Trọng Sinh Phúc Hắc Nữ Chủ - Thái Tử Gả Cho Ta Đi!

Chương 3: Chương 3: Trọng sinh




Đứng lại! Đứng lại cho ta! Mẹ kiếp! Dám phá hỏng chuyện của lão tử, hôm nay lão tử nhất định phải cho ngươi một trận đến phụ mẫu ngươi cũng không nhận ra....

Một đám người vội vã đuổi theo một nam tử đang chạy thục mạng trong một ngõ nhỏ. Chạy được một đoạn thì phát hiện là ngõ cụt, nam tử than một tiếng xui xẻo, ưu nhã xoay người lại chờ đón những người phía sau.

- Haha chạy nữa đi, sao lại dừng lại rồi hả!

Tên béo ục ịch cầm đầu đám người thấy người phía trước dừng lại, đắc ý mở miệng, đôi mắt híp của hắn không ngừng đánh giá trên dưới:

- aiui hóa ra là một tên tiểu tử mặt trắng. Nhìn xem ôi làn da này, dung mạo này quả thật non mịn cực phẩm. Thế nào tiểu huynh đệ, có hứng thú đi chơi vài vòng với đại ca không a?

Nhìn ánh mắt dâm tà trần trụi của lũ người trước mặt, Bạch Khả Y thật muốn vứt hết mấy cái đoan trang thục nữ sang một bên, chỉ tay lên trời mà mắng. Cái thế đạo gì thế này??? Bây giờ thịnh hành kiểu ăn hết cả nam lẫn nữ sao? Nhớ lại lời Tiểu Vi mới nói trước khi ra cửa:“ quận chúa yên tâm, người vận nam trang như thế này chắc chắn sẽ không ai nhận ra, an toàn hơn rất nhiều a!” An toàn cái con khỉ, gặp phải tên nạc mỡ không chừa thế này thật ba đời xui xẻo a!

Hơn một năm, nàng trọng sinh sống lại đã hơn một năm, đúng năm nàng 14 tuổi. Sự thật cũng quá cẩu huyết rồi! Ai bảo uống canh Mạnh bà, qua cầu Nại Hà là quên hết thảy tiền kiếp, thanh thanh thản thản đi đầu thai? Lừa quỷ! Nàng chính là u hồn lượn quanh địa ngục vài vòng rồi nhưng giờ vẫn sống sờ sờ đấy thôi! Nhưng mà nhờ lần sống lại này, nàng mới chân chính ngộ ra được, không chỉ nữ tử mà nam tử xinh đẹp ra đường cũng rất nguy hiểm a, nhất là gặp phải loại người nam không buông, nữ không tha, bê đê không chừa này. Chậc chậc! Quả thật xinh đẹp quá cũng là cái tội!

- Thế nào tiểu tử suy nghĩ thế nào rồi hả?

Nghe vậy, Bạch Khả Y ưu nhã cười, khuynh thành tuyệt mỹ làm mấy người xung quanh không khỏi nhìn ngơ ngác. Bước lại gần nam tử béo ị, bàn tay thon dài vươn ra phủi bụi trên vai hắn:

- aiza đại ca ca, huynh tốt như vậy sao ta nỡ từ chối, chỉ là người ta ngượng ngùng nha, huynh với ta lên phía trước nói chuyện được không?

- Được được! Các ngươi đều chờ hết ở đây cho bổn thiếu gia!

- Dạ! Thiếu gia!

Hoàn toàn bị nhan sắc mê hoặc, tên béo ị không hề phát hiện sự giảo hoạt cùng lãnh ý xẹt qua đáy mắt “ nam tử“. Khi hai người vừa đi ra khỏi ngõ cụt thì chưa kịp nói gì người ta đã nghe thấy tiếng hét như bị chọc tiết của ai đó. Khi bọn thủ hạ chạy lại thì chỉ thấy chủ bọn hắn đang nằm co rúm trên đất, tay ôm chặt “của quý” không ngừng kêu la.

- Nhanh! Bắt tên tiểu tử đó cho ta! Nhất định phải cho hắn sống không bằng chết.

- Dạ!

Nghe tiếng người đuổi ở phía sau, Bạch Khả Y thầm than không tốt. Hôm nay ra đường cũng quá xui xẻo đi! Nàng chính là định ra tay nghĩa hiệp thử cái cảm giác trừ bạo cho dân trong truyết, ai mà ngờ được lại chọc trúng nhi tử yêu quý của thành chủ đại nhân. Chậc! Làm người tốt không dễ a!

Vừa rẽ vào một ngõ nhỏ thì không may đụng trúng một người, va vào lồng ngực cứng rắn của ai đó khiến nàng đau đến trợn mắt. Ngước lên nhìn nam tử khoác áo choàng đen không rõ mặt mũi trước mặt, linh quang chợt lóe, lập tức không nói một lời kéo hắn vào góc tường. Khi đối phương còn chưa kịp định thần thì đã thấy người phía trước cởi áo nới dây lưng ném qua một bên, rút trâm ngọc ra làm mái tóc đen bóng xõa xuống.

Hắn chính thức ngốc lặng rồi. Nàng thế nhưng là một cô nương. Quan trọng hơn là nữ tử này còn “lột sạch” đứng trước mặt hắn. Khụ! thì nói đúng hơn là chỉ cởi mỗi áo khoác ngoài nhưng như vậy cũng có phải quá là... Di nàng đang làm gì? Chỉ thấy người nào đó vươn tay qua vai hất tung mũ áo choàng của hắn, kéo hắn lại, nhón chân lên nhắm tịt mắt lại và... hôn? Phải là hôn! Đây là cái sự tình quỷ quái gì? hắn cũng quá ngốc lặng rồi!

- Nhanh! Lục soát cho ta!

- A ở đây có người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.