Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Chương 87: Chương 87




Cao ốc Nhâm thị được xây dựng thành kiểu cao ốc đôi, từ phòng tổng giám đốc ngẩng đầu nhìn sang có thể trông thấy tầng chót của tòa cao ốc đối diện.

Ánh chiều tà đỏ như máu rọi chiếu lên người họ.

Vương Tranh mặt mày đã ngà ngà say bước lên đằng trước, tóm lấy cổ áo y, ánh mắt ngang ngược nói: 『Nhâm Tiêu Vân, ông đúng là kẻ đáng thương, cả đời này anh ấy sẽ hận ông đến chết...ực, hôm nay anh ấy và vợ sẽ ly dị...! Là ly dị! Con mẹ nó rốt cuộc cũng ly dị!』

『–Ha ha! Ông biết ly dị xong anh ấy đã nói gì không? Anh ấy nói... căn nhà cùng đất đai còn lại, tất cả! Đều cho hết người phụ nữ đó và con trai tôi! Đây, là cái đạo lý gì...? Hả? Đừng nói với tôi rằng vì anh ấy yêu con đàn bà lẳng lơ đấy! Cô ta hãm hại anh ấy, còn gửi chiếc CD kia cho tất cả các cổ đông... Đúng là loại thối tha!』

Vương Tranh lắc người y.

Trước mặt y có mấy chai rượu Brandy đã rỗng. Y bảo bác sĩ bỏ thêm một ít thuốc giảm đau vào trong rượu Brandy... ví dụ như morphine.

Làm thế có thể khiến bớt đi nỗi đau đang ngày một nhiều hơn của y.

Lúc nghe những lời Vương Tranh nói, y đã trở nên lẫn lộn mơ hồ dùng hai tay đẩy Vương Tranh ra, thở hổn hển lấy ra lọ thuốc xịt. Ngoài việc uống rượu và dùng thuốc, y cảm giác bản thân tưởng chừng đã muốn tìm đến ma túy để an ủi chính mình.

『A Ha... không, ông còn thảm hơn cả tôi! Nhìn bộ dạng này của ông mà xem! Ông tuy lợi hại, nhưng... thân thể của ông cũng chỉ là đồ vô dụng! ha ha, đúng thế đúng thế, kẻ thảm bại nhất chính là ông, là ông đấy! Ông ngay cả tư cách cầu xin anh ấy tha thứ cũng không có...』

Vương Tranh cười như điên như dại, lùi về đằng sau.

Y dùng lọ thuốc xịt, nằm trên ghế sô pha thở dốc.

Ấy vậy nhưng khi y vừa nghĩ tới cái nhìn căm phẫn đến tận xương tủy của Nhâm Kỳ Nhật, cả vẻ mặt sợ hãi cực độ, thì vừa mới không muốn đụng đến rượu nữa giờ lại ngửa đầu uống cạn. Y ho sặc sụa, chẳng qua nỗi đau khổ trong lòng cũng giảm bớt theo, chất cồn làm tê dại thần kinh y, tác dụng của thuốc cũng khiến cho y dần dần hưng phấn.

Lúc y ngẩng đầu lên, y như nhìn thấy bóng dáng mà mình vẫn luôn mộng tưởng mỗi ngày, nhưng mà... Kỳ Kỳ dường như muốn cách y càng lúc càng xa.

Y tỉnh lại, lảo đảo từ trên ghế chạy tới, rồi ôm chặt lấy bóng dáng đó. Cả hai người cùng ngã vật xuống ghế sô pha, y vừa ôm chặt vừa hôn... trong miệng y đầy những lời sám hối, ngay cả nước mắt cũng sắp chảy ra.

Song y bất chợt nghe thấy một tiếng hét đầy nhức nhối...

Y nheo mắt lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Y trông thấy ở tòa cao ốc đối diện, có một bóng người từ trên cao rơi nhanh xuống dưới.

Cảnh tượng đó như chậm lại quanh quẩn liên tục trong đầu y... đợi đến khi y hoàn hồn bước nhanh tới cạnh cửa sổ, đứng sát vào tấm kính nhìn xuống phía dưới, ngoại trừ nhìn thấy đám đông người đang vây quanh xem, thì không còn nhìn thấy gì nữa.

Y khó kìm được sự sợ hãi trong lòng mà hơi mở to mắt, những chuyện tự tử thế này cũng chẳng lạ lẫm gì, chỉ là khi tận mắt nhìn thấy liền khó chịu, nhất là kiểu người như y lúc nào cũng cận kề cái chết. Y xoa xoa ấn đường... Lần này, y thật sự đã tỉnh táo lại.

Ngay sau đó y liếc mắt nhìn về cái kẻ đang vật vã trên ghế sô pha, nhớ lại mới nãy mình đã làm gì, không khỏi ghê tởm mím môi lại, mặt mày cũng vặn vẹo đạp cửa rời đi.

Chẳng bao lâu khi y ra ngoài, điện thoại trong phòng làm việc vang lên... không ngừng, không ngừng.

Vương Tranh đang nằm úp sấp trên ghế sô pha đành đứng dậy, lảo đảo nhận điện thoại.

『Cái gì...』

Vẻ say xỉn trên mặt cũng dần tan biến.

『SAO...』

Thay vào đó sắc mặt trở nên trắng bệch, điện thoại dần tuột khỏi lòng bàn tay Vương Tranh.

Mà y đã ngồi ở trong xe, lấy lý do từ chối tiếp khách cho cấp dưới tắt điện thoại di động, chặn lại mọi sự liên lạc từ bên ngoài. Y mệt mỏi ngồi dựa lưng, từ trong ngăn xe lôi ra một chai rượu... sức khỏe này nọ, có lẽ cũng chẳng chống đỡ nổi rượu cồn, y vừa về tới nhà liền dùng một lượng lớn thuốc an thần, nằm vật xuống ngủ.

Y ngủ rất lâu, mộng đẹp cũng nhiều.

Trong mơ luôn luôn có người đó.

Đợi khi y mở mắt, y lại cảm thấy trống rỗng như trái tim đã chết. Y nghĩ, y không thể nhẫn nhịn được nữa. Y quyết định buổi chiều nay sẽ đi thăm nhà chính Nhâm gia.

Giờ đây đã chẳng còn nơi nào để Nhâm Kỳ Nhật nương mình được nữa, y không thể để mặc Kỳ Kỳ của mình lưu lạc nay đây mai đó. Y thậm chí ngay cả kế hoạch cũng đã vạch ra chu toàn... cứng rắn cũng có, nhẹ nhàng cũng có.

Sau đó y dùng cơm, rồi gọi người giúp việc đến chuẩn bị xe... y muốn đưa Nhâm Kỳ Nhật về, không, nói đúng hơn đó là việc phải làm. Suy nghĩ tích cực ấy khiến cho tâm tình y bùng cháy hy vọng, ngay cả báo sáng cũng không thèm đọc, nghĩ xong cứ thế ra ngoài.

Tin dữ, đã đến ngay khi y vừa bước chân ra khỏi cửa nhà.

Một quản lý trong công ty vội vàng xông vào, mặt mày hoảng hốt nói với y... Tam gia, tổng giám đốc của Nhâm thị... ý tôi là Nhâm gia tiểu thiếu gia, hôm qua, ngày hôm qua đã nhảy lầu...

Tự sát rồi...

***

[Tam thúc...?] Tôi lay y tỉnh lại.

Nhâm Tam gia vừa mở mắt ra, không hề quay người lại, đã vội ngồi bật dậy, vẻ mặt sợ hãi nhìn tôi, trên trán đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Tôi rất ít khi nhìn thấy biểu tình thay đổi lớn đến thế của y... Hoặc là nói, tôi vẫn luôn cảm giác cả đời này sẽ chẳng có việc gì có thể khiến cho y lộ ra sự sợ hãi như thế.

[Kỳ Kỳ...]

Y thở hổn hển, hai bàn tay kéo tôi thật chặt, giương mắt nhìn xung quanh buồng xe.

[Chú gặp ác mộng à?] tôi hỏi y.

Y nhắm mắt lại, tựa hồ còn chưa tỉnh mộng. Tôi thấy sắc mặc y rất khó coi, đành phải bảo: [Thế chú.. đợi ở trên xe, tôi tự đi là được.]

Nhưng y lại lắc đầu, quay ra mở cửa xe.

Tôi để y lôi xuống xe, lòng bàn tay y đã lạnh, thoáng run rẩy.

Hai chúng tôi đến nghĩa trang.

Đi theo người dẫn đường, tôi đi gặp bố mẹ tôi trước... họ được chôn cùng một chỗ. Ở trước mộ có đặt hoa cúc Ba Tư tươi, chỗ này người quản lý theo thường lệ sẽ đến đổi hoa.

Trong huyệt mộ thật ra chỉ có mình mẹ tôi, còn lại cũng chỉ có quần áo của cha tôi. Cha tôi vì gặp tai nạn máy bay, một mảnh xác cũng không tìm được.

Tôi ngoảnh đầu nhìn Nhâm Tam gia, sắc mặt y tái nhợt, tầm mắt cũng đang nhìn tôi. Lúc bốn mắt chạm nhau, tôi bật cười, đoạn bảo: [Tam thúc, trước đây sức khỏe mẹ tôi không tốt, cảm ơn chú vẫn luôn trông nom bà...]

Y trầm mặc, nhìn vào tấm ảnh chụp của hai người.

Hồi lâu mới khẽ nói...

[...Tam thúc rất biết ơn chị ấy.] Y nhìn xuống, chỉnh lại cúc Ba Tư trước mộ, đoạn nói tiếp: [Chị ấy đã sinh ra Kỳ Kỳ, chú rất... cảm kích chị ấy.]

Tôi nhếch môi, cũng nhìn vào ảnh của hai người họ.

Cha tôi mắt đeo kính, mặc bộ đồ vest, mặt mày nhã nhặn tuấn tú, mẹ tôi cười kín đáo, tóc dài buông thả, nụ cười mang theo chút ngây thơ.

Hồi đó họ còn trẻ, đã trở thành quá khứ mất rồi.

Sau đó tôi đi gặp Vương Tranh.

Vương Tranh cũng ở cùng một nghĩa trang, mộ địa đều do Trương mụ chọn. Những năm qua Trương mụ về quê nhà, lúc ra đi sức khỏe đã không còn tốt, chẳng biết giờ này thế nào.

Tôi nhìn Vương Tranh trong bức ảnh, nụ cười nhẹ trên gương mặt cậu, giữa chân mày mang theo một cổ ngạo khí...

Cuối cùng tôi vẫn phải cảm thán.

Vương Tranh... đẹp như thế, đẹp đến như thế.

Tôi cúi người vuốt ve tấm hình Vương Tranh, nụ cười ấy dường như càng thêm sâu.

Hai người chúng tôi giống như vĩnh viễn sẽ không thể ở cùng trên một quỹ đạo.. khi tôi ra đi, cậu ở lại. Khi cậu ra đi, cũng chỉ còn tôi ở lại.

Tôi mỉm cười với Vương Tranh, nghĩ rất lâu, cuối cùng nói: [Vương Tranh, cậu ở một thế giới khác, có khi nào sẽ gặp được một tôi khác ở đó?]

[... Nếu như gặp, thì cậu nhất định phải nhớ kỹ, làm nũng với người đó nhiều vào, cứ dây dưa với người đó nhiều vào, để người đó cũng phải bó tay với cậu, bởi tôi biết, người đó nhất định sẽ thích cậu.]

[Nếu mà... cậu không gặp được, thì có nghĩa cậu sẽ tìm được một người khác tốt hơn, người đó sẽ đối tốt với cậu, sẽ không để cho cậu sợ hãi, bất an, sẽ không khiến cho cậu phải đau khổ.]

Tôi phủi chân, đứng dậy.

Nụ cười của Vương Tranh vẫn còn đó... Cậu ấy sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này.

Lúc tôi đi xuống bậc thềm, trông thấy Nhâm Tam gia.

Y đứng im một chỗ, ngây ngốc nhìn, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

Tôi đụng vào y, Nhâm Tam gia chợt giật mình quay lại nhìn tôi.

[Sao vậy?] tôi hỏi.

Y cụp mắt không đáp.

Trong đầu tôi chẳng hiểu sao lại thoáng hiện lên một chuyện, chỉ theo bản năng mà hỏi: [Có phải... hồi đó, tôi cũng được an táng ở đây?]

Nhâm Tam gia ngây người, tôi đang định bật cười, y bỗng túm lấy bả vai tôi, vẻ mặt hốt hoảng nói: [Kỳ Kỳ! Cháu đừng bỏ Tam thúc, đừng bỏ rơi...]

Y ôm chặt tôi, tôi dựa vào bả vai y, khẽ nhắm mắt thở dài.

[Vâng.]

***

Tôi vẫn nhớ.

Đó là chuyện thở còn bé.

Tôi ngồi ở sân sau, trên bầu không đã che đầy mây đen... lúc đó mẹ tôi vuốt tóc tôi, nói, Kỳ Kỳ, làm sao giờ, không còn thấy trời xanh đâu nữa.

Khoảnh khắc đó tôi cũng rất thất vọng, vậy nên làm gì đây.

Sau này tôi nhận ra.

Trời xanh thật ra vẫn còn đó, chỉ cần chậm rãi xua tan đi mây đen.

Dõi mắt nhìn lại...

Trời biển bao la.

— TOÀN VĂN HOÀN —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.