Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 91: Chương 91




Uống hai chén trà, Tả Thiệu Khanh mới nhìn thấy La Tiểu Lục kéo một bà tử thân thể to mọng trở về, vừa đi vừa dạy bảo: “Thành thật một chút, Tam gia muốn gặp bà một nô tài, bà vậy mà còn không theo.”

“Phi, ngươi tính là thứ gì, vậy mà dám đối với lão nương động thủ động cước, làmtrễ nãi bữa tối của lão gia phu nhân, Tam gia gánh tội nổi sao?”

Tả Thiệu Khanh hai tay ôm ngực, thẳng tắp đứng trước cửa, nhìn bộ dáng bà tử kia mũi không phải mũi, mắt không phải mắt trong lòng liền tức giận.

“Mã má má cảm thấy bổn thiếu gia ngay cả gặp mặt ngươi cũng không đủ tư cách sao?” Tả Thiệu Khanh lạnh lùng hỏi.

Mã má má chấp chưởng phòng bếp nhiều năm ,đối với tình hình trong phủ này có thể xem là rõ ràng, Tam gia tính là cái gì? Chẳng qua là một thứ tử, sau khi Nguyễn di nương mất, trong phòng bếp căn bản là không cần nấu cơm cho y, cũng cho tới bây giờ không có người đến hỏi Tam gia muốn ăn cái gì.

Ngay từ đầu, mọi người trong lòng cũng sợ hãi, tốt xấu là chủ tử, lỡ như bẩm báo lão gia, tránh không được bị trách phạt.

Mấy tháng tiếp theo, Tam gia một tiếng cũng không nói, mặc kệ phòng bếp để lại cái gì liền ăn cái đó, bởi vậy trợ giúp những hạ nhân này tăng thêm vẻ kiêu căng.

Bọn họ nào đâu biết rằng, Tả tam gia hiện tại tiền đầy cổ, căn bản không thiếu chútthức ăn này, chủ tớ ba người thường tự nấu cơm.

Mã má má căn bản không nghĩ tới, Tả tam gia vẫn luôn nén giận vậy mà hôm nay nổi bão, hơn nữa còn là vì một hạ nhân, thực buồn cười cũng không nghĩ kĩ thân phận của mình.

“Tam gia, lão nô cũng không bất kính với ngài, chỉ là lão nô chưởng quản toàn bộ phòng bếp, bận từ sáng sớm đến tối muộn, lúc này còn phải chuẩn bị xong cơm tối,đáng tiếc không có thời gian cùng ngài ở chỗ này tốn thời gian.” Mã má má vênhmặt, nâng cao cằm.

Tả Thiệu Khanh khẽ dựa trên khung cửa, không đếm xỉa tới hỏi: “Tiểu Lục Tử, ngươi cũng biết gia quy trong phủ này, hạ nhân chống đối chủ nhân phải bị tội gì?”

La Tiểu Lục nhịn cười, lớn tiếng trả lời: “Hồi Tam gia, nhẹ bị đánh 30 đại bản, nặng bán ra khỏi phủ.”

Tả Thiệu Khanh khoát tay: “Đánh bằng roi quá mệt, huống chi gia là người lương thiện, ngươi liền thay gia tát mụ ta mười cái tát.”

“Ngươi dám?” Mã má má hai mắt trừng trừng, giống như chỉ cần La Tiểu Lục vừa động thủ là có thể ăn sống nó.

La Tiểu Lục cũng có chút khiếp đảm, chẳng qua vừa nghĩ tới có Tam gia ở, lập tức dũng khí liền dâng lên, một tay cầm lấy cánh tay Mã má má, một tay dùng sức táttới.

“BA~~ BA~~…” La Tiểu Lục liên tiếp đánh ba cái, Mã má má mới thật sự tin tưởng chính mình bị một gã sai vặt đánh cho.

Mụ dùng sức giãy dụa, giơ chân lên liền đạp về phía La Tiểu Lục.

La Tiểu Lục tuy không có giá trị vũ lực gì, nhưng thắng ở thân thể linh hoạt, nguyhiểm tránh đi, có chút ngạc nhiên nghi ngờ vỗ ngực.

Tả Thiệu Khanh từ trong chậu hoa nhặt được hai hòn đá nhỏ, bắn về phía đầu gối của Mã má má.

Y vừa vặn nắm được độ mạnh yếu, hai hòn đá đánh tới Mã má má chập choạng, lại sẽ không đối với hai chân mụ tạo thành thương tổn.

Thấy hai chân Mã má má mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, Tả Thiệu Khanh nhàn nhạt dặn dò: “Tiếp tục.”

La Tiểu Lục cười khà khà, vung lên tay áo trái một cái phải một cái, lập tức quăngcho mụ mấy cái tát tai.

“A a…ta liều mạng với ngươi.” Mã má má điên cuồng vung vẩy hai tay, hai móng vuốt sắc bén ở trên mặt La Tiểu Lục cào một cái.

“Ôi.” La Tiểu Lục vội vàng thả người ra, sờ đôi má nóng rát, lập tức nổi giận: “Ngươi cái bà điên này, lại còn dám đánh lại.”

Bên ngoài viện tử tụ tập một đám nha hoàn gã sai vặt quây xem náo nhiệt, nhìn thấylà Tam gia đang làm khó dễ, đều cả kinh không ngậm được miệng, bọn họ ở Tả phủnhiều năm như vậy, vẫn là đầu tiên thấy Tam gia nổi bão.

Chẳng qua cũng có người nghĩ: Tam gia hiện tại không giống ngày xưa, thể hiệnmột chút uy phong cũng là bình thường, chỉ là đắc tội Mã má má phòng bếp, cuộc sống sau này chỉ sợ không tốt lắm, huống chi còn có một cửa kia của phu nhân.

Hà thị nghe tiếng mà đến, vịn eo nhỏ đi vào viện tử, liếc mắt liền thấy được chính làhai người đánh nhau thành một đoàn, hoảng sợ nói: “Tam đệ, đây là có chuyện gì?”

Tả Thiệu Khanh thấy người mình đợi đã tới, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Đại tẩu đến vừa đúng lúc, ngài đến bình luận phân xử, đệ chẳng qua là kêu bà tử tới hỏi bữa tối ăn cái gì, kết quả...ai, không nói cũng được.” Tả Thiệu Khanh nặng nề thở dài.

Tả gia vẫn luôn bị Tiết thị cầm giữ trong tay, Hà thị gả qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng tiếp xúc chuyện quản lý nhà cửa, bởi vậy cũng không dám tùy ý mở miệng, chỉ là nói: “Tam đệ, nương cũng sắp trở về, đệ xem…náo nhiệt thành như vậy làm sao được?”

Tả Thiệu Khanh vô tình cười cười, giọng điệu lạnh như băng nói: “Không cần, trong nhà này nếu không có chỗ cho đệ sống yên ổn, cùng lắm thì đệ chuyển ra ngoài là được, miễn cho truyền đi bị người chê cười.”

Đường đường giải nguyên trong nhà lại bị hạ nhân quát tháo, việc này truyền đichẳng những mặt mũi Tả Thiệu Khanh không còn, chính là Tiết thị cũng phải gáchtrách nhiệm quản lý việc nhà không nghiêm, tội danh ngược đãi thứ tử.

Hà thị còn muốn khuyên hai câu, chợt thấy Mã má má gắt một câu: “Ta nhổ vào,cũng không nhìn một chút chính mình là thứ gì, cho rằng đậu cử nhân liền lên trời đúng không, chẳng là thứ tử do một di nương sinh, hoành cái gì hoành.”

Tả Thiệu Khanh không hề tức giận, thậm chí chuyển ghế đến cho Hà thị ngồi: “Đại tẩu không bằng ngồi xuống nghe một chút, nhìn xem nô tài hỗn xược này là như thế nào dạy dỗ đệ thứ tử do di nương sinh.”

La Tiểu Lục ở trong tay Mã má má chịu thiệt, hiện tại lại nghe những lời đại nghịch bất đạo như thế, lửa giận trong lòng cũng nổi lên, một tay nắm chặt tóc Mã má má,ở trên mặt mụ hung hăng cào một cái.

“A… ngươi cẩu nô tài kia, nhớ năm đó lúc cầu lão nương hận không thể thè lưỡi ra liếm ngón chân lão nương…”

Thấy La Tiểu Lục không rơi vào thế hạ phong, Tả Thiệu Khanh quay đầu ân cần hỏi: “Đại tẩu gần đây thân thể như thế nào? Trước đó vài ngày Nhị thúc đưa tới một củ nhân sâm, tiểu đệ cũng không dùng được, không bằng một lát nữa đưa cho đại tẩu mang về bồi bổ thân thể?”

Hà thị bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía y, nói không kinh hãi là giả dối, nàng tựnhận là cùng Tam đệ này quan hệ bình thường, y như thế nào sẽ chủ động lấy lòngnàng?

“Đại tẩu không cần kinh ngạc, tiểu đệ chỉ là…” Tả Thiệu Khanh quay đầu, thở dài: “Chỉ là xem đại tẩu sống cũng không quá dễ dàng mà thôi.”

Tiếng lòng của Hà thị bị chấn động một chút, hốc mắt nóng lên, tuy nàng là đại thiếu phu nhân Tả gia, nhưng trong nhà này không chỉ không có quyền lợi, còn phải khắp nơi nhìn sắc mặt mẹ chồng, ngay cả trượng phu cũng không phải người biết nóng biết lạnh.

Không chỉ vậy, nàng vừa mang thai không lâu, mẹ chồng liền cấp thiết vội vàng đút vào trong phòng đại gia ba nha đầu thông phòng.

Tả Thiệu Khanh thấy thời cơ chín muồi, do dự nói: “Đại tẩu, có mấy lời theo lý không nên do đệ nói, chỉ là lo lắng đại tẩu nghe xong tin đồn sẽ động thai...”

Hà thị trong lòng lộp bộp, có chút dự cảm không tốt, nàng miễn cưỡng cố nặng ra vẻtươi cười: “Tam đệ có việc không ngại nói thẳng.”

Tả Thiệu Khanh lại thở dài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai hạ nhân chật vật trong sân, hạ giọng nói: “Trước đó vài ngày, tiểu đệ nghe nói…có một vị thiên kim tiểu thư của đại nhân nào đó nhìn trúng đại ca, mỗi ngày đều đuổi tới khách sạn đại ca ở, chuyện này người biết không ít…”

Hà thị đồng tử co rút lại, ngơ ngác nhìn y, nửa ngày không hồi phục lại tinh thần,cho đến khi Tả Thiệu Khanh nhìn sắc mặt nàng không tốt, cúi đầu ân cần hỏi: “Đạitẩu không sao chứ?”

Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Tam đệ cũng đừng nghe gió chính là mưa, lời đồn mà thôi, coi chừng họa là từ miệng mà ra.”

Tả Thiệu Khanh vô ý sợ hãi nói: “Đại tẩu dạy bảo phải, đều là tiểu đệ không biết nặng nhẹ.”

Hà thị lung lay đứng lên, sờ lên cái bụng gần năm tháng, cũng mặc kệ viện tử ầm ĩ,vịn tay nha hoàn rời đi.

Tả Thiệu Khanh khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó ở phía sau lưng có vẻ lo lắng hô lên: “Đại tẩu, ngài đi nô tài này làm sao ngậm mồm bây giờ?”

Hà thị tự nhiên là không trả lời y, Tả Thiệu Khanh tiến lên giật ra hai người đang quấn thành một đoàn, một cước đá vào ngực Mã má má, phẫn nộ quát: “Nô tài lớnmật ngậm mồm. Đợi mẫu thân trở về mới trừng trị ngươi.”

Tả Thiệu Khanh một cước này dùng tới năm thành lực, trực tiếp đạp Mã má má bốn chân chổng lên trời, cả buổi không đứng dậy được.

Nghe xong Tả Thiệu Khanh muốn tìm Tiết thị làm chủ, Mã má má không chỉ không sợ, ngược lại càng khoa trương: “Hừ, vậy ngài liền đợi.” Nói xong dùng cả tay chân đứng lên, lảo đảo chạy.

Tả Thiệu Khanh hướng La Tiểu Lục vẫy tay, nắm lấy cằm của nó tỉ mỉ quan sát mặt nó, chậc chậc có tiếng: “Tiểu Lục Tử a Tiểu Lục Tử a, gia nên nói cái gì mới tốt? Thậm chí ngay cả một bà tử cũng không xử lý được, gia về sau sao dám trông cậy ngươi cống hiến sức lực?”

La Tiểu Lục đau tới hút khí, thanh âm hòa giải nói: “Gia, ngài cũng không nhìn mộtchút tư thái Mã bà tử kia, gấp hai nô tài, đánh cho cả buổi nô tài còn có thể đứng lêncũng không tệ rồi.”

Tả Thiệu Khanh vui vẻ, vỗ khuôn khuôn mặt bị thương của nó, sau đó lấy ra hầu bao ném cho nó: “Ừ, gia thưởng, nhanh chóng đi tìm đại phu khám, đừng để lại sẹo, ngươi cũng chỉ có khuôn mặt này là có thể nhìn.”

La Tiểu Lục cũng không sĩ diện cãi láo, ước lượng sức nặng hầu bao, mặt mày hớn hở bỏ vào trong ngực, sau đó hướng Tả Thiệu Khanh hành lễ: “Tạ ơn Tam gia thưởng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.