Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 81: Chương 81




Phố Chu Tước gần hoàng thành chỉ có một hộ gia đình, chính là phủ Trấn quốc công. Phủ đệ tuy to lớn như vậy mà nhân khẩu lại ít, khi về đêm luôn lộ ra vẻ quạnh quẽ vô cùng.

Bên trong nội đường ở hậu viện, Lục lão phu nhân chép xong kinh Phật xoa xoa cổ tay, đứng dậy đón lấy sữa dê nha hoàn đưa tới, thấy quản gia đi tới liền vẫy lui nha hoàn bà tử bên người.

“Xác định?” Lão phu nhân có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua sữa dê trong chén,nhưng ai bảo là từng dặn dò, không muốn uống cũng phải uống.

“Đúng vậy, gia giờ thân vào thành, đi vào một khách điếm nhỏ, vẫn luôn ở lại đếncanh ba giờ Thìn mới rời đi.”

“Đi gặp ai?”

“Gia tai thính mắt tinh, ám vệ không dám đi theo quá gần, lão nô đã đi thăm dò,sống ở trong khách điếm kia chỉ có một người có hiềm nghi.”

Lục lão phu nhân đưa chén không cho hắn ta, ý bảo hắn ta tiếp tục.

“Lão phu nhân còn nhớ rõ chuyện năm trước gia được một thiếu niên cứu chứ?”

“A? Là y?”

Quản gia gật đầu, có chút sầu lo nói: “Xem ra gia chúng ta đối với tiểu ân nhân cứu mạng này không giống bình thường.”

Lục lão phu nhân trầm mặc thật lâu mới thở dài: “Mà thôi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã chịu nhiều khổ như vậy, mười một tuổi liền không thể không lên chiến trường, vài lần sinh tử, nó thích như thế nào liền như thế đó.”

Lục lão phu nhân trung niên mất chồng, lại chỉ có một nhi tử, hết lần này tới lần khác hai mẹ con sớm liền xa nhau, nhi tử ở tiền tuyến chinh chiến, bà ngoại trừ ở kinh đô cầu thần bái phật cũng không làm được gì.

Không trải qua mấy lần sợ hãi kinh hồn bạt vía căn bản sẽ không biết người sống không dễ, cho nên bà đối với Lục Tranh thật sự không có bao nhiêu yêu cầu.

Năm đó một bức thư Lục Tranh gửi đến, thẳng thắng nói cho bà biết, hắn thích nam nhân, nếu gặp gỡ được người mình thương liền cả đời không thành thân, nếu không gặp được, chọn một khuê nữ nhà không tiền không thế lực, chỉ là con nối dõi này, sợ là cả đời cũng sẽ không có.

Lục lão phu nhân không phải chưa từng phản đối, nhưng thứ nhất Lục Tranh ở phương Bắc xa xôi, bà không quản được, thứ hai, tính cách kia của Lục Tranh cũng không phải có thể tùy ý thay đổi chủ ý.

Chỉ là Lục gia năm đời đơn truyền, hương khói đứt đoạn trong tay bà, sau khi bà chết chỗ nào thể diện đối mặt với liệt tổ liệt tông Lục gia?

Bà lại thở dài, rầu rĩ không vui dặn dò: “Vậy thì bắt đầu chọn lựa, trước từ dòng bên Lục gia bắt đầu, tuổi phải dưới năm tuổi, nếu không phù hợp liền từ Đồng An đường chọn, hậu nhân Lục gia, sinh ở phẩm chất.”

“Vâng.” Quảng gia do dự trong chốc lát, nghiêm mặt nói: “Lão phu nhân, bệ hạ cố ý để cho gia lấy công chúa.”

Lục lão phu nhân không để ý lắm khoát tay: “Chỉ cần hắn có thể làm cho Tranh Nhi đồng ý, cam lòng cho công chúa sống một mình thờ chồng chết, ta ước gì có cô con dâu đứng đắn đây này.”

Quản gia ngẫm lại cũng phải, cũng không đem tin tức này để trong lòng.

Lục lão phu nhân nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng nói: “Đi gửi thiệp mời, ba ngày sau ở trong phủ vì Tranh nhi làm một bữa yến tiệc tẩy trần, người Tả gia không phải đều đã tới rồi sao? Cùng nhau mời đến, để cho ta cũng nhìn người một chút.”

Lão quản gia biết rõ dụng ý của bà, lập tức đáp ứng, sau đó lại xin chỉ bảo nói: “Sao còn phải mời tiểu thư của tất cả các phủ?”

“Mời. Vì cái gì không mời? Chẳng những phải sáng tỏ tiết lộ cho các nàng biết, bổn phu nhân muốn vì nhi tử tuyển vợ.”

“Cái này…” Lão quản gia có chút đau đầu, ồn ào như vậy, Lục gia có thể vui vẻ mới lạ,đừng để tiệc tẩy trần biến thành Hồng Môn Yến.

“Ngươi sợ cái gì?” Lục lão phu nhân mở to mắt nghiêng qua liếc hắn ta: “Ta cuốicùng phải xem đứa bé kia có thích hợp hay không.”

“Vâng, lão phu nhân.” Lão quản gia trong mắt mang theo vui vẻ đáp ứng.

Tả Thiệu Khanh còn không biết mình sắp gặp phải khảo nghiệm, sau khi tiễn Lục Tranh, liền nghênh đón ánh mắt quỷ dị của Nhị thúc nhà y.

“Nhị thúc, đã trễ như vậy còn có việc gì?” Không có việc gì y nên đi ngủ, trên giườngcòn có hương vị của Lục Tranh, tối nay nhất định ngủ ngon.

Tả Uẩn Dương vẻ mặt quái dị, khuôn mặt mập mạp chính là vặn vẹo thành hình dáng hoa cúc, ông ấp úng, cả buổi mới hỏi: “Thiệu Khanh…vừa rồi…vừa rồi Nhị thúc giống như nhìn thấy... Lục công gia từ nơi này đi ra ngoài...”

Ông nhìn chằm chằm vào quần áo mất trật tự của Tả Thiệu Khanh cùng đôi má ửng hồng, trong lòng như là có một vạn con kiếm đang gặm cắn, tương đối không bình tĩnh.

Tả Thiệu Khanh đối với ông không có gì che giấu, gật đầu xem như thừa nhận.

“Cái…cái gì?” Tả Uẩn Dương hoảng sợ nhảy dựng lên, đạp còn rất cao: “Hắn…hắn đến chỗ này là…?”

Tả Thiệu Khanh ngồi trên ghế khí định thanh nhàn, giống như cười mà không cười nhìn ông: “Nhị thúc nghĩ sao?”

“Hắn…hai người…này…hắn ép buộc cháu sao?”

Tả Thiệu Khanh lắc đầu.

“Vậy…vậy sau này làm sao bây giờ?”

“Cái gì làm sao bây giờ?”

“Cháu dự định cùng Lục Tranh vẫn luôn tiếp tục như vậy sao?” Bản thân Tả Uẩn Dương hỏi xong cảm thấy không ổn, Lục công gia người ta như vậy làm sao có thể cùng một nam nhân luôn như thế tiếp tục?

Huống chi Tả Thiệu Khanh chung quy sẽ trưởng thành, một khi trưởng thành, Lục công gia còn thích hay không cũng khó nói.

Tả Uẩn Dương hiển nhiên đem Lục Tranh trở thành loại lão gia quý tộc thích nam phong, thích thiếu niên tươi mới, thiếu niên tư thái mềm mại, xác thực có một phen mùi vị khác, nhưng thiếu niên chung quy sẽ có một ngày trưởng thành.

“Nhị thúc, vấn đề này ngài coi như không thấy là được, về phần sau này, chính làchuyện sau này, ngài làm gì tự rước phiền nhiễu?”

Tả Uẩn Dương đi qua ngồi trước người y, sắc mặt không tốt dạy dỗ: “Thiệu Khanh, cháu cũng biết nếu như việc này truyền đi, thanh danh của cháu sẽ bị phá hủy, cháu thế nhưng là cử nhân, tháng sau nói không chừng chính là quan lão gia, tiền đồ tươi sáng, làm gì...” Làm gì đi vào con đường cùng như vậy?

“Nhị thúc cho rằng cháu là vì quyền thế của Lục công gia?” Tả Thiệu Khanh mặt lạnh xuống hỏi.

Chẳng lẽ không phải? Tả Uẩn Dương trong lòng trả lời, ngoài miệng lại trả lời: “Nhị thúc mặt kệ cháu là bởi vì mục đích gì, khuyên cháu tốt nhất dừng ở đây, cháu cho rằng hai người nam nhân thật sự có thể có tương lai sao?”

Tả Thiệu Khanh cúi đầu không nói, y xác thực không biết hai nam nhân có tương lai hay không, nhưng đã rơi vào vũng bùn này, còn muốn thoát thân đã không thể thoát thân được rồi.

Y vẻ mặt kiên định nhìn Tả Uẩn Dương: “Nhị thúc hãy chờ xem, dù cho không có tương lai, cháu cũng sẽ kiếm ra được một mảnh tương lai.”

“Cháu cần gì phải…?” Ở trong mắt Tả Uẩn Dương, Tả Thiệu Khanh quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ, con đường tương lai sáng lạn lại không đi, lại muốn đi đường nhỏ đầy bụi gai, còn là một đường không đường về.

“Tư vị trong đó chỉ có cháu tự biết, Nhị thúc liền không cần quá lo lắng.”

“Thôi thôi, Nhị thúc đã khuyên không được cháu, chỉ có thể thay cháu giữ bí mật,còn có viện tử này cực kì khủng khiếp, vẫn là nhanh chóng mua nhà.” Khách điếm khó giữ bí mật nếu nhiều người biết, không thể bảo đảm có người nhìn thấy mộtnam tử xa lạ ra ra vào vào được, quá không an toàn.

“Nhị thúc sốt ruột đến hồ đồ rồi.” Tả Thiệu Khanh cười nói: “Sau này phụ mẫu liền đến kinh đô, đến lúc đó đặt mua nhà là khẳng định, chúng ta chẳng lẽ còn có thể đira ngoài sống một mình hay sao?”

Tuy ở riêng là tất nhiên, nhưng hiện tại y còn chưa thành gia lập thất, muốn ở riêng cũng không phải nói là được ngay.

“Phụ thân cháu là phụ thân cháu, Nhị thúc chẳng lẽ còn cùng với hắn chen chúc vàomột nhà?” Từ lúc đại phòng và nhị phòng ở riêng, Tả Uẩn Dương đã quen thời giantự do, chỗ nào cam tâm tình nguyện lại chịu đại phòng quản thúc?

Cũng đúng, “Nhị thúc cho dù đi xem nhà, làm thủ tục nên mời Lục gia hỗ trợ thì được rồi.” Mua nhà ở kinh đô, không chỉ có tiền là được.

Tả Thiệu Khanh một câu kia không chỉ để cho người nghe ra quan hệ người hai nhà thân sơ gần xa của y và Lục gia, còn lại để cho Tả Uẩn Dương nghe ra quan hệ của y và Lục công gia đã đến tình trạng không cách nào vãn hồi.

Tả Uẩn Dương nửa mừng nửa lo: “Vậy Nhị thúc để lại cho cháu một viện tử, về sau...cháu chừng nào đến ở đều được, chỉ cần cháu không chê Nhị thúc là người xuất thân thương nhân.”

“Vậy cháu liền trước cảm tạ Nhị thúc.” Tả Thiệu Khanh đứng dậy hướng ông váichào, chân tâm thật ý nói cảm tạ.

Y hiểu được ý của Tả Uẩn Dương, tương lai nếu việc của y và Lục Tranh lộ ra, cả nhà Tả Uẩn Văn sẽ có thái độ gì nghĩ cũng biết, đến lúc đó còn có người sẵn lòng tiếp nhận mình cũng tính là chuyện may mắn.

Tả Uẩn Dương cũng tạm thời bỏ đi ý niệm đón thê tử vào kinh, ông không biết việc của Tả Thiệu Khanh truyền đi sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió, thê tử và nhi nữ vẫn là trước ở lại nhà cũ.

Tả Thiệu Khanh cũng nghĩ đến chính mình đã từng đối với Tả Uẩn Dương ám chỉ, có chút ngượng ngùng nói: “Lúc trước...không ngờ cháu và Lục gia có thể có nhân duyên này, việc hôn sự của đại đường tỷ…”

Tả Uẩn Dương vô tình khoát tay: “Ý tốt của Thiệu Khanh nhị thúc biết, chẳng qua đại đường tỷ của cháu dù xuất sắc thế nào cũng trèo cao không nổi, một chút tự biết mình ấy Nhị thúc còn có.”

“Vậy Nhị thúc chi bằng bắt đầu xem xét chọn người, có thể giúp đỡ cháu nhất định giúp đỡ.”

“Khục khục…” Tả Uẩn Dương người lớn tuổi, nói đến việc hôn nhân của nữ nhi còncó chút xấu hổ: “Người chọn lựa ngược lại là có một người, chỉ là lo đường tỷ củacháu trèo cao không nổi.”

“A! Đó là công tử nhà ai?”

“Chính là Khúc hiền chất cùng cháu có quan hệ tốt, chỉ là sau khi khoa cử, nếu hắn đậu cao trung, muốn trèo lên liền không dễ dàng.”

Tả Thiệu Khanh kinh ngạc há to mồm, cẩn thận ngẫm lại, Khúc Trường Thanh gia thế bối cảnh đơn giản, làm người biết vươn lên, tính cách đoan chính, ngược lại là so với Tào gia đáng tin cậy hơn nhiều.

“Khúc huynh thật đúng là người lựa chọn tốt, không bằng cháu trước đi thăm dò ý?”

Tả Uẩn Dương cực kì vui mừng: “Vậy làm phiền Thiệu Khanh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.