Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 78: Chương 78




Tác giả: Trang Mun

-------------------------------------------------

Tối hôm đó Diệp Vy và Hàn Phong đến thăm ba mẹ của Hàn Lăng Vũ, khi hai người đến, người gác cổng vội vàng mở cửa.

Diệp Vy và Hàn Phong xuống xe thì thấy Bùi Thi đã đứng ở đó, bà vui vẻ tiến lên, “Hai đứa đến rồi hả? Mau vào đi.” Bà vừa nói vừa thân mật lôi kéo tay của Diệp Vy, “Mấy ngày không gặp mà thấy cháu gầy đi nhiều, thằng Phong không chăm sóc tốt cho cháu sao?”

Bà vừa nói vừa quay sang nhìn Hàn Phong với vẻ trách cứ.

Hàn Phong thấy bà nói vậy, anh quay sang nhìn Diệp Vy, ừm, đúng là gầy đi rồi. Trong đầu Hàn Phong đang suy nghĩ khi về phải bồi bổ cô cho thật tốt.

Diệp Vy nghe bà quan tâm mình như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, cô cũng không quên giải thích cho Hàn Phong, “Cháu phải thi cuối kỳ nên học khá nhiều, chắc vì thế nên hơi gầy đi.”

Bùi Thi nhíu mày, “Học dù quan trọng như thế nào thì cũng không được không quan tâm đến sức khoẻ, mau vào đi, cô đã nấu bữa tối rồi, toàn là món cháu thích ăn đấy.” Bà vừa nói vừa thúc giục hai người.

Hàn Phong từ khi đến vẫn không lên tiếng, vẻ mặt anh có chút lạnh nhạt, khi nắm tay Diệp Vy, chút lạnh nhạt đó thay bằng vẻ dịu dàng.

Diệp Vy vào nhà, thấy Hàn Lăng Vũ đang ngồi ở phòng khách chơi game, cô cũng không thấy Hàn Chí Cường ở nhà.

”Thằng nhóc này, anh họ con về mà không thèm ra đón gì.” Bùi Thi nói lời trách cứ, nhưng Diệp Vy vẫn thấy được tình yêu thương của bà trong đó.

Hàn Lăng Vũ lúc này mới ngẩng đầu, thấy Hàn Phong và Diệp Vy, cậu nở nụ cười toe toét, “Anh họ, chị dâu, hai người đến rồi à.” Nói xong cậu lại cắm mặt vào chiếc điện thoại chơi game.

”Thằng nhóc này...” Bùi Thi có chút bất đắc dĩ.

Diệp Vy vẫn luôn nở nụ cười, cô có chút hâm mộ Hàn Lăng Vũ, có một gia đình hoàn chỉnh, có ba mẹ yêu thương từ nhỏ đến lớn.

Đột nhiên bàn tay đang nắm lấy tay cô siết chặt, Diệp Vy ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh đang nhìn cô, Hàn Phong mỉm cười, anh cúi người xuống, hôn lên khoé môi cô.

”Em còn có anh!”

Hành động của anh khiến mặt Diệp Vy đỏ bừng lên, đang ở nhà người khác, lại có trưởng bối ở đây mà anh lại làm ra hành động như vậy, nhưng khi cô nghe thấy những lời tình cảm đó, thì xấu hổ đã biến mất, thay vào đó là cảm động.

”Vâng.” Diệp Vy nhìn anh cười.

”Em nói hai người nè, đừng có đả kích người độc thân như em chứ!” Bỗng một giọng nói vang lên phá hư bầu không khí.

Ánh mắt lạnh lùng của Hàn Phong nhìn về phía người đang ngồi trên ghế sô pha, anh khẽ cau mày tỏ vẻ không vui.

Hàn Lăng Vũ khẽ rùng mình, cậu vội vàng chạy đi, từ giờ cậu sẽ ngậm miệng, không dám nói ra câu gì nữa.

Bùi Thi lắc đầu bất đắc dĩ, “Kệ thằng nhóc này đi, hai đứa mau vào ăn cơm đi.”

Nói rồi bà vội bảo người giúp việc dọn cơm ra.

Diệp Vy lôi kéo tay anh, “Đi thôi, em đói rồi.”

Hàn Phong nghe thấy cô bảo đói, không dám chần chừ, anh dẫn cô vào phòng ăn.

Bùi Thi và Hàn Lăng Vũ đã ngồi ở bàn ăn, người giúp việc đang dọn từng món lên.

”Hai đứa mau ngồi xuống ăn đi, chú đã đi công tác từ hôm qua rồi, nên hai đứa không phải câu nệ đâu.” Bùi Thi nói đùa.

Diệp Vy mỉm cười ngồi xuống.

”Vâng ạ, cô cũng ăn đi.”

Bốn người ngồi trên một bàn ăn, khung cảnh ấm áp như một gia đình.

Được một lúc Bùi Thi lên tiếng hỏi về việc học hành của Diệp Vy, rồi bà quay sang nhìn con trai mình, “Thằng nhóc này chỉ có gây rối là tài, cháu thỉnh thoảng để ý nó hộ cô.” Bà nói với giọng thân thiết.

Hàn Lăng Vũ đang cắm cúi ăn cơm không dám lên tiếng tìm chết như lúc nãy, bây giờ nghe mẹ cậu nói vậy, cậu cau mày, “Mẹ, con lớn rồi, đừng coi con là trẻ con như vậy chứ.” Với lại mẹ nhờ chị dâu để ý đến con, không sợ anh họ băm con ra làm trăm mảnh sao.

Dường như muốn chứng thực suy nghĩ của Hàn Lăng Vũ, Hàn Phong đột nhiên lên tiếng, “Kệ nó!”

Hàn Lăng Vũ quay sang nhìn mẹ cô như muốn nói, đấy mẹ thấy chưa, nếu còn muốn thấy con trai mẹ thì đừng có hại con như vậy.

Diệp Vy thấy vậy bật cười, cô cảm thấy gia đình này thật đáng yêu!

”Hai đứa này....” Bùi Thi lắc đầu không biết nói gì.

Bữa cơm này trôi qua suôn sẻ, nhưng có lẽ trừ Hàn Lăng Vũ, cậu luôn cảm thấy lạnh gáy từ đầu đến cuối, vì vậy sau khi kết thúc bữa cơm, cậu chạy biến đi lúc nào không biết.

Diệp Vy bưng một đĩa trái cây ra phòng khách, cô thấy Hàn Phong đang ngồi đó, trên đùi anh đặt một chiếc máy tính.

Diệp Vy đặt đĩa trái cây lên bàn, cô nhìn Hàn Phong đang làm việc, cô cúi xuống hôn lên má anh.

”Anh ngồi đây nhé, em ra ngoài đi dạo một lát.”

Hàn Phong đang chăm chú nhìn vào máy tính, khi Diệp Vy đến anh cũng biết, đến khi một thứ mềm mại, ấm áp đặt lên má anh, trái tim anh có chút lỡ nhịp.

Hàn Phong dời mắt khỏi máy tính, anh ngẩng đầu nhìn cô cười, “Ừ, đi một lát rồi về nhé.” Nói rồi anh lại quay về với chiếc máy tính của mình.

Diệp Vy bật cười, cô cũng không làm phiền đến anh nữa, cô muốn đi dạo một lát.

Diệp Vy đi ra khu vườn phía sau nhà, bầu trời về đêm có chút lạnh, Diệp Vy đi dọc theo những lát đá, cô đi đến một ngôi đình được xây bên cạnh một ao cá.

Trong đình kê một bộ bàn ghế gỗ mang phong cách cổ đại, xung quanh vườn là những cột đèn được thắp sáng, trong đình cũng được soi sáng bằng một chiếc đèn lớn.

Bùi Thi nhàn nhã ngồi trên ghế, trên tay bà cầm một tách trà, vẻ cao quý toát ra người bà một cách tự nhiên.

Thấy Diệp Vy đi đến, Bùi Thi đặt tách trà xuống, mỉm cười nhìn cô, “Cháu đến rồi à? Mau ngồi xuống đi.”

”Vâng ạ.” Diệp Vy đi đến ngồi đối diện bà.

Bùi Thi rót cho cô một tách trà, “Cô thích trà nên đã đi học cách pha, mấy năm nay rèn luyện nên tay nghề không tồi, cháu thử xem.”

Diệp Vy nói cảm ơn rồi nhận lấy, mùi thơm của trà lan toả khắp mũi cô, hoà lẫn với mùi hoa thoang thoảng xung quanh, Diệp Vy có cảm giác quên đi tất cả sự ồn ào của cuộc sống, tĩnh lặng không phiền muộn.

Diệp Vy nhấp một ngụm trà, không đắng ngắt mà cũng không quá ngọt, một vị thanh nhã tràn ngập trong miệng cô, hơi ấm của trà làm cả người cô trở nên ấm áp.

”Trà rất ngon ạ!” Diệp Vy khen rất trân thành.

Bùi Thi nghe thấy cô nói vậy thì cao hứng, bà rót tiếp cho mình thêm một tách, nhẹ nhàng thưởng thức.

Không gian yên tĩnh một lát thì Bùi Thi lên tiếng, “Cháu muốn hỏi chuyện của Phong sao?” Bà nhìn cô, lên tiếng hỏi.

Diệp Vy gật đầu, “Đúng vậy, cô có thể kể cho cháu nghe chuyện hồi nhỏ của anh ấy không?” Diệp Vy uyển chuyển nói.

Bùi Thi nghe vậy thở dài, “Cô biết cháu muốn hỏi gì, chắc cháu cũng biết nó có chút khác lạ đúng không? Thậm chí là.... Điên cuồng.”

Diệp Vy im lặng không lên tiếng, tách trà được cô ôm vào lòng bàn tay, hơi nóng tảo ra khiến tay cô ấm áp.

Bùi Thi nói tiếp, “Khi thằng Phong lên 5 tuổi thì ba mẹ nó mất trong một vụ tai nạn, nó chuyển đến sống trong gia đình cô. Lúc đầu vợ chồng cô cố gắng dành thời gian quan tâm đến nó, sợ nó vì ba mẹ mất mà cảm thấy đau khổ, nhưng qua một tháng cô cũng không thấy thằng bé đòi gặp ba mẹ, nó vẫn như thường ngày chơi cùng với Lăng Vũ, lúc đó vợ chồng cô mới cảm thây yên tâm.”

Ngừng một chút, bà nhìn về một khoảng không nào đó, như muốn hồi tưởng về những chuyện đã qua.

”Sau đó càng ngày vợ chồng cô càng cảm thấy lạ, vẻ mặt nó lúc nào cũng lạnh nhạt, không khóc cũng không cười, không giống những đứa trẻ tuổi đó đòi mua này mua nọ, thằng bé rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc đó vợ chồng cô nghĩ có lẽ tính cách thằng bé đã như vậy.”

”Cho đến một ngày, Lăng Vũ ôm con chó đã chết của nó đến trước mặt cô, nước mắt tùm lum nói anh họ giết chết người bạn của nó. Lúc đầu cô cũng không tin, nhưng khi gọi thằng bé đến, nó cũng thừa nhận là do nó làm.”

”Lúc trước cháu có một người bạn, người bạn đó cũng có một con chó như này, khi nó chết bạn đấy cũng khóc, cháu chỉ muốn biết xem Lăng Vũ có khóc khi con chó này chết không.” Hàn Phong nói với giọng vô cùng bình tĩnh kèm theo chút nghi hoặc, “Đúng là em ấy khóc, nhưng tại sao em ấy lại khóc vậy cô? Người bạn trước đó cháu cũng khóc như vậy.” Hàn Phong quay sang Bùi Thi, tò mò hỏi.

Đến bây giờ Bùi Thi mới cảm thấy không ổn, bà về nói với chồng mình, Hàn Chí Cường nghe vợ nói vậy thì cau mày, vội vàng gọi bác sĩ tâm lý.

”Lúc đó cô chú mới biết thằng bé bị thiếu khuyết tình cảm.” Nói đến đây bà nhìn về phía Diệp Vy, thấy cô vẫn yên lặng nghe bà nói, vẻ mặt bình tĩnh.

Nhưng chỉ có cô mới biết, lúc này nội tâm cô không bình tĩnh chút nào, tách trà bị cô siết chặt trong tay, càng ngày càng lạnh lẽo.

---------------------------------------------

P/s: Chúc các bạn nữ 20/10 vui vẻ, ngày càng xinh đẹp và kiếm được thật nhiều tiền

Mai sẽ có chương mới cho các nàng nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.