Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 348: Chương 348: Nụ cười nhìn thấy được!




Âu Dương Thiên Thiên đi ra khỏi nhà chính của Âu Dương gia, cô tùy tiện bắt một chiếc taxi, rồi ngồi lên rời đi. Kiếm Tử chạy ra sau, không cản được hành động của cô, đành tự mình lái xe đi theo.

Âu Dương Thiên Thiên vòng tay lại, ánh mắt có chút khó chịu. Trong người cô hiện tại rất bực bội, tâm trạng cũng tệ đi nhiều.

Lúc nãy, quả thật cô rất muốn nói ra lẽ với Âu Dương Chấn Đông, nhưng sợ bản thân không kiềm chế được mà chửi bậy, nên đành kiềm lại. Dù sao thì.... ông ấy cũng không hề tỏ thái độ quá đáng, còn có chút hối lỗi nhìn cô nữa, cô không muốn vì chút tức giận mà lỡ lời, sau này có hối hận cũng không thể nuốt được nó vào lại.

Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô lôi từ trong túi xách ra một hộp quà nhỏ, cẩn thận mở nắp, bên trong là một chiếc bút kí rất đẹp và sang trọng.

Thân cây bút được khắc lên chữ viết tắt của Âu Dương Chấn Đông, cùng với số âm tiết của ông trong tiếng Hoa, trông vô cùng đẹp mắt.

Lúc nãy vào tiệm, cô đã chọn cây bút mình ưng ý nhất, rồi nhờ nhân viên ở đó khắc tên lên, hi vọng món quà này sẽ làm ba cô hài lòng, Giáng Sinh được thêm trọn vẹn. Nhưng mà.... còn chưa kịp tặng nữa thì đã xảy ra chuyện rồi...

Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô đóng nắp hộp lại, rồi quăng nó vào trong túi, không muốn nhìn thêm nữa. Cái gọi là “có lòng nhưng không có cơ hội” chính là đây. Thật khó chịu mà!

Âu Dương Thiên Thiên vuốt tóc, ưỡn người ngồi về sau lưng ghế, ánh nhìn trở nên mệt mỏi. Rồi như nhớ ra gì đó, cô lại bật đầu ngồi thẳng lên.

À phải... có một điều cô khá thắc mắc. Nụ cười lúc nãy của Âu Dương Hạ Mạt là có ý gì nhỉ?

Mặc dù cô rất để tâm đến Âu Dương Chấn Đông, nhưng bản năng quan sát nét mặt của người khác vẫn là thói quen cô không thể bỏ được.

Ban nãy, khi cô và ba mình cãi nhau, trong vô tình, cô chợt thấy khóe môi của Âu Dương Hạ Mạt hơi nhếch lên, tuy chỉ là thoáng qua, và rất nhanh biến mất nhưng cô vẫn thấy rất rõ ràng. Nụ cười đó ẩn chứa lối suy nghĩ rất xấu xa, hoàn toàn không mang ý tốt đẹp.

Hơn nữa... còn có chút khinh thường và mỉa mai. Nói chung... là rất không phù hợp với khuôn mặt thảo mai, ngây thơ thường ngày của cô ta.

Làm MC bao nhiêu năm rồi, cô không có gì ngoài tinh mắt cả, luôn rất tự tin với khả năng nhìn mặt đoán tâm tư người khác của mình (đương nhiên là trừ một số người “dị biệt” như Âu Dương Vô Thần hay là Stefan), vậy nên... chắc chắn lúc đó cô không nhìn nhầm.

Âu Dương Hạ Mạt... rất có khả năng không như những gì cô ta đã thể hiện.

Người xưa có câu nói rất hay: Kẻ nói nhiều xuất phát từ thiên tính, kẻ nói ít lại xuất phát từ trí tuệ.

Đối với Âu Dương Na Na, cô ta là kiểu người thẳng tính, nghĩ gì nói nấy, nên hay bị vạ mồm bởi miệng nhanh hơn não. Còn Âu Dương Hạ Mạt thì khác, cô ta có vẻ khá thận trọng trong các mối quan hệ, luôn đề phòng những người xung quanh, bao gồm cả chị em của mình.

Tính ngoan hiền, ít nói nhưng thông minh và nhạy bén, biết cư xử, biết thuận theo tự nhiên, không tỏ ra tranh chấp lý sự, đó là những biểu hiện cho thấy một con người có suy nghĩ, có tính toán khi giao tiếp với kẻ khác. Một con người vừa trầm tính ít nói vừa ngoan ngoãn như vậy đa số sẽ có tham vọng rất lớn, bởi họ luôn biết cách để khiến những người khác thấy mình tốt, thấy mình giỏi.

Mà một người giỏi thì biết rồi đấy, không bao giờ đi đôi được với hai chữ “ngây thơ“. Trong đầu những người đó luôn có nhiều và rất nhiều, thậm chí là vô số cách suy nghĩ. Tốt hay xấu, là điều không ai đoán được.

Như Âu Dương Vô Thần hay Stefan chẳng hạn, những con người nguy hiểm, và never có chữ “ngây thơ” tồn tại. Vậy nên, có lẽ cô phải cẩn trọng và để ý hơn đến cô em gái này. Tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng chỉ cần 1 vài hành động nhỏ thôi, cô tin mình sẽ nhìn ra được điều mà cô ta che giấu. Bản chất là bản chất, dù có tài giỏi vùi chặt dến đâu, cũng không thể làm nó biến mất hoàn toàn được.

Âu Dương Thiên Thiên đang mím môi suy nghĩ, đúng lúc này, 1 tiếng nói liền truyền tới:

- Cô à, rốt cuộc là cô muốn đi đâu?

Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt lên, bất giác nhìn người tài xế. Hóa ra.... nãy giờ cô lên xe vẫn chưa nói địa chỉ hả?

“....”

Ngại ghê =))

Âu Dương Thiên Thiên cười gượng, đáp:

- Làm phiền... cho tôi đến khách sạn gần nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.