Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 200: Q.6 - Chương 200: Rừng hoa đào ( thượng )




Mai nhi nháy nháy mắt, đây lại là lời của Ôn Uyển nói sao”Ngươi muốn ta tham ô tài sản của công sao? Lại để bọn hắn về sau không có tiền được phân cho sao?”

Ôn Uyển cười gật đầu: “Ta có nói như vậy sao? Ta chỉ nói là, nên kiếm tiền thì kiếm tiền, đừng có quá hao tốn sức lực còn lại là được. Nếu đổi lại là ta, dám đánh chủ ý lên con của ta, khẳng định là ta sẽ để cho bọn hắn chịu đủ thống khổ, còn nếu như dám đánh chú ý tới sản nghiệp của ta, vậy thì lại càng là chuyện chê cười rồi.” Thân là một người mẹ, nàng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho những ai muốn hại con của mình, nếu ai dám động chủ ý biến thái tới cục cưng của nàng thì nàng sẽ khiến cho những người này hối hận đến chết.

Mai nhi kinh hãi mà nhìn Ôn Uyển: “Đây là Ôn Uyển Quận chúa mà dân gian tin tưởng là bồ tát sống sao?”

Ôn Uyển cũng không phải là trêu đùa mà tràn đầy hơi thở chết chóc “Ai dám thương tổn hài tử của ta, thì phải chuẩn bị trước là sống không bằng chết.”

Mai nhi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hung ác này của Ôn Uyển hung. Mai nhi không có sợ, ngược lại rất vui mừng. Rốt cục cũng có người để cho Ôn Uyển toàn tâm toàn ý bảo vệ.

Ôn Uyển nhìn sắc trời, hẳn là đến nửa đêm: “Ngủ đi, ngày mai còn phải đi xem hoa đào đấy! Ta đã nói với ngươi, rừng hoa đào kia xinh đẹp giống như tiên cảnh vậy, đảm bảo ngươi nhìn rồi thì những chuyện sốt ruột kia tất cả đều phải ném ra sau đầu .”

Mai nhi cười nói”Được, ngày mai ta sẽ đi xem một chút.” Nói vậy thì thật sự là cực kỳ xinh đẹp rồi. Nếu không thì cũng không khiến cho Ôn Uyển phải sùng bái như thế.

La Thủ huân ngủ thẳng tới nửa đêm, thấy bên giường không ai. Vỗ vỗ đầu mới nhớ tới vợ hắn cùng Ôn Uyển đi ngủ: “Có Ôn Uyển ở đây thì lá gan cũng lớn hơn.”

Sáng sớm, sương mù dày đặc tràn ngập .

Ôn Uyển đến giờ liền tỉnh. Nhìn thấy Mai nhi ngủ bên cạnh an tĩnh mà ngọt ngào thì nhẹ nhàng ngồi dậy, mặc quần áo tử tể rồi đi ra vườn đánh hết một bộ quyền.

Sau khi Mai nhi tỉnh dậy, nhìn thấy Ôn Uyển ở trong sân đánh quyền: “Ngươi mỗi ngày đều kiên trì?”

Ôn Uyển gật đầu. Vừa lúc đánh xong quyền cũng phải chuyển động nhẹ một chút, nên hai người nhàn nhã tản bộ chơi ở trong vườn. Mai nhi đi tới nói: “Cảm giác thật thoải mái.”

Ôn Uyển cười nói: “Cái đó là khẳng định, ngươi đã bao giờ được buông lỏng như vậy chưa?” Ngày thường ở trong phủ Quốc công nhất định là vừa mở mắt ra là có cả đống chuyện.

Mai nhi cười cũng không có phản bác.

Hai người ở trên đường đi tới, bên tai còn có thể nghe chim hót, trăm thứ âm thanh luân chuyển. Mai nhi đi thăm chung quanh cũng không thấy một bóng dáng nhanh nhẹn hoạn bát nào, từng đoàn sương mù mang chút lạnh lẽo thỉnh thoảng xông vào mặt rồi xẹt qua bên cạnh: “Có phải là rất có tình thơ ý họa hay không ?” Ôn Uyển cũng cảm thấy vô cùng thích ý .

Mai nhi tán thán nói: “Khó trách ngươi thích nơi này. Nơi này, thật rất tốt.”

Tản bộ trở lại. Dùng xong đồ ăn sáng thì mặt trời cũng lên, ánh nắng tươi sáng, cảnh xuân xinh đẹp quả nhiên chính là ngày vô cùng tốt.

Ôn Uyển không đổi lại quần áo, mặc cả bộ quần áo đã đánh quyền kia, Mai nhi cũng khó có được không có mặc quần thật dài, đổi thành một bộ quần áo thuận tiện cho đi lại.

Ôn Uyển cùng Mai nhi cười nói ở một góc sân nhỏ thì đã thấy La Thủ Huân đang chờ chực ở ngoài cửa ra. Sau khi chào hỏi xong thì hai người tiếp tục đi về phía trước. La Thủ huân ở phía sau đi theo. Giống như chỉ theo đuôi, chẳng qua là thỉnh thoảng chen vào lời nói của hai người.

Đoàn người đi nửa canh giờ, cuối cùng đã tới mục đích là rừng hoa đào.

Vừa vào rừng hoa đào. Mai nhi liền ngây ngốc ngơ ngác nhìn, còn La Thủ Huân thì tán thưởng nói “Thật là đẹp.”

Khắp núi hoa đào tràn đầy hoa nở đón xuân đầy khắp núi đồi, rực rỡ như hồng vân ( ý chỉ ánh sáng màu đỏ đẹp rực rỡ ) , như lê hoa mọc thành phiến trắng như tuyết ở khắp nơi trên mặt đất, khắp nơi thấp thoáng tràn đầy vẻ đẹp của hoa, giống như tuyết lại giống như sương, lại như những đám mây đầy màu sắc vậy .

Ôn Uyển nhìn khắp núi hoa đào rực rỡ nở ra: “Mỗi ngày ta cũng muốn trèo lên nhìn một chút, sau khi xem xong thì tâm tình đặc biệt tốt.” Ban đầu chỉ là muốn nhìn hoa đào. Cũng không có nghĩ tới thế nhưng lại có thể đẹp như vậy, Ôn Uyển cũng vì quyết định ngay lúc đó mà cảm thấy may mắn không dứt.

Mai nhi say mê nhìn trong đó : Nhất bách lý gian xuân tự hải, cô thành yểm ánh vạn hoa trung.” ( trong một trăm dặm ở giữa mùa xuân giống như biển, đơn độc một bạn hoa thấp thoáng ở trong thành ).”

La Thủ huân nhìn từng đào một chút là nhìn không thấy bờ, hoa đào sáng rỡ chiếu rọi lẫn nhau, cũng say mê thật lâu rồi, lại nghe Mai nhi ngâm thơ lập tức cũng ngâm lại nói : “Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tận, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.” ( mùi thơm ở nhân gian sang tới tận tháng tư, hoa đào ở trên núi mới nở rộ ) .

Ôn Uyển bật cười: “Được, có tiến bộ, có tiến bộ.”

Mai nhi tán thưởng nói: “Ôn Uyển, thật rất là đẹp, thật là đẹp. Năm đó không có cảnh đẹp như vậy.” Năm đó nếu có được cảnh sắc như vậy thì nhất định các nàng sẽ tới xem.

Ôn Uyển trợn ngược lên xem thường, thật rất phá hủy cảnh sắc xinh đẹp này: “Năm đó ở đây còn không có trồng cây đào, là sau này ta cho người trồng lên. Bắt đầu từ hai năm trước, hoa đào ở nơi này hàng năm đều nở tốt tới như vậy, đẹp như vậy.” Đáng tiếc, năm ngoái Bạch thế Niên không đợi được đến hoa đào nở đã đi. Bằng không, vợ chồng hai người ở trong rừng hoa đào tản bộ, có bao nhiêu nhàn nhã tự tại a, nhưng mà chờ tới khi Bạch Thế Niên trở lại thì tới lúc đó một nhà bốn người tay trong tay bước chậm trong rừng hoa đào, thử nghĩ xem cũng đã thấy tốt đẹp.

Nha hoàn đem đàn dâng lên, Hạ Ảnh đem cây sáo của Ôn Uyển đưa cho nàng. Lúc này có hai thiếu nữ mặc áo hồng phấn trẻ trung đi tới.

Mai nhi cùng Ôn Uyển liếc mắt nhìn nhau. La Thủ huân liền lui sang bên cạnh. Ôn Uyển thổi sáo, Mai nhi gảy đàn, thổi chính là ca khúc mà trước kia hai người đã tấu cùng với nhau.

Tiếng sáo thanh thúy dễ nghe, tiếng đàn du dương động lòng người, lại phối hợp với bài múa tuyệt đẹp, ngay cả hoa cũng muốn say mê chứ đừng nói là La Thủ Huân ở một bên nữa.

Tiếng đàn ngắt, tiếng sáo ngừng thì bài múa cũng đã xong. La Thủ Huân là người xem duy nhất , than thở không dứt: “Ta không còn phải tiếc nuối nữa.”

Ôn Uyển thu cây sáo: “Không tiếc là tốt. Vợ chồng các ngươi cứ tiếp tục, ta phải xuống núi. Hai tiểu tử kia nếu như không nhìn thấy ta thì nhất định là sẽ khóc. Hôm nay các ngươi cứ chơi cho vui vẻ, ta đã phân phó người đợi tới trưa thì đem đồ ăn lên. Ở rừng hoa đào dùng cơm trưa cũng có ý vị khác rất tốt.” Nói tới đây liền cười: “Đúng rồi, bàn vẽ cũng mang tới rồi, để các ngươi vẽ một bức tranh cảnh đẹp này làm kỷ niệm . ” Ôn Uyển đã sớm vẽ ra được cảnh sắc xinh đẹp này rồi, nếu không phải đứa bé còn nhỏ thì Ôn Uyển cũng muốn ôm nhi tử tới ngắm hoa rồi .

Ôn Uyển nói xong, đã sớm mang theo một đám nha hoàn rời đi. Chỉ để lại hai người ở trong rừng hoa đào . La Thủ huân nhìn hoa đào ở khắp núi: “Ôn Uyển thật là biết hưởng thụ cuộc sống a!”

Mai nhi nhặt được cánh hoa ở trên mặt đất, nâng lên trên tay, sau đó hướng về phía hoa đào thổi mạnh lên. La Thủ Huân thấy thế thì hái được một túi hoa đào lớn. Mai Nhi im lặng: “Quần áo cũng hỏng rồi.”

La Thủ huân cười ha hả nói: “Hỏng thì để cho hỏng đi.”

Ôn Uyển trở lại trong phòng, quả nhiên nghe thấy tiếng khóc của hai hài tử. Hạ Dao thấy Ôn Uyển cười nói: “Quận chúa có thể bấm tay được rồi, đứa nhỏ vừa tỉnh, thuộc hạ còn lo lắng người sẽ trở về rất muộn đấy!”

Ôn Uyển cười buông một túi lưới hoa đào xuống, đây là chuẩn bị để thả vào tắm : “Hài tử ở nhà, ta có thể ngây ngốc ở trên đó được bao lâu chứ.” Hài tử quá nhỏ, trên núi gió lớn, sợ gió thổi trúng, Ôn Uyển nhất định không dám mang theo hài tử đi . Hài tử ở nhà nhiều nhất cũng chỉ rời đi được một canh giờ thôi, làm sao có thể rời đi quá lâu được.

Mai nhi cùng La Thủ huân nhìn cảnh sắc ở trên núi, cũng có nói có cười. Trò chuyện rất vui vẻ thoải mái. La Thủ Huân nhiều năm qua lỗ tai tổng thể cũng nghe được một chút chuyện để nói, Mai Nhi cũng có ý phối hợp, hai ngươi đều cảm giác như vậy rất tốt, ừ, so sánh với tân hôn thì cảm giác rất tốt.

Bất tri bất giác đã đến buổi trưa. Hai người đang đói bụng, đã nhìn thấy có người bưng hộp thức ăn đi tới đây. Cá hấp chưng, thịt viên chua cay, tôm phỉ thúy bóc vỏ, thỏ hầm bát bảo, đậu hủ ô mai, thêm mấy món thức ăn gnon miệng, ngoài ra còn có một bình rượu hoa đào nữa.

Thời điểm người đến đã lui ra ngoài La Thủ Huân đi theo nói thầm hai câu, người tới liên tiếp gật đầu, Mai nhi mở vò rượu ra, nghe thấy mùi rượu thơm lạnh thấu xương: “Ôn Uyển định chuẩn bị để chúng ta say ngã ở trong rừng hoa đào sao?”

La Thủ huân ai oán nói: “Có một rừng hoa đào xinh đẹp như tiên cảnh vậy mà Ôn Uyển cũng không sớm nói một chút cho ta biết, nếu không thì ta đã sớm tới du ngoạn rồi.”

Mai nhi rót cho La Thủ huân một chén rượu: “Nói cho chàng biết? Làm sao nói cho chàng biết. Lần này nếu không phải Ôn Uyển muốn mời thiếp tới, chàng cũng không xem được đâu, nơi này chính là vườn riêng của Ôn Uyển, không có mở ra cho người bên ngoài.” Cho dù có mở ra cho người bên ngoài thì cũng phải chờ thời điểm Ôn Uyển không có ở đây. Nhưng thời tiết này hàng năm thì Ôn Uyển đều tới nơi này để nghỉ phép, người khác muốn tới nơi này cũng còn cần phải xem xét lại đấy!

La Thủ huân vui lòng gật đầu: “Phải, phải, phải, ta là nhờ vinh quang của phu nhân, phu nhân ở đây lại rót rượu cho ta, ngược lại rất tốt.”

Hai người ăn uống no đủ, nằm ở trên chăn lông mà nha hoàn mang tới, Mai nhi nhìn lên hoa đào đủ muôn hình vạn trạng : “Thật là thơm. . . . . .”

Vừa nói xong, đã nghe đến một câu”Nàng cũng rất thơm.” Mai nhi còn chưa mở miệng, đã bị La Thủ huân đặt ở phía dưới.

Cái bộ dáng này muốn làm vì thì vừa nhìn là đã hiểu ngay. Mai nhi kinh hãi. : “Chàng, chàng muốn làm gì?” Nhìn cái bộ dáng này của La Thủ huân là muốn ở chỗ này làm chút chuyện không bình thường. May là vợ chồng nhiều năm nên Mai nhi không giận không được, ở nhà bày trò cũng được thôi, nhưng đây là ở bên ngoài, bảo nàng sau này làm sao còn dám gặp người nữa .

La Thủ huân đè thấp âm thanh nói: “Đừng hoảng hốt, ta vừa nói với người tới để cho bọn họ coi chừng dùng, đừng có cho người đi vào, không có phân phó của ta thì cũng sẽ không cho đi vào, nàng yên tâm, sẽ không có người đi vào.” Nói xong liền rút lấy đai lưng của Mai Nhi.

Mai nhi liều mạng giãy dụa cũng không thể giãy dụa được, mở miệng mắng ra thì miệng cũng bị ngăn lại rồi, Mai nhi rút cây trâm trên đầu, muốn đâm xuống La Thủ Huân, nhưng cây trâm ở trên tay dường như là nặng ngàn cân vậy, Mai Nhi không đâm xuống được, hiện giờ nếu là đâm xuống , lấy theo tính tình của La Thủ Huân thì Mai Nhi không biết tình cảm vợ chồng có thể tan vỡ hay không, có thể sẽ không cách nào hàn gắng lại được nữa.

La Thủ huân nhìn thấy Mai nhi không động đậy thì cho là Mai nhi hiểu được, hắn không biết là Mai Nhi đang giãy dụa kịch liệt. Cười nói: “Yên tâm, sẽ không có người tiến vào. Ngoan, chịu đựng một chút, ta liền thích nghe nàng kêu, nào, kêu xuống hai tiếng cho ta nghe.”

Vợ chồng nhiều năm như vậy, nơi nào là nhược điểm của Mai nhi, La Thủ huân đều nắm bắt rất nhanh, Mai nhi đưa tay để cây trâm xuống, nổi giận mắng: “Chàng điên rồi có phải hay không. Nơi này không phải là trong nhà, đây là đang ở phía ngoài. Phía ngoài còn có người.”

La Thủ huân mới không sợ bị Mai nhi mắng, no bụng thì nghĩ dâm dục, vợ mình còn không phải là tùy ý cho mình xoa bóp nắn sao, cũng là do đã uống chút rượu trong người, nếu như ngày thường thì cũng tuyệt đối không dính vào như vậy.

Mai nhi khóc không ra nước mắt, phản kháng không được. Nhưng là trong lòng lại lo lắng tới cực điểm. Vẫn nhìn chung quanh, chỉ sợ bị nhìn thấy. Cũng may Ôn Uyển trị người dưới cực nghiêm nên không xuất hiện chuyện Mai Nhi lo lắng, đợi tới lúc có được quyết tâm thì Mai nhi giống như là nổi điên lên vậy, vừa cấu vừa cắn, trên người La Thủ Huân không biết nổi lên bao vết đỏ ửng, đã bị cắn vài miếng.

La Thủ huân cũng chẳng quan tâm đau đớn trên người.

Chờ sau khi đã hài lòng rồi thì thấy Mai nhi nước mắt giàn dụa lập tức tan biết cảm giác say, nóng nảy đứng dậy : “Phu nhân, phu nhân. . . . . .”

Mai nhi sửa sang tốt quần áo, không nói một lời nào liền chuẩn bị xuống núi. La Thủ huân vẫn nói xin lỗi, còn nói Mai nhi làm thế nào cũng được, nhưng đừng có không nói lời nào.

Mai nhi vừa về tới chỗ ở liền nhốt mình lại trong phòng không đi ra nữa.

Ôn Uyển nghe được người phía dưới báo lại thì dở khóc dở cười, sắc mặt của Hạ Dao cũng lập tức chìm xuống, thế nhưng ở trong rừng hoa đào lại làm chuyện sỉ nhục đó, có biết cảm thấy hổ thẹn hay không?

Ôn Uyển cười nói: “Cũng không có lần sau nữa. Chờ sang năm, ta liền có thể mang theo nhi tử đi xem hoa đào rồi. Sẽ không mời người tới nữa, chờ thêm vài năm thì Bạch Thế Niên trở lại, một nhà bốn người chúng ta đi xem hoa đào đi” Đến thời điểm đó thì rừng hoa đào chính là thiên hạ của một nhà bốn người bọn họ. Một nhà bốn người đi khắp ngọn núi màu hồng, trong rừng hoa đào bách hủy phiêu hương ( trăm ngàn cây cỏ đủ loại hương sắc ) có bao nhiêu tự tại a.

Mai nhi tới đây để chào tạm biệt cùng với Ôn Uyển: “Ôn Uyển, ngày mai ta phải trở về, hôm trước , ừ . . . . . .” Mai nhi tận lực làm cho mình bình tĩnh, nhưng mặt vẫn đỏ lên giống như mây đỏ, lửa đốt vậy.

Ôn Uyển không có chê cười Mai nhi, chỉ đi theo nàng nói chuyện của hài tử . Đừng nói Mai nhi da mặt mỏng , cho dù da mặt dày cũng không được, đại gia khuê tú làm sao có thể chịu đựng được chuyện này, Ôn Uyển chỉ cùng Mai nhi nói về hai đứa bé.

Mai nhi vừa nói xong, bỗng nhiên nước mắt lưng tròng, Ôn Uyển cho người đi ra ngoài: “Đây là tại sao vậy ? Đang tốt lành khóc cái gì?” Lý do còn phải để Mai nhi tự nói ra ngoài, Ôn Uyển quyết không đề cập tới chuyện này .

Mai nhi nước mắt lã chã rơi: “Ngươi cũng đừng giả bộ nữa. Ngươi nhất định là biết rồi. Ta chưa từng thấy chuyện hoang đường như vậy, hắn coi ta là cái gì, làm như ta là cái loại này . . . . . .” Mai nhi càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt lại lã chã rơi, xem nàng thành ca kỹ hay vũ nữ, thật sự là làm cho nàng không còn mặt mũi gặp người.

Ôn Uyển phì cười: “Có chuyện gì nghiêm trọng đâu? Không phải là La Thủ Huân say rượu mất lý trí sao? Nếu như ngươi không muốn không cam lòng thì Hổ ca nhi Báo ca nhi là rơi từ nơi nào xuống, chẳng lẽ còn có thể nhảy từ trong viên đá đi ra ngoài sao?”

Mai nhi thấy Ôn Uyển nói rõ ràng như vậy ( Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ dội, ta đã rất uyển chuyển rồi có được hay không?): “Nhưng mà, nhưng mà tại sao có thể, tại sao có thể. . . . . .” Tại sao có thể ở bên ngoài làm xằng làm bậy chứ? Mai nhi vừa nghĩ đã cảm thấy mất mặt. Chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì nàng sau này làm sao còn có thể gặp người được , làm sao còn có thể giao thiệp được cùng với những thứ phu nhân kia.

Ôn Uyển cố gắng bĩu môi, nàng nhìn lên cũng biết Mai nhi đang lo lắng cái gì: “Ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì. Đơn giản là sợ đã mất mặt mũi, cảm thấy không có mặt mũi gặp người. Cảm thấy La Thủ huân không tôn kính ngươi? Chuyện gì cũng có thứ tự , ngươi yên tâm, chuyện này cũng sẽ không tiết lộ a ngoài một chữ, còn về phần nói La Thủ huân không tôn kính ngươi, chuyện này cùng với việc hắn có tôn kính hay không tôn kính ngươi có liên quan gì đâu?”

Mai nhi bỗng chốc bị hỏi không nói được ra lời: “Nhưng mà, nhưng mà. . . .”

Ôn Uyển dí dỏm cười một tiếng: “Nhưng mà cái gì?” khuôn mặt Mai nhi vừa đỏ lại vừa tím.

Ôn Uyển cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà cái gì? Nhưng mà ngươi là vợ hắn. Trừ ở bên ngoài ra, nhưng khi không có người thì có cái gì đáng lo .” Nói xong lại nói thầm ở bên tai Mai nhi, dù sao ý tứ của Ôn Uyển là cũng phải cho La Thủ Huân nhận lấy dạy dỗ thật tốt, nhân cơ hội nói nhiều yêu cầu hơn, lúc này mà còn không đề cập tới yêu cầu thì còn đợi tới khi nào.

Mai nhi gật đầu đi. Thật ra thì nàng còn muốn hỏi Ôn Uyển, có phải là ban đầu nàng cũng bị thế hay không? Chẳng qua chuyện tư tình riêng như vậy thì không thể hỏi ra miệng được, nên ở trên đường về cũng đã có suy nghĩ qua. Lúc ấy Bạch Thế Niên theo Ôn Uyển ở trên thông trang chính là tháng giêng , tháng giêng thì tuyết vẫn rơi, cũng may là còn không có hỏi, nếu không Ôn Uyển có thể sẽ trở mặt với nàng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.