Trở Về Đời Thanh

Chương 8: Chương 8: Dụ Thân vương




Sau giờ ngọ(1) ngày hôm đó, ba vị đại ca theo bọn thị vệ luyện kỹ thuật cưỡi ngựa đã bỏ đi, chỉ để lại một mình Dận Chân, bởi vì tuổi của hắn còn nhỏ nên không thể đi theo, đành phải tiếp tục đơn độc mà luyện tiễn thuật, trong nội tâm hắn cảm thấy thật phiền phức.

Chính lúc đang luyện tập đó, chợt thấy Khang Hi một đường đi thẳng tới, bên người ngoại trừ mấy tên thị vệ giáp đỏ( đan đẳng?) uy dũng ra, còn có một người, người này có dáng hơi cao hơn so với Khang Hi, khuôn mặt dài và nhỏ, đôi lông mày rậm, khóe miệng luôn mang theo vẻ mỉm cười. Hắn mặc thường phục màu đỏ xen lẫn xanh, trên vai hình mãng xà cuốn lấy bạch hồ chạy dài xuống đến cạnh ống tay áo là hình móng ngựa, quanh đầu dùng vải gấm màu xanh quấn lại, còn tại đỉnh mũ là sử dụng tơ tằm để kết(*), xem cách ăn mặc thì thật khó để nhìn ra thân phận.

(*) đoạn này mô tả quá khó.

Dận Chân vội vàng đi tới, theo như quy củ khấu đầu thỉnh thánh an. Khang Hi hơi hắng giọng:

-Sao lớn như vậy rồi mà còn không hiểu quy củ, trông thấy Hoàng bá phụ ngươi còn không chạy nhanh lại để hành lễ?

Dận Chân thầm nghĩ, nguyên lai đây là Dụ Thân vương Phúc Toàn. Phúc Toàn, là nhị ca của Khang Hi, cũng là con trai trưởng của thái tổ hoàng đế (vị đại ca trước hắn đã bị chết non), năm đó được thái tổ hoàng đế thập phần coi trong, lúc hỏi ý chư hoàng tử về chí hướng, rõ ràng chỉ có mình Phúc Toàn hồi đáp mới làm cho người ta phải mở rộng tầm mắt:

-Làm một hiền vương là đủ rồi.

Đối với loại tình huống này, ngôi vị hoàng đế mới không cần phải lo lắng nhiều đã rơi vào người Huyền Diệp, năm đó mới tám tuổi.

Khang Hi sau khi lên ngôi, vẫn một mực phi thường nể trọng vị huynh trưởng Phúc Toàn này, từ lúc tự mình bắt đầu chấp chính liền ban tước cho Phúc Toàn là Dụ Thân vương, đồng thời mệnh cho hắn chấp chưởng chính hồng(2), khảm lam nhị kỳ, lại cho phép Phúc Toàn khi kiến giá không cần xưng thần, ân sủng tột cùng.

(2): một chức chưởng quản bên nhị kỳ trong bát kỳ?

Trong mắt Dận Chân, những việc mà Khang Hi làm, bất quá chỉ là tâm thuật của đế vương thôi. Phúc Toàn đã là anh em thân cận rồi, hoàn toàn không có dã tâm, ngày bình thường luôn cẩn thận lo liệu từng li từng tí, đương nhiên là cần phải ghi lại những việc quan trọng đó để làm gương điển hình.

Đã có lệnh của Khang Hi, Dận Chân không dám lãnh đạm, cuối người xuống hành lễ:

-Chất nhi Dận Chân thỉnh an Hoàng bá phụ, Hoàng bá phụ cát tường.

Dụ Thân vương vừa thấy vị tiểu chất tử trang phục giản dị (phấn trác nhất bàn?), tựu cao hứng vô cùng, vội vàng nói:

-Dậy nào, dậy nào. Hoàng Thượng, đây chính là lão Tứ phải không?

Khang Hi mỉm cười, hắn rất hài lòng đối với cử chỉ hành vi nho nhã lễ độ của Dận Chân, nói:

-Đúng vậy, đây là do Đông giai thị nuôi dưỡng.

Dụ Thân vương phát ra âm thanh “Chậc chậc” khen ngợi:

-Trách không được nhỏ tuổi như vậy mà có thái độ ung dung đúng mực, có thể thấy Quý phi rất biết cách dạy dỗ a.

Nghe thấy Dụ Thân vương đề cao Hoàng ngạch nương của mình, Dận Chân liền chắp tay tạ ơn, Dụ Thân vương lại thêm phần tán dương. Dận Chân nhìn kỹ sắc mặt của Khang Hi, tuy ngoài miệng Khang Hi không tỏ vẻ nói gì, bất quá hai mắt lại tỏa sáng thập phần, nói rõ ra hắn đối với loại tán thưởng này vẫn có chút hưởng thụ thích thú. Bất quá, Dận Chân ngược lại đang âm thầm oán giận, vị Nhị bá này mặc dù là thân vương tôn kính, nhưng xét về đạo lấy lòng lại vô cùng tinh thông, mỗi một cái đều giống gãi trúng chỗ ngứa của Khang Hi. Về điểm này, xem ra cũng có chút hữu hiệu, chính mình về sau nếu muốn có bộ dạng học vấn và tu dưỡng sắc xảo như vậy, chắc hẳn phải luyện tập nhiều thêm.

Hàn huyên một trận, Khang Hi nói:

-Trẫm vừa mới nhìn thấy ngươi luyện tập bắn tên, thế có tiến triển gì không?

Dận Chân cung kính đáp lại:

-Nhi thần hiện tại đã có thể bắn trúng bia ngắm trái phải ngoài tám mươi bước, chỉ là độ chuẩn xác còn chưa cao, trong mười mũi tên thì trúng hồng tâm chỉ được bảy tám mũi thôi.

Khang Hi trong nội tâm tuy khen ngợi, nhưng ngoài miệng lại nói:

-Luyện lâu như vậy còn không thành tài được, bắt đầu từ hôm nay tự một mình đến võ đường này, trẫm phạt ngươi đứng tấn một canh giờ.

Dận Chân âm thầm kêu khổ lên, hướng ánh mắt đến vị Hoàng bá phụ vừa mới nhận thức cầu viện. Quả nhiên, Dụ Thân vương nở nụ cười nói:

-Hoàng Thượng, hôm nay xem như là vì thể diện của thần xin người miễn đi. Ở tuổi của Tứ a ca mà có thể khai cung bắn gần trăm bước đã khó kiếm lắm rồi, đứa trưởng tử Bảo Thái không nên thân của thần, năm nay lớn lớn hơn Tứ a ca một tuổi tuy có thể bắn trúng tầm một trăm hai mươi bước nhưng độ chuẩn xác còn kém xa Tứ a ca. Hiện tại, Bảo Thái mỗi ngày chỉ biết trầm mình vui chơi trong viện tử, thần cũng không có cách nào xử lý hắn thích đáng cả.

Khang Hi thấy huynh trưởng cầu tình, cũng không tỏ vẻ kiên trì nữa. Chỉ là hơi cau mày với Phúc Toàn, nói:

-Nhị ca, Bảo Thái cứ giữ bộ dạng như vậy sẽ không làm đại sự được, không bằng trẫm cấp cho nó một việc để làm, coi như là cơ hội để rèn luyện vậy.

Phúc Toàn vội vàng đồng ý.

Khang Hi nhìn vào bên cạnh chiếc cung, đột nhiên hào hứng nói lớn:

-Nhị ca, đã lâu rồi huynh đệ chúng ta không có tỷ thí, hôm nay sẽ phân cao thấp như thế nào đây? Mấy lần hoàng khảo trước kia luôn đốc thúc chúng ta, rồi so sánh tiễn thuật của huynh đệ ta. Trong đám huynh đệ thì nhị ca luôn là người bắn chính xác nhất.

Phúc Toàn có ý từ chối, nhưng Khang hi một lần nữa kiên trì kêu gọi, hắn rơi vào đường cùng, đành phải tự thân tiến đến lựa chọn cung cụ mà sử dụng, rồi kêu thị vệ đem tấm bia đặt ở khoảng cách hai trăm năm mươi bước, hai huynh đệ đứng sóng vai nhau mà bắn. “Bá, bá” mỗi người liên tục bắn ra mười mũi tên.

Dận Chân không đợi thị vệ đi tới liền chạy nhanh đến, tinh tế xem lấy mũi tên của hai người, mười mũi tên của Khang Hi đều trúng ngay hồng tâm, Phúc Toàn chỉ bắn trúng hồng tâm có sáu mũi thôi, bốn mũi tên còn lại đều dừng ngay ở vòng màu lam. Tuy vậy Dận Chân lại phát hiện ra sáu mũi tên đều ly tán một khoảng cách rất gần với nhau, cơ hồ là cùng một điểm, bốn mũi tên kia mặc dù nằm ở vòng ngoài nhưng lại đồng dạng ghim cùng một vị trí. Điều này chỉ có thể nêu rõ hai điểm: thứ nhất, Dụ Thân vương cố ý nhường, thứ hai, tiển thuật của hắn thật sự rất cao minh.

Dận Chân cũng không nói nhiều, sau khi đem đống tên lần lượt nhổ xuống, liền tới trước mặt Khang Hi báo cáo lại, Khang Hi nghe thấy mình đều bắn trúng, khóe mặt lộ nét vui vẻ, cười nói:

-Hẳn là nhị ca đã nhường cho.

Phúc Toàn vội càng khoát tay nói:

-Đâu phải, là do kỹ nghệ của Hoàng Thượng đã tinh tiến nhiều, Phúc Toàn cảm thấy thật không bằng a.

Chính tại lúc này, Lý Đức Toàn tay nâng một đạo tấu chượng chạy vội tới, Khang Hi thấy là cấp báo liền đi đến một bên xem lập tức. Thừa lúc bên cạnh có khoảng nghỉ, Dận Chân tiến lại cạnh Dụ Thân vương nói nhỏ:

-Bá phụ hảo tiễn pháp a.

Phúc Toàn nhìn ra Dận Chân đã hiểu rõ sự tình, lại không vạch trần mình, liền có chút xấu hổ cười khan hai tiếng.

Dận Chân tiếp tục:

-Hoàng a mã một mực giáo huấn Dận Chân tiễn pháp quá kém, hiện tại có cơ hội chất nhi muốn thỉnh giáo tiễn pháp của bá phụ người, không biết bá phụ có nguyện ý chỉ giáo hay không?

Đến bước này, Phúc Toàn cũng không còn phương pháp nào cả, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Về sau, Khang Hi xử lý hoàn tất liền quay trở lại Càn Thanh cung phê duyệt tấu chương, muốn Phúc Toàn đi cùng để thương nghị chính sự. Cũng không biết Phúc Toàn đã thương lượng cùng Khang Hi như thế nào, qua ngày hôm đó không lâu, Dận Chân liền được thông báo là về sau Phúc Toàn sẽ lãnh trọng trách huấn luyện tiễn thuật cho hắn, bản thân hắn có thể từ thư phòng đi đến phủ Dụ Thân vương thường xuyên.

Cái này có thể xem như là đúng ý của Dận Chân. Nhưng càng khiến hắn kinh hỉ hơn nữa là, ngoại trừ tiễn thuật ở bên ngoài. Trong phủ Dụ Thân vương còn có kiện vật quý hiếm khác là súng lửa, Dận Chân quyết dốc hết công phu toàn thân, dụ dỗ này nỉ Dụ Thân vương đem kỹ thuật bắn súng dạy cho mình. Tuy hiện tại, bản thân Dận Chân là một hảo thủ về bắn súng, nhưng khi đối mặt với loại đồ chơi “Thượng cổ” này, hắn cũng cần chút thời gian để suy nghĩ.

Chỉ có mỗi Dụ Thân vương là khổ, bị cái tên “Tiểu ma đầu” này cuốn lấy, về sau sẽ chẳng thấy nổi một ngày bình yên, bất quá vương phi của Dụ Thân vương lại rất thích hắn, bởi vì nàng không thể sinh con được nên đối với tên tiểu hài tử vừa thông minh vừa hiểu chuyện này rất chiều chuộng, nữ nhân trời sinh mẫu tính liền thể hiện rõ ra. Nàng thậm chí còn yêu cầu Dụ Thân vương hướng Khang Hi cầu xin, đem Tứ a ca đến phủ Dụ Thân vương làm con thừa tự, may mà Dụ Thân vương không có lá gan lớn, cũng không dám nhắc đến việc hắn là niềm yêu thương tột cùng của Đông quý phi, việc này mới tính đến đã phải bãi rồi.

Hai người ở chung với nhau được một thời gian dài, Dụ Thân vương cũng dần thích Dận Chân, mặc kệ tính tình nó đôi khi có khác một chút. Dận Chân tự nhiên liền như cá gặp nước, phủ Dụ Thân vương bị hắn lật lên mấy lần, ngay cả chuồng ngựa của Dụ Thân vương cũng không buông tha, nhanh chóng trở thành một tên nghiện cưỡi ngựa. Phúc Toàn không có cách nào giữ chân hắn lại, hảo cảm trong lòng đối với Dận Chân lại tăng lên rất nhiều, thực tế đối với việc kỹ nghệ của Dận Chân tinh tiến cực nhanh y đã muốn cảm thán nhiều lắm rồi. Kết quả là, hai người thường xuyên tựu tập lại cùng một chỗ, không phân biệt ai lớn ai nhỏ, bắt đầu hồ đồ nháo loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.