Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 10: Chương 10: Hồi ức chuyện quá khứ




Kiến Khang năm 35, hậu cung có tam tần lục viện 72 phi.

Mùa hè năm này, Vũ Văn Đế đi tuần nam, trên đường ngẫu nhiên gặp được một thiếu niên, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đúng vào lứa tuổi thanh xuân.

Thiếu niên có tên gọi là Địch Liễu, là tử đệ Tô Hàng sáo gia, sáo gia có thế mạnh làm buôn bán, cho đến thế hệ này đã bắt đầu xuống dốc. Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, sáo gia vẫn như cũ ở Tô Hàng hưởng thụ vinh hoa.

Địch Liễu là sáo gia gia chủ tiểu nhi tử, từ nhỏ nhận hết được sủng ái cho đến khi trưởng thành, y trời sinh tính tình hoạt bát, yêu thích chơi đùa. Chính bởi vì y thích ham chơi, liền bị những kẻ bắt cóc nhìn trúng bắt làm tù binh bán đến tiểu quan quán, may mắn gặp Vũ Văn đế cải trang đi tuần.

Địch Liễu lớn lên nhìn rất đẹp, mặt như bạch ngọc, thân tựa phong liễu, sóng mắt lưu chuyển khiến lòng người mê muội không thôi...... Dáng vẻ này nếu lớn lên trên người nữ tử, tất sẽ tuyệt sắc, mà lớn lên ở trên người nam tử, tất sẽ có chút âm nhu.

Kiến Nguyên triều đã phi thường khai sáng, nam nam chi gian nếu lưỡng tình tương duyệt liền có thể ngay tại nhà chỉ cần có người làm chứng kiến hành lễ lúc sau kết làm vợ chồng.

Cho nên, Vũ văn Thác Cát cũng là nhân vật phong lưu, hắn thấy Địch Liễu lớn lên đẹp, liền nổi tâm muốn thu người bên mình. Hắn tìm người thám thính thân thế bối cảnh Địch Liễu, rồi sau đó chính mình ở bên cạnh Địch Liễu kết thành huynh đệ.

Vũ Văn Thác Cát tuy đã ba mươi lăm tuổi, nhưng khuôn mặt tuấn lãng, anh tuấn tiêu sái, dáng người đĩnh bạt, phong thái vĩ ngạn. Địch Liễu thích kết giao người có diện mạo tuấn mỹ, vì thế hai người bắt đầu kết bạn đồng du.

Dọc theo đường đi chơi đùa, Vũ Văn Thác Cát thật sự rất có tình cảm, hắn rất sủng ái Địch Liễu nhỏ hơn hắn một vòng, cơ hồ là y muốn gì thì hắn sẽ đáp ứng cái đó ——

Rồi sau đó, hai người lâu ngày sinh tình, trong một đêm đầy sao sáng cả hai hòa quyện vào nhau, Vũ Văn Thác Cát muốn Địch Liễu, từ nay về sau hai người càng là Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu.

Thời gian trôi qua nhanh, Vũ Văn Thác Cát bởi vì là hoàng đế không thể cứ ngây ngốc ở ngoài cung. Vì thế, một ngày này, sau một trận phiên vân phúc vũ, Vũ Văn Thác Cát ôm lấy Địch Liễu, đầu tiên là kể ra tình yêu của chính mình, lúc sau lại nói rõ thân phận thật sự của mình, cuối cùng, lấy ra lời mời hi vọng Địch Liễu có thể cùng hắn hồi cung.

Địch Liễu mãn tâm mãn nhãn đều ký thác lên người Vũ Văn Thác Cát, tuy rằng oán hận người này lừa gạt mình, nhưng trái tim chân thành chỉ dừng lại trên người này. Thế là y gật gật đầu, đồng ý lời đề nghị của Vũ Văn Thác Cát, cùng hắn cùng nhau hồi cung.

Trước khi hồi cung, Vũ Văn Thác Cát đáp ứng thỉnh cầu Địch Liễu, cùng y cùng nhau về tới Tô Hàng sáo gia, chính thức hạ phinh cưới nam tử Địch Liễu, sáo gia tuy không mừng, nhưng nề hà thân phận Vũ Văn Thác Cát, không mừng cũng chỉ có thể tiếp thu.

Chỉ là trước khi Địch Liễu đi, sáo mẫu dặn dò công đạo mấy trăm lần, hoàng cung không phải như ngoài cung, mọi việc đều phải lưu tâm nhãn. Đặc biệt y là nam tử ở trong hậu cung có nữ tử làm chủ, càng phải cẩn trọng hơn. Địch Liễu gật đầu, cáo biệt phụ mẫu đã dưỡng dục mình, đi theo Vũ Văn Thác Cát, bước vào hoàng cung.

Cổ nhân nói, vừa vào cửa cung sâu như biển, Địch Liễu không bao lâu sau liền khắc sâu câu nói này.

Địch Liễu mới vào trong cung, Vũ Văn Thác Cát đã phong thành Sáo phi, ban trụ ở Vĩnh Cùng Cung, thưởng tỳ nữ hai cô thái giám bốn gã cùng hai gã thị vệ tiếp đó còn có các loại trân bảo châu báu.......

Về sau, có thể nói là một thân ba ngàn sủng ái, quân vương từ đây bất tảo triều.

Địch Liễu hàng đêm thị tẩm, người đầu tiên độc sủng bước chân vào hậu cung Vũ Văn đế, khiến cho hậu cung phi tần càng không thích Địch Liễu.

Trong đó chỉ có một người ngoại lệ, người này lúc đó cũng được Hoàng Thượng yêu thích chính là Ngu phi.

Ngu phi sinh ra ở thư hương thế gia, trong nhà có ấu đệ, nàng thấy Địch Liễu liền xem như đệ đệ của mình, yêu thích, chiếu cố y. Rất nhanh, hai người liền xem như tỷ đệ, Ngu phi có đứa con năm tuổi, lớn lên rất là đáng yêu, khuôn mặt phấn nộn, đôi mắt ngập nước, rất là thanh triệt, tên là Vũ Văn Bùi.

Cậu mỗi lần thấy Địch Liễu, đều sẽ gọi sáo ca ca sáo ca ca, cho dù Ngu phi có sửa đổi xưng hô như thế nào, cậu đều không muốn. Dần dà, Ngu phi cũng không sửa nữa, chỉ là thời điểm ngẫu nhiên, ánh mắt trách cứ sẽ nhìn về phía cậu.

Vũ Văn Bùi thật hoạt bát, rất được mọi người yêu thích.

Ngay cả Địch Liễu, cũng nhịn không được thích đứa nhỏ này.

Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, Vũ Văn đế độc sủng Địch Liễu đã khiêu khích chúng phi tần phẫn nộ, lại thấy Địch Liễu mà bọn họ không thích cùng Ngu phi ở bên cạnh nhau, vì thế cầm đầu là Hoàng Hậu cùng tam phi khác đã đưa ra một mưu kế ác độc.

Ba tháng sau, đại thọ Vũ Văn đế, trong ngày đó đã phát sinh sự tình.

Ngày này, bầu trời rất sáng sủa, Địch Liễu vui vẻ kéo Ngu phi đàm luận buổi tối nên đưa lễ vật gì thỏa đáng cho Vũ Văn đế, Ngu phi trên mặt mang ý cười, cười nhạo trong mắt Địch Liễu chỉ có Vũ Văn đế.

Địch Liễu đỏ mặt lên, trừng mắt nhìn Ngu phi.

Ngu phi che miệng cười, khiến Địch Liễu thẹn quá hóa giận, vì thế Địch Liễu mím môi, nói: Tỷ tỷ, tỷ đừng khi dễ đệ.

Lúc này mới khiến cho Ngu phi không còn khi dễ y.

Ngu phi đưa ra một cái chủ ý cho Địch Liễu, khiến y buổi tối diễn một khúc phượng cầu hoàng sau đó lại đưa hương bao do chính mình chế tác trình đến, đúng là cái gọi là khinh tình ý trọng, mà Vũ Văn đế đây đúng là thích Địch Liễu, cho nên chỉ cần là y đưa, Vũ Văn đế đều thích.

Địch Liễu nghe xong, sắc mặt đỏ rực, trợn tròn mắt hỏi: “Thật sao?” Chính là ngay sau đó mày liền nhăn lại, “Chính là đệ không có cầm.”

Ngu phi hiểu ý cười, nói: “Biết đệ không có cầm, tỷ đã sớm chuẩn bị cầm thật tốt đưa đến cho đệ.” Nói xong, tiến vào nội thất lấy ra một cây cầm cổ.

Địch Liễu tiếp nhận, cảm tạ Ngu phi liền vui mừng cầm lấy cây cầm đem về cung điện mình luyện cầm.

Chính là bọn họ không biết, âm mưu quay chung quanh bọn họ đã bắt đầu triển khai.

Thị nữ bên người Địch Liễu đã sớm bị Hoàng Hậu mua chuộc, Hoàng Hậu cố tình thả một cây ngân châm kịch độc vào cây đàn cổ Địch Liễu buổi tối sẽ trổ tài, độc chính là huyết phong hầu, hơn nữa nàng muốn đem sự tình này giá họa cho Ngu phi......

Rất nhanh, thời gian ban ngày trôi qua, ban đêm liền tới.

Địch Liễu trong tay cầm hương bao bỏ cả một buổi chiều để khâu vá đi đến yến hội của Hoàng Thượng.

Y căn bản không biết, nghênh đón mình, sẽ là vận mệnh mất mạng.

X

Thái giám hô lớn yến hội bắt đầu, đủ các loại bá quan văn võ đến chúc thọ Hoàng Thượng ——

Một lúc sau, hoàng tử đến tặng lễ chúc thọ Hoàng Thượng ——

Cuối cùng, cung phi dâng tặng lễ vật chúc thọ.

Địch Liễu dựa vào vị trí, vẫn luôn chờ đến yến hội trung tuần, mới đến phiên y lên sân khấu, hương bao y làm ra trước đó đã đưa đến thái giám Phúc Toàn bên người Vũ Văn đế chuyển đến cho hắn, mà y hiện tại phải làm chính là, hiến khúc.

Chỉ là, hiến khúc vừa mới bắt đầu, cả người chấn động, tiếp đó liền ngã khuỵu xuống đài, ánh mắt cuối cùng của y, là không thể tin được.

Vũ Văn Thác Cát ánh mắt đầy ý cười trong nháy mắt liền biến đổi, hắn từ vị trí trên cao đứng lên chạy tới trên đài, ôm lấy Địch Liễu cả người run rẩy không thôi, trong ánh mắt hắn là khiếp sợ, là bi thương, là không thể tin......

Ngu phi cũng chấn kinh rồi, nàng nhìn trên đài Địch Liễu đã chết, bước chân lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch......

Nàng nhìn Vũ Văn đế giận dữ lớn tiếng gầm rú gọi thái y, nàng nhìn Vũ Văn đế nước mắt rơi xuống...... Ngay sau đó, nàng quay đầu thấy khóe miệng Hoàng hậu hơi giương lên......

Lại nhìn về phía Địch Liễu ở trên đài, ánh mắt đã trở nên phức tạp......

Nàng sớm nên nghĩ đến, sớm nên nghĩ đến, Hoàng hậu tâm tư ghen ghét mạnh mẽ như thế, sao có thể chỉ cho Địch Liễu một người độc sủng hoàn toàn. Ánh mắt dừng lại trên cây cổ cầm Địch Liễu, trên mặt Ngu phi càng thêm tái nhợt, tay nắm chặt Vũ Văn Bùi, run rẩy......

Vũ Văn Bùi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Ngu phi, hỏi: “Mẫu phi, người nắm tay con đau quá. Mẫu phi, vì sao sáo ca ca nằm ở trong lòng ngực phụ hoàng không động đậy?”

Ngu phi ngồi xổm xuống, trong lòng nàng kỳ thật đã biết đây là một hòn đá ném hai con chim, đã muốn cho Địch Liễu chết, cũng muốn cho chính mình chết, nàng nhìn hài tử trước mặt chỉ mới năm tuổi, nàng không cam lòng......

“Bùi Nhi, mẫu phi không thể bồi cùng Bùi Nhi, nhìn Bùi Nhi trưởng thành. Bùi Nhi phải nhớ, phải rời xa các phi tử của phụ hoàng biết không? Các nàng a, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tâm địa độc ác, Về sau con phải thật ngoan, thật ngoan, nghe lời Tầm ma ma, không cần tùy tiện tin tưởng người khác, con đã nhớ rõ chưa?” Vuốt đỉnh đầu Vũ Văn Bùi, ánh mắt Ngu phi bi thương, nàng nhìn hài tử mình, chỉ nguyện Hoàng Thượng có thể niệm tình nàng đã từng hầu hạ hắn, tha cho hài tử nàng.

Cho dù, chuyện này, nàng trước nay chưa bao giờ làm, thậm chí trước đó, chỉ xem Địch Liễu coi như đệ đệ mình mà đối đãi. Nhưng mà, Hoàng Hậu bọn họ nếu đã dám làm như vậy, đã thuyết minh đem sự tình đều đã xử lý xong.

Như Ngu phi suy nghĩ, Vũ Văn đế tin tưởng Địch Liễu đã chết, liền lệnh người tra rõ, lập tức liền phát hiện trên mặt cổ cầm có dấu châm độc.

Thị nữ bên người Địch Liễu chỉ ra cổ cầm do chính Ngu phi ban tặng, hơn nữa trừ bỏ Ngu phi ở ngoài ra không có ai tiếp cận qua.

Vũ Văn đế giận dữ, xách cổ Ngu phi lên, “Liễu Nhi thiện lương như vậy, ngươi vì sao phải độc thủ y, y thích ngươi như vậy, xem ngươi là tỷ tỷ ——”

Ngu phi cười, khóe miệng nàng giương lên, hỏi lại Vũ Văn đế, “Bệ hạ, nếu ta nói ta chưa bao giờ làm qua, ngươi có tin tưởng?” Trong ánh mắt, vẫn còn một tia chờ mong.

Chỉ là, Vũ Văn đế bạo nộ như thế nào có thể đi tự hỏi chuyện này từ đầu đến cuối đâu, hắn ném Ngu phi xuống mặt đất, từ trên cao nhìn xuống nói: “Chưa bao giờ làm? Vậy ngươi nói cho trẫm, cầm kia còn có ai đã chạm qua? Ngươi vì sao phải khiến Liễu Nhi đúng ngày sinh thượng hiến khúc cho trẫm ——”

Ngu phi nhắm hai mắt lại, nàng chậm rãi quỳ thẳng thân thể, đôi tay đặt ở trên mặt đất, đối với Vũ Văn đế khái đầu một cái, “Bệ hạ đã nhận định là thần thiếp sở làm, thần thiếp hết đường chối cãi. Thần thiếp chỉ có một nguyện vọng, cầu ngài đối xử tử tế với hài tử thần thiếp, nó mới năm tuổi......”

Sau khi nói xong, nàng lại hướng tới Hoàng Hậu khái đầu một cái, thanh thanh khấp huyết: “Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp tự biết có tội. Tội thứ nhất không nên tranh giành sủng hạnh bệ hạ, tội thứ hai không đối xử tốt với đứa nhỏ Địch Liễu, tội thứ ba đó là quên nhắc nhở Địch Liễu, trong hoàng cung không nên dễ tin người, không thể chỉ chuyên sủng một người......”

Nói xong, Ngu phi liền chạy tới cây cột đình đụng đầu thật mạnh ——

Vũ Văn Bùi trơ mắt nhìn mẫu phi mình chết thảm ngay trước mặt, phụ hoàng thờ ơ, trong ánh mắt to tròn tích đầy nước mắt......

Vũ Văn đế cau mày nhìn Ngu phi đã chết đi, phất phất tay, nói với thị vệ đứng ở một bên: “Đem thi thể Ngu phi ném vào trong sông đào bảo vệ thành, nếu nàng giết Liễu Nhi ta, như vậy ta sẽ liền làm cho nàng thi cốt vô tồn.”

Vũ Văn Bùi bị Vũ Văn đế nói làm cả kinh liền lấy lại tinh thần, chạy tới trước mặt Vũ Văn đế, gào khóc: “Phụ hoàng, phụ hoàng, đừng đem mẫu phi ném tới sông đào bảo vệ thành, mẫu phi không có hại sáo ca ca, mẫu phi sẽ không hại sáo ca ca......”

Vũ Văn đế nhìn nhi tử bắt lấy vạt áo chính mình, lại hạ một đạo thánh chỉ: “Người tới, đem Lục hoàng tử đưa về Thượng Dương Cung, chưa được trẫm cho phép, không được bước ra Thượng Dương Cung.”

Nói xong, liền ôm lấy thi thể Địch Liễu rời đi, mà Vũ Văn Bùi ngây ngốc quỳ trên mặt đất, nhìn phụ hoàng cậu sùng bái không để ý tới chính mình nghênh ngang mà đi ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.