Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 280: Q.7 - Chương 280: Phiên Ngoại Minh Duệ (6)




Chớp mắt hắn mười hai tuổi.Mười hai tuổi hắn đã cao hơn hài tử bình thường hơn một cái đầu.Thân thể cũng rất cường tráng, hắn nghĩ mình có thể đi Hổ Uy quân.

Hắn đang luyện công, Minh Cẩn mang theo lễ vật được mua tới gặp hắn. Lấy một nửa lễ vật trong tay: “Ca, đây là đệ mua thay ca. Ca đưa cho Di Huyên tỷ tỷ đi!”

Hắn rất đau đầu.Minh Cẩn rất thích mua một ít lễ vật đưa cho hôn thê, quận chúa phủ Thuần vương.Đồng thời còn vô cùng tốt bụng giúp hắn lựa chọn.Đời trước hắn cũng làm chuyện như vậy, đáng tiếc đời này hắn không có tâm tình như vậy nữa. Nhưng đệ đệ có lòng tốt hắn cũng tiếp thu.

Cùng ngày, hắn nói với cha ý nghĩ của mình: “Cha, con đã mười hai tuổi. Nên xuống dưới tôi luyện mình.”Mặc kệ cha mẹ lợi hại thế nào, trong quân doanh đều dùng thực lực nói chuyện.Chỉ cần hắn có thể phục chúng, thì nhỏ tuổi cũng không có người phản đối.

Cha vỗ lưng hắn: “Con quyết định cha cũng không phản đối. Chờ tối nay cha nói với mẹ một tiếng.” Vấn đề là hắn lo vợ không đồng ý!

Minh Duệ lắc đầu: “Cha, hay là con tự nói đi. Mẹ không đồng ý thì cha giúp một chút.”Tự hắn đứng ra không được lại để cha nói tiếp.

Cha gật đầu.

Không ngoài dự liệu của hắn, mẹ phản đối. Lý do rất đơn giản, năm nay hắn mới mười hai, qua ba tháng nữa mới tròn mười hai. Nhỏ như thế đâu có thể gia nhập quân doanh.

Hắn có thể nói chỉ là mím chặt môi rồi mới dám nói: “Mẹ, mẹ nói chỉ cần cha đồng ý để con đi doanh trại tôi luyện mẹ sẽ đồng ý! Mẹ, mẹ hỏi Hạ Dao cô cô xem, con có năng lực tự vệ. Con hiện tại chỉ đi doanh trại rèn luyện. Không phải thật sự ra chiến trường.”Trước đây mẹ từng nói mười ba tuổi sẽ cho hắn đi quân doanh.Nhưng mười sáu tuổi mới được ra chiến trường.

Quả nhiên mẹ hỏi Hạ Dao cô cô.Hắn biết rõ, nếu thật đạt yêu cầu của Hạ Dao cô cô, ít nhất còn cần mười năm công phu.Nhưng hắn không phải muốn trở thành cao thủ võ lâm, hắn phải làm là đại tướng quân, thậm chí thời gian tới là thống lĩnh hải quân.

Hạ Dao cô cô nói hắn tự vệ là không thành vấn đề, những các khác thì không nói. Mẹ rơi vào trầm tư: “Con để mẹ suy nghĩ một chút.” Con trai mười hai tuổi ra chiến trường, Ôn Uyển thật rất luyến tiếc. Nhưng lại biết không thể ngăn cản con đường của nhi tử. Hiện tại tôi luyện nhiều, hạ cơ sở kiên cố, sau này mới có lợi.

Thời điểm này cha nên lên sân khấu rồi.Ngày hôm sau hắn có được câu trả lời là được, mẹ nói phải tròn mười hai tuổi mới có thể đi.Nói cách khác tháng chín mới có thể xuất phát.Tháng chín thì tháng chính, chỉ cần mẹ buông lỏng là tốt rồi.

Tháng chín rất nhanh đã tới, qua sinh nhật, mẹ cho người đóng gói đồ cho hắn.Ngày trước khi hắn đi, đưa huynh đệ hắn đi phật đường.Tiểu phật đường này hắn vẫn là lần đầu tiên thấy.Mẹ không phải người tin phật, nhưng không biết tại sao lại có một tiểu phật đường.Quỷ dị hơn chính là trước tượng phật có hai cái hộp để mở.Trong mỗi hộp đều có một cây chủy thủ. Trong đó có một cái màu xám ảm đạm, cái kia thì hiện lên ánh sáng nhu hòa.

Mẹ dâng hương, lạy bồ tát ba lạy. Bảo Hạ Dao cô cô và Hạ Ảnh cô cô lấy hai hộp đến trước mặt huynh đệ bọn hắn: “Hai chủy thủ này một cái là năm đó mẹ ở bên ngoài có được, một cái là cha con gửi về làm lễ vật. Tự các con chọn.”

Hắn không chút do dự chọn chiếc chủy thủy màu xám ảm đạm. Chủy thủ có thể khiến mẹ lưu giữ tuyệt đối không phải vật phàm.Cây chủy thủ này chắc rất lâu không thấy máu, lại đang ở phật đường, cho nên ẩn tàng ánh sáng của mình.Về phần thanh khác nhìn thích hợp với Minh Cẩn hơn.

Mẹ cũng không nói thêm gì: “Chủy thủ này có thể đeo trong người, trở thành vật phòng thân. Mẹ mong các con vĩnh viễn không dùng đến chúng.”

Trở lại viện của mình, hắn rút chủy thủ từ trong vỏ ra, không ngờ cây chủy thủ lại phát ra hàn quang lạnh lùng.Bày ra một mặt hoàn toàn khác so với lúc ở phật đường.

Dượng Võ Tinh ở bên cạnh cười nói: “Cây chủy thủ này năm đó hung danh hiển hách, nhuốm máu của không biết bao nhiêu người. Năm đó quận chúa cho rằng cây chủy thủ này sát khí quá nặng, sợ cho các cháu dùng sẽ dẫn đến hậu hoạn. Cho nên đặt nó ở phật đường, mục đích là muốn tiêu tán lệ khí trên đó. Còn nói nếu nó minh ngoan bất linh sẽ đem nó hòa tan vĩnh viễn tiêu thất khỏi trần thế. Nhiều năm trôi qua, lệ khí chủy thủ này quả thật đã tiêu tán, cho cháu dùng là thích hợp.”

Hắn tự nhìn cây chủy thủ đã nhuốm máu vô số người này.Có lời nói này, chứng minh cây thủy thủ rất có lai lịch.

Võ Tinh cười không nói xuất sứ cây chủy thủ này: “Cháu thử xem, cây chủy thủ này chém sắt như bùn, uy lực vô cùng.” Chủy thủ này năm đó có danh sát tinh. Không ngờ bị quận chúa uy hiếp như thế cũng ẩn núp lệ khí.Nhưng ý chí Minh Duệ kiên định, không sợ bị chủy thủ này ảnh hưởng.Nếu không quận chúa cũng không lấy ra.Chỉ là Võ Tinh không ngờ chủy thủ cũng bắt nạt kẻ yếu.

Minh Cẩn nghe xong rất hứng thú, cầm chủy thủ ra bên ngoài luyện thử. Kết quả nhìn lá cây đầy đất, vẻ mặt vô tội.

Minh Duệ rời kinh thành, Ôn Uyển nói với hắn một câu: “Mẹ chỉ có một yêu cầu, đừng để mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.”

Minh Duệ trịnh trọng gật đầu.

Khởi hành xuất phát đến hải khẩu, hắn định giống như những tân binh khác, từ tầng dưới cùng bò lên. Mà ban đầu nếu như hắn dự đoán, ở doanh trại ngây người ba tháng, thưởng thức huấn luyện tân binh. Hắn không cảm thấy gian khổ.Chỉ là không ngờ đúng lúc có một trận, trận nhỏ.Cũng sắp xếp hắn vào.Hắn vô cùng kinh ngạc, cơ hội tốt như vậy sao có thể từ chối.

Sau trận chiến này, hắn được chức quan bát phẩm. Cũng sau trận chiến nhỏ này tất cả mọi người trong quân doanh biết hắn là con của cha mẹ, là thế tử gia Thần Vũ hầu.

Hắn nói với Võ Tinh được an trí ở bên ngoài: “Chuyện này không cần nói với mẹ.”

Võ Tinh bật cười: “Cháu cho là nếu mẹ cháu không ra lệnh ,người của Hổ Uy quân cũng dám để cháu ra chiến trường sao?” Nhóc ngố này, thực cho rằng quận chúa ở Hổ Uy quân chỉ là trên danh nghĩa thôi sao?Không biết trong Hổ Uy quân uy tín của quận chúa còn cao hơn hầu gia.

Hắn vô cùng kinh ngạc: “Dượng nói uy tín của mẹ ở Hổ Uy quân còn cao hơn cha? Cũng bởi vì năm đó mẹ bảo hộ gia quyến của bọn họ?” Có điểm nói không thông!

Võ Tinh cười nói: “Đây là một nguyên nhân. Nguyên nhân chính kỳ thực rất ít người biết. Người sáng lập Hổ Uy quân là mẹ cháu, không phải cha cháu. Năm đó bạc xây dựng Hổ Uy quân là mẹ cháu xuất ra, đến tên cũng là mẹ cháu lấy.Nếu không có mẹ cháu thì cũng không có Hổ Uy quân bây giờ.Mấy năm nay nếu không có mẹ cháu giúp đỡ.Hổ Uy quân cũng không như hiện tại.”Quận chúa coi Hổ Uy quân là nền tảng của hải quân tương lai cho nên về phần thiết bị, nhân viên cho Hổ Uy quân đều là tốt nhất.

Minh Cẩn đếm trên đầu ngón tay lịch sử của Hổ Uy quân, nha, năm đó mẹ chỉ có mười tuổi. Mười tuổi thôi đó.Mẹ thực quá bưu hãn.

Võ Tinh nhìn hắn nói: “Cháu mấy tháng này đều ở quân doanh tân binh, tân binh chưa từng gặp hầu gia, những huấn luyện viên kia cũng theo dặn dò không cho bọn hắn nói ra thân phận của háu. Bằng không cháu cho là cháu có thể an tâm đứng ở quân doanh ba tháng sao.” Dung mạo Minh Duệ quá giống hầu gia, dung mạo này còn muốn giấu thân phận chơi trò khiêm tốn, thật nói lung tung.

Minh Duệ vội quay về chủ đề chính, tránh lại bị khinh bỉ: “Dượng, dượng nói đây là mẹ hạ lệnh? Mẹ nói không đến mười sáu tuổi không cho ra chiến trường mà?”Cái này không giống những gì mẹ nói với hắn.

Võ Tinh hiểu rõ ý Ôn Uyển: “Mẹ cháu nói thế nhưng cháu không ra chiến trường làm sao khiến mọi người thấy thực lực của cháu, làm sao phục chúng, đến lúc đó sao làm thống lĩnh Hổ Uy quân? Nhưng cháu phải chuẩn bị sẵn sàng, đại chiến trong vòng hai năm cháu không lên được.” Nói là nói vậy nhưng thực vì tiền đồ của Minh Duệ, lại không thể đè hắn lại không cho thò đầu ra.Đó không phải yêu mà là hại.

Minh Duệ vội gật đầu.Hai năm cũng đã mười bốn tuổi, trong hai năm tích góp từng chút thực lực, mười bốn tuổi đánh trận cũng không muộn.Hiện tại cần thể hiện thực lực của mình.Nhưng nghĩ đến mẹ, trong lòng hắn vẫn áy náy. Mẹ không thích hắn theo võ, nói tương lai sẽ vì hắn mà lo lắng hãi hùng. Nhưng chỉ có vậy, còn đều là nên làm gì thì làm nấy.

Hai năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Năm mười bốn tuổi, hắn đã là quan ngũ phẩm. Rất nhiều người nói hắn thăng quan như ngồi thuyền nhanh.Đều nói hắn hưởng vinh quang từ cha mẹ.Nếu hắn thực mười bốn tuổi khẳng định trong lòng không thể phục, đáng tiếc hắn không phải.Hắn biết rõ nếu không có cha mẹ dạy dỗ kinh nghiệm hắn khẳng định không thể bước được bước này.Có thể mượn hào quang cha mẹ, được cha mẹ truyền kinh nghiệm, ít phải đi đường vòng, không có gì là không tốt.

Không lâu sau khi hắn tròn mười bốn tuổi, gia nhập đại chiến.Lần này hắn đảm nhiệm nhị bảo thủ.Trong quân doanh, năng lực phục chúng vĩnh viễn là nắm đấm. Trong tràng đại chiến kia, hắn cho người khác thấy được thực lực của hắn. Sau trận đại chiến này, không ai nói hắn mượn hào quang phụ mẫu thượng vị.Tất cả mọi người đều nói hắn hổ phụ vô khuyển tử.

Mười lăm tuổi, hắn là quan tứ phẩm, chính thức tiếp nhận chức phó thống lĩnh Hổ Uy quân. Hắn làm phó thống lĩnh mới biết mẹ nắm thống lĩnh đại nhân này trong lòng bàn tay. Mỗi tháng báo chuyện trong quân doanh lên, để mẹ biết là được.Cái khác hết thảy mặc kệ.Ừ, đảo cũng không phải quản hết. Nếu theo trình tự trước không có tiền có thể tìm mẹ. Mẹ sẽ giúp giải quyết.Cho nên nói trong triều có người, làm chuyện cũng dễ hơn.

Cũng trong năm này, mẹ dâng sổ con, thỉnh cầu đổi thủy quân thành hải quân, đồng thời mở rộng hải quân, đem hải quân thành một quân chủng độc lập.

Một trận sóng gió nổi lên.Xây dựng thêm một quân chủng đó là đại sự bậc nhất.Nếu không phải người này là mẹ hắn, phỏng chừng đã bị quan viên lâm triều phun nước bọt đầy người.Dù uy tín của mẹ hắn cao như vậy nhưng tấu chương vạch tội cũng có một xấp dầy.

Cũng may hai mươi năm trước mẹ hắn đã đề cập với hoàng đế. Mấy năm này cũng trao đổi vô số lần với hoàng đế, làm chuẩn bị đầy đủ. Hoàng đế cũng gật đầu đồng ý mới dâng sổ con, nhưng phải chân chính triển khai, chuyện rườm rà là vô số. Mẹ viết thư nói cho hắn biết, chuyện này khẳng định không nhanh quyết định như vậy. Bảo hắn chuẩn bị.Chuyện trong triều mẹ sẽ lo thỏa đáng.

Hắn vẫn luôn biết muốn hủy diệt một thứ rất dễ nhưng muốn thành lập lại rất khó, đặc biệt muốn làm một chuyện chưa ai từng làm đã khó lại càng khó.

Quan văn chỉ biết khua môi múa mép, vào triều chỉ biết ầm ĩ thành lập một quân chủng hao tài tốn của, là chuyện sẽ khiến quốc khố trống rỗng.

Nhưng lần này khác với dĩ vãng, rất nhiều quan võ cũng không đồng ý, cho rằng thành lập hải quân quá mức khổng lồ.Có Hổ Uy quân như hiện tại là đủ rồi, tối đa cũng chỉ mở rộng Hổ Uy quân gấp đôi.

Vì mẹ, đáy lòng hắn hiểu rõ mẹ đã lộ chân tướng với hắn.Hoàng để đồng ý mở rộng Hổ Uy quân gấp mười.Về phần sau này còn là tùy tình huống.Nếu thật có đại chiến, có Hổ Uy quân ở đây, muốn mở rộng cần có thời gian.Nhưng năm vạn với hắn mà nói cũng rất có áp lực. Nhưng cũng may điều này không phải một lúc là thành, mà cứ từ từ làm. Cũng cho hắn có thời gian giảm xóc.

Về sau, hắn nhận được tin ngự sử đại phu Hàn Quốc Trụ trực tiếp dâng sổ con buộc tội mẹ, trong danh mục có tám tội.

Hắn nghe xong có chút nóng nảy.Trong ấn tượng của hắn mẹ vẫn là lần đầu tiên bị người buộc tội. Hơn nữa còn bị lão đầu nhi Hàn Quốc Trụ buộc tội. Đây là kẻ mà người làm quan thấy sẽ đi đường vòng.Người bị lão buộc tội mười người thì có mười người phải ngã.Hắn không thể không lo lắng.

Võ Tinh biết hắn sốt ruột thì vui vẻ nói: “Cháu đừng lo lắng. Chút chuyện nhỏ này không đáng lo.”Nhớ năm đó quận chúa giam tất cả quan ngự sử lại.Một Hàn Quốc Trụ tính là gì.

Hắn cũng nghĩ vậy.Nhà hắn quá vinh hiển, một ngày hải quân thành lập, trong mắt người khác hải quân là quân tư gia của nhà hắn.Hiện tại hoàng đế vì quan hệ với mẹ sẽ không nghĩ gì, nhưng người tiếp nhận chức vụ hoàng đế nhất định là có nghĩ cách.Chỉ dựa vào đảo nhỏ này thực sự không phải kế hoạch lâu dài.Hắn nghĩ, chờ sau này trở về muốn bàn bạc tỉ mỉ chuyện này với mẹ.Mẹ kiến thức rộng, ánh mắt xa, tin rằng nhất định sẽ có kiến giải khác.

Rất nhanh hắn liền biết mẫu thân tự lên điện Kim Loan. Dâng sổ con mắng Hà Quốc Trụ ngất xỉu. Hắn nghe xong ánh mắt lóe lóe. Mẹ thật biết chửi người, hắn lớn như vậy rồi còn chưa thấy mẹ chửi người đâu.

Võ Tinh ở bên cạnh cười nói: “Ta cũng chưa từng nghe quận chúa mắng người. Nhưng quận chúa khẩu tài nhất lưu, Hàn Quốc Trụ có thể được quận chúa mắng cũng không oan uổng.”

Hắn gật đầu sau đó rơi vào trầm tư, còn lo lắng một vấn đề.

Võ Tinh cho là hắn lo lắng chuyện tăng cường quân bị: “Cháu yên tâm! Tổ kiến hải quân quận chúa đã chuẩn bị từ mười năm trước.Hoàng thượng cũng đáp ứng rồi, ai cũng không ngăn cản được.”Nói tới nói lui thật ra vẫn là vấn đề lợi ích.Mấy năm nay hải khẩu không nói đến thuế, chỉ tiền vào tư kho của hoàng đế cũng là con số thiên văn.Cũng vì vậy hoàng đế mới có thế lực mạnh ủng hộ.

Mẹ dâng sổ con rốt cuộc vào triều nghị trình. Cũng vì vậy người phụ trách như hắn phải trở về.Vừa lúc lần này trở về thành thân. Có bài học lần trước, lần này trước khi thành thân hắn phải điều tra rõ, cũng để hắn chuẩn bị nếu vị hôn thê có người trong lòng. Đương nhiên hắn cũng biết xác suất này nhỏ vô cùng, chắc là hắn nghĩ nhiều. Nhưng hắn không tra rõ trong lòng không an ổn. Hắn biết là hắn bị ám ảnh.

Hồi kinh, cha yêu cầu hắn tham gia võ thí. Hắn ngạc nhiên, hắn một quan viên tứ phẩm, trong Hổ Uy quân cũng không mấy người là đối thủ của hắn, muốn hắn tham gia võ thí, đây chẳng phải là giết gà dùng dao mổ trâu sao. Hoàn toàn không cần thiết lãng phí thời gian.

Mẹ không phản đối, chỉ bảo hắn tự quyết định.Nguyện ý thì tốt, không muốn thì cự tuyệt. Không băn khoăn gì nhưng mẹ nói thêm một câu: “Cha bảo con tham gia võ thí là muốn qua tỷ thí lần này để đám hủ nho biết con là thực danh. Vì tương lai con phải gánh gánh nặng này, cần phải có thực danh.”

Kỳ thực cha vẫn lo lắng vấn đề này, cho là hắn còn quá trẻ, còn cần nhiều tôi luyện hơn.Bộ dáng thăng chức quá nhanh như vậy sợ hắn kham không nổi. Là mẹ dẹp tan nghị luận của mọi người để hắn ngồi ở vị trí này. Mẹ nói tin rằng hắn có thể làm tốt.Đương nhiên hắn quả thực làm không tệ.

Nếu nhiều người không coi trọng hắn như thế, vậy bày ra thực lực cho họ biết. Chức quan tứ phẩm này tuy không phải hoàn toàn là do thực lực của hắn kiếm được nhưng hắn có thực lực này (có năng lực đi nữa nếu không có người nâng đỡ lái phi cơ hỏa tiễn cũng không nhanh như vậy).

Ngày hôm đó hắn luyện công về, mẹ đã đến.Mẹ cho tất cả mọi người lui xuống.Hắn biết mẹ có chuyện muốn nói với hắn. Quả nhiên mẹ cau mày hỏi hắn: “Tại sao con muốn phái người đi thăm dò Di Huyên?” Ôn Uyển thật không rõ, sao đang yên đang lành con trai lại đi thăm dò Di Huyên làm gì?

Tay hắn dừng lại, hôm qua cho người đi điều tra, hôm nay mẹ đã biết. Tin tức của mẹ quá nhanh: “Con rất nhiều năm không gặp nàng, cũng không biết nàng thế nào? Muốn biết cụ thể nhiều chuyện.”

Chân mày mẹ nhíu chặt hơn: “Con hoài nghi gì? Nói thật với mẹ đi, không nên giả bộ ngớ ngẩn lừa mẹ.”Lúc Ôn Uyển nghe tin này rất khiếp sợ. Đứa bé này đang yên đang lành lại đi tra chuyện của Di Huyên, chẳng lẽ đứa bé này nghe được tin đồn không tốt gì. Đứa bé Di Huyên kia là nàng nhìn con bé trưởng thành, mặc kệ dáng dấp hay phẩm tính cũng khiến người khác không tìm ra chỗ gì không tốt. Tin đồn không tốt lại càng không có, cả phủ quốc công sâm nghiêm, người nào liều mạng dám truyền tin đồn về cô nương.Trừ phi ngại mệnh mình quá dài. Hơn nữa Minh Duệ ở địa phương xa xôi kia không đúng nha.

Minh Duệ không biết trả lời Ôn Uyển thế nào. Nói hắn chỉ muốn xác nhận thê tử tương lai có trung trinh như một với hắn không….. lời này hắn không nói lên lời.

Mẹ nhìn bộ dáng hắn thở dài thật sâu: “Vốn mẹ không muốn nói nhưng bộ dáng này của con, chuyện kia mẹ đành nói cho con biết.”

Lúc đó trong lòng hắn nghiêm lại, chẳng lẽ…..

Mẹ nhìn bộ dáng hắn vô cùng thương yêu. Nhưng có thương yêu đến mấy có mấy lời vẫn phải nói: “Tám năm trước, đám tặc nhân kia cố ý truyền tin con và Minh Cẩn bị sát hại ở hải khẩu. Quốc công gia và Quốc công phu nhân tưởng huynh đệ các con thực không còn, đưa Di Huyên đến bên cạnh mẹ, nói hầu hạ mẹ cả đời. Mẹ không đồng ý, Di Huyên còn quỳ trước mặt mẹ, nói con bé sẽ vì con thủ tiết cả đời, sẽ thay con tẫn hiếu với mẹ. Minh Duệ, mấy năm nay con ở hải khẩu, Di Huyên mỗi tháng đều đi Hoàng Giác tự hai lần, tụng kinh cầu phúc cho con. Biết con bị người làm bị thương liền khẩn cầu bồ tát phù hộ cho con bình an không chuyện gì. Minh Duệ, con không thể phụ Di Huyên, một cô nương tốt như vậy.”

Hắn nghe xong có chút khiếp sợ nhìn mẹ, những cái này hắn không biết.

Ôn Uyển rất đau lòng. Nàng khẳng định kiếp trước cha mẹ Minh Duệ không ra gì, đệ đệ bất hòa với thằng bé hiện tại xem ra đến thê tử cũng có người trong lòng. Nếu là như vậy, đời trước đứa bé này quá khổ, Ôn Uyển thật không tưởng tượng nổi đứa bé này rốt cuộc gặp bao nhiêu chuyện. Đau lòng ôm Minh Duệ nói: “Mẹ không biết hiện tại con hoài nghi cái gì, nhưng mẹ có thể khẳng định với con, Di Huyên là một đứa bé tốt. Sau này cũng sẽ là một thê tử tốt, con không thể phụ con bé. Nếu không mẹ không tha cho con.”Nếu Minh Duệ có người trong lòng, Ôn Uyển cũng không nói gì. Nhưng đứa bé này rõ ràng là bị ám ảnh.

“Mẹ, con……..” Hắn vừa mở miệng thì thấy cha đến.Cha nhìn hắn và mẹ ôm nhau lập tức đen mặt.

Không khí vốn có chút khẩn trương, đột nhiên buông lỏng.Hắn cảm thấy rất vui, không nhịn được bật cười.Nhiều năm như vậy cha vẫn nhỏ mọn thế.

Cha thấy hắn bật cười, mặt liền đỏ lên, dùng sức ho khan một tiếng.Sau đó lôi hắn ra ngoài, nói cho hắn biết thời gian tỷ thí cần chuẩn bị những gì.

Người khác võ thí đều là võ tú tài, cử nhân võ sau mới là vòng này.Hai vòng trước hắn được miễn trừ, trực tiếp tiến vào vòng cuối.Hắn là danh phù kỳ thực.

Hắn không để võ thí ở trong lòng.Vì hắn rất tự tin có được chức Võ trạng nguyên này. Bất kể là lý luận hay thực tiễn, nếu có người ưu tú hơn hắn, hắn chỉ có thể bội phục. So ra mà nói Minh Cẩn khẩn trương hơn.Mỗi ngày đều như đối mặt với khảo nghiệm sinh tử.

Thật vất vả cuộc thi cũng chấm dứt.Minh Cẩn như người mất hồn, luôn nghĩ thi thế nào, lẩm bà lẩm bẩm. Bộ dạng này của Minh Cẩn khiến hắn bỏ lại mọi chuyện, cả ngày ở cùng đệ ấy, dời sự chú ý của Minh Cẩn. Thành tích vừa ra, cả người Minh Cẩn liền sụp xuống.

Hắn có chút buồn cười, bắt đầu là đệ tam kết quả không nhất thiết là đệ tam. Nhớ năm đó hắn thi đứng thứ sáu kết quả còn lấy được danh trạng nguyên lang đó! Dưới sự cổ vũ của hắn, tiểu tử thúi này thu thập tâm tình khinh trang ra trận.

Nhìn bộ dạng Minh Cẩn, hắn nghĩ mẹ đúng.Đối với Minh Cẩn nên từ từ mà tới.Minh Cẩn có tư tưởng và phương thức xử sự của mình. Hắn là tình huống đặc thù, cho nên đặc thù đối đãi. Mà Minh Cẩn hẳn nên từng bước một thể ngộ nhân sinh. Lúc này mới là bình thường cũng hợp lẽ thường.

Không ngoài dự liệu của hắn, Minh Cẩn thi được trạng nguyên, tiểu tử thúi này vậy mà không cho cha mẹ đãi yến, nói chờ hắn được võ trạng nguyên rồi làm cùng, lúc đó huynh đệ là văn võ trạng nguyên.

Hắn đạt được võ trạng nguyên cũng không gian nan.

Cha vì vậy mà đãi tiệc lưu động, mẹ cười với huynh đệ hắn nói là điển hình của nhà giàu mới nổi, đâu phải là thế gia. Hắn nhìn nụ cười sáng lạn của cha, cũng cười. Có thể làm nhà giàu mới nổi như vậy dù có là văn nhân thanh cao cũng nguyện ý làm.

Hắn không ý kiến về việc mẹ yêu cầu tôn tử đời sau phải tham gia văn võ bỉ thí mới được nhập quan trường. Đại gia tộc cũng vì con cháu đời sau quá hưởng thụ đến nỗi mê muội mất ý chí. Có roi giám sát này sẽ tốt hơn rất nhiều.

Hai huynh đệ hắn bỉ thí xong thì nên thành thân rồi. Có lời của mẹ lòng hắn cũng an ổn rất nhiều. Kỳ thực hắn cũng biết xác suất Di Huyên xuất hiện loại trạng huống này gần như là con số không. Nhưng hắn không khống chế được mình không nghĩ về chuyện kia. Hắn biết đây là một loại bệnh trạng, đáng tiếc những lời này lại không cách nào nói ra miệng.Càng không thể nói với mẹ.Cũng vì nguyên nhân đó hắn không mấy chờ mong với chuyện thành thân. Không như Minh Cẩn hưng phấn nhắc đến chuyện thành thân, cả người đều vây trong trạng thái lâng lâng.

Ở phủ Thần Vũ hầu thành thân. Mẹ nói phủ quận chúa chờ đến khi mẹ trăm năm sẽ bị hoàng gia lấy đi. Cử hành hôn lễ ở phủ quận chúa không thích hợp. Cái này hắn đã sớm chuẩn bị, mẹ là tình huống đặc thù, nếu không đừng nói mẹ chỉ là một quận chúa, cho dù là công chúa hoàng gia cũng không có tư cách ở trong biệt viện hoàng gia.

Ở tân phòng, vén khăn voan tân nương, nhìn tân nương ẩn ẩn đưa tình nhìn hắn, rồi lập tức cúi đầu, gương mặt e thẹn, khiến tâm trạng phiền não của hắn đột nhiên an định lại.

Lúc hôn yến, nhìn Minh Cẩn ở phía trước cố sống cố chết cản rượu cho hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ cười càng thêm sáng lạn. Kỳ thực tửu lượng của hắn rất tốt, chỉ là tiểu tử thúi này không biết.Nhưng tiểu tử này đã nguyện ý cản rượu vậy thì để thằng nhóc này chống đỡ đi. Chờ Minh Cẩn thành thân, lại để tiểu tử này làm tân lang vui vẻ là được rồi.

Đêm động phòng hoa chúc, sắc mặt thê tử ửng hồng gọi một tiếng: “Tướng công.” Ánh mắt thê tử nhìn hắn tràn đầy tình ý.

Tim hắn có chút mềm mại, hắn hẳn nên tin ánh mắt của mẹ, cũng có thể tin tưởng thê tử của mình.Không thể vì chuyện đời trước mà khiến đời này hắn sống trong ám ảnh.Hắn nên thử yêu thương thê tử.Hắn không làm được như cha yêu thê tử như mạng nhưng ít ra cũng khiến thê tử yêu thương hắn, gả cho hắn không chịu thiệt.

Minh Cẩn thành thân hưng phấn hơn hắn nhiều. Cả ngày líu ra líu ríu nói liên tục, đêm trước thành thân còn hưng phấn không ngủ được. Nhìn Minh Cẩn, hắn như thấy chính mình đời trước.

Hắn hoảng thần, quay đầu nhìn thê tử nhu tình như nước nằm nghiêng nghiêng bên cạnh, hắn cũng cười.Đời này hắn cái gì cũng có, như mẹ nói, chuyện không tốt đã qua đều là quá khứ.

Hỉ yến tân hôn Minh Cẩn, hắn giúp cản rượu.Tiểu tử nay ba chén đã gục đến lúc đó đừng nghĩ đến chuyện động phòng.Nếu không động phòng thành công sợ là tiểu tử này tiếc nuối cả đời.

Sau tiệc cưới Minh Cẩn, hắn muốn về hải khẩu.Ý hắn là để Di Huyên ở lại hầu hạ mẹ.Đáng tiếc mẹ kiên quyết không đồng ý.

Hắn không thể ở bên mẹ tẫn hiếu, sao còn có thể để thê tử cũng không ở bên mẹ tẫn hiếu được?Chuyện này hắn kiên trì tới cùng.Cuối cùng mẹ thỏa hiệp.

Lại rời đi, nhìn đáy mắt mẹ có không nỡ, đáy lòng hắn chua xót vô cùng.Trong nháy mắt này hắn có chút hối hận. Nhưng con đường đã chọn, sẽ đi tiếp đến cuối. Chịu đựng chua xót trong lòng, xoay người nhảy lên ngựa không dám quay đầu lại.

Hắn vừa đến hải khẩu chưa đến mười ngày thì thấy Di Huyên.Thấy Di Huyên hắn chỉ biết cười khổ, thì ra mẹ có chủ ý này mới không phản bác.Hắn vốn muốn thuyết phục Di Huyên để nàng về kinh lại không ngờ rằng ngày hôm sau Di Huyên đã ở đó đánh quyền, thế mới biết thì ra mẹ sớm có ý nghĩ này. Mười năm trước cũng đã quyết định để Di Huyên theo hắn ở bên ngoài. Cái tình huống này bảo Di Huyên về chỉ sợ cuối cùng sẽ tổn thương lòng thê tử.Cho nên hắn không nói những lời này.

Di Huyên đỏ mặt nói: “Tướng công, mẹ nói chúng ta sinh cho mẹ thêm cháu trai cháu gái là hiếu thuận lớn nhất với mẹ.” Lời này để một tiểu thư khuê các nói ra thật là một chuyện khó khăn.

Hắn hiểu ý cười như thế mẹ cũng có thể nói.Nếu mẹ mong muốn nhìn thấy tôn tử tôn nữ như vậy thì bọn hắn phải cố gắng một chút.

Ở bên ngoài cực khổ một ngày đêm, về đến nhà thấy thê tử ngồi may vá, nhìn như là thức đêm làm cho mình. Di Huyên đứng lên, so một chút, cười tủm tỉm nói: “Vừa vặn này!” Nàng án theo tưởng tượng mà cắt.

Hắn thấy thế tâm trạng mềm một mảnh: “Nàng cực khổ như vậy làm gì, bảo hạ nhân làm là được. Không cần tự mình động thủ.” Thê tử là đại gia thiên kim, rời xa người nhà theo hắn đến sống ở hải khẩu – một địa phương không quen này vốn cho rằng phải mất một khoảng thời gian để thích ứng, không ngờ thê tử không chút phản ứng. Đi đến nơi này, không chỉ xử lý nội viện ngay ngắn rõ ràng, mà còn nhanh chóng qua lại với gia quyến thuộc hạ hắn. Được thuộc hạ hắn khen ngợi.

Di Huyên cười nói: “Thiếp cũng không có chuyện gì, nhân dịp giúp đỡ thôi!” Làm một bộ quần áo cho trượng phu đâu có gì mệt nhọc.

Ánh mắt mẹ thật tốt. Di Huyên không chỉ ôn nhu hào phóng, đối nhân xử thế cũng nhất đẳng lại toàn tâm toàn ý với trượng phu là hắn, hỏi han ân cần, săn sóc vô cùng. Hắn biết, hắn thực sự cưới được một thê tử tốt.Cho nên hắn cũng chỉ cố gắng đối tốt nhất với nàng.

Minh Cẩn gửi thư nói tiểu tử này sắp làm cha. Hắn cau mày, hắn thành thân sớm hơn Minh Cẩn, cũng chưa có tin tức gì.Hắn không hoài nghi chẳng lẽ thân thể Di Huyên có chuyện gì, chẳng qua cảm thấy hai người còn chưa đủ nỗ lực.

Lại không ngờ vừa về nhà thì nghe hạ nhân chúc mừng, nói phu nhân có tin vui.Hắn bước nhanh vào sương phòng. Di Huyên vuốt vuốt bụng, nhìn thấy hắn thì cười sáng lạn. Nụ cười kia đi thẳng vào lòng hắn.

Cũng về sau hắn mới biết tại sao thê tử mang thai chậm hơn em dâu. Thì ra lúc ở nhà thê tử uống thuốc tránh thai. Ý mẹ là không thể có thai ở kinh thành, nếu không trên đường chẳng may có vạn nhất gì thì không tốt.

Hắn nghe xong chỉ biết cười khổ.Mẹ thực là, khụ, không biết phải nói mẹ thế nào.

Xây dựng hải quân ban đầu là ý kiến của mẹ, hết thải đều đang trong giai đoạn bắt đầu. Cho nên hắn rất bận rộn, nhưng có bận đến mấy hắn cũng dành thời gian mỗi ngày ở cùng Di Huyên.

Mẹ được tin thê tử mang thai lập tức phái người đến, mặt khác còn gửi theo một phong thư nói cho vợ chồng hắn những trọng điểm trong dưỡng thai. Hắn nhìn xong cười đưa cho Di Huyên.Hơn bốn mươi trang giấy đều là mẹ viết.

Thê tử thiện nhân giải ý: “Phu quân, chàng làm việc của chàng, thiếp không sao. Trong này có nhiều người có thể chiếu cố thiếp.”Di Huyên nhìn trượng phu bận rộn như vậy còn dành thời gian mỗi ngày ở cùng mình thì có điểm không nỡ.Nàng mong trượng phu có thể thật tốt, không theo mình cũng không sao.

Lúc đó hắn nở nụ cười: “Chỉ là chút thời gian thôi.” Chuyện từ từ đến, gấp cũng không gấp được.Không phải ba, năm năm đừng nghĩ đến chuyện làm thỏa đáng.Nhưng năm năm sau, hắn mới hai mốt tuổi.Hắn có thời gian.

Năm năm sau hải quân khuếch trương thành năm vạn người.Qua năm này hắn rốt cuộc biết hải quân là đội quân đốt nhiều tiền thế nào.Chiến hạm, các loại vũ khí mới, cái này nếu không có mẹ ở trên làm lá chắn, hắn thực hoài nghi có thể tiến hành không.

Một lần đi tuần đơn giản không ngờ lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn hắn không tin là ngoài ý muốn.Muốn trách chỉ có thể trách hắn qua loa đại khái, không ngờ thân tín bên cạnh lại có người phản bội hắn.Hắn trôi dạt trên biển, mỗi lần chống đỡ không được hắn đều tự nói với mình phải chống đỡ.Rốt cuộc trôi đến một đảo nhỏ.

Trên đảo có chim muông các loại, không có người. Hắn tạm thời ở đảo này an trí chờ người đến cứu.

Cũng may ông trời phù hộ, trên người những cái khác bị mất nhưng thiếp thân chủy thủ vẫn còn. Mà hắn từng được huấn luyện sinh tồn dã ngoại. Chỉ cần có ăn có uống là có thể sống.

Lòng hắn an ổn, hắn biết cha và mẹ nhất định sẽ tới cứu hắn, không tìm thấy thi thể của hắn sẽ không bỏ qua. Cho nên hắn chỉ cần sống thật tốt chờ người đến cứu là được rồi.Hắn ở trên đảo ngây người hơn hai tháng rốt cuộc chờ được người đến tìm hắn.

Người xông lên đầu tiên dĩ nhiên là cha.Cha vừa thấy hắn liền ôm, ôm thật chặt.Sợ là cha cho rằng hắn đã chết.Bây giờ tìm được hắn cho nên kinh hỉ, bằng không nhất định sẽ không chủ động ôm hắn. Hắn ôm lại cha, cúi đầu nói: “Cha, con không sao.”

Trở lại đất liền, nhìn thê tử gầy gò, nghĩ đến mẹ ở xa ngàn dặm lo lắng hãi hùng cho hắn, trong lòng hắn áy náy vạn phần.

Cha bảo hắn cùng về kinh một chuyến, hắn không về, hiện tại hắn thực không cách nào về.Hắn không biết đối diện với mẹ như thế nào.Nói hắn trốn tránh cũng được, nói hắn khiếp đảm cũng tốt, hiện tại hắn thực sự không có mặt mũi nào trở về. Hắn nhờ cha dẫn hai đứa con trai về. Đứa bé lớn lên nên tiếp thu giáo dục, mẹ dạy trẻ rất tốt. Đặt cạnh mẹ hắn yên tâm vạn phần.

Cha không nói gì chỉ dẫn hai đứa bé hồi kinh. Nhìn bóng lưng cha, mũi hắn ê ẩm, nhẫn mãi mới không rơi nước mắt. Cả đời này hắn khẳng định là một đứa con bất hiếu.

Trên đảo hai tháng khiến hắn nghĩ rất nhiều.Trải qua chuyện này hắn thấy rõ, nhà hắn nếu muốn thoát ly vòng xoáy này đó là điều không thể.Chỉ có một nơi không thuộc địa hạt Đại Tề, một lãnh địa không người thành lập thế lực của họ họ đây mới thực sự là đường lui vạn vô nhất thất.

Ý nghĩ này xoay trong óc hắn rất lâu, cũng vì ý nghĩ này hắn cho thuộc hạ còn có Khương Lâm đi tìm hiểu chỗ như vậy.Cho dù xa một chút cũng được.Thương hành nhà hắn có tiện ích này sẽ làm được rất nhiều chuyện.

Hắn dùng ba năm rốt cuộc tìm được một mảnh đất. Mảnh đất kia rất lớn, gấp mấy chục lần hòn đảo nhà hắn hiện đang xây dựng. Nhưng điểm duy nhất không tốt là cách Đại Tề rất xa.Muốn đi cần hơn hai tháng mới đến.

Chuyện này muốn chi tiền hành động nhất định phải cần sự đồng ý của mẹ.Không có sự đồng ý của mẹ hết thảy đều phí công vô ích.

Mẹ hồi âm chỉ có hai chữ: hồi kinh.

Mười hai tuổi rời kinh, đây là lần thứ ba hồi kinh.Lần này rời nhà tám năm, tròn tám năm mới về.Hắn có chút không dám gặp mẹ.

Hai đứa con trai thấy hắn không hề có điểm xa lạ. Đi tới thân thân thiết thiết gọi cha.Phảng phất như trở về năm hắn tám tuổi, Di Huyên ôm hai con trai khóc.

Hắn thấy không nói gì, lần này mang cả hai đứa nhỏ về, hắn cũng không đưa trở lại.Hài tử đặt ở bên mẹ nuôi so với hắn và Di Huyên dạy nhất định tốt hơn gấp mười, gấp trăm lần.

Sau bữa tối, mẹ gọi hắn đến thư phòng. Hắn vốn nghĩ mẹ chỉ gọi một mình hắn, không ngờ có cả cha và Minh Cẩn.

Mẹ nhìn hắn nở nụ cười: “Trước đây Võ Tinh nói con có dã tâm lớn, mẹ cho rằng hắn quá lo lắng. Không ngờ dã tâm của con lại lớn vậy. Nói cho mẹ nghe tại sao có ý nghĩ này?”

Hắn nói băn khoăn của mình ra, sau đó nói cảm ngộ và thể hội của mình trong hai tháng trên đảo. Cùng với xác suất chuyện này thành công.

Mẹ lẳng lặng nghe, không nói. Cha lại nói: “Minh Duệ, con phải biết rằng chuyện này một ngày lan ra ngoài sẽ tạo thành hậu quả thế nào?”

Hắn tất nhiên là biết sẽ thành hậu quả gì.Nói hắn không hề có lòng thuần phục bằng không sao lại muốn tìm một đường lui tốt.Hắn và mẹ không giống nhau, mẹ tìm đường lui thì tràng cảnh bây giờ hoàn toàn khác. Mẹ có thể lẽ thẳng khí hùng mà hắn phải bí mật hành động.

Mẹ nhìn Minh Cẩn nói: “Con cho rằng ca ca tìm cách là đúng hay sai?”

Minh Cẩn rất băn khoăn, qua hồi lâu mới lên tiếng: “Con cho rằng ca ca tìm cách không phải không có lý. Mẹ, ông cậu hoàng đế thương chúng ta, có ông cậu hoàng đế một nhà chúng ta sẽ bình yên vô sự. Nhưng vạn nhất ông cậu hoàng đế trăm năm thì sao? Hoàng đế kế vị sẽ đối phó chúng ta thế nào chúng ta không biết được. Nhưng con biết mặc kệ là ai thượng vị đều sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Cho dù Linh Đông kế vị khi mẹ hắn còn tại thế, Linh Đông tất nhiên không dám động thủ nhưng khi mẹ đi! Một người đến huynh đệ ruột cũng có thể đối phó, sau này hắn thượng vị xúc phạm đến lợi ích của hắn, thì sẽ đều chĩa dao mổ về phía bọn họ.

Cả nhà họ quá hiển hách, hiển hách đến nỗi bất luận ai thượng vị cũng đều coi nhà hắn là đại họa trong lòng.Cho nên phải tìm một đường lui ổn thỏa. Hiện tại ca ca có một con đường tốt như vậy tại sao không cần đây! Đại Tề không ở nổi nữa thì tôn tử đời sau của bọn họ cũng có một đường lui chân chính.

Cha không đồng ý, cho rằng một hòn đảo đã đủ dày vò rồi.Nếu lại thêm một hòn đảo lớn hơn hai mươi lần sợ là hắn chết cũng không làm xong.

Mẹ trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Trầm Bất Tòng được mẹ dạy, lần này mẹ để hắn đi hải khẩu hiệp trợ con. Hải khẩu cùng người trên đảo đều trong tay con. Có thể làm được một bước kia không liền xem chính con.”

Hắn biết Trầm Bất Tòng có thiên phú buôn bán. Mẹ thu một người thừa kế sau này, cũng đặt hắn bên người dạy dỗ, cho tới giờ đã gần mười năm, hiện tại đưa người cho hắn cũng có nghĩa Trầm Bất Tòng xuất sư.

Cha có chút lo lắng.Nhưng ba đối một, cha phản đối cũng vô dụng. Hắn nhìn bộ dáng ưu sầu của cha nói: “Cha, với tình huống nhà ta, mặc kệ ai thượng vị đều không dung được. Nếu hoàng đế tương lai có thể dung chúng ta tất nhiên không sao, nếu không dung được chúng ta không gây xung đột với triều đình, rời đi là được.”Bao nhiêu người bị xét nhà diệt tộc, hắn nhìn mãi thành quen.Nhà hắn quá phú quý, quá hiển hách. Đây là tai họa ngầm cực lớn, tương lai hoàng đế kế vị phúc hậu cũng là đổi xét nhà diệt tộc sang lưu đày.

Cha ưu sầu nói: “Ta lo hoàng thượng nhận được tin sẽ gây bất lợi cho con.” Làm một tướng lĩnh trung quân ái quốc hắn nghĩ không nên. Nhưng hắn cũng không tìm được lý do ngăn cản. Nếu nhi tử có hành vi gây nguy hại cho triều đình hắn khẳng định sẽ nghĩa chính ngôn từ ngăn cản, nhưng bây giờ con chỉ muốn tìm một biện pháp thỏa đáng phòng bị gia tộc bị diệt. Nhưng hành động như vậy mà để hoàng đế biết cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Hắn cười nói: “Cha yên tâm, hoàng thượng sẽ không làm gì con cả.” Chỉ cần mẹ ở đây, hoàng đế sẽ không hạ sát thủ với hắn. Bởi vì mẹ thích an nhàn, không thích tàn sát, muốn sống cuộc sống thanh thản thầm lặng. Hắn mới nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên như vậy.

Ba ngày sau, mẹ gọi hắn vào thư phòng. Lúc này thư phòng không người, chỉ một mình mẹ. Mẹ đánh dấu trên bản đồ: “Con muốn thành lập một vương quốc thuộc về mình ở trên này. Nói cho mẹ, con chuẩn bị bao nhiêu.” Khi nhận được mật thư của Minh Cẩn, Ôn Uyển suy nghĩ chuyện này có thể được không. Ôn Uyển cuối cùng thấy đây là biện pháp tốt nhất.

Vương quốc, hắn nghe hai chữ này thì sửng sốt.Nhưng nghĩ lại thấy không phải vương quốc.Hắn nói với mẹ quyết định của mình.

Mẹ rất nhanh viết ý tưởng của mẹ ra, sau đó nói cho hắn.Nói ý nghĩ của hắn chỗ nào được, chỗ nào chưa được.

Hắn nghe xong liên tiếp gật đầu.Có mẹ hỗ trợ, hắn có thể bớt đi đường vòng.Cũng sẽ có rất nhiều lợi ích.

Mẹ nói đến cuối: “Nếu muốn để khối lãnh địa kia sớm xây xong, biện pháp tốt nhất là đưa người qua bên kia.” Chỉ là phải đưa rất nhiều người, cái này là chuyện khó khăn nhất.Người ở đây không phải không cách nào sống được thì sẽ không nguyện ý xa xứ.Chứ đừng nói chi là địa phương xa xôi đó.

Minh Duệ có chút khó nghĩ.

Mẹ lại nói ra: “Tạm thời chỉ những… cái này, về sau có cái gì khó khăn lại sai người mang tin trở về. Mẹ có thể giúp con giải quyết, đều sẽ giúp con giải quyết cả.” Người làm mẹ chỉ có điểm này là không tốt. Những người khác muốn nàng làm việc còn phải xem tâm tình nàng. Con trai muốn mẹ làm chuyện gì nàng cũng cam tâm tình nguyện. Thậm chí còn sợ có sai sót gì, lo lắng chu toàn cho con.

Hắn nghe xong liên tiếp gật đầu.

Hắn ở kinh thành hai tháng.Hai tháng này trừ tiến cung gặp vua, xử lý công sự những thời gian khác hắn đều ở trong nhà với mẹ. Hắn không biết lần về tiếp theo là lúc nào.

Thời gian ở nhà vĩnh viễn là lúc lúc hắn thả lỏng nhất.Cùng cha mẹ chơi cờ, trò chuyện sau đó cùng đệ đệ uống rượu tâm sự.

Minh Cẩn trải qua chuyện lần trước hiện tại thành thục hơn rất nhiều. Cũng bắt đầu thành thục. Nhưng trước mặt hắn vẫn còn là Minh Cẩn quái dị kia. Sau lưng cha mẹ nói mẹ đối với hắn vẫn nghiêm khắc như vậy. Đã có mấy đứa con rồi mà mẹ còn đối đãi hắn như hài tử. Làm hắn quá buồn bực.

Hắn nghe xong mà bật cười: “Coi đệ như hài tử? Nếu không đối đãi đệ như hài tử đệ sẽ thế nào?”Nếu không đối đãi hắn như hài tử đã có thể thất bại rồi.

Minh Cẩn câm nín nhưng rất nhanh nói: “Ca, nếu mẹ có thể dùng thái độ đối đãi ca đối với đệ, đệ đã thỏa mãn rồi.”

Hắn bật cười: “Lẽ nào mẹ bây giờ không phải chuyện gì cũng thương lượng với đệ?” Tiểu tử này, rất thích đối lập với mình. Hai người hoàn toàn bất đồng sao có thể so sánh! Hơn nữa hắn hơn Minh Cẩn hai mươi năm từng trải đây này, đâu có giống nhau. Trừ phi hắn cũng có thể có thêm hai mươi năm từng trải mẹ mới có thể…..

Nghĩ đến đây trong lòng hắn chấn động.Nghĩ mẹ từ nhỏ giáo dục hắn dường như biết hắn là người lớn vậy. Mẹ chưa từng dạy hắn như Minh Cẩn, chỉ một mực dẫn đạo hắn, dẫn đạo hắn vững trãi đi trên con đường chính diện. Mà khi dẫn đạo đều tránh người khác.Lẽ nào mẹ biết hắn làm người hai đời.

Minh Duệ nghĩ đến đây trong lòng cuộn trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.