lúc đi ăn, cậu ấy cùng đám bạn cùng phòng thân thiết đi vượt qua mặt mình.

Mình cảm thấy có chút khó chịu. Cao Cường lại gần gũi với bọn họ như vậy!! Lại còn không thèm nhìn mình một cái.

Được lắm, muốn cho mình ăn giấm chua đây mà!!!

______________

Thì ra trong đám người tán loạn chạy đi vì sợ hãi kia có Cao Cường.

Không biết nên vui hay buồn nhỉ? Ma trong lời đồn mấy hôm qua chính là mình.

Cậu ấy thế mà lại sợ đến ngất xỉu. Mình hỏi cậu ấy có sao không, giọng điệu nghe như có vẻ không mấy chân thành, nhưng thật ra mình đã đoán được cậu ấy không sao rồi nên cũng không cần đáp án từ cậu ấy.

Đêm qua như thế, có cậu ấy cùng nhau tranh luận, mình cảm thấy thật muốn bắt cóc cậu ấy vào trong thế giới của mình. Đơn giản, không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Cậu ấy nói thích nghe bài sáo mình thổi, còn dùng tư cách bạn bè để yêu cầu mình thổi bản sáo cậu ấy yêu thích.

Mình nghĩ, cậu ấy đáng lẽ nên nói yêu thích người thổi, cậu ấy đáng lẽ nên dùng tư cách người mà mình thích để yêu cầu mình thổi.

Mình thích cậu ấy, phát sinh đột ngột.

Mình thích cậu ấy, không một lí do.

Mình thích cậu ấy, mỗi ngày nhiều hơn một chút.

Mình thích cậu ấy, hy vọng cậu ấy cũng sẽ thích mình.

Thích, khái niệm chỉ có một câu ngắn gọn, chính là khiến người ta hao tổn khí lực suy nghĩ đến người mình thích, chính là khao khát muốn được người đó ở cạnh, bây giờ và sau này.

__________________________

Cậu ấy giống như một con gấu trúc lạc loài ở trong đám đông toàn người là người. Cậu ấy nhìn nhìn mình rồi lúng túng quay đi chỗ khác, còn cười khe khẽ.

Cao Cường, cậu thấy tớ nhắm bắn súng thế nào? Có phải là rất chuẩn không? Nói cho cậu biết, cũng không phải là gì, nhưng hãy nghe kĩ lời tớ nói.

[ Tôi, tên Quốc Cường, là trung đội trưởng trung đội 102.

Chiến trường: Tình yêu.

Mục tiêu hiện tại của tôi: Cao Cường.

Đặc điểm của mục tiêu: Đã chiếm được cảm tình từ tôi.

Khoảng cách đến mục tiêu: Chưa xác định.

Phương tiện tác chiến: Súng ái tình.

Chiến thuật tác chiến: Thả thính dồn dập, khiến đối phương sa vào lưới tình không còn đường lui, sau đó dùng súng ái tình bắn vào tim của đối phương. Từ đó, đường đường chính chính trở thành người yêu của đối phương.

Thời gian hoàn thành nhiệm vụ dự kiến: Ngày cuối cùng của khóa quân sự.

Khả năng thành công của nhiệm vụ: Chưa xác định. ]

Dù cho cậu có trốn chạy xa đến đâu, cậu vẫn sẽ nằm trong tầm bắn của tôi.

Dù cho cậu có khả năng phản công mạnh đến đâu, cậu vẫn sẽ bị trúng đạn ái tình của tôi.

Dù cho khả năng thành công không cao, tôi vẫn sẽ không ngần ngại dốc hết lòng chiến đấu. Chỉ để, có được cậu trong đời. Chỉ để, yêu cậu. Chỉ để, được cậu yêu.

Hôm nay mình cứu cậu ấy thoát khỏi con chó hung tợn. Ban đầu, khi cậu ấy không tin lời cảnh báo của mình, mình cảm thấy rất giận dữ, muốn phó mặc cậu ấy. Nhưng là do trái tim của mình lại rất quan tâm cậu ta. Nhưng là do cảm xúc của mình lại trở nên rất lo lắng cho cậu ta. Nhưng là do bộ não của mình tưởng tượng ra cảnh cậu ấy bị chó dữ cắn. Cho nên, khi nghe tiếng kêu cứu của cậu ấy, mình không thể ngồi yên. Mình quả thực bị những thứ thuộc về mình dẫn dắt, không cần suy nghĩ thật nhanh chạy vào giải cứu cậu ấy.

Thấy cậu ấy hoảng như vậy, mình thực sự hiểu, bản thân mình coi trọng cậu ấy thế nào.

Khi giải quyết con chó xong, cậu ấy nắm áo mình, kéo mình chạy đi thật xa thật nhanh. Mình chỉ nghĩ, thật thích, cậu ấy chạm vào người mình.

Cậu ấy nói vì muốn xin lỗi mà muốn làm bạn với mình.

Bạn cái đầu cậu! Tỡ đây cần tình bạn của cậu sao?! Cậu đổi lấy tình yêu thì còn nghe được!

Cậu ấy chủ động xin facebook của mình, xem ra, có tiến triển rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.