Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 3: Chương 3: Thỉnh an




Một đường đi qua hoa viên Tả gia, đi qua viện tử của mấy huynh đệ tỷ muội khác,ước chừng qua một khắc mới tới viện tử chính.

“Tam gia đã tới, phu nhân cũng chờ lâu rồi, mấy vị thiếu gia cùng các tiểu thư sớm đều đến rồi.” Đứng ở giữa cửa ra vào là một nha hoàn mặc váy tím, vừa thấy Tả Thiệu Khanh khí thế bỗng nhiên ác liệt, nói chuyện cũng mang theo ý tứ hàm xúc cao cao tại thượng.

Tả Thiệu Khanh không xem nhẹ sự khinh miệt vừa rồi lóe lên trong mắt nàng, tâm lạnh, nếu y nhớ không lầm, nha hoàn này tên là Tử Trúc rất nhanh cũng sẽ bị Tiết thị ban cho Tả Thiệu Yến làm nha hoàn thông phòng, khó trách kiêu ngạo hung hăng càn quấy như thế.

Chỉ có điều nàng hung hăng càn quấy cũng duy trì không được bao lâu, giường Tả đại gia cũng không phải dễ leo như vậy.

Tả Thiệu Khanh cố gắng duy trì gương mặt cứng nhắc thậm chí khiếp nhược, ho khan hai tiếng đỡ trán thấp giọng nói: “Đêm qua gió lạnh, đầu có chút đau nhức, hôm nay thức dậy trễ, Tử Trúc tỷ đi vào giúp ta thông báo một tiếng.”

Tử Trúc lắc lắc khăn tay, giống như muốn đem đồ vật dơ bẩn trong không khí vẩy sạch, vẻ mặt ghét bỏ nhấc màn cửa vào phòng.

Rất nhanh trong phòng truyền đến thanh âm nửa âm nửa dương của Tiết thị: “Nó còn biết đến thỉnh an à? Ta cứ nghĩ Nguyễn thị chết rồi nhà này sẽ không có chủ mẫu nữa, để cho nó ở bên ngoài chờ.”

Nếu là kiếp trước, Tiết thị để cho y chờ, Tả Thiệu Khanh khẳng định liền ngoanngoãn đứng đợi, nói không chừng đứng cả ngày cũng không dám có một câu oánhận.

Nhưng là bây giờ…y nghiêng tai nghe tiếng cười nói ở trong phòng, cười lạnh một tiếng, đột nhiên vung vạt áo lên quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Mẫu thân, nhi tử sai rồi, nhi tử nhất thời đầu óc mê muội, vạn lần không nên tại bảy ngày đầu của di nương ngày ngày chép kinh siêu độ, tưởng niệm người mẹ đã mất, làm trễ nãi thỉnh an mẫu thân, nhi tử dập đầu thỉnh tội ngài.”

Nói xong đem cái trán dập mạnh trên mặt đá xanh, y cúi thấp đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, Tiết thị đã muốn ầm ĩ, vậy ầm ĩ lớn một chút thì càng tốt.

Muốn đeo lên cho y tội danh bất hiếu cũng phải nhìn y có đồng ý hay không.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, cách một tầng rèm dày thậm chí có thể nghe được thanh âm dập đầu của Tả Thiệu Khanh.

Tiết thị trong tay bưng một chén áo tổ yến tinh tế, Tả Thục Tuệ cao quý đoan trang ở phía sau lưng mụ, đấm lưng cho mụ, hai thứ nữ khác yên tĩnh ngoan ngoãn nửa quỳ đấm chân cho Tiết thị, Tả đại gia ở bên cạnh cầm lấy một quyển sách nghiêm túc đọc, giống như không nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.

Trong Tả gia Tiết thị cầm quyền vài chục năm, đã sớm phòng thủ kiên cố, ngoại trừ Nguyễn di nương đã chết kia, ai cũng đừng nghĩ lấy đi quyền hạn của Tiết thị.

Cho nên Nguyễn di nương vừa chết, trong lòng Tiết thị giống như nhổ được cái gainhọn, về phần đứa con nàng ta lưu lại, còn không phải tùy ý mụ chà xát bóp nát?

Nghĩ như vậy, khóe miệng Tiết thị giương lên bộ dáng tươi cười độc ác.

“Nương, liền tùy ý nó quỳ như vậy?” Tả Thục Tuệ úp sấp trên vai Tiết thị, đôi mắt to linh động chớp chớp, nhỏ giọng hỏi: “Bị nó hô như vậy, chúng ta chẳng phải là trởthành ác nhân quấy nhiễu nó tận hiếu?”

Tươi cười trên khóe miệng Tiết Thị cứng đờ, hừ nhẹ một tiếng, hướng ra ngoài quát lớn: “Lớn tiếng thì rầm rì cái gì? Lại để cho nó ở bên cạnh quỳ. Quả nhiên là tiện chủng tiện nhân sinh, chuyên môn làm những thủ đoạn hạ lưu này.”

Hai thứ nữ ngoan ngoãn quỳ dưới chân, một chút âm thanh cũng không dám tạo ra,trong lòng hơi bất bình tức giận, mẹ cả Tiết thị này, lòng dạ nhỏ mọn, đối với thứnam thứ nữ chưa từng có vẻ mặt tốt.

Tả Thiệu Khanh đâu chịu đơn giản thỏa hiệp, tiếp tục dập đầu, mang theo âm thanh khóc nức nở: “Nhi tử ở chỗ này quỳ, là nhi tử bất hiếu, kính mong mẫu thân trách phạt.”

Cho đến khi một đôi giày thêu đám mây vàng tiến vào ánh mắt, Tả Thiệu Khanh mớilén lút nhẹ nhàng thở ra, nếu người này không đến, đầu của y sắp dập nát rồi.

Trong lòng buông lỏng, Tả Thiệu Khanh miệng vẫn như cũ hiên ngang lẫm liệt kiểm điểm bản thân: “Di nương cứ như vậy đột nhiên mà đi, một chút biểu hiện cũng không có, nhi tử thật sự là thương tâm quá độ mới có thể bỏ lỡ thỉnh an ngài, mong rằng mẫu thân thông cảm.”

Y hôm nay ầm ĩ như vậy, chính là muốn nhìn xem Nguyễn thị ở trong lòng Tả Uẩn Văn có bao nhiêu trọng lượng, thừa dịp người vừa qua đời, có lẽ y còn kịp làm chút gì đó.

Nếu là qua nửa năm nữa, Tả Uẩn Văn sẽ có tân hoan sủng ái mới, khi đó ông ta đã sớm đem Nguyễn thị quên đến chín tầng mây rồi.

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng thở dài nặng nề, ngay sau đó chợt nghe đến lời nói của Tả Uẩn Văn: “Đứng lên đi, chỉ là bỏ lỡ vài ngày thỉnh an, việc là có lý do không cần trách phạt.”

Tả Thiệu Khanh dùng sức nặn ra hai giọt nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Tả Uẩn Văn, trong mắt mang theo nhu tình sâu nặng.

Tả Uẩn Văn hơi sững sờ, xuyên qua khuôn mặt tương tự đó nhớ tới nữ tử dịu dàng nhu hòa kia, không tự chủ được vươn tay, đem Tả Thiệu Khanh kéo lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nước mắt rưng rưng, mang theo áp lực bi thương,làm người đau lòng thương tiếc, Tả Uẩn Văn xoa cái trán bầm tím của y dạy dỗ: “Ngươi đứa nhỏ này,vì chuyện này đem cái trán đập thành như vậy?”

“Phụ thân…” Tả Thiệu Khanh bờ môi giật giật, trong mắt nước mắt lòe lòe, sắm vai một nhân vật hiếu tử vừa mất đi thân nhân chí thân bi thương gần chết.

Tả Uẩn Văn có chút ngoài ý muốn, ông ta luôn không thích đứa nhỏ mềm yếu này, cho nên dù đối tốt với Nguyễn thị cũng không có đặc biệt ưu đãi đứa con trai này, không nghĩ tới trong lòng đối phương vẫn là mong ngóng mình.

Con trai lớn Tả Thiệu Yến của ông ta từ nhỏ tính cách trầm ồn, ít nói, cùng ông ta nói không quá hai câu, con gái lớn cũng bị Tiết thị dựa vào tiêu chuẩn quý nữ của nhà cao cửa rộng bồi dưỡng, đoan trang hiền thục, lại sớm liền mất đi ngây thơ chất phác, mấy thứ nam thứ nữ liền không cần nói đến, ngay cả con mắt cũng không có dũng khí nhìn ông ta.

Cho nên đột nhiên nhìn thấy Tả Thiệu Khanh dùng loại ánh mắt phức tạp này nhìn ông ta, Tả Uẩn Văn vậy mà có cảm giác thỏa mãn của người làm phụ thân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.