Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 194: Chương 194: Gõ tiếp sẽ vỡ




Chu Thừa rung đùi đắc ý nói uy lực của Trấn Vân Chung, nói đến chỗ cao hứng còn đưa tay vuốt Trấn Vân Chung như bảo bối, trong mắt toát ra những tia hưng phấn.

Đối với dị bảo lão tổ Thương Vân tự tay luyện chết, những Trưởng lão Thương Vân vô cùng kính trọng. Nhưng Bạch Dịch không hề coi trọng cái chuông lớn kia, hắn đưa tay gõ một cái trên Trấn Vân Chung.

Đ...A...N...G...G!

Trấn Vân Chung vang lên một tiếng giòn vang, trong tiếng vang còn có âm thanh nứt vỡ khiến Chu Thừa thiếu chút bị hù chết. Thấy Bạch Dịch định gõ lần nữa, hắn nhất thời sợ đến hồn vía lên mây, hô: “Đừng gõ nữa! Đừng gõ nữa! Tổ tông ơi, ngài mà gõ tiếp sẽ vỡ đó!”

Hiện giờ chỉ có thành trong Trấn Vân Chung hoàn toàn rạn nứt, nếu tất cả đều vỡ, vậy không gọi là sửa chữa, mà phải gọi là luyện chế lại.

Riêng việc sửa dị bảo Thương Vân này đã khiến Chu Thừa nhức đầu, nếu nó thật sự hỏng hoàn toàn, chắc chắn Tông chủ sẽ lột da hắn. Thứ tốt tổ sư để lại không nhiều, Trấn Vân Chung này là thứ có uy lực lớn nhất.

“Chỉ dựa vào Huyết Văn Kim, sợ là không thể sửa được cái Trấn Vân Chung này.” Sau khi gõ, Bạch Dịch làm như không có gì nói.

“Tất nhiên không đủ.”

Cả người Chu Thừa che trước Trấn Vân Chung, đề phòng Bạch Dịch lại giơ tay lên gõ, tức giận nói: “Muốn sửa Trấn Vân Chung, tài liệu tốt nhất là Tử Lam Kim. Đáng tiếc Tông chủ có lệnh, trong vòng một năm phải sửa tốt, lão phu chỉ có thể dùng tài liệu thấp hơn Tử Lam Tinh là Huyết Văn Kim thay thế. Còn phải dùng thêm Ngọc Hải Thạch và Vạn Đồng Tinh mới miễn cưỡng sửa được ba thành của Trấn Vân Chung.”

Trấn Vân Chung khôi phục năng lực ba thành là có thể miễn cưỡng mở ra đại trận hộ sơn. nếu không có Trấn Vân Chung làm mắt trận, đại trận hộ sơn của Thương Vân dù mở hay không cũng giống nhau.

Đương nhiên Chu Thừa sẽ không nói ra việc Trấn Vân Chung là mắt trận, dù là đệ tử chân truyền cũng không được. Độ che giấu này chỉ có cường giả cấp bậc Trưởng lão mới có thể biết. Vừa nghĩ đến đó, hắn liền thấy Bạch Dịch nói trôi chảy.

“Ba thành uy lực, đích thực là có thể làm mắt trận. Nhưng nó nhiều nhất chỉ có thể chống được một kích tấn công mạnh của cường giả Nguyên Anh mà thôi. Hai tu sĩ Nguyên Anh liên thủ, mắt trận vẫn sẽ bị phá, không chịu được chấn động.”

Nghe thấy câu này, tóc gáy Chu Thừa dường như muốn dựng thẳng, trừng mắt hỏi: “Sao ngươi biết Trấn Vân Chung là mắt trận của đại trận hộ sơn?”

Bạch Dịch nhìn Trưởng lão luyện khí giống như đang thấy quỷ, lạnh nhạt nói: “Ta đoán.”

Nếu Chu Thừa kiêng kị trưởng bối Bạch gia, Bạch Dịch không nên quá mức cố kỵ trước mặt đối phương. Lời nói quá cẩn thận sẽ rước lấy hoài nghi, không bằng dựa vào trưởng bối trong nhà cực kỳ cường đại.

Dù sao cũng là một nhân vật bịa ra, ngươi muốn tìm cũng được, nhưng tìm được mới gọi là gặp quỷ.

Chu Thừa buông Trấn Vân Chung ra, chắp tay sau lưng đi tới đi lui quanh chuông lớn, phiền não nói: “Vậy ngươi nói xem phải sửa thế nào. Tông chủ cho ta thời gian một năm, một năm sau Đại Phổ sẽ đại loạn. Tông môn là căn cơ, không có đại trận phòng ngự kẻ thù bên ngoài, chẳng lẽ muốn những Trưởng lão chúng ta luân phiên ra ngoài núi tuần tra?”

Lầu bầu trong miệng, Trưởng lão luyện khí càng nói càng bực, tức giận nói: “Cần năng lực lớn như vậy lại đi bắt ta sửa Trấn Vân Chung. Đây chẳng phải là không trâu bắt chó đi cày sao! Sớm biết như vậy, lần trước ta nên thỉnh giáo lão tổ cách sửa Trấn Vân Chung mà không phải hỏi về phương pháp Ngưng Anh!”

Bước chân bực bội của Chu Thừa đột nhiên dừng lại, trong lòng hắn bỗng cả kinh.

Trong đại điện không chỉ có mình hắn, còn có Bạch Dịch, sao hắn lại nói bí mật của lão tổ ra rồi.

Liếc nhìn Bạch Dịch, thấy đối phương đang ngồi cạnh Trấn Vân Chung nghiên cứu hoa văn trên thân chuông, lúc này Thu Thừa mới thở phào một hơi. Toàn bộ Thương Vân Tông chỉ có hai người biết rõ bí mật của lão tổ, một là Tông chủ đời trước, hai là mỗi đời Trưởng lão luyện khí. Ngoại trừ hai người này, toàn bộ Văn Võ Trưởng lão đều không được biết.

Đúng thực là Bạch Dịch đang nghiên cứu Trấn Vân Chung, nhưng hắn cũng nghe rõ những lời Chu Thừa nói.

Lão tổ trong miệng Chu Thừa, ngoại trừ lão tổ Thương Vân thì không còn ai khác. Xem ra nhị đệ tử của hắn chưa chết, nhưng đang bế quan ở đâu thì không biết.

“Nếu Trấn Vân Chung lấy kim làm gốc, lấy phong truyền đi, vậy cho thêm Thiên Cương Nham thì sao?” Sau khi quan sát nửa ngày, Bạch Dịch đứng dậy nói: “Thiên Cương Nham không những có thể bù vào khiếm khuyết của Huyết Văn Kim, mà còn tăng thêm vài phần uy lực của tiếng chuông.”

“Thiên Cương Nham? Thiên Cương Nham!”

Chu Thừa nhảy lên, vui mừng nói: “Đúng vậy. Thiên Cương Nham chính là tài liệu luyện khí phong hệ cực phẩm, cho thêm Thiên Cương Nham, Trấn Vân Chung có thể khôi phục lại bảy, tám phần uy lực lúc toàn thịnh. Về phần thân chuông có đủ chắc hay không, mặc kệ nó. Dù sao nó dùng để làm mắt trận, loại lợi khí giết địch này nếu để địch phá đến mắt trận thì coi như đại trận hộ sơn bị phá rồi, chỉ còn tử đấu mà thôi.”

Chu Thừa chỉ quan tâm đến việc có thể sửa Trấn Vân Chung không, về phần địch có mạnh hay không, tông môn có bị diệt hay không, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn. Nếu nói khi bắt đầu đại chiến ai là người bình tĩnh nhất, vậy chính là vị Trưởng lão luyện khí này, vì hắn biết rõ, một khi tông môn bị hủy diện, thứ địch nhân phải nghênh đón chính là lửa giận của lão tổ Thương Vân.

“Tiểu tử, tài nghệ trong luyện khí đạo của ngươi đích thật không tầm thường, đây cũng là công lao của trưởng bối trong nhà ngươi. Dù Thiên Cương Nham tốt nhưng đáng tiếc là lão phu không có.”

Chu Thừa lắc đầu, đáng tiếc nói: “Sợ rằng phải đi một chuyến đến phường thị tu chân rồi. Mười năm trước Luyện Khí Điện còn có hai khối Thiên Cương Nham, nhưng đã bị Vũ Trưởng lão cho vào Pháp bảo rồi. Sớm biết thế này, năm đó ta không nên đưa hắn, giờ lão phu lại phải tốn kém rồi.”

Chu Thừa nói tốn kém, trên mặt lại không có nửa điểm thần sắc đau lòng. Loại tài liệu dùng để sửa Trấn Vân Chung này, mua đồ cũng là tông môn tiêu phí linh thạch, căn bản không cần hắn tự móc tiền túi.

“Chẳng hay Trưởng lão muốn dùng giá nào mua Thiên Cương Nham? Muốn sửa Trấn Vân Chung, sợ rằng ít nhất phải cần hai khối mới đủ.” Bạch Dịch nói.

“Một khối Thiên Cương Nham phẩm chất bình thường cũng phải tới mấy vạn đê giai linh thạch, hai khối thì...” Chu Thừa trả lời Bạch Dịch, bỗng hắn nhận ra cái gì, hoài nghi hỏi: “Tiểu tử, chẳng lẽ trên người ngươi có Thiên Cương Nham?”

“Chỉ có hai khối.” Bạch Dịch bình tĩnh nói: “Là đồ trước khi trưởng bối đi để lại, trước đó cho rằng nó không có tác dụng gì, không ngờ lại đáng giá như vậy.”

Nghe Bạch Dịch nói trên người có Thiên Cương Nham, hơn nữa còn có hai khối, sắc mặt Chu Thừa lập tức biến đen. Sớm biết vậy hắn nên nói giá thấp xuống, khi đó bản thân còn có chút lợi nhuận, giờ người ta đã biết rõ giá tiền, vậy không thể chiếm lời rồi.

“Nếu ngươi có thì bán cho lão phu đi. Hai khối là mười vạn linh thạch, sẽ đưa ngươi.” Chu Thừa biết rõ, dù sao là linh thạch của tông môn, mua của ai cũng như nhau, hơn nữa tránh được việc hắn phải ra khỏi cửa.

Sau khi đặt Thiên Cương Nham ở hẻm Bố Y, trong túi trữ vật của Bạch Dịch còn lại hơn ba mươi khối. Vốn hắn không tính dùng, giờ lấy ra là vì đổi lấy tài liệu luyện khí khác. Hiện tại hắn còn chưa có vũ khí vừa tay đây.

Nếu nói trong Thương Vân Tông, ở đâu nhiều tài liệu luyện khí, đáp án đương nhiên là Luyện Khí Điện. Bạch Dịch lấy ra một khối Thiên Cương Nham, vuốt trong tay, nói: “Linh thạch của đệ tử còn đủ, Thiên Cương Nham này coi như là đồ trưởng bối trong nhà tặng, không dám dễ dàng bán ra ngoài, trừ khi là đổi lấy ít tài liệu cần dùng gấp.”

Lấy nhãn lực của Trưởng lão luyện khí Chu Thừa, liếc thấy Thiên Cương Nham trong tay Bạch Dịch là đồ thật, hơn nữa phẩm giai còn là loại tốt nhất. Mười vạn linh thạch tuyệt đối không mua được một khối Thiên Cương Nham phẩm chất này. Hắn lập tức hỏi: “Ngươi muốn đổi lấy tài liệu gì, chỉ cần trong Luyện Khí Điện có, lão phu sẽ làm chủ đổi cho ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.