Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 182: Chương 182




Ngày hôm sau, lúc Tả Thiệu Khanh thượng triều vẻ mặt uể oải, đứng ở dưới cuối hàng vụng trộm ngáp, thỉnh thoảng còn bóp eo.

Còn may vị trí của y không dễ làm người khác chú ý, nếu không những hành độngnày cũng đủ để cho quan văn giám quan vạch tội y.

Cho đến lúc tảo triều sắp kết thúc, Tả Thiệu Khanh bỗng nhiên nghe được tên mình ở trong thánh chỉ, sau đó sửng sốt nhìn mấy người Lục Tranh và Lương Tề đứng ralĩnh chỉ.

Thân thể phản ứng nhanh hơn đại não hai bước, Tả Thiệu Khanh cũng đứng ra, đợi sau khi nghe xong thánh chỉ, nhếch môi nở nụ cười.

Được Lục Tranh anh, vậy mà khiến cho y như vậy, cố ý không nói cho y biết y cũng là quan viên đi theo xuôi nam lần này, cố ý nhìn y một mình ở đó lưu luyến không nỡ.

Lục Tranh lần này xuôi nam nhiệm vụ lớn nhất là kiểm duyệt thành quả huấn luyện thủy sư, cùng với kiểm tra chiến thuyền và vũ khí mới chế tạo ra.

Công vụ như vậy tự nhiên không thể thiếu Lương Tề công bộ thị lang phụ trách quân giới khí cụ này được, Tả Thiệu Khanh với tư cách là đồ đệ của hắn ta, cũng là có tưcách đi, chỉ là y cho rằng Thiên Phượng Đế sẽ không để cho cả nhà phủ Trấn quốccông rời khỏi kinh thành.

Dựa theo lệ cũ, tướng lãnh nắm binh quyền trong tay lúc xuất chinh phải có ngườinhà ở trong kinh, phủ Trấn quốc công vẫn luôn như vậy, bởi vậy, năm đó lúc lãocông gia và Lục Tranh xuất chinh, Lão phu nhân nhất định lẻ loi ở lại kinh đô.

Không nghĩ tới Thiên Phượng Đế vậy mà hào phóng như vậy, lúc Tả Thiệu Khanh tạ ơn liền nhiều thêm vài phần chân thành.

Tả Thiệu Khanh vừa ra khỏi cung thì trở về phủ của mình, căn bản không có ý đợi Lục Tranh , hừ! Cũng dám trêu đùa y, hại y không công ưu sầu mấy ngày, thật sự là cực kì đáng giận.

Đợi lúc y xông vào Lộ Khanh Uyển của mình, la lớn: “La Tiểu Lục…chết ở chỗ nàorồi?”

“Đã đến đã đến…Tam gia, ngài làm sao vậy?” La Tiểu Lục chạy đến, nhìn thấy Tả Thiệu Khanh đầu đầy mồ hôi, hai gì má đỏ lên còn cho rằng xảy ra chuyện lớn.

“Nhanh, thu dọn đồ đạc.” Y nhớ rõ thời gian xuất hành là xác định sau giờ ngọ, bây giờ cách thời gian xuất hành cũng chỉ không đến một canh giờ.

Tự rót cho mình một ly nước đổ xuống bụng, Tả Thiệu Khanh thấy La Tiểu Lục vẫn không nhúc nhích đứng ở một bên, thúc giục nói: “Như thế nào còn không đi?”

La Tiểu Lục cười hì hì, hướng Tả Thiệu Khanh chỉ chỉ sau lưng.

Tả Thiệu Khanh xoay người, liếc thấy trong phòng đặt mấy rương đồ lớn, còn có mấy bao quần áo, trong đó còn có mấy cái nhìn rất quen mắt, hiển nhiên là hành lý y giúp Lục Tranh thu xếp, về phần nhiều ra mấy cái, không cần hỏi cũng biết là chuyện gì xảy ra.

“Tên khốn này.” Tả Thiệu Khanh nghiến răng nghiến lợi nói thầm một tiếng, trongcon ngươi nhưng lại lộ ra ý cười.

“Ai là tên khốn?” Một thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai, Tả Thiệu Khanh lông mày nhướng lên, ung dung bình thản ngồi vào bên cạnh bàn, nhấp từng ngụm trà: “Chính là ai kia lừa gạt bổn đại gia.”

La Tiểu Lục rất có ánh mắt mà lui xuống, Lục Tranh từ phía sau ôm Tả Thiệu Khanh,tùy ý lau mồ hôi trên trán y: “Bản công khi nào lừa gạt em?”

“Việc này thì nói như nào? Trước anh cũng không nói cho em biết có thể cùng nhau xuôi nam.” Hại y mấy ngày nay cơm ăn không ngon ngủ không ngon.

Lục Tranh ôm người đứng dậy, đợi bản thân ngồi xuống mới đặt y ở trên đùi: “Không cảm thấy rất ngạc nhiên mừng rỡ sao?”

Là có một chút như vậy, nhưng Tả Thiệu Khanh sẽ không thừa nhận, y nhíu mày nói: “Em thấy là kinh hãi còn không khác biệt lắm, đột nhiên như vậy, thiệt nhiều việccũng chưa sắp xếp xong.”

Nói đến đây, y càng nhíu chặt mày hơn, bẻ ngón tay đếm: “Sổ sách và chìa khóa trong phủ còn phải tìm người đáng tin cậy chuyển giao…”

“Em là chỉ những thứ mà trước đó quản gia đưa đến sao?” Lục Tranh cắt ngang lời nói của y: “Đều là những thứ giữ lại được, chìa khóa nhà kho cũng là không dùng đến, em cất kỹ là được.”

“Trong nhà này ngay cả chủ nhân cũng không có, qua ít ngày nữa chính là tiệc đầytháng của Tả phủ, quà của em còn chưa chuẩn bị.”

“Những cái này quản gia đều biết, ông ta sẽ xử lý thỏa đáng.”

“Trong nha môn trước đó cũng chưa cùng đồng liêu lên tiếng chào hỏi, quá thất lễ.”

“Thánh chỉ vừa hạ xuống, bọn họ tự nhiên cũng đã biết.”

Tả Thiệu Khanh thầm nghĩ: Những việc công khai bên ngoài này còn dễ nói, không hề chuẩn bị rời khỏi kinh, nếu để cho Tả gia nhảy ra sóng to gì, chẳng phải là không cách nào kịp thời ứng đối sao?

Y suy tư cần hay không để La Tiểu Lục ở lại, nhưng bên người thiếu đi một người sai khiến liền cảm thấy không quen, mà Tiểu Lục Tử đi, Ẩn Nhất tự nhiên cũng không cách nào ở lại.

“Còn có chuyện gì?” Lục Tranh thấy y vẻ mặt trầm tư, liền biết y có việc không bỏ xuống được.

“Không có, chính là nghĩ đến đợi lát nữa sai người đến Tả phủ báo tin, miễn cho bọnhọ có việc tìm không thấy em.”

Lục Tranh chỗ nào không nghe ra y nghĩ một đằng nói một nẻo, chẳng qua cũng đoán được y là lo lắng Tả gia, trong lòng hơi thương tiếc y thân tình mỏng manh, ôm y thật chặt nói: “Yên tâm, ta đều thu xếp tốt rồi.”

Từ sau ngày Tả Thiệu Khanh xuất giá, định nghĩa của Lục Tranh đối với đại phòng Tả gia liền không phải là thông gia, chỉ cần không phải Tả Thiệu Khanh mở miệng, tuyệt đối sẽ không cho Tả gia một chút lợi ích.

Tả Thiệu Khanh không biết hắn thu xếp cái gì, cũng không hỏi, y đối với Lục Tranh chính là tín nhiệm mù quáng, chỉ cần từ trong miệng hắn nói ra thì nhất định khiến người an tâm.

Hai người nói chuyện một lát, Tả Thiệu Khanh liền đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ,sau đó cùng Lão phu nhân dùng cơm trưa.

Đã đến Noãn Hương Các, Tả Thiệu Khanh mới thực sự cảm giác được bầu không khí sắp đi xa, thu xếp không giống với Khanh Lộ Uyển, nhóm bà tử nha hoàn trongtrong ngoài ngoài Noãn Hương Các đều đang bận rộn.

Lão phu nhân đi xa, đồ mang theo tự nhiên không thể chỉ có mấy rương nhỏ, quần áo vớ giày, đệm chăn khăn trải giường, ngay cả bô cũng được mang theo.

Sau khi ăn xong nghỉ ngơi nửa canh giờ, đồ nên chất lên xe cũng chất xong rồi, một nhà ba người cùng nhau đi ra cửa chính.

Tả Thiệu Khanh Tả tam gia vừa bước chân ra khỏi cánh cửa đã bị một đoàn xe dài thật dài dọa sợ, nhớ ngày đó Tả gia chuyển nhà vào kinh thành cũng không có dàn trận lớn như vậy.

Lục Tranh nhíu mày: “Đồ quá nhiều, đến bến cảng phải đổi thành ngồi thuyền, nhiều đồ như vậy lên lên xuống xuống liền tốn nửa ngày.”

Quản gia lau mồ hôi nóng: “Gia, Lão phu nhân lần đầu tiên đi xa nhà, những thứ này đều là đồ cần phải dùng, thật sự không thể rút gọn nữa.”

Bởi vì không biết Lão phu nhân chơi bao lâu, lập tức sắp vào thu, chỉ là quần áo vớ giày một năm bốn mùa thì đã chứa hai xe ngựa, chăn mỏng chăn dày, không dày không mỏng tất cả mang theo hai bộ, huống chi còn có hành lý nha hoàn bà tử, đámthị vệ gã sai vặt, nhìn sao cũng không thể thiếu.

Tả Thiệu Khanh khóe miệng co rút, nghĩ thầm: Còn may y và Lục Tranh đều là nam nhân, nếu không thật không dám tưởng tượng một chuyến đi xa này phải phiền phức bao nhiêu.

Lục Tranh nâng trán, từ trong tay thị vệ tiếp nhận tọa kỵ chuyên dụng, quay đầu hỏi Tả Thiệu Khanh: “Em là cưỡi ngựa hay là ngồi xe?”

Không đợi Tả Thiệu Khanh trả lời, quay đầu lại Lão phu nhân đã hô: “Thiệu Khanhmau tới, cùng lão bà tử nói chuyện, trên đường không có người lải nhải chẳng phải buồn chết sao.”

Tả Thiệu Khanh hướng Lục Tranh đưa mắt ra hiệu, hiên ngang lẫm liệt leo lên xe ngựa Lão phu nhân.

Có đối lập mới biết, xe ngựa Lão phu nhân xa hoa thoải mái hơn bất kì xe ngựa nàomà y đã từng ngồi, rộng rãi sáng sửa, bốn vách tường treo rèm cửa mỏng nhẹ, sẽ không quá sáng cũng không quá tối, phía dưới phủ lên thảm dày, người nằm trên đócòn có thể lăn mấy vòng.

Trong xe ngựa ngoại trừ hai bà tức, chỉ lưu lại Chung má má hầu hạ, bởi vậy không hề chật chội, không chỉ có thế, còn có có các loại trà bánh trái cây, lữ đồ như vậy mới khiến cho người thoải mái.

Trận thế rời khỏi kinh thành của phủ Trấn quốc công lớn như vậy, tin tức rất nhanh thì truyền ra, dân chúng biết Lục công gia xuôi nam kiểm duyệt thủy sư, người người đều xếp hàng hai bên đường đưa tiễn, chỉ hy vọng Trấn quốc công có thể bảo vệ Đại Ương vĩnh viễn bình an.

Tả phủ rất nhanh cũng nhận được tin tức, Tiết Thị cười lạnh nói: “Lão gia, nhìn xem con trai tốt của ngài, đi xa nhà vậy mà cũng không thông báo cho người nhà mẹ đẻ một tiếng, này là hoàn toàn không để chúng ta vào mắt rồi hả?”

Nghĩ đến chính mình vừa quyết định đưa trưởng tôn cho Tả Thiệu Khanh làm con thừa tự, đang chuẩn bị đợi tiệc đầy tháng tìm Tả Thiệu Khanh lén nói chuyện, không nghĩ tới đối phương vậy mà liền đi như thế, cũng không biết lúc nào trở về, chỉ có thể phát tiết bực bội ở trên mồm.

“Được rồi, Thiệu Khanh là người làm chuyện lớn, chẳng quan tâm những chi tiết nhỏ là bình thường.” Tả lão gia mặt u ám giải thích, trong lòng nhưng lại rất khôngthoải mái.

Ông ta biết, trong mắt thứ tử này càng ngày càng xem nhẹ Tả gia, nếu không dựa theo cá tình trước kia của Tả Thiệu Khanh, tuyệt đối không thể nào quên.

Nhưng cái này lại có thể trách ai?

Ai lại biết đứa nhỏ lúc nhỏ ngoan ngoãn lại hèn nhát đột nhiên bay một cái vọt lêntrời, thay đổi đến mức ngay cả ông ta cũng sắp không nhận ra nữa.

Một năm ngắn ngủn này, Tả Thiệu Khanh liền giống như hoàn toàn đổi thành một người khác, nếu không phải biết khuôn mặt kia tuyệt đối là con trai mình, Tả Uẩn Văn cũng sắp hoài nghi người này không phải là con trai mình.

Ông ta cũng từng suy nghĩ cẩn thận, Tả Thiệu Khanh hoặc là từ nhỏ liền giả vờ ngoan ngoãn, hoặc là cái chết của Nguyễn di nương đối với y đả kích quá lớn, dẫn đến y biến hóa một loạt như vậy.

Trong hai cái này, Tả Uẩn Văn thiên hướng về vế thứ hai, bởi vì ông ta tuyệt đối không thừa nhận ánh mắt của mình sẽ nhìn sai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.