Trở Về Năm Ba Tôi Còn Đi Học

Chương 4: Chương 4




Nhà cũ của Lục gia là một lâu đài cổ mang kiến trúc của châu Âu, ở trung tâm thành phố Bắc Thành tấc đất như tấc vàng, được cho là giống phong cách kiến trúc của đoạn đường này.

Nơi này là nhà của ông nội Lục Yên, nhưng mà Lục Yên lại chưa bao giờ đặt chân tới đây, bởi vì ba mình với ông đã đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Ông Lục Yên tên là Lục Giản, là chủ tịch tập đoàn Lục thị, danh tiếng và sự lớn mạnh của công ty vang khắp một thời, tập đoàn Lục thị của ông đã ra một thế hệ phong vân.

Trong ấn tượng của Lục Yên, ông nội Lục Giản là một người đàn ông tương đối uy nghiêm, ít khi nói cười, biểu tình nghiêm túc.

Từ khi con gái của ông cũng chính là cô nhỏ của Lục Yên bị lạc đường mất tích, trên mặt ông không xuất hiện nụ cười nữa.

Sau này lại đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lục Trăn, tích lo âu thành bệnh, nên sớm qua đời.

Tại cổng lớn, Lục Trăn dừng xe máy, lấy mũ bảo hiểm của Lục Yên xuống, hỏi “Em còn nhớ rõ về ba không?”

“Nhớ rõ, ông nội rất hung dữ, trước kia đều không phản ứng lại em.”

Lục Trăn bất đắc dĩ mà xoa đầu cô, con ngươi xẹt qua một tia bất đắc dĩ “Là ba, không phải ông.”

“Ách.”

Cậu mang Lục Yên đi về phía nhà lớn, Lục Yên có chút khẩn trương, nắm tay Lục Trăn một cách tự nhiên.

Hiện tại Lục Trăn hoàn toàn coi cô là em gái nhà mình, yêu thương mà vỗ vỗ tay cô, ý bảo không cần sợ hãi.

Bên trong nhà lớn trang hoàng một màu trắng sữa theo phong cách châu Âu, có liên quan đến việc ông Lục Giản thời trẻ du học ở Châu Âu.

Đừng nói là hơn hai mươi năm trước, cho dù ở thời đại của Lục Yên, nhà ở tráng lệ huy hoàng như vậy cũng rất hiếm gặp.

“Lục Trăn, sao con đã trở lại?”

Một âm thanh kiều mị mềm mại từ cầu thang truyền đến.

Người nói chuyện là Thi Tuyết Nhàn, là vợ hai của Lục Giản, vì được bảo dưỡng nên dù đã hơn ba mươi nhưng chỉ giống như một cô gái hơn hai mươi, da trắng hơn tuyết, so với một cô gái trẻ thì thành thục hơn, có ý vị phong tình hơn.

Đối với đàn ông trung niên, một người phụ nữ như bà ta rất có sức mê hoặc.

Lục Yên nhìn Thi Tuyết Nhàn, cân nhắc nên gọi bà ta là cái gì, bà kế?

Lục Yên biết, ba Lục Trăn với ông Lục Giản quan hệ vẫn luôn không tốt, trong việc này cũng có “công lao” của bà Thi Tuyết Nhàn.

Thế cho nên sau khi Lục Giản rời khỏi nhân thế, tập đoàn Lục Thị to như vậy lại rơi vào túi của Thi Tuyết Nhàn, một xu cũng không để lại cho Lục Trăn.

Có thể thấy, thủ đoạn của người phụ nữ này lợi hại như thế nào.

“Nơi này là nhà tôi, sao tôi không thể trở về?” Sắc mặt của Lục Trăn hơi trầm, âm thanh cũng lạnh đi tám độ.

Thi Tuyết Nhàn doanh doanh nở nụ cười, nói “Con là đại thiếu gia, con muốn về thì về, muốn đi thì đi, ta tuy rằng là mẹ con, nhưng rốt cuộc cũng không quản được.”

Giọng nói của Thi Tuyết Nhàn mang theo ý tứ trào phúng, Lục Trăn là con trai, đương nhiên lười so đo cùng bà ta, nhưng Lục Yên lại chịu không nổi cách bà kế nói chuyện với ba mình như vậy.

“Mẹ của anh ấy là đại tiểu thư của tập đoàn Mạnh thị, bà sao có thể được coi là mẹ của Lục Trăn nha, đừng có quá cất nhắc mình.”

Lời vừa nói ra, Thi Tuyết Nhàn biến sắc, nhưng rốt cuộc vẫn là một chủ mẫu, xụ mặt nói với Lục Trăn “Đưa bạn gái tới nhà, nếu để ba biết, thì con không yên ổn đâu.”

Hiện tại Lục Trăn càng thêm chắc chắn, Lục Yên nhất định là em gái cậu, bằng không sao cô có thể biết mẹ mình là đại tiểu thư của tập đoạn Mạnh thị.

Chỉ là này nhiều năm không gặp, đứa em ngốc ngốc này lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng, không còn là cái người trước đây luôn bị bắt nạt.

Cậu kéo Lục Yên ôm đến bên người mình, nói “Nhìn cho rõ, em ấy là em gái tôi, là con gái ruột của ba tôi, Tiểu Yên.”

Trên mặt Thi Tuyết Nhàn mang theo vẻ ngờ vực, cẩn thận đánh giá Lục Yên một phen, đích xác, như là thật sự giống... nhưng làm sao có thể chứ!

Cô ta không phải đã...

Thi Tuyết Nhàn lắc đầu, nhìn Lục Trăn nói “Trên đường tùy tiện tìm một nha đầu có vài phần giống liền nói là đại tiểu thư của Lục gia, không phải quá hoang đường rồi.”

“Em ấy có phải tiểu thư Lục gia hay không chờ lão Lục trở về, ắt sẽ có kết luận.”

“Đêm nay ba con tham gia một cuộc gặp quan trọng, sẽ không trở về.”

Thi Tuyết Nhàn ôm khuỷu tay, lạnh lùng nói “Gần đây thân thể ông ấy không tốt, khuyên con đừng chọc ông ấy tức giận, nhanh chóng đưa nha đầu này đi đi, đừng cho rằng tùy tiện tìm một người liền có thể giả mạo thành đại tiểu thư.”

Lục Trăn lôi Lục Yên về phía sau mình, lấy điện thoại ra “Tôi bây giờ liền gọi điện thoại cho lão Lục, nói cho ông ấy biết đã tìm được em gái rồi.”

Thi Tuyết Nhàn bỗng nhiên đoạt điện thoại của Lục Trăn, sắc mặt trở nên rất khó coi “Đêm nay ba con có một cuộc gặp mặt rất quan trọng, ta khuyên con không nên quấy rầy ông ấy.”

Lục Trăn bỗng nhiên cười lạnh “Tôi biết rồi, khoảng thời gian trước đây lão Lục có nói đang chuẩn bị một hạng mục cùng với em trai bà, nhưng chắc không phải buối tối hôm nay đi, em trai bà phá công ty như vậy, còn buôn lậu trốn thuế, đủ tư cách để cùng hợp tác với tập đoàn Lục thị sao.”

Sắc mặt Thi Tuyết Nhàn căng thẳng vô cùng, ánh mắt tỏa ra đốm lửa nhỏ, nhưng bà ta vẫn khống chế được cảm xúc của mình, nói “Đây là quyết định của ba con, con không có quyền can thiệp.”

Lục Yên trước kia nghe qua về sự lợi hại của bà kế Lục gia này, thân thích trong nhà đều nói, bà kế luôn thổi gió bên gối với ông nội, vô tri vô giác mà ly gián quan hệ của hai cha con, lúc này làm hai người phản bội nhau, một xu tiền thừa kế cũng không có để lại cho ba.

Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay Lục Yên cuối cùng cũng đã thấy được khí thế của vị bà kế này rồi.

Chỉ là Lục Yên có chút không hiểu, vì sao Thi Tuyết Nhàn lại cật lực muốn đuổi cô đi như vậy, nếu đổi lại là người khác trong nhà, nhìn thấy một cô gái giống với cô nhỏ đã mất khẳng định phải hỏi rõ ràng một chút chứ.

Bà ta dựa vào cái gì mà có thể kết luận rằng Lục Yên nhất định không phải cô nhỏ?

Đúng lúc này, cửa phòng lầu hai mở ra, một cô gái cầm tai nghe đi ra, nhíu mày nói “Mẹ, sao ồn vậy, hại con không thể chuyên tâm ôn tập tiếng Anh.”

Lục Yên quay đầu nhìn cô gái kia, cô ta mặc một một chiếc áo tay bồng màu hồng phấn, một chiếc váy nhạt màu, bên hông buộc một cái nơ hình con bướm, ăn mặc như một công chúa nhỏ.

Lục Yên đối với cô ta cũng có ấn tượng, là con của bà kế Thi Tuyết Nhàn mang tới, tên là Thi Nhã.

Thi Nhã không phải là con của Lục gia, nhưng lại luôn ở tại Lục gia, gọi Lục Giản là chú.

Khi còn nhỏ Lục Yên nghe được từ miệng của người thân rằng, sau này Thi Tuyết Nhàn vẫn luôn muốn cho Thi Nhã đổi thành họ Lục, kêu Lục Giản là ba, nhưng Lục Giản không có nhận cô ta.

Thi Nhã liếc mắt đánh giá Lục Yên, hàng lông mi vừa dài vừa cong của con, cánh môi hồng nhuận như ngọc, bởi vì cặp mắt đào hoa sáng quắc giống y hệt Lục Trăn khiến cho toàn bộ ngũ quan đều sinh động lên, đẹp đến làm mức làm người ta run sợ.

Sắc mặt Thi Nhã khẽ biến, phòng bị hỏi mẹ mình “Mẹ, cô ấy là ai.”

Thi Tuyết Nhàn nói “Anh con từ bên ngoài mang về, một hai nói rằng đây là em gái Tiểu Lục năm đó đi lạc.”

Thi Nhã vừa nghe cái người bị thiểu năng trí tuệ đã trở lại, bản năng sinh ra địch ý với Lục Yên, sắc mặt thay đổi “Mẹ, là thật vậy chăng?”

Thi Tuyết Nhàn lạnh lùng nói “Con bé không có khả năng trở lại, không phải con bé.”

Thi Nhã lúc này mới thoáng yên tâm.

Lục Trăn lại hoàn toàn không để ý đến Thi Tuyết Nhàn, cậu đã gửi tin nhắn cho lão ba Lục Giản, đơn giản nói một chút về tình huống, sau đó kêu người giúp việc an bài phòng ngủ đêm nay cho Lục Yên.

Thi Tuyết Nhàn tuy rằng là mẹ kế, nhưng tốt xấu cũng là chủ mẫu, lập tức nói “Không được, sự việc trước đây còn chưa rõ ràng, con không thể đem một tiểu nha đầu lai lịch không rõ qua đêm trong nhà.”

“Tại sao lại không thể.”

“Ba con sưu tầm không ít đồ cổ đồ sứ có giá trị, vạn nhất bị mất thì làm sao bây giờ.”

Lục Yên nhìn Thi Tuyết Nhàn liếc mắt một cái, bà ta đẹp thì đẹp đó, tuổi so với mẹ của Lục Trăn cũng trẻ hơn vài tuổi, nhưng so với đại tiểu thư Mạnh thị thì còn kém quá xa.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân của Thi Tuyết Nhàn đều lộ ra hơi thở của một người tầm thường, khó trách Lục Giản rất ít khi đưa bà ta tới các buổi gặp mặt chính thức.

Bà ta chả ra gì.

Lục Trăn nói “Làm mất thì tôi đền.”

“Con đền? Tiền của con còn không phải là tiền của Lục gia à!”

Lục Trăn bỗng nhiên cười “Nói cho cùng cũng là tiền của Lục gia tôi, bà mù hay gì.”

Thi Tuyết Nhàn bị cậu làm sặc, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Thi Nhã xách theo làn váy đi xuống lầu, đi tới trước mặt Lục Yên, nhìn chằm chằm cô, sau đó lại nhìn Lục Trăn, đừng nói chứ hai người thật là từ một khuôn đúc ra.

Trong lòng cô ta có chút bồn chồn, trước kia cô ta không thích đứa thiểu năng trí tuệ kia, dù sao một nhà có hai đứa con gái, con ruột nhất định sẽ được sủng ái nhất.

Vất vả mấy năm qua, ba kế Lục Giản mới có chút quan tâm cô ta, nên cô ta không muốn đứa con ruột này trở về, đoạt lại sự sủng ái.

Thi Nhã kéo góc áo của mẹ mình, vội vàng mà nói “Mẹ, người không thể để cô ta ở lại.”

Thi Tuyết Nhàn vỗ vỗ mu bàn tay con gái mình, ý bảo an tâm, sau đó đi đến sô pha ngồi xuống, bày ra tư thái bà chủ, nhìn Lục Trăn dùng lời tốt đẹp khuyên bảo ——

“Tiểu Trăn, con khẳng định đây chính là em gái Lục Yên bị lạc đường 100% sao?”

Lục Trăn không thể khẳng định là trăm phần trăm, nhưng vẫn nắm chắc 70%.

“Mấy năm nay, ba con rất vất vả từ bỏ con gái của mình, hiện tại con mang một cô gái không rõ thân phận về nhà, cho ba con hy vọng, vạn nhất kết quả xét nghiệm ADN là không phải con bé ấy, con thấy ba con có thể chịu đựng được đả kích như vậy sao?”

Mặt Lục Trăn lộ ra một chút ngượng nghịu.

Đúng vậy, Lục Yên trước kia nghe người trong nhà nói về việc Lục Giản yêu thương con gái ông cỡ nào, ngậm trong miệng sợ tan, cô ấy muốn bầu trời hay ánh trăng, Lục Giản đều có thể hái xuống cho cô ấy.

Sau khi con gái bị mất tích, Lục Giản phái người tìm kiếm khắc nơi, hàng đêm không được ngủ được, qua mấy năm đầu tóc đều bạc hết.

Thấy Lục Trăn dao động, Thi Tuyết Nhàn rèn sắt khi còn nóng nói “Vẫn là đem đứa trẻ này trở về đi, đã trễ thế này, cha mẹ con bé cũng sẽ lo lắng.”

Lục Yên nắm chặt tay Lục Trăn, vội vàng nói “Nơi này chính là nhà của tôi, các người muốn đưa tôi đi chỗ nào.”

Sắc mặt Thi Tuyết Nhàn lạnh lùng “Con bé này, thấy Lục gia chúng tôi tốt như vậy liền muốn tiến vào, muốn chơi xấu sao.”

Lục Yên quả thực bị bà kế này làm tức chết rồi, năm đó cô nhỏ bị lạc đường, gia tộc có không ít tin đồn nhảm nhí, nói có lẽ có liên quan đến bà mẹ kế này, khi đó Lục Yên vẫn là một đứa ngốc bạch ngọt, không tin trên thế giới này có người ác độc như vậy, hiện tại nhìn thấy bộ dáng này của Thi Tuyết Nhàn, cô có điểm tin rồi.

“Dù sao tôi cũng không đi.” Lục Yên nắm chặt tay Lục Trăn, thấp giọng khẩn cầu “Anh đừng bắt em đi.”

Thi Tuyết Nhàn vỗ bàn đứng dậy, lạnh lùng nói “Nếu là cô không đi, tôi liền kêu người đem đuổi cô ra ngoài.”

Mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ô tô, đèn xe sáng ngời xuyên thấu qua cửa kính quét vào, vừa lúc chiếu vào mặt Lục Yên.

Lục Yên theo bản năng dùng tay chắn mắt, nhìn thấy đèn phía xa đang chiếu xuống, một người đàn ông trung niên vội vàng chạy xuống từ xe Mercedes.

Lục Giản gấp gáp trở về.

- -----

* Editor: Tiếng Trung cũng giống như tiếng Anh, chỉ có mỗi Tôi - Bạn. Nên khi Lục Yên xưng gì đi nữa thì người khác cũng sẽ hiểu theo nghĩa khác, vậy nên mình để xưng hô theo suy nghĩ của người nghe, không thì loạn lắm. Từ nay thống nhất như vậy nha.

** Nữ chính cưng lắm luôn, mạnh mẽ có, yếu đuối có. Mỗi lần vạch mặt bà mẹ kế là nó sướng gì đâu. UwU

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.