Trở Về Năm Ba Tôi Còn Đi Học

Chương 14: Chương 14




Lục Yên nói muốn tham gia cuộc thi “tài năng học đường”, người yêu thương con gái như Lục Giản đương nhiên là dốc sức một trăm phần trăm, còn mua cho cô một cây đàn ghita đắt đỏ.

Có điều cây đàn ghita này, Lục Yên còn chưa kịp dùng đã bị người cha luôn không làm cô bớt lo cầm đi kiếm tiền lập sự nghiệp.

- --------------------

Bán nghệ đầu đường.

Lục Trăn cố ý chọn địa điểm cách xa trường học, hình như xa hơn cả công viên thành phố, sợ bị các bạn trong trường nhìn thấy.

Đương nhiên Lục Trăn vẫn còn ở tuổi thiếu niên, vì em gái nên đã học ghi- ta liền mấy ngày, cũng biết đàn một số bài đơn giản ví dụ như 《 ngôi sao nhỏ 》.

Lương Đình không lưu tình chút nào mà mắng Lục Trăn: “Mày muốn dùng cây đàn ghi- ta này bán nghệ kiếm tiền, còn không bằng trực tiếp đem đàn ghi-ta đi bán, cái đàn này chắc cũng không rẻ.”

Nói xong cậu đưa tay ra lấy, Lục Trăn gỡ tay cậu ra: “Bán cái gì mà bán, đây là của Yên Yên, tao chỉ mượn dùng tạm thời thôi.”

Lời còn chưa dứt, Lục Yên khí thế hùng hổ tiến lại: “Tên khốn Lục Trăn, trả đàn ghi-ta lại cho em!!!”

Lục Trăn vội vàng trốn ra phía sau Lương Đình: “Ai da, anh chỉ mượn thôi! Sẽ không làm hư đâu!”

“Không hư mới lạ, anh căn bản không biết đánh đàn!”

“Nói bậy, em sao mà biết.”

“Em đương nhiên biết.”

Ai còn có thể hiểu ba hơn con gái ba chứ!

Lục Trăn vốn là sát thủ KTV ngũ âm không đầy đủ, Lục Yên rất hoài nghi, cô trời sinh có một giọng hát hay như vậy, tất cả đều là công lao của mẹ mình.

Lục Trăn gảy dây đàn, bắt đầu biểu diễn: “Chợt lóe sáng lấp lánh, cả bầu trời đều là ngôi sao nhỏ.”

“Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra đi...”

“ABCDEFG...”

Lăn qua lộn lại mấy bài nhạc thiếu nhi, thậm chí cậu hát cả bảng chữ cái...

Mọi người ở công viên, già trẻ gái trai đi ngang qua cậu đều nhíu mày, che lỗ tai vội vàng rời đi.

Quá khó nghe, ngay cả nhạc thiếu nhi cậu cũng phá hỏng được

Lục Trăn đặc biệt cảm thấy thất bại.

Hoàng hôn xuống, Lục Yên ngồi dựa vào cạnh người Lục Trăn, nhìn hộp đang ghi ta rỗng tuếch, bĩu môi nói: “Nghe em nói đi, ai còn có thể hiểu anh hơn em chứ, anh chính là ngũ âm không đầy đủ.”

Lục Trăn cốc mạnh lên đầu Lục Yên, Lục Yên che đầu lại, mặt đầy sự tủi thân: “A.”

Lương Đình cười cười: “Đừng kỳ thị người ngũ âm không đầy đủ, người ngũ âm không đầy đủ thì không có tư cách yêu thích âm nhạc sao.”

Lục Trăn nhìn cái hộp trống trơn, nhíu mày, cảm nhận được sâu sắc khó khăn kiếm tiền.

Tên Thẩm Quát kia, rốt cuộc làm sao mà có thể dựa vào đôi tay để nuôi sống chính mình?

Lục Yên đề nghị: “Nếu không để em thử xem?”

“Đừng đừng!”

“Vẫn là quên đi!”

“no! no! no!”

Ba người thiếu niên đồng thanh phản đối, Lục Yên hát “Hiện trường tai nạn xe cộ” còn thảm thiết hơn cả Lục Trăn!

Thời cấp 2, cô lên sân khấu hát bài 《 trận tuyến liên minh thất tình 》*của Thảo Mãnh, vừa nhảy vừa hát, kết quả bị người chủ trì xen ngang đưa cô xuống sân khấu, có thể thấy được khi cô hát người người oán trách cỡ nào.

* Bài này có trên Youtube các bạn nha.

Lục Trăn lúc ấy vô tình cười nhạo cô, tiểu nha đầu tuy rằng đầu óc không tốt, nhưng cũng biết tức giận, đến ngày sinh thật, Lục Trăn vì muốn làm em gái vui vẻ, nên mang cô đi công viên trò chơi... Lúc này mới xảy ra điều ngoài ý muốn.

Nhưng cũng may... cuối cùng cô đã trở về.

“Đừng khinh thường em nha, em sẽ làm các anh mở rộng tầm mắt.”

Lục Yên nói xong, lấy đàn ghi ta trong tay Lục Trăn, gãy gãy đàn, đàn ghi-ta phát ra một chuỗi giai điêu dễ nghe.

Lục Trăn và Lương Đình đồng thời dùng tay bưng kín lỗ tai, mặt vùi vào đầu gối, đỡ phải chờ lát nữa mất mặt.

Lục Yên bất mãn mà bĩu môi, thấy chỉ có một mình Tần Hạo mỉm cười miễn cưỡng với cô, đơn giản nói: “Chú Tần Hạo, giúp cháu đánh tiết tấu.”

Tần Hạo dùng tiền mua một cái trống con đồ chơi, theo Lục Yên thử thử giai điệu, thật ra nhìn rất ăn nhịp với nhau.

Lục Yên khai giọng, tiếng nói rất có lực xuyên thấu.

Lục Trăn và Lương Đình đồng thời buông tay che lỗ tai, kinh ngạc nhìn cô.

Không ngờ là không hề khó nghe, không, là rất dễ nghe, siêu cấp dễ nghe!

Lục Yên ngồi trên ghế đá, hơi nghiêng thân mình, trên trán có vài sợi tóc mái nhu thuận rơi xuống, che đi mắt xinh đẹp đào hoa của cô.

Cô hát một đoạn《 tiểu bảo bối 》, giọng hát ngọt ngào cùng với ca từ lưu loát du dương, đã hấp dẫn không ít người qua đường trong công viên.

Lục Yên vừa đàn vừa cười, gò má treo má lúm đồng tiền, dựa vào bên cạnh Lục Trăn, tràn đầy sự dịu dàng cùng hạnh phúc.

Cảm xúc có thể lan tỏa thông qua âm nhạc, người xem xung quanh có thể cảm nhận được Lục Yên dùng âm nhạc lan tỏa hạnh phúc.

Hát xong, xung quanh vỗ tay như sấm, rất nhiều người tự giác bỏ tiền vô hộp ghi ta.

Lục Trăn không thể tin nổi, tìm tìm túi áo Lục Yên: “Có phải em mang loa theo hay không?”

“Nào có! Em tự mình hát, anh đừng xem thường em.”

“Nhưng cái này...”

Quá hay rồi!

Lục Yên đắc ý mà cười cười: “Em nói rồi mà anh không chịu tin.”

Khoảng thời gian đó, mỗi ngày vào lúc hoàng hôn, công viên đột nhiên rất náo nhiệt, bởi vì nghe nói ở đâu đó có một cô bé hát rất hay.

Khi đó không có Douyin* cũng không có internet, tiểu thuyết online, phương thức giải trí của mọi người còn tương đối tương đối đơn giản, ở công viên nghe Lục Yên hát, cũng là một loại hưởng thụ.

* Douyin: Tik tok

Đời trước, Lục Yên phát sóng trực tiếp ở chính phòng mình, mỗi khi cô hát, có danh tiếng cao sẽ được thăng cấp.

Có thể thấy được nhân khí của cô cao bao nhiêu.

Diễn xuất đối với cô mà nói quả thực là hạ bút thành văn, mặc dù chỉ đơn giản ôm một cây đàn ghi-ta, ngồi trên ghế đá công viên, không mặc đồ sang trọng cũng không trang điểm, nhưng cô vẫn tỏa sáng động lòng người.

Lương Đình nhìn Lục Yên vui tươi mỉm cười, lại nhìn người xem si mê xung quanh.

Không hề nghi ngờ, người qua đường già trẻ gái trai đều đã trở thành fan của cô.

Trong giới giải trí người hát hay có rất nhiều, nhưng chỉ một cái nhíu mày hay một nụ cười cũng làm khán giả yêu thích như Lục Yên... Lại rất ít.

Kiểu như cô trời sinh đã nên ăn chén cơm này.

Đoạn thời gian đó, Lục Yên đã trở thành tiểu “Võng hồng”* của công viên, mà lúc Thẩm Quát đến bệnh viện lấy thuốc cho ba đi ngang qua công viên, trong lúc vô tình nghe thấy được thanh âm của cô.

* Võng hồng: chỉ những người nổi tiếng.

Nàng ở xướng một đầu thâm tình tình ca, tiếng nói nhàn nhạt, đàn ghi-ta bát huyền cũng phá lệ ôn nhu --

“Quãng đời còn lại sau này, phong hoa tuyết nguyệt đều là anh, bình đạm là anh, thanh bần là anh...”*

* Bài hát tên “Quãng đời còn lại”, bài này rất hay mọi người nên nghe thử (chắc nhiều bạn nghe rồi).

https://youtu.be/RrtOQdmL9N8

Thẩm Quát chưa bao giờ thích xem náo nhiệt, đặc biệt không thích nơi đông người, nhưng anh lại bị giọng hát của cô hấp dẫn, chen vào trong đám người, nhìn thấy cô.

Cô ngồi yên tĩnh ôm đàn ghi-ta, ánh đèn đường nhu hòa bao trùm khuôn mặt cô, đôi lông cong vút mềm mại giống như bàn chải nhỏ, mí mắt rũ xuống một bóng râm.

Cô nhẹ nhàng gảy đàn, bộ dáng ôn nhu ngoan ngoãn.

“Muốn đưa anh đi ngắm nhìn bầu trời rộng lớn, muốn lớn tiếng nói với anh em mê mệt vì anh, chuyện cũ trôi đi rất nhanh, anh cuối cùng cũng cảm động, quãng đời còn lại sau này, em chỉ cần anh.”

Tim Thẩm Quát bỗng nhiên bị thứ gì đó làm xúc động, gợn sóng trong lòng bị anh bình tĩnh che giấu dưới mắt.

Anh chưa từng có nghĩ tới quãng đời còn lại mình sẽ là bộ dáng gì, hãm sâu vũng bùn người, trước mắt chỉ có nhà với bốn bức tường khốn quẫn, tương lai xa vời, không có hy vọng, không có ánh sáng.

Từ ngày đó về sau, trong lòng Thẩm Quát bắt đầu có một ánh sáng nhỏ

Đó là dáng vẻ cô vui cười.

Lục Trăn quay đầu, nhìn thấy Thẩm Quát đứng ở trong đám người, lập tức đứng ngồi không yên.

Cậu vỗ vỗ quần, đi đến trước mặt Thẩm Quát, lấy thân hình cao lớn ngăn cách tầm mắt Thẩm Quát nhìn Lục Yên.

Thẩm Quát làm lơ cậu, dịch một bước qua bên trái.

Lục Trăn hình như cố ý đến cùng, cũng dịch qua bên trái một bước, không cho anh nhìn thấy Lục Yên.

Khóe mắt Thẩm Quát khẽ run, lẩm bẩm một chữ: “Cút.”

“Lão tử không muốn đấy.”

Lục Trăn đỉnh đạc mà che ở phía trước anh, kiêu ngạo mà nói: “Muốn nhìn con gái nhà tao thì đưa tiền đây.”

Tầm mắt Thẩm Quát rơi xuống hộp đàn ghi-ta trên cỏ, bên trong có mấy đồng tiền.

Lục Trăn biết gia hỏa này sau khi tan học làm thêm vài việc, kiếm tiền như không muốn sống nữa vậy, hơn nữa anh ngày thường ăn mặc rất tiết kiệm, căn bản sẽ không tiêu tiền lung tung.

Lục Trăn cố ý làm cho anh lúng túng, lên cao giọng, nói: “Không nở tiêu tiền thì mau cút, loại người giống như mày nhìn em gái nhà tao thêm một cái cũng dơ bẩn, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng.”

Si tâm vọng tưởng.

Tim Thẩm Quát bị đâm phải, không phải do Lục Trăn sỉ nhục anh, mà là bởi vì lời Lục Trăn nói... Là sự thật.

Anh không xứng với cô gái này.

“Lục Trăn!” Lục Yên dừng đánh đàn, mang theo tức giận mà mắng cậu: “Anh nói lung tung cái gì đấy!”

“Anh nói lung tung? Anh nói lung tung chỗ nào, vốn dĩ là như vậy!”

“Câm miệng!”

Lục Yên nhìn Thẩm Quát, xin lỗi mà cười cười.

Thẩm Quát lại không do dự, đưa bàn tay vào trong túi, móc ra một trương một trăm tệ.

Lục Trăn nhìn tờ tiền giấy, châm chọc nói: “Bọn tao không có tiền trả lại đâu.”

“Không cần trả.”

Thẩm Quát tránh khỏi cậu, thậm chí không chút khách khí mà đụng vào vai cậu một chút, làm cho cô sau lảo đảo về phía sau, suýt nữa là ngã.

Anh không đem tiền bỏ vào hộp đàn ghi-ta, mà đi đến trước mặt Lục Yên, linh hoạt gấp tiền lại ngay ngắn, bỏ vào túi tiền nhỏ trước người Lục Yên, cúi đầu ở bên tai cô nói nói mấy câu.

Nói xong, anh lãnh đạm liếc xéo Lục Trăn một cái, xoay người rời đi.

Tay Lục Yên sờ sờ túi tiền, gương mặt nhu thuận hơi hơi phiếm hồng, gật gật đầu.

“Cho thật à?” Lục Trăn chạy nhanh tới, muốn lấy ra một trăm tệ từ túi của Lục Yên: “Chó má. Đây nhất định là tiền giả. Đưa đây! Mau cho anh xem!”

Lục Yên vội vàng bịt túi tiền của mình lại: “Anh ấy cho em!”

“Cái gì mà cho em!”

“Thẩm Quát tự mình nói, đây là tiền cho em, để em cầm đi mua Mễ Phao Đồng ăn.”

“Chỉ biết ăn, chừng này tiền đủ mua mười xe Mễ Phao Đồng, giúp em bất tử luôn!”

Đối với hai mươi năm trước mà nói, một trăm tệ ngày đó gấp 7, 8 lần một trăm tệ bây giờ, cho nên Lục Trăn mới có phản ứng như vậy.

Lục Yên nhìn thân ảnh cao lớn của Thẩm Quát dần dần biến mất dưới hoàng hôn.

Anh trong ấn tượng của cô, nham hiểm, lạnh lùng, tiếu lí tàng đao*...

* Tiếu lí tàng đao (nụ cười giấu dao): giống câu “Khẩu Phật tâm xà”

Nhưng anh vừa mới đem tiền bỏ vào túi tiền của cô, kêu cô cầm tiền đi mua Mễ Phao Đồng ăn, đôi mắt thâm trầm kia...

Thật là ôn nhu đến tận cùng.

*

Buổi tối, Thẩm Quát đi ra ngoài sân, hàng xóm Trần Nguyệt Cầm đang ở đầu ngõ phơi quần áo.

“Tiểu Quát ở nhà à, ăn cơm chiều không.” Trần Nguyệt Cầm ân cần mà hỏi anh: “Nhà dì có hầm canh gà, dì lấy cho hai cha con thịnh một chén nhé?”

“Không cần.” Thẩm Quát lãnh đạm cự tuyệt.

Khuôn mặt Trần Nguyệt Cầm vẫn chất đầy ý cười: “Trong nhà có quần áo bẩn không, đều đưa cho dì Trần đi, dì Trần giúp cháu giặt sạch.”

Thẩm Quát đương nhiên biết ý định của Trần Nguyệt Cầm, ba anh - Thẩm Kiến vì làm ở xưởng xi-măng trong một thời gian dài mà không có đồ bảo hộ lao động nên bị nhiễm bệnh bụi phổi, nhà xưởng bồi thường một khoản trợ cấp, dùng để điều trị.

Trần Nguyệt Cầm không có công việc, cũng không có tiền thu vào, đương nhiên coi trọng chút tiền xa xỉ kia.

Thẩm Quát khoá cửa phòng lại, lúc xoay người, lạnh lùng liếc Trần Nguyệt Cầm một cái: “Về sau, dì không cần đến nhà cháu đâu.”

“Ai da, ban ngày cháu ở trường học, buổi tối ra ngoài làm công, ba cháu không thể không có ai chăm sóc được.”

Trần Nguyệt Cầm vắt áo khoác hoa lên dây thép: “Dì nghe thấy tiếng ba cháu khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, sao có thể nhẫn tâm không quan tâm chứ, nếu cháu không gọi dì tới ba cháu ở nhà có bất trắc gì thì phải làm sao bây giờ.”

“Cháu sẽ tìm bảo mẫu.”

Ý cười của Trần Nguyệt Cầm càng sâu: “Tiêu tiền uổng phí làm cái gì, dì ở đây giúp cháu một tay, ba cháu cũng có người trò chuyện.”

Thẩm Quát không biết Trần Nguyệt Cầm đã cho Thẩm Kiến uống mê dược gì mà làm cho ông thật sự nghĩ rằng người đàn bà này là thật tình thật ý ở bên ông.

Nhưng Thẩm Quát nhìn ra được, người đàn bà này không có ý tốt, bà ta tỏ ra vô hại, càng hiền lành thì bà ta càng lấn tới, người như vậy, Thẩm Quát thấy nhiều rồi.

“Dì thật sự muốn gả cho ba cháu?”

“Ai da, cháu nói lời này...” Trần Nguyệt Cầm xấu hổ nói: “Là hai người bầu bạn với nhau, cái gì mà gả hay không gả chứ.”

Thẩm Quát lạnh lùng cười cười, đáy mắt phiếm hàn ý: “Nghe nói, dì còn có một cô con gái.”

Cảm nhận được Thẩm Quát không có ý tốt, Trần Nguyệt Cầm bỗng nhiên có chút khẩn trương: “Cháu, cháu muốn làm gì.”

Thẩm Quát chậm rãi đến gần, chỉ để cho bà ta nghe thấy, trầm giọng nói: “Cháu thật sự cũng rất muốn... Nhiều em gái.”

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “Em gái”, biểu tình tùy tiện trên mặt làm toàn thân Trần Nguyệt Cầm căng thẳng, run rẩy không nói nên lời.

Tiểu tử này âm hiểm thật sự, không phải người hiền lành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.