Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 20: Chương 20




~~~~Chương 20~~~~

Edit: Blanche

Việc nhấm thử chậm rãi này, lập tức khiến Hứa Chiêu, ba Đại Trang, Thôi Thanh Phong, ngay cả Hứa Phàm, Đại Trang đều nín thở căng thẳng, mọi người chờ một câu của kiểm nghiệm viên.

Chỉ là, kiểm nghiệm viên cũng không nói lời nào, tiếp tục dùng gậy lõm một đầu kiểm tra các bao khác một lần, tiếp tục tỉ mỉ kiểm tra, nhấm thử một lần, sau đó cũng không ngẩng đầu lên mà nói một câu: “Đi cân nặng.”

Đi cân nặng?

Ý gì?

Không đợi Hứa Chiêu phản ứng, ba Đại Trang cao hứng mà nói: “Qua qua, Hứa Chiêu, đến, nhanh bê đi cân cân.”

Hứa Chiêu kinh hỉ hỏi: “Là qua sao?”

“Qua! Nhanh lên!”

Hứa Chiêu nhanh chóng cùng ba Đại Trang đem túi lúa mạch đi cân nặng, vốn là Hứa Chiêu chỉ cần giao một trăm ba mươi lăm cân lúa mạch là được, nhưng cậu sợ cân nhà với cân ở đây có khác biệt, nên mang theo tận một trăm bốn mươi cân, vì thế công ty lương thực còn trả lại cậu năm cân, rồi xác nhận thuế của cậu và Hứa phụ, đưa cậu hai biên bản nộp thuế, chứng thực đã giao đủ thuế lương thực.

Phụ giúp đẩy xe trâu ra khỏi công ty lương thực, Hứa Chiêu cả người thoải mái, cùng ba Đại Trang nói vài câu, tỏ vẻ cần nhanh chóng đến xem Hứa phụ Hứa mẫu, tiếp liền cùng Thôi Thanh Phong mang theo Hứa Phàm đi tới bệnh viện thị trấn.

Đi đến cửa bệnh viện, Thôi Thanh Phong cố ý đi vào trong quán nhỏ mua hai quả dưa hấu biếu Hứa phụ, Hứa mẫu, kết quả còn bị Hứa mẫu nói cho, Hứa Chiêu lại xách một quả đi ra, vốn tính trả lại Thôi Thanh Phong, nhưng Thôi Thanh Phong nói cái gì cũng không muốn, cuối cùng Hứa Chiêu đành phải mang theo, sau đó đến đường cái cùng Thôi Thanh Phong nói: “Nhà của chúng tớ đã nộp thuế xong, ngày mai có thể toàn tâm toàn ý bán kem cây.”

Thôi Thanh Phong hỏi: “Nhà cậu không trồng đậu nành sao?”

Hứa Chiêu nói: “Trồng, nhưng phải đợi sau một trận mưa mới được”

Thôi Thanh Phong nói: “Được, ngày mai tớ lại đi bán ở công ty lương thực.”

“Được!”

“Các cậu đi bộ về nhà? Nếu không để tiểu thúc của tớ lái xe đưa cậu vệ, hoặc là tớ đèo các cậu.”

“Không cần, lát nữa còn phải gặp lại ba Đại Trang và Đại Trang nữa.”

Thôi Thanh Phong đành phải lưu luyến mà từ bỏ.

Cùng Thôi Thanh Phong tạm biệt xong, Hứa Chiêu một tay mang theo dưa hấu, một tay dắt tay nhỏ của Hứa Phàm, dưới ánh chiều tà mà đi, Hứa Phàm thường thường quay đầu nhìn nhìn tay Hứa Chiêu.

“Nhìn cái gì đấy?” Hứa Chiêu hỏi.

Hứa Phàm hỏi: “Ba ba, chúng ta về nhà liền ăn dưa hấu sao?”

“Ừ, về nhà rồi ăn.”

“Con muốn ăn miếng lớn.”

“Được.”

“Tam oa tử! Tam oa tử!” Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng gọi ầm ĩ hưng phấn của Đại Trang.

Hứa Chiêu, Hứa Phàm nhìn lại, liền thấy ba Đại Trang đánh xe trâu, Đại Trang ngồi trên xe.

Hứa Phàm lập tức gọi: “Đại Trang, cho tớ ngồi với!”

Đại Trang nói: “Cậu tới! Cậu tới ngồi!”

Hứa Phàm nhanh chóng chạy bịch bịch tới, vui vẻ mà ngồi cùng một chỗ với Đại Trang, hỏi: “Đại Trang, cậu sao còn chưa có về nhà?”

Đại Trang trả lời: “Tớ cùng với ba tớ đi mua đồ.”

“Các cậu mua gì?”

“Thịt thịt.” Đại Trang nói: “Ba ba của tớ mua thiệt nhiều thịt thịt.”

“Tớ có thể sang nhà cậu ăn sao?” Hứa Phàm hỏi.

“Không thể.” Đại Trang trực tiếp cự tuyệt.

Nháy mắt có cảm giác thuyền hữu nghị lật đổ.

Hứa Phàm không chịu thua mà nói: “Nhà của tớ có dưa hấu, không cho cậu ăn.”

Đại Trang nói: “Tớ không ăn, tớ về nhà ăn thịt thịt.”

Hứa Phàm nói: “Ngày mai ba ba của tớ cũng mua thịt thịt, tớ cũng không cho cậu ăn.”

“Đừng cho tớ ăn, tớ không thèm ăn.”

Hứa Phàm nói: “Dưa hấu vừa to vừa ngọt, cũng không cho cậu ăn.”

“...”

Hứa Chiêu nghe Hứa Phàm, Đại Trang hai nhóc này, không biết nên khóc hay nên cười.

Lúc ba Đại Trang dừng xe trâu trước mặt, Hứa Chiêu đem dưa hấu đặt trên xe, mới vừa buông tay xuống, Hứa Phàm bật người dùng cánh tay nhỏ, ôm dưa hấu lớn chặt đến gắt gao, sợ Đại Trang đoạt lấy, Đại Trang nhìn chằm chằm dưa hấu hồi lâu, có chút động tâm, rốt cục nhịn không được mở miệng nói: “Tam oa tử, tớ cho cậu ăn thịt thịt, cậu cho tớ ăn dưa hấu sao?”

Hứa Phàm rõ ràng mà nói: “Cho nha.”

“Như vậy lát nữa cậu đến nhà tớ ăn, tớ đến nhà cậu ăn dưa hấu, được hay không?”

“Được.”

“...”

Hai tiểu tư kia cuối cùng cũng đạt thành thoả thuận, song song ngồi ở trên xe nói chuyện trời đất.

Hứa Chiêu cùng không lại nhìn Hứa Phàm, ngược lại nói chuyện phiếm cùng ba Đại Trang, rất có nhiều chuyện, bởi vì Hứa Chiêu biết ba Đại Trang có thể xây nhà, bình thường trong thôn có người muốn dựng nhà tranh đều sẽ đi tìm ba Đại Trang hỗ trợ, như lần trước Hứa Chiêu dựng tường cũng là tìm ba Đại Trang, bất quá lần này Hứa Chiêu không tìm ba Đại Trang xây tường, mà là nhà ở.

“Nhà ở?” ba Đại Trang kinh ngạc hỏi: “Nhà ở đâu?”

Hứa Chiêu nói: “Muốn ở trên đường cái trên thị trấn, một gian nhà ngói, cần bao nhiêu tiền?

Ba Đại Trang hỏi: “Của ai?”

Hứa Chiêu nói thẳng: “Em.”

“Chú sao lại có nhiều tiền như vậy? Nhà ở cũng không phải chuyện nhỏ, cần gạch, ngói, xi-măng, phí nhân công, ít nhất cần hơn hai trăm đồng tiền.”

“Không cần xi-măng, dùng đất sét với cám lúa mì thì sao? Xây nhỏ một chút, khi em với anh của em ở riêng, trong nhà còn khoảng một trăm khối gạch, không biết có thể dùng không?”

Ba Đại Trang tự hỏi trong chốc lát nói: “Được, nhưng vẫn cần một trăm đồng tiền đấy.”

Một trăm đồng tiền, cũng không coi là nhiều, cũng coi như là trong phạm vi năng lực của Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu vội vàng nói: “Vậy Lý ca, em có thể nhờ anh làm cái nhà được không? Em sẽ đưa anh công phí.”

Ba Đại Trang ngạc nhiên hỏi: “Chú thật sự muốn?”

Hứa Chiêu nói: “Thật.”

“Chú có một trăm đồng tiền sao?”

“Có.” Kỳ thật bây giờ không có.

“Vậy đi, anh cũng biết một ít việc xây nhà, anh giúp chú, cho anh hỏi một câu, chú cần nhà để làm gì?”

“Cùng bạn xây cửa hàng nhỏ bán hàng, cảm ơn Lý ca.”

“Đừng khách khí.”

Khi nói chuyện chẳng mấy chốc đã đến nhà Hứa Chiêu, Hứa Chiêu xách quả dưa hấu, để Hứa Phàm xuống trước.

Hứa Phàm ngồi trên xe trâu ngoan ngoãn không động, chẳng sợ ba Đại Trang làm xe trâu nghiêng ngả, Hứa Phàm cũng không xuống.

Hứa Chiêu lại gọi: “Hứa Phàm, đến nhà.”

Hứa Phàm nói: “Con không xuống, con muốn tới nhà Đại Trang ăn thịt thịt.”

Tham ăn như vậy, thật doạ người.

Hứa Chiêu nói: “Nhà Đại Trang không có thịt.”

“Có.”

“Nhà của chúng ta cũng có.” Hứa Chiêu nói.

Hứa Phàm hỏi: “Có sao?”

“Có, xuống dưới, ba lập tức làm cho con.”

“Được.”

Nghe đến tối có thể ăn thịt, Hứa Phàm lập tức xuống xe nói gặp lại với Đại Trang.

Trở lại nhà Hứa Chiêu lại làm cho Hứa Phàm một miếng thịt khô, sau khi ăn xong thì bổ dưa hấu, đưa một nửa cho sang nhà Đại Trang, làm ba mẹ Đại Trang kích động muốn từ chối, sau khi trở về liền cùng Hứa Phàm ăn dưa hấu, bụng nhỏ của Hứa Phàm ăn phình to, đúng lúc này nghe được Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành cách vách còn đang phơi lúa mạch, nghe nói hai người Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành vì muốn giao ít lương thực đi nên trộn lẫn cát ở dưới đáy bao, trộn lẫn cả lúa mách chưa phơi nắng, một tí đã bị kiểm nghiệm viên phát hiện ra, chẳng những bị phê bình, còn phải đánh xe trở về phơi nắng lại.

Thật là đáng đời!

Hứa Chiêu không để ý bọn họ, đem hai con vịt, hai con gà đuổi vào chuồng, ở trong sân té một chậu nước tiêu bớt cái nóng, sau đó liền vào trong nhà tranh kéo giường ra ngoài.

Hứa Phàm tò mò hỏi: “Ba ba, chúng ta vì sao không ngủ ở trong phòng?”

Hứa Chiêu nói: “Nóng, bên ngoài mát mẻ, con muốn ngủ trong phòng sao?”

Hứa Phàm nói: “Con muốn ngủ cùng ba ba.”

“Được, tắm rửa xong chúng ta liền ngủ, bất quá, trước con phải đi tiểu trước, nếu không buổi tối đái dầm đấy.”

Hứa Phàm biện giải vì mình: “Con không đái dầm, Đại Trang mới thích đái dầm, ngày hôm qua Đại Trang con đái ướt giường cả một mảng lớn.”

Hứa Chiêu hỏi: “Làm sao con biết?”

Hứa Phàm thực nghiêm túc mà nói: “Nó nói với con.”

“...” Thật sự là tình hữu nghĩ làm người khác không lý giải nổi.

Sau khi tắm qua, cha con hai người nằm trên giường ngoài cửa, trên giường mắc màn, tránh muỗi, nhưng không cản được thoải mái mát mẻ.

Hứa Phàm dựa vào Hứa Chiêu nằm trong màn, nhìn sao đầy trời, tay nhỏ bé chỉ vào không trung nói: “Ba ba, nhìn, sao sao, thật nhiều sao sao nha.”

Hứa Chiêu nhìn trời nói: “Ừ, khắp trời đều là sao sao.”

Lại qua chốc lát, Hứa Phàm nói: “Ba ba, bà nói sao trên trời là nơi ở của thần tiên, thật nhiều thần tiên.”

Hứa Chiêu đáp: “Đúng vậy.”

Hứa Phàm nói: “Có đại bạch đại bạch... đại bạch tinh tinh.”

Hứa Chiêu đổ mồ hôi: “Không phải là đại bạch tinh tinh, là Thái Bạch Tinh Tinh.”

Hứa Phàm nói: “Thái Bạch kinh kinh nha.”

“Thái Bạch Kim Tinh.”

“Thái Bạch Tinh Tinh.”

“Thái, Bạch, Kim, Tinh.”

“Thái, Bạch, Kim, Tinh.”

“Đúng, Thái Bạch Kim Tinh là một vị thần tiên trên trời, trên trời có...”

Thanh âm ôn hoà của Hứa Chiêu chậm rãi vang lên giữa ban đêm yên tĩnh, như dòng nước suối đắm mình dưới ánh trăng, mang theo đẹp đẽ và dịu êm.

Hứa Phàm một mặt nghe, một mặt nhìn sao trời đang phát sáng, chớp chớp, mí mắt bắt đầu đánh vào nhau, trong chốc lát đã chìm vào giấc mơ, bởi vì ban ngày vận động thật nhiều, cho nên buổi tối hơi thở thật nhỏ.

Hứa Chiêu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Phàm, nhìn sao điểm đầy trời, không có những cảm xúc thương cảm, mà là nghĩ kĩ về chuyện kiếm tiền sau này, theo thời gian trôi đi, mùa hè rất nhanh sẽ đi qua, sinh ý kem cây trực tiếp tiến vào thời điểm đóng băng, thời gian này cậu không thể không kiếm tiền, cho nên trước đó, cậu muốn xây một cái phòng nhỏ ở đường cái, lợi dụng nhiệt độ sinh ý của kem cây, chậm rãi chuyển hình, khi nào qua mùa hè, không đến mức cậu và Thôi Thanh Phong không có việc gì để làm.

Nhưng tiền xây nhà một trăm đồng tiền, từ chỗ nào đây? Cậu đã thiếu Thôi Thanh Phong hai trăm đồng, không thể vay nữa.

Vi thế, Hứa Chiêu nghĩ tới Vân tỷ cương xưởng, nghĩ tới hợp đồng kem cây còn nợ ba trăm mười lăm đồng tiền, trong lòng nắm chắc, đem sự tình kiểm lại một lần trong đại não, lúc này mới đi vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Hứa Chiêu như cũ dậy rất sớm, làm bữa sáng, cùng Hứa Phàm ăn, đóng gói bữa sáng, cho gà ăn no, đóng chặt cửa nhà, sau đó cưỡi xe đạp, mang theo Hứa Phàm lên bệnh viện trung tâm thị trấn trước, tiếp đến nhà Thôi Thanh Phong, làm tốt kem cây, mang theo Hứa Phàm đi cương xưởng.

Sau khi đưa kem cây đến, cố ý đưa cho Vân tỷ hai cây kem đặc sắc.

Vân tỷ cười hỏi: “Ngày hôm qua sao em không tới đưa kem?”

Hứa Chiêu trả lời: “Ngày hôm qua trong thôn thu thuế, hơn nữa ba của em nằm viện.”

“Ba em nằm viện?” Vân tỷ hỏi.

“Dạ, trúng phong.” Hứa Chiêu thành thật trả lời.

“Ôi.” Vân tỷ thổn thức một tiếng, nói: “Hiện tại thế nào?”

“Vẫn còn trong bệnh viện.”

“Thật sự là bất hạnh quá.”

“Dạ.”

Trong lòng Hứa Chiêu suy nghĩ hồi lâu, sau đó mở miệng nói: “Vân tỷ.”

Vân tỷ nhìn về phía Hứa Chiêu hỏi: “Chuyện gì thế?”

Hứa Chiêu hơi hơi cúi đầu, còn đang suy nghĩ nói như thế nào, có thể bị cự tuyệt hay không.

Vân tỷ trực tiếp hỏi: “Có phải muốn lấy trước một phần tiền kem cây không?”

Hứa Chiêu giật mình nhìn về phía Vân tỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.