Trở Về Năm Ba Tôi Còn Đi Học

Chương 2: Chương 2




Edit: Bwi + Hình San San

Beta: Bwi

Cứ như vậy có vô số ánh mắt của nữ sinh vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn Lục Yên ngồi phía sau xe Lục Trăn.

Tiếng xe máy Hamlet rầm rầm mạnh mẽ, phong cách như của nước Mỹ.

Toàn trường cũng chỉ có phú nhị đại Lục Trăn mới có được chiếc xe máy xa xỉ như vậy, rất nhiều nữ sinh tha thiết được ngồi trên chiếc xe này, vậy là thỏa mãn rồi.

Thư Mộng Phi là bạn gái của Lục Trăn cũng không có ngồi trên xe máy của cậu, cũng không có nguyên nhân gì khác, Thư Mộng Phi tính cách thanh cao kiêu ngạo, không muốn bị người khác chỉ trỏ, nói cô ấy ăn bám người giàu có.

Cho nên Lục Yên đánh bậy đánh bạ, lại là người may mắn đầu tiên được ngồi sau xe của Lục Trăn.

Các cô gái khác ghen ghét đến mức môi cắn chặt.

Lục Trăn chở cô rời đi, thuần túy là vì cảm thấy cô rất giống em gái mà năm đó đi lạc, làm xong mọi việc, sẽ mang cô về nhà để nhận ba của mình.

Lục Yên đón hoàng hôn cùng gió nhẹ, tâm tình trở nên tốt đẹp, thưởng thức phong cảnh ven đường phố.

Ngày đó cô chỉ có thấy cảnh tượng này ở trong phim truyền hình, mà hiện tại lại chân thật xuất hiện trước mắt của cô, cảm giác này thật kỳ diệu quá đi.

Lục Yên tự nhiên mà ôm vòng eo thon chắc của Lục Trăn, đem khuôn mặt dán lên.

Trong những năm tháng Lục Yên trưởng thành, ba cô chưa từng đạp xe chở cô, bởi vì trong nhà có xe hơi, Lục Yên đi ra ngoài đều là siêu xe đón đưa.

Ba hay đi công tác nên vẫn luôn rất bận, hầu như không có thời gian chăm sóc cô. Chỉ có khi cô ở trường học gặp rắc rối, Lục Trăn sẽ vội vàng đuổi tới trường học, nổi trận lôi đình mà mắng một trận, có đôi khi còn đánh cô.

Lúc cô còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời, là ba cô Lục Trăn “một bên phân một bên nước tiểu” mà nuôi cô khôn lớn, từ nhỏ cô đã không thiếu đánh.

Nhưng mà Lục Trăn đến tuổi trung niên tính cách cũng đã trầm ổn lại, bắt đầu có bộ dáng của một người cha.

Chỉ tiếc, lúc ba học được bộ dáng của một người cha thì con gái cũng đã trưởng thành.

Có thể nhìn thấy ba mình khi còn là một thiếu niên, Lục Yên kỳ thực rất vui vẻ.

“Lục Trăn, bạn gái ba là dạng người gì vậy?”

“Cô hỏi cái này làm gì!”

“Không làm sao cả, chỉ muốn biết mẹ con là người như thế nào thôi, con còn chưa có sinh ra, thì mẹ con đã chết.”

Lương Đình bên cạnh không nhịn được mà phụt cười “Ha ha ha, cô còn chưa có sinh ra thì mẹ đã chết! Ha ha ha ha!”

Lục Trăn không cười, biểu tình của cậu càng thêm phức tạp.

Em gái bị thất lạc của cậu, chắc là một đứa thiểu năng trí tuệ.

Nói không chừng cô gái này, thật đúng là em gái cậu, năm đó bị người ta bắt cóc nên giờ bị thiểu năng trí tuệ luôn.

Cậu không chút để ý mà trả lời “Bạn gái tôi là người thanh thuần nhất thế giới.”

“Oa.”

Mẹ là nỗi khổ riêng trong lòng của ba, sau khi mẹ qua đời, ba cô tinh thần sa sút nhiều năm, về mẹ cô, ông cũng không đề cập với Lục Yên, ông đặt nơi đáy lòng trân quý.

Lục Yên thật sự rất tò mò, mẹ cô là một người như thế nào mà có thể làm Lục Trăn khắc cốt ghi tâm, nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.

Từ từ, có chỗ nào đó không đúng, tên mẹ cô có hai chữ, bạn gái Thư Mộng Phi thanh thuần nhất thế giới kia không phải mẹ cô mà!

Lục Trăn nhìn đồng hồ, tốc độ nhanh hơn, chạy như bay tới câu lạc bộ bóng bàn.

Hai mươi phút sau, một đám thiếu niên bất lương hùng hổ xuất hiện trước câu lạc bộ bóng bàn ở phố giải trí.

Phố giải trí này cũng có niên đại rất lâu, ở thời đại của Lục Yên, trên đường sớm đã không còn các phòng ca hát cùng các câu lạc bộ bóng bàn, thay vào đó chính các quán bar đủ loại kiểu dáng, phong cách độc đáo, Lục Yên thường xuyên cùng với mấy nhóm hồ bằng cẩu hữu* chơi ở quán bar.

* Hồ bằng cẩu hữu: đám bạn bè không tốt

Không nghĩ tới ba mình lúc trẻ lại tới đây giải trí.

Thời đại tuy khác nhau, nhưng thanh xuân nồng nhiệt lại giống nhau!

Lúc ấy các phòng bóng bàn chưa được mở quy chính như hiện tại, trong nhà chướng khí mù mịt, cãi nhau hút thuốc tán tỉnh, loại người nào cũng có, phần nhiều là mấy đứa trẻ ‘đầu đường’, hoặc là học sinh học không giỏi, tan học muốn đến đây phân cao phân thấp, học theo đám người xã hội.

Lục Trăn mang theo Lục Yên đi qua một cái đường ngầm chật hẹp, xung quanh có mấy tên côn đồ đôi mắt dừng ở trên người cô, liếc qua liếc lại.

Cô sinh ra đã có bộ dáng ngoan ngoãn, ở nơi này phụ nữ đa phần đều không xinh đẹp mĩ miều như vậy, cô giống như hạc giữa bầy gà, làn da trắng nõn như sắp bóp ra nước, muốn không chú ý thì rất khó.

Lục Yên gắt gao mà đi theo phía sau Lục Trăn, sợ hãi mà nắm lấy góc áo cậu.

Lục Trăn đương nhiên cũng không nghĩ đến cái này, hư hư thực thực mà cho rằng cô chính là đứa em gái ngốc nghếch ngày xưa đi lạc của mình, cho nên ôm lấy bả vai yếu ớt của cô, mang cô đi qua đám người ngư long hỗn tạp*, đi vào phòng bóng bàn.

* Ngư long hỗn tạp: rồng cá lẫn lộn, ở đây chỉ đám người có nhiều loại khác nhau

Trong phòng bóng bàn bày mười mấy bàn bida, có rất nhiều người. Ánh đèn trần màu trắng chiếu xuống cái bàn, ánh sáng xung quanh hết sức u ám.

Thẩm Quát mặc áo sơ mi dệt kim hở cổ đứng bên cạnh bàn bida, thong thả mà đem bóng bàn bỏ vào trong khung hình tam giác.

Ngón tay anh thon dài, làn da mu bàn tay trắng nõn, mạch máu màu xanh nhạt kéo dài đến cánh tay.

Thẩm Quát cúi đầu sửa lại bóng bàn, còn không thèm để ý vì cái gì chung quanh đột nhiên an tĩnh lại.

Vài sợi tóc mái trên trán anh tùy ý rũ xuống, con ngươi đen thẩm giấu ở dưới làn mi rậm, càm thêm thêm thâm thúy.

Dưới ánh đèn trần trắng sáng, ngũ quan của anh anh tuấn hết sức tiêu diêu phiêu dật.

Thẩm Quát, mặc dù chỉ đứng đó cái gì cũng không làm, nhưng khí chất vẫn cường thế bức người như vậy, càng không nói đến nhiều năm về sau, snh như mũi nhọn vạn trượng mạnh mẽ nhanh nhẹn, vô hình hình thành mị lực.

Sau này anh trở thành truyền kỳ giới kinh doanh của Bắc Thành, từ hai bàn tay trắng đến tám ngày phú quý, tất cả chỉ cần mười năm.

……

Lục Trăn nhìn thấy Thẩm Quát, giận sôi máu, đứng dậy cầm lấy ghế, hùng hổ đi qua phía anh, đưa tay ném.

Thẩm Quát một tay khống chế được ghế dựa, Lục Trăn dương vài cái, lại không thu tay.

Thẩm Quát nhiều năm lao động, cánh tay cơ bắp lực lưỡng, loại con nhà giàu Lục Trăn này khó có thể có thể so sánh được.

“Thẩm Quát, con mẹ nó cậu buông tay!”

Thẩm Quát nâng con ngươi hẹp dài, lạnh lùng liếc cậu một cái.

“Ghế dựa quăng hỏng rồi, muốn bồi thường.”

Tiếng của anh trầm thấp, thanh âm bình đạm như nước, gợn sóng bất kinh.

Lục Trăn lại lấy ví tiền ra, ném ra vài tờ tiền giấy lên bàn, hào khí tận trời nói “Hôm nay lão tử muốn cùng mày tập luyện, đập hư bàn ghế, đều tính vào tiền của Lục Trăn tao!”

Thẩm Quát rũ mắt, thuần thục đảo mắt liếc mấy tờ tiền giấy, đáy mắt nổi lên tia sắc lạnh.

Thế giới chính là không công bằng như vậy, có người ăn không đủ no, có người lại lãng phí.

Anh cuộn chặt nắm tay, xương ngón tay trắng bệch nổi lên.

Đúng lúc này, một móng vuốt nhỏ trắng nõn tinh tế duỗi lại đây, ‘vèo’ một cái, đem mấy tờ tiền giấy trên bàn cuỗm đi mất.

Lục Trăn cùng Thẩm Quát đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy tiểu nha đầu Lục Yên cầm tiền tỉ mỉ đếm, cất vào túi quần của mình.

Thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm, cô chớp chớp lông mi tinh xảo, đành phải ngượng ngùng mà đem tiền trở về.

“Lương Đình, đem nha đầu này đi đi.” Lục Trăn nhìn người anh em bên cạnh hô lên.

Lương Đình vội vàng đi tới, túm Lục Yên đi, dặn dò nói “Em gái tránh xa một chút, cẩn thận đừng để bị thương.”

Lục Yên kéo góc áo Lục Trăn nói “Ba, đừng đánh nhau, người đánh không lại đâu.”

Lục Trăn “…”

Lục Yên đương nhiên biết, ba mình không phải là đối thủ của Thẩm Quát, việc kinh doanh ông cũng bại dưới tay Thẩm Quát, tâm cơ cũng không phải đối thủ của Thẩm Quát, ngay cả đánh nhau, ông cũng sẽ vùng vẫy vật lộn dưới chân Thẩm Quát.

* San San: Do đây là suy nghĩ của Lục Yên nên mình thay đại từ nhân xưng, từ ‘cậu’ sang ‘ông’ để nổi bật tính tôn trọng, các phần khác sẽ không ảnh hưởng gì.

Cơ bản, cả đời ba cô, chính là bị bạn học Thẩm Quát nghiền nát nhân sinh một cách bi đát.

Lục Trăn nhìn về phía Thẩm Quát.

“Thẩm Quát, ân oán quá khứ không nói, một người đàn ông như cậu mẹ nó sao có thể câu dẫn bạn gái của lão tử, muốn tính sao đây.”

“Tao không biết bạn gái mày là ai.”

“Thư Mộng Phi!”

Thẩm Quát mặt không biểu tình nói “Không quen biết.”

“Trong trường học ai cũng đều có mắt có mũi, mày còn không thừa nhận!”

“Nói xong chưa?” Đôi mắt của Thẩm Quát bình tĩnh “Tao muốn đi làm.”

Khóe mắt Lục Trăn run rẩy, cuộn chặt nắm tay, thoạt nhìn trông rất giận dữ, tức giận đến không chịu được.

“Cậu đúng là có năng lực nhỉ, còn đi làm, coi lời của lão tử là cái rắm đúng không.”

Lục Trăn nói xong đoạt giá tam giác trong tay anh, ném sang một bên.

Sắc mặt Thẩm Quát rất lạnh, giữa trán nổi lên gân xanh, nhưng anh một lời cũng chưa nói, mím chặt môi, oán hận mà nhìn Lục Trăn “Nhặt lên.”

“Lão tử không muốn.”

Lục Trăn đi qua vỗ vỗ mặt anh “Thật đúng là không phục, muốn đấu cùng lão tử, mày còn thiếu mười năm kinh nghiệm*.”

* Bwi: bản cv là “hỏa hậu“.

Mười năm kinh nghiệm, những lời này lại thật vô tình trở thành một sự thật.

Thẩm Quát dùng mười năm đuổi theo Lục Trăn, lại dùng mười năm, đem cậu đạp dưới chân.

Chẳng lẽ năm đó Thẩm Quát đối với tập đoàn Lục thị điên cuồng trả thù, chính là bởi vì khi còn trẻ, người ba Lục Trăn này khiến cho anh chịu nhục nhã sao!

Tuy rằng Lục Yên biết người một nhà hẳn là phải cùng một kẻ thù, nhưng mà cô chịu không nổi ba nhà mình bắt nạt người khác như vậy, đẩy Lương Đình ra, đang muốn tiến lên ngăn cản Lục Trăn, lúc này, không biết ai rống lên một tiếng “Cớm tới!”

“Chạy đi!”

Mọi người trong phòng bóng bàn chạy trối chết, một mảnh hỗn loạn, ngoài cửa truyền đến tiếng của chú cảnh sát - “Đứng lại!”

“Không được chạy!”

“Cái đồ nhãi ranh Lục Trăn, lại là cháu!”



Lục Yên thất lạc Lục Trăn, bị dòng người bao bọc, thất tha thất thểu hướng tới lối ra mà chạy đi.

Cô cũng sợ bị chú cảnh sát bắt đi, mấy tên con trai bị bắt thì cùng lắm bị nhốt 1 đêm, nếu như cô bị bắt, không có chứng minh nhân dân, trời biết cô sẽ bị đưa đến chỗ nào.

Mùi hôi nách của bọn con trai xung quanh xông vào mũi, làm cho cô mắt đầy sao, dưới chân dẫm chân không, sau đó liền té ngã trên đất.

Tay trái của Lục Yên bị người ta dẫm lên, cô kêu sợ hãi “A! Đừng dẫm tôi!”

Tên đó chạy đến nơi nào rồi mà vẫn nghe thấy tiếng cô, mắt thấy đám người hỗn loạn gót nối gót đi tới, lúc này, một thân ảnh cao lớn bỗng nhiên che ở trước mặt cô, đem đầu cô ấn ở trên ngực, thuận thế ngăn trở đám người kia dẫm đạp bừa bãi.

Lục Yên nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, thì nhìn thấy cần cổ rõ ràng của Thẩm Quát.

Từ dưới nhìn lên, ngũ quan của thiếu niên có vẻ ngang ngạnh, hình dáng rắn rỏi, cằm nam tính lộ ra.

Đôi tay Thẩm Quát chống ở hai bên sườn của cô, áo sơ mi dệt kim hở cổ rũ ở bên tay, bị cô gắt gao nắm lấy.

Cô dán lên ngực anh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn có lực, hơi thở bao quanh, có thể ngửi được người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạn, còn có mùi trung dược* hỗn tạp cay đắng.

* Trung dược: thuốc cổ truyền ở Trung Quốc

Thừa dịp một đợt dòng người qua đi, Thẩm Quát đứng lên, nắm cổ tay Lục Yên, sau đó kéo cô chạy tới cửa sau.

Cổ tay mảnh khảnh của Lục Yên bị anh dùng sức nắm lấy, ma xui quỷ khiến mà cùng chạy với anh, hoàn toàn bỏ quên ba cô.

Thẩm Quát kéo cô chạy đến hậu viện, dùng chìa khóa mở cửa sắt đang khóa chặt ra, phía sau cánh cửa là một hẻm nhỏ chật hẹp ẩm ướt.

Thẩm Quát dẫn cô đi bảy phương tám hướng trong hẻm nhỏ, chạy cùng nhau mười mấy phút, tiếng người ồn ào náo động cuối cùng cũng dần dần đi xa.

Trời bắt đầu chuyển hoàng hôn, đêm tối đến nhanh như thủy triều.

Thẩm Quát dừng lại, buông lỏng cổ tay cô.

Cô gái yểu điệu tinh tế như cành trúc, cùng với thân hình mảnh khảnh đơn bạc nhưng thật ra lại rất mạnh mẽ, tóc dài đen nhánh rũ trên vai, đuôi tóc như có như không quét trên xương quai xanh xinh đẹp.

Lúc cô nhìn anh, con ngươi luôn mang theo vẻ sợ hãi.

Tâm tư Thẩm Quát thâm trầm mà nhạy bén, tự nhiên đã nhận ra cô gái này đối với anh có chút phòng bị.

Bất cứ cô gái nào thấy anh, phản ứng đầu tiên chính là sợ hãi.

Anh bẩm sinh đã như vậy, từ nhỏ đã không gần gũi thân thiện.

Lục Yên sợ hãi Thẩm Quát, nói có sách mách có chứng, lúc Thẩm Quát làm cho công ty của ba cô sụp đổ, thủ đoạn cường thế bá đạo, cơ hồ đều đem tôn nghiêm của Lục Trăn dẫm lên dưới lòng bàn chân.

Có thể không sợ anh sao.

Thẩm Quát cầm bật lửa, một tay chắn gió, nghiêng đầu châm một điếu thuốc lá, động tác lộ ra vài phần kiêu ngạo phóng túng.

Anh không nhìn cô, thuận miệng hỏi “Cô là bạn gái của Lục Trăn?”

“Không, không phải, em là em gái anh ấy.”

“Em gái.” Thẩm Quát nhẹ lẩm bẩm, không chút để ý mà xoay người rời đi.

“Chú Thẩm, à không phải, bạn học Thẩm, xin đợi một chút!”

Lục Yên đi lên trước, từ trong túi móc ra mấy tiền giấy Lục Trăn vừa mới cho cô, đếm đếm, đưa cho anh ba tờ, để lại cho mình hai tờ.

Rối rắm vài giây, lại cầm hai tờ dư lại kia đưa nốt cho anh, trong đó thậm chí còn bao gồm cả tờ tiền đỏ chưa phát hành.

“Ban nãy anh trai em ném anh, tiền này là em nhận lỗi với anh, anh ấy thật không nên làm như vậy, em thay anh trai xin lỗi anh.”

Thẩm Quát hơi không ngờ được, Lục Trăn như vậy mà có em gái gương mẫu giảng đạo lý.

Con ngươi cô trong suốt, ánh mắt bằng phẳng mà lỗi lạc, vừa thấy liền biết là một cô gái sống vô cùng chân thật.

Mà Thẩm Quát lại sớm đã mất đi phẩm chất chân thật này, anh chính là dạng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Trên thế giới này, không phải ai cũng có thể chân thật như vậy mà tồn tại được.

Ít nhất, anh không có tư cách này.

Vì vậy, Thẩm Quát đối cô sinh ra vài phần cảm giác thoải mái.

“Em trước kia không biết vì sao anh nhiều phen nhằm vào anh trai, hiện tại em đã biết, hết thảy đều là do anh ấy không đúng, bắt nạt người khác quá mức, anh đại nhân đại lượng ngàn vạn lần đừng mang thù nha.”

Lục Yên đem xấp tiền nhét vào túi quần của Thẩm Quát, thỉnh cầu anh tha thứ.

Thẩm Quát nhìn tiền tự dưng xuất hiện trước mắt, ánh mắt gian xảo bỗng nhiên xẹt qua một tia châm chọc.

Lần này Lục Trăn làm loạn hồi lâu, khi đó ở phòng bóng bàn, chỉ sợ là giữ không nổi.

Lục Yên biết, Thẩm Quát một người tâm cao khí ngạo, thủ đoạn ngoan tuyệt, là người có thù tất báo, chút tiền ấy liền muốn mua chuộc anh không ghi hận, chỉ sợ sẽ không trở thành hiện thực.

Cô thậm chí còn chuẩn bị thật tốt, chờ Thẩm Quát đem tiền ném thật mạnh vào mặt mình, nhưng mà…

Thẩm Quát cười lạnh một tiếng, đem tiền gấp lại chỉn chu, cất vào trên túi áo trước ngực.

Cuộc đời gian khổ, anh ở tầng dưới chót lăn lê bò lết nhiều năm, mẹ nó ai có thể bỏ qua tiền cho không được.

Nhìn bóng dáng anh dần dần biến mất ở hẻm nhỏ, Lục Yên hướng về phía anh phất phất tay, đáng tiếc anh không có nhìn tới.

* Bwi: bữa nay vào học rồi nên mình không có ra nhanh được, nhưng “Mối tình đầu của anh” vẫn đều đặn 1 ngày 1 chương nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.