Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 57: Chương 57




Nam nữ mười tuổi không chung chiếu, cách một tấm bình phong, Tiết thị cũng khó được một lần hào phóng mời đám di nương thứ nữ cùng bàn, thậm chí còn vỗ taythứ nữ nói chuyện một hồi.

Trước kia nhìn những thứ nữ này chẳng khác nào bị kim đâm vào mắt, hiện tại mụ rốt cục cũng hiểu chỗ tốt của thứ nữ thứ tử, dùng một thứ nữ vô dụng có thể đổi lấy cho nữ nhi tiền đồ vô lượng, thật sự có lợi vô cùng.

Mụ ước gì nhiều thêm mấy đứa nữ nhi, như vậy mụ có thể vì con trai trưởng kéothêm nhiều thân gia hữu dụng, dù sao chẳng qua là cho chút ăn chút mặc, dễ nuôi vô cùng.

Sớm biết như vậy, mụ lúc trước không nên tại lúc biết được Nguyễn thị có thai mà động thủ, cho dù nó lại sinh ra con trai thì sao? Còn không phải là thứ tử sao?

Thứ tử là cái gì? Cho dù có bản lĩnh lớn hơn nữa nó cũng phải gọi mình một tiếng mẫu thân, cho dù tương lai thánh thượng ban ân người được lợi cũng là đại nương, có thể sắc phong cáo mệnh phu nhân cũng chỉ có đại nương, nhiều thêm mấy nhi tử tiện nghi cớ sao lại không làm?

Đương nhiên, cái này cũng không đại biểu cho Tiết thị liền xem mấy thứ tử thuậnmắt, bọn nó thế nhưng là căn cứ chính xác cho việc Tả Uẩn Văn bất trung, là nghiệtchủng của ông ta và những nữ nhân khác sinh, dù nuôi thế nào cũng sẽ không mộtlòng với mình.

Tả Thiệu Khanh hai đời cũng không biết nương thân của mình là lúc mang thai qua đời, biết tin tức này cũng chỉ có một nha hoàn thiếp thân của Nguyễn thị, đáng tiếc cũng bị Tiết thị xử trí.

Ở trên yến tiệc ăn lửng dạ, Tả Thiệu Khanh trở lại trong viện tử lại bảo vú Liễu làm mì trường thọ cho mình, trong nhà này sẽ không vì thứ tử tổ chức sinh nhật, chỉ sợ người phụ thân kia của y ngay cả sinh nhật của y cũng không nhớ rõ.

Nhớ rõ khi còn bé, mỗi một năm y đều có thể ăn mì trường thọ do Nguyễn di nươnglàm, mặc dù đã trải qua nhiều năm như vậy nhưng hương vị vẫn còn khắc sâu trong kí ức.

Vú Liễu lột vỏ trứng gà bỏ vào trong chén của y, cảm khái nói: “Tam gia năm nay liền 14 tuổi, cũng đã đến tuổi làm mai, đáng tiếc...Tam gia sang năm nhất định phải tranh thủ thi cao trung, như vậy việc hôn nhân của ngài liền không lo lắng nữa.”

Tả Thiệu Khanh không biết vì sao lại nghĩ đến Lục Tranh, cúi đầu xuống đỏ mặt nói: “Không lập nghiệp dựa vào cái gì thành gia? Vẫn là trước sang năm thi hội thi đình rồi lại nói sau.”

Vú Liễu yêu thương nhìn y: “Tam gia thiên tư thông minh, lão nô dù cho không học vấn cũng từng nghe người ta nói, cử nhân có thể đậu giải nguyên bình thường đều có thể thi đậu cao trung, chính là nằm trong tam giáp cũng không phải không thể.”

Tả Thiệu Khanh uống xong ngụm nước mì cuối cùng, thỏa mãn vỗ vỗ bụng, y biết lần này người được chọn làm trạng nguyên là ai, lúc này, cho dù y không đoạt được vị trí đứng đầu cũng sẽ không để cho người nọ được vị trí cao trung.

Nói y hâm mộ cũng được, nói y ghen ghét cũng được, tóm lại, Tả Thiệu Khanh lànhớ thương vị trạng nguyên lang chưa từng gặp mặt kia.

Tính toán thời gian, người nọ cũng có thể là năm sau tiến về kinh thành, xem ra y còn phải sớm xuất phát mới được, phải trong coi Lục Tranh, người y vừa ý ai cũng đoạt không được.

Tết năm này của Tả gia vô cùng vui sướng, thân thích bằng hữu đến chúc tết so với những năm qua nhiều hơn rất nhiều, bọn họ phần lớn là nghe nói tin tức Lục công gia từng ở Tả phủ, đều thừa cơ hội này đến tìm hiểu thực hư.

Tả Thiệu Khanh hiện tại coi như là nhân vật nổi danh ở trấn Vưu Khê, mỗi lần đi ra ngoài đều có thể nhận được các loại ánh mắt chú ý, thậm chí có bà mối đến nhà làm mai.

Tam gia trước đây, tuy cũng là xuất thân Tả gia, trong mắt người ở trấn Vưu Khê cũng được coi là lương tế để lựa chọn, không biết như thế nào đồn đãi vị Tam gia này tính cách mềm yếu, khó làm được việc lớn, còn có đại nương lợi hại đè nặng ở trên đầu.

Như vậy trong nhà có điều kiện tốt một chút đều không muốn gả nữ nhi cho y, trong nhà điều kiện quá kém lại trèo không nổi, bởi vậy cũng không có người có loại tâm tư này.

Hiện tại không giống, Tả tam gia là thi đậu giải nguyên, năm nay còn muốn lên kinhthi, tiền đồ là có thể thấy được một mảnh sáng ngời, về phần vấn đề đại nương, đếnlúc đó khuyến khích khuê nữ để cho bọn họ ra riêng, đi ra liền tự mình làm chủ làm đương gia, ngay cả mẹ chồng cũng không có, thật tốt.

Tiết thị nhìn các bà mối đến nhà khen ngợi Tả Thiệu Khanh lên trời, thiếu chút nữa không bình tĩnh nổi muốn đuổi người đi, chẳng qua là may mắn đậu thi hương, vậy mà nhất thời trở thành bánh trái thơm ngon của các nhà các hộ.

Vốn là mụ định năm nay vì con thứ hai chọn lựa một môn thân tốt, nhưng bây giờ tình huống không giống, hiện tại vội vàng, không bằng đợi Tả gia khởi phục sau đó chọn một nữ nhi nhà quan gia.

Về phần Tả Thiệu Khanh, mụ thật đúng là muốn từ trong những người này chọn một người, không phải thiên kim địa chủ thì chính là khuê nữ sinh ra trong gia đình sa sút, cùng nghiệt chủng kia chính là tuyệt phối.

“Mấy vị mời trở về, việc hôn nhân của Tam gia chúng tôi ta không thể làm chủ được.” Lão gia nhà mụ thế nhưng cố ý thông báo, hôn sự của đứa nhỏ trong nhà tạmthời không vội, lại đợi thêm mấy tháng nữa nói không chừng liền hoàn toàn không giống với lúc trước.

“Tả phu nhân nói đùa, ngài nhưng là đương gia chủ mẫu, việc hôn nhân của Tả tam gia không phải là ngài định đoạt thì là ai?” Các vị bà mối lập tức ca ngợi, khen ngợi Tiết thị trên trời dưới đất, trong lòng khinh thường nghĩ: Đó không phải là khôngmuốn sắp xếp việc hôn nhân cho thứ tử sao?

Tiết thị nghe lời khen ngợi toàn thân thoải mái, cười nhẹ trả lời: “Tam gia nhà chúng tôi tinh quý lắm, đậu giải nguyên, tương lai phải lấy quý nữ nhà cao cửa rộng, làm sao để ý những nữ nhi gia đình ở địa phương nhỏ bé này?”

“Vậy…” Chúng bà mối vẻ mặt tối xuống, tuy sự thật xác thực như thế, nhưng lời nàynói ra miệng quả thực không nên.

Tiết thị phối hợp nói: “Ai, đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh lắm, nó hiện tại thân phận không giống với lúc trước, ta chỗ nào làm chủ được nó nữa?”

“Ngài nói đùa, Tam gia bản lĩnh có lớn hơn nữa cũng phải gọi ngài một tiếng mẫuthân không phải sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, dù tiền đồ thế nào cũng là thứ tử đúng không?”

“Bất kính đại nương là đại bất hiếu, Tam gia không thể?”…

Mọi người ngươi một lời ta một câu, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng khôngcười oán hận Tả Thiệu Khanh một trận, Tiết thị nghe được trên mặt tràn đầy tươicười.

Đợi mụ nghe không khác biệt lắm, mới vung tay lên: “Làm phiền các vị đi mộtchuyến không công rồi thật sự là xin lỗi…quản gia, để cho mấy vị ma ma tặng mỗingười một bao lì xì, tiễn các nàng đi ra ngoài.”

Bên này bà mối vừa đi, bên kia La Tiểu Lục liền vội vàng vọt vào trong sân báo cáotin tức, nói xong lòng còn tràn đầy căm phẫn cho Tả Thiệu Khanh bị đối xử bất công: “Gia, phu nhân cũng hơi quá đáng.”

Tả Thiệu Khanh nghe xong không để ý cười cười: “Gia còn phải đa tạ mụ, những ngày này đi ra ngoài toàn là gặp những thứ đáng ghét, hiện tại có thể thanh tịnh.”

“Nhưng đây là liên qua đến chung thân đại sự của ngài, lỡ như dẫn đến không có cô nương nào chịu gả cho ngài thì phải làm sao?”

“Ngươi thật sự thấy gia có đem cô nương nào để vào mắt không?” Những nữ nhân kia ngay cả một phần vạn của Lục Tranh cũng không bằng, ánh mắt y lại không mù,làm sao có thể sẽ mắc phải loại lựa chọn sai lầm này.

“Ặc, cũng phải… có điều đến cùng là loại chuyện bại hoại thanh danh, truyền ra ngoài liền trở thành ngài là người vô cùng cao ngạo, không coi ai ra gì.”

Tả Thiệu Khanh khóe miệng có chút nhếch lên, mặt mày mỉm cười, ánh mắt thanh tịnh, giọng điệu mềm mại hỏi: “Ngươi thấy gia giống loại người này sao?”

La Tiểu Lục ngẩn người, không tự giác lắc đầu: “Không giống…không giống…”

Vừa qua khỏi tháng giêng Nguyên tiêu, Tả Uẩn Văn liền không thể đợi được nữa liền bảo quản gia thu dọn hành lí cho hai vị thiếu gia lên đường, thậm chí từ trong một đám sai vặt chọn kỹ lựa khéo bốn người đưa cho bọn họ làm thư đồng.

Tả Thiệu Khanh uyển chuyển cự tuyệt, chỉ là yêu cầu mang theo vú Liễu người vẫn luôn chăm sóc y ăn mặc cuộc sống hằng ngày.

Y hiện tại địa vị ở trong nhà thẳng tắp bay vọt, ít nhất trước khi y thi rớt, Tả phủ không một người nào dám quang minh chính đại đắc tội y, mà ngay cả Tiết thị cũng áp dụng chính sách dụ dỗ.

“Thiệu Khanh, mẫu thân nhìn rõ, trong nhà này con là người hiểu chuyện nhất, cóchí tiến thủ nhất, lần này đi ra bên ngoài, không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn,không thể gây ra chuyện, không thể ném đi mặt mũi Tả phủ, hiểu không?”

Tả Thiệu Khanh không yên lòng nghe mụ răn dạy, trên mặt bày ra bộ dáng hết sức lo sợ, cung kính tiếp nhận lời dạy dỗ: “Mẫu thân dạy bảo rất đúng, nhi tử nhớ kỹ.”

Không phải là sợ y gây phiền toái cho Tả Thiệu Yến sao? Còn không biết ai gây phiềntoái cho ai đâu?

Khóe mắt đảo qua Tả Thiệu Lăng đang ở trước mặt Tiết thị lấy lòng, y âm thầm nghĩ đang tiếc: Y đối với bệnh hoa liễu cũng không biết rõ, cũng không biết thời kì ủ bệnh kéo dài bao lâu, đáng tiếc không có cơ hội nhìn thấy bộ dạng xui xẻo của Nhị ca y.

Bên này y mới ghi nhớ việc này, trong đêm ngày hôm ấy, viện tử Tả Thiệu Lăng độtnhiên rối loạn.

Lúc Tả Thiệu Khanh đang ở trong mộng bị đánh thức, còn cười to ba tiếng: Thật làtrời cũng giúp ta. Xem ra ông trời quả nhiên là đứng về phía y.

Lại để cho La Tiểu Lục đi tìm hiểu tin tức, quay đầu nhận được đáp án dĩ nhiên làmột thông phòng của Tả Thiệu Lăng phát bệnh trước, nghe nói đã vài ngày, luôn che giấu không dám nói cho người khác biết cũng không dám mời đại phu.

Vừa lúc đêm nay Tả Thiệu Lăng tiến vào phòng của nàng ta, không biết làm sao để cho hắn ta phát hiện được, Tả Thiệu Lăng ở bên ngoài lăn lộn nhiều, đối với loại chuyện này còn có chút kiến thức, phản ứng đầu tiên liền quăng cho thông phòng kia một cái tát, chất vấn nàng ta phải hay không là đi ra ngoài cùng nam nhân lêu lổng, còn nhiễm một thân bệnh tật trở về.

Thông phòng kia đương nhiên nói không có, thề độc nói chỉ có một người là Nhị gia, cái này chẳng phải nói rõ bệnh này là Tả Thiệu Lăng lây cho nàng ta sao?

Tả Thiệu Lăng giận không kiềm chế được, thiếu chút nữa tại chỗ đem người đánh chết, cuối cùng vẫn là có nha hoàn báo cáo cho Tiết thị biết, lúc này mới tạm thời bảo vệ được tánh mạng của thông phòng này.

Đợi Tiết thị hỏi rõ chuyện đã xảy ra, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống ngất tạichỗ, nhi tử của mụ là loại phẩm hạnh gì mụ là người hiểu nhất, mỗi ngày đi thanhlâu sở quán, không chừng liền từ trên người hồ ly tinh nào làm ra một thân bệnh tậttrở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.