Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 48: Chương 48




Chuyển nhà?

Mẹ Hứa cha Hứa vẻ mặt ngạc nhiên, hai người ở chỗ này cả đời, từ nhà lá, tới nhà tranh rồi nhà gạch, sau đó náp một phen với hai anh em Hứa Tả Thành, rồi lại tới cái sân nhỏ này, bọn họ chưa từng nghĩ tới việc chuyển nhà.

“Dọn tới chỗ nào?” Mẹ Hứu kinh ngạc hỏi.

Hứa Chiêu trả lời: “Dọn nhà lên thị trấn hoặc bên cạnh nhà Đại Trang.”

“Thị trấn đâu có chỗ cho dân quê chúng ta.” Mẹ Hứa có chút sợ hãi với việc lên ở thị trấn.

Hứa Chiêu lui một bước, nói: “Vậy trước tiên chúng ta dọn tới cạnh nhà Đại Trang nhé.”

Mẹ Hứa nhắc nhở: “Bên cạnh nhà Đại Trang là đất hoang.”

Hứa Chiêu nói tiếp: “Đất hoang càng tốt, vừa lúc có thể dùng để xây nhà.”

“Nhưng xây nhà tốn rất nhiều tiền đó, chúng ta...”

“Mẹ, con có tiền.”

“Nhà ở cần nhiều nhiều tiền lắm, hơn nữa ba con chắc chắn không đồng ý, ông ấy...”

Mẹ Hứa còn chưa nói hết lời ra khỏi miệng, cách vách lại truyền đến tiếng khóc trẻ nhỏ, cùng với thanh âm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe của Hứa Tả Thành, chị dâu hai, bọn họ không dám tới bên này ầm ỹ, nhưng có thể ở bên cạnh mà dùng sức gào sang, cái gì mà “Tổ tông mười tám đời”, gì mà “Ăn cháo đá bát”, gì mà “Khói vẫn còn xanh trên mộ”, đây rõ ràng là thông qua Hứa đại oa Hứa nhị oa để mắng cha mẹ tổ tông Hứa gia mà.

Cha Hứa tức xanh cả mặt, vốn là không muốn chuyển nhà, đối với mảnh đất dưới chân này vô cùng nhiều tình cảm, chỉ là vừa nghe tiếng mắng ở cách vách, lập tức nói: “Chuyển, chuyển nhà, không ở đây nữa, để hoang chỗ này cũng được!”

Mẹ Hứa nghe xong sửng sốt, trong lòng bà rõ ràng, hai anh em Hứa Tả Thành đều là con trai máu mủ của cha Hứa, cha Hứa luôn hy vọng hai anh em lớn lên hàm hậu tốốt bụng, chỉ là nhìn Hứa Tả Thành như vậy, ngay cả tổ tông cũng dám mắng, cha Hứa có thể không giận được sao?

Mẹ Hứa nhanh chóng giúp cha Hứa thuận khí.

Hứa Chiêu thuận thế nói: “Vậy, trước tiên con sẽ lập kế hoạch ạ.”

Mẹ Hứa gật đầu nói được.

Thôi Định Sâm quay đầu nhìn Hứa Chiêu, không nói gì nữa liền được mẹ Hứa nhiệt tình mời cơm, chờ tới lúc dọn dẹp xong, Thôi Định Sâm mới hỏi Hứa Chiêu: “Không phải nói là dọn lên thị trấn sao?”

Hứa Chiêu nói thẳng: “Cháu không đủ tiền.”

Thôi Định Sâm hỏi: “Thiếu nhiều không?”

Hứa Chiêu hỏi đùa: “Thúc cho cháu mượn sao?”

“Có thể.” Thôi Định Sâm nghiêm túc mà đáp, kì thật chỉ cần Hứa Chiêu mở miệng, y cũng có thể mua cho Hứa Chiêu cả một căn nhà trên thị trấn.

Nhưng Hứa Chiêu luôn tự cường tự lập, cười cười nói: “Không cần đâu ạ, cháu có thể tự mình kiếm, hiện tại cũng không gấp, hơn nữa cháu ở lại trong thôn, là có ý tưởng.”

Thôi Định Sâm kinh ngạc hỏi: “Ý tưởng gì?”

Hứa Chiêu nói: “Bây giờ chỉ là ý tưởng thôi, khi nào cháu suy tính tốt sẽ nói với thúc.”

“Được.”

Thôi Định Sâm không cưỡng cầu, vừa trò chuyện vừa đi tới chỗ để xe, Thôi Định Sâm hỏi Hứa Chiêu: “Các cậu có lên thị trấn nữa hay không?”

Hứa Chiêu nói: “Ngày mai ạ, hôm nay cháu ở lại nhà xử lý ít việc, ngày mai đi tính tiền bán bánh trung thu, còn có tiền công của lão Lưu, công vận chuyển.”

“Được, tôi đi đây.” Thôi Định Sâm vừa mới mở cửa xe, còn chưa lên xe đã cảm thấy bên chân có cái gì đó mềm mềm ôm lấy, cúi đầu là thấy nhóc béo Hứa Phàm, thanh âm của y ôn hòa đi so với bình thường, hỏi: “Cháu muốn làm gì?”

Hứa Chiêu ngẩng mặt mập nói: “Thôi Nhị gia, con cũng muốn ngồi ô tô lớn.”

“Ngồi đi.” Thôi Định Sâm không từ chối.

“Cháu không mở được cửa ạ.” Nếu mở được, bé đã sớm vào rồi.

Thôi Định Sâm vươn tay mở cửa ghế sau ra.

Hứa Phàm nhanh chân chạy ra phía ghế sau, còn chưa trèo lên, bỗng nhiên dừng lại nhìn vào trong xe, thấy trống trơn, không có ba ba, vì thế bé nhanh chóng ra ngooàim đứng ở cạnh cửa xe tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy Hứa Chiêu đứng ven đường, thập phần quan tâm hỏi: “Ba ba, sao ba không lên xe.”

Hứa Chiêu bị bộ dáng của Hứa Phàm chọc cười, hỏi lại: “Ba lên xe làm gì?”

Hứa Phàm chớp đôi mắt hơi ánh nước, trả lời: “Đi thị trấn ạ.”

Hứa Chiêu cười hỏi: “Đi thị trấn làm gì?”

“Bán kem cây ạ.”

“Trời lạnh rồi, không ai ăn kem nha.”

Hứa Phàm bị nghẹn một chút, vừa nghĩ vừa nói: “Vậy, vậy, chúng ta lên ngồi ô tô nha.”

“Không ngồi, lại dây đi.” Hứa Chiêu cười nói.

Không ngồi ô tô?

Hứa Phàm khẳng định là không muốn, tay bám chặt cửa xe nói: “Con muốn ngồi ô tô.”

Hứa Chiêu vẫy tay gọi Hứa Phàm nói: “Không ngồi, lại dây, để Thôi Nhị gia về nhà, mai chúng ta lại lên thị trấn.”

Hứa Phàm vẫn còn bám lấy cửa xe: “Con muốn ngồi ô tô.”

Hứa Chiêu nói: “Hôm nay không ngồi.”

Hứa Phàm nói: “Con muốn ngồi.”

Hứa Chiêu nhường một bước nói: “Vậy được rồi, con với Thôi Nhị gia lên thị trấn đi.”

“Không cần, con muốn cùng ba ba lên thị trấn.”

“Ba ba không đi thị trấn.”

“Ba ba đi.”

“...”

Hứa Chiêu, Hứa Phàm cứ như vậy ba một câu con một câu mà đối đáp, Thôi Định Sâm ngồi ở ghế lái lại không cảm thấy ngán ngẩm, ngược lại còn thấy thoải mái, chờ tới khi Hứa Phàm không tình nguyện đi tới bên người Hứa Chiêu, Hứa Chiêu nhắc nhớ y chú ý an toàn, đột nhiên có một cảm giác luyến tiếc xẹt qua đầu quả tim, rồi sau đó y khởi động xe, lái xe rời khỏi thôn Nam Loan, từ gương chiếu hậu nhìn thôn nhỏ càng ngày càng xe, y mới dừng xe lại, sờ sờ vào bao thuốc Đại Tiền Môn, chỉ còn lại một điếu.

Y rút điếu cuối cùng ra, châm lửa, theo sương khói lượn lờ, tâm của y rốt cục bình tĩnh, suy nghĩ lại bay xa, trôi đi rất xa rất xa, thẳng tới khi điều thuốc sắp cháy tàn, y mới hoàn hồn, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, tiếp tục khởi động xe, lái lên thị trấn, tới trước Phàm Tiểu Điếm, nhìn thấy Thôi Thanh Phong đang lo lắng nhìn về hướng bên này.

“Thanh Phong.” Thôi Định Sâm gọi.

“Tiểu thúc.” Thôi Thanh Phong lúc này mới nhìn rõ là Thôi Định Sâm: “Tiểu thúc, thúc về rồi.”

“Ừ, cho thúc một bao thuốc lá.”

“Dạ.” Thôi Thanh Phong đưa bao thuốc cho Thôi Định Sâm, ánh mắt nhịn không được nhìn lên đường.

“Nhìn gì thế?” Thôi Định Sâm hỏi.

Thôi Thanh Phong đáp: “Nhìn Hứa Chiêu ạ, Hứa Chiêu nói hôm nay lên thị trấn, sao già này vẫn chưa thấy?

Thôi Định Sâm nhận bao thuốc lá, nên vào trong xe, đưa tiền cho Thôi Thanh Phong, nói: “Cậu ấy mai sẽ tới.”

“Vì sao?” Thôi Thanh Phong hỏi: “Vì sao mai mới tới ạ?”

Ngữ điệu Thôi Định Sâm bình thường mà nói: “Đêm qua hai anh trai cậu ấy gây sự, lão nhị bị công an bắt rồi, cậu ấy phải ở nhà xử lý chút chuyện, nên mai sẽ tới.”

“Bị công an bắt?” Thôi Thanh Phong hoảng sợ, lo lắng hỏi: “Hứa Chiêu không có việc gì chứ ạ?”

“Không sao, cậu ấy bảo cháu an tâm trông hàng đi, vậy thôi, thúc về trước.”

“À dạ, dạ.”

Sau khi Thôi Định Sâm lái xe rời đi, Thôi Thanh Phong mới kịp phản ứng, chuyện của Hứa Chiêu sao tiểu thúc biết? Nghĩ lại một chút, tiểu thúc hình như không gì không biết đi, vì thế hắn cũng không rối rắm vấn đề này nữa, ngược lại nhớ lời Hứa Chiêu dặn là trông cửa hàng cho tốt, nhịn không được lại muốn biết Hứa Chiêu đang làm gì.

Hứa Chiêu lúc này đang an ủi Hứa Phàm, vì không được ngồi ô tô lớn, Hứa Phàm rất không vui, phải ôm ôm dỗ dỗ mới đợc, vì thế Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm quanh thôn tản bộ, nói là đi bộ, thực ra là đi xem mảnh đất hoang cạnh nhà Đại Trang, đúng thật là đất bỏ hoang, gồ ghề không nói, nhưng nhiều người đi qua đi lại, cũng biến thành đường.

Sau khi Hứa Chiêu nhìn xong, cậu ôm Hứa Phàm vào nhà Đại Trang, tìm ba Đại Trang, bởi vì ba Đại Trang bị thuưương, cho nên Hứa Chiêu chỉ nói đơn giản kế hoạch xây nhà, rồi sau đó lại ôm Hứa Phàm đi loanh quanh, Hứa Phàm được bế đi rất vui vẻ, thời điểm về nhà đã là chạng vạng, trong nhà đã thắp đèn rồi.

Hứa Chiêu biết tính tiết kiệm của mẹ Hứa, dọn bàn ghế tới cạnh ngọn đèn, tính tổng doanh thu, tính chi phí, tính phí nhân công, tính lợi nhuận, còn cả một phần của Thôi Thanh Phong, trước đó Thôi Thanh Phong đã nói rõ, tiền thu của Phàm Tiểu Điếm có thể chia đều, nhưng bánh trung thu chắc chắn không được chia, hắn không góp công tí gì, thời gian một phần cũng không bỏ ra, cho nên Thôi Thanh Phong chỉ cần một ít tiền công là được, còn những thứ khác là của Hứa Chiêu.

Cho nên, tính toán toàn bộ, lợi nhuận ròng của Hứa Chiêu là bốn ngàn một trăm tám mươi lăm tệ bảy hào, ở trong thành phố cậu còn ba nghìn tám trăm tệ chưa thu, cho nên hiện tại trong tay cậu có ba trăm tám mươi lăm tệ.

Ở niên đại này tờ tiền có giá trị lớn nhất là mười tệ, vậy nên Hứa Chiêu từ trong túi lấy ra ba trăm tám mươi tờ tiền, đặt lên bàn, thực sự dọa sợ cha Hứa mẹ Hứa.

“Oa, thật nhiều tiền quá đi!” Hứa Phàm dẫn đầu cảm khái.

Cha Hứa mẹ Hứa sau khi kinh hách, tự nhiên sinh ra tự hào, ngẫm lại con trai của mình có bản lĩnh như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thoải mái vui sướng, mẹ Hứa đặc biệt dặn Hứa Chiêu: “Nhớ cất kỹ, đừng có làm mất.”

Hứa Chiêu cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, còn sẽ không làm mất, ngày mai sẽ tiêu luôn.”

“Vì sao mai lại tiêu luôn?” Mẹ Hứa nghi hoặc hỏi.

“Mua quần áo ạ.”

“Mua quần áo gì mà tốn nhiều tiền như thế?”

Hứa Chiêu nói: “Mẹ, ba cùng Hứa Phàm đều cần quần áo mùa đông, còn phải mua thêm chăn bông linh tinh nữa.”

“Con đừng tiêu nhiều như vậy, mấy ngày nữa bán đậu nành, để mẹ mua.”

“Không sao, con mua được.”

“Con cũng mua.” Hứa Phàm lúc này tiếp lời.

Hứa mẫu nhìn Hứa Phàm hỏi: “Nhóc con, con muốn mua gì?”

Hứa Phàm nói: “Con muốn mua quần áo, mua quần áo thật đẹp, con muốn cùng ba thật đẹp ơi là đẹp.”

Mẹ Hứa cười: “Đỏm dáng.”

Hứa Phàm lập tức nói theo: “Dỏm dán.”

Mẹ Hứa cười rộ lên.

Cha Hứa vui vẻ mà véo mặt Hứa Phàm.

Hứa Phàm hì hì chui vào trong ngực Hứa Chiêu.

Cả nhà đang vui vẻ, cách vách lại truyền tới tiếng Hứa Tả Thành và vợ hắn cãi nhau, thanh âm rất lớn, vòng vo một hồi lại tới trên người Hứa Chiêu mẹ Hứa Hứa Phàm, tuy rằng không nói rõ, nhưng câu “Con từ trong bụng mình bò ra đương nhiên phải quý giá”, ai cũng hiểu là đang nói Hứa Phàm, mẹ Hứa bị chọc giận, đang muốn đi ra ngoài mắng, bị Hứa Chiêu giữ chặt.

Hứa Chiêu nói: “Mẹ, đừng chấp nhặt với bọn họ, không cần thiết.”

Mẹ Hứa tức giận mà nói: “Nhưng nó nói rất khó nghe!”

“Coi như không nghe thấy gì đi ạ.”

“Mẹ -”

“Được rồi mẹ, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Hứa Chiêu khuyên nhủ mẹ Hứa, trong lòng hạ quyết định, ngày mai ngày mai, nhất định ngày mai phải chuẩn bị việc xây nhà, nhanh chóng cách xa mấy người này, ngày mai cũng phải đưa cha Hứa mẹ Hứa lên thị trấn nữa, đỡ mệt tâm, chỉ là đang tự hỏi, bên cạnh lại truyền tới tiếng “Oa”, lại có ai đó khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.