Trở Lại Những Năm 80

Chương 20: Chương 20




Lúc Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn về tới nhà họ Quan, bọn họ đã ăn cơm trưa xong, không ai thèm hỏi hai người đã ăn hay chưa. Dương Tú Thúy thấy hai người vào cổng, liếc một cái rồi lầm bầm câu gì đó nghe không rõ. Ngược lại Lý Nguyệt Chi thấy Triệu Thanh Cốc xách thùng gỗ, săm soi hỏi, “Hai đứa bây xách thùng đi đâu đó?”

Triệu Thanh Cốc bình tĩnh đáp, “Tụi con ra sông xem thử có cá không.”

Nguyệt Chi vội hỏi tới, “Có không?”

“Không ạ.”

Lý Nguyệt Chi không tin, “Không?! Hai đứa bây bắt được cá lén ăn hết rồi nên mới không về ăn cơm trưa chứ gì!”

Quan Viễn ôm cổ Triệu Thanh Cốc, quay đầu lại nói, “Thím, hôm trước con thấy anh Thái Tinh và chị Thái Cúc núp trong góc phòng ăn kẹo đó!”

Lý Nguyệt Chi cứng người, “Nói bậy gì đó? Hai anh chị mày cả cơm cũng ăn không đủ no, làm gì có kẹo mà núp trong góc ăn?!”

Đúng lúc Dương Tú Thúy từ trong phòng bước ra, nghe vậy, đen mặt nói, “Cô nói vậy là ý tôi khắt khe cháu nội đúng không? Cả nhà ai cũng no, chỉ hai đứa nó là không no, bộ cô sinh hai cái thùng cơm hả?”

Lý Nguyệt Chi thầm hận muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười đáp, “Mẹ, mẹ nói gì vậy! Trong thôn mình ai không biết mẹ nổi tiếng là người hiền hòa, mẹ hiểu nhầm ý con rồi!”

Dương Tú Thúy nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Chi trong chốc lát, tựa hồ đoán xem Lý Nguyệt Chi đang nói thiệt hay giả, cuối cùng hừ một tiếng, xoay người vào phòng lại. Lý Nguyệt Chi siết chặt nắm tay nhìn theo bóng lưng Dương Tú Thúy, tự nhủ phải ráng nhịn cho tới khi được ở riêng.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã sớm thừa dịp hai người họ gây gổ đi về phòng. Quan Viễn lén lấy kẹo sữa giấu trong không gian ra, lột một viên nhét vào miệng Triệu Thanh Cốc trước, sau đó mới ăn một viên.

Triệu Thanh Cốc thấy bộ dáng híp mắt say mê của Quan Viễn, niết bên má phồng lên của cậu, hỏi, “Ăn ngon không?”

Quan Viễn cười gật đầu, “Anh mua cái gì cũng ngon hết!”

Triệu Thanh Cốc bật cười ra tiếng, “Là do kẹo ngon chứ đâu phải vì anh mua mới ngon!”

Quan Viễn nhìn Triệu Thanh Cốc nói, “Người khác có cho kẹo giống thế này Tiểu Viễn cũng thấy không ngon!”

Triệu Thanh Cốc cảm động không thôi, ôm Quan Viễn vào lòng, nói, “Tiểu Viễn thật là đáng yêu!” Quan Viễn nghe vậy, hạnh phúc cười híp cả mắt, dụi dụi đầu vào cổ Triệu Thanh Cốc.

“Anh, chuyện mình bán cá có bị họ biết không?”

Triệu Thanh Cốc bình tĩnh đáp, “Chắc chắn sẽ không giấu được bao lâu. Nhưng anh đã sớm nói từ trước tiền do anh kiếm được sẽ thuộc về anh rồi. Nếu bọn họ ăn vạ cùng lắm anh sẽ đi nói cho tất cả bà con trong thôn đều biết.”

Quan Viễn rất thích cái tính mạnh mẽ như vậy của Triệu Thanh Cốc. Nếu kiếp trước anh cũng dứt khoát được thế này hẳn là đã đỡ khổ biết bao nhiêu.

Triệu Thanh Cốc thấy quần áo Quan Viễn bị bẩn, chuẩn bị đi tắm cho Quan Viễn, nhưng tìm mãi vẫn không thấy cái áo bông còn lại của cậu đâu. Quan Viễn chỉ có tổng cộng hai cái áo bông, nếu tìm không ra cái kia thì chẳng cách nào tắm rửa được. dinlkễn/đnklàn/lqqn;kee”qunlký.đơ,ôn Lúc nãy vào phòng không để ý, giờ nhìn lại mới thấy cái rương đặt ở đầu giường hai người đã bị ai đó lục tung lên.

Triệu Thanh Cốc nổi giận đùng đùng đi thẳng tới phòng chính. Quan Viễn vội chạy theo sau. Mất một cái áo bông chẳng là gì với Quan Viễn nhưng lúc này cậu đã không còn là một Quan Viễn dù bị bắt nạt cũng không dám lên tiếng như đời trước nữa.

Trừ mẹ con Triệu Tú Liên còn lại cả nhà họ Quan tập trung hết trong phòng chính sưởi ấm.

Quan Dư ngồi trong lòng Dương Phi Phương ngủ gà ngủ gật, thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn bước vào, vô thức dựa sát vào người Dương Phi Phương hơn. Mấy nốt sẩn trên mặt Quan Dư đã tiêu hết, nhưng những chỗ bị cào nát thoạt nhìn vẫn còn rất ghê.

Dương Tú Thúy chỉ liếc hai người một cái, không nói lời nào. Quan Hà ngồi trên giường gạch hút thuốc lá. Mấy anh em Quan Mãn Thương thì nằm dài trên đó không biết thức hay ngủ. Còn Lý Nguyệt Chi thì đang dạy Quan Thái Cúc may vá.

“Mấy người, ai lấy áo bông của Tiểu Viễn?”

Lý Nguyệt Chi nghe vậy, giật mình đâm kim vào đầu ngón tay, nhưng lập tức trấn tĩnh lại, tiếp tục khâu áo, tỏ vẻ như không nghe thấy. Quan Thái Cúc lại có vẻ hơi mất tự nhiên.

Dương Tú Thúy lên tiếng châm chọc trước, “Biết đâu chạy đi chơi cả ngày tự làm mất đâu đó ở ngoài còn về nhà nổi điên.”

Quan Viễn thấy rõ phản ứng của Lý Nguyệt Chi nên đã biết là ai lấy áo bông của mình, “Thím tư, thím có thấy áo bông của Tiểu Viễn đâu không?”

Lý Nguyệt Chi trả lời một cách cứng ngắc, “Thằng nhóc này, nhiều người ở đây không hỏi ai lại hỏi tao, chẳng lẽ ý nói tao trộm áo hả? Áo của mày nhỏ như vậy tao có lấy về thì anh chị của mày cũng mặc có vừa đâu mà lấy!”

Quan Hà hít một hơi thuốc lào, phun khói ra rồi mới nói, “Trong nhà chẳng ai làm mấy chuyện này đâu! Tám chín phần mười là hai đứa bây chạy ra ngoài rồi làm mất ở đâu đó thôi! Chắc cũng chẳng tìm lại được, Thanh Cốc may một cái mới đi là vừa! Đúng lúc áo bông của ông nội cũng rách hết rồi, để ông nội hưởng lây phúc của chái trai vậy!”

Quan Viễn bị tức cười bởi sự vô liêm sỉ của Quan Hà, giả bộ không hiểu hỏi lại, “Ông nội, sao lại hưởng lây phúc của con ạ? Quần áo của con đều do anh bỏ tiền may, trong nhà chẳng mua cho con cái nào hết mà?”

Quan Hà ho khan một tiếng, thầm bực thằng nhóc này sao lanh mồm lanh miệng dữ, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười nói, “Ông nội nói nhầm rồi. Để Thanh Cốc may cho con một cái khác đi.”

“Ông nội, tại sao các anh chị khác đều được trong nhà may cho, còn con thì phải do anh bỏ tiền ạ?”

Dương Tú Thúy chen miệng, “Tại vì lúc nào mày cũng anh con anh con chứ sao nữa! Đương nhiên quần áo của mày phải do anh mày may cho rồi! Thẳng quỷ xui xẻo này, rốt cuộc có muốn may áo mới không? Không thì cho mày chết vì đông lạnh luôn đi!”

Triệu Thanh Cốc nghe Dương Tú Thúy gọi Quan Viễn là thẳng quỷ xui xẻo, lạnh giọng nói, “Ai nói Tiểu Viễn là quỷ xui xẻo?! Nếu để con nghe được lời này một lần nữa thì đừng trách con không nể tình!”

Dương Tú Thúy chột dạ không dám lớn tiếng nữa, chỉ lầm bầm một câu, “Đồ mất dạy!”

Triệu Thanh Cốc không thèm dây dưa với Dương Tú Thúy, gằn giọng hỏi lại, “Rốt cuộc ai đã lấy áo bông của Tiểu Viễn?”

Quan Mãn Khố đang ngủ, nghe ồn thức dậy quát, “Nhao nhao cái gì đó, có để cho người ta ngủ hay không đây?”

Lửa giận của Triệu Thanh Cốc càng lúc càng cao, “Con hỏi lại một lần nữa, ai đã lấy áo bông của Tiểu Viễn? Nếu không ai chịu nói thì chỉ còn cách đi lục từng phòng thôi!”

Vẫn không ai nói lời nào.

Lý Nguyệt Chi siết cây kim thật chặt, lo lắng nghĩ: cái áo vẫn đang nằm trên giường chưa kịp giấu đi, nếu thằng nhóc Triệu Thanh Cốc đi lục từng phòng thật sẽ lộ mất! Nhưng chỉ chớp mắt Lý Nguyệt Chi đã bình tĩnh lại, đoán Triệu Thanh Cốc sẽ không dám đi lục soát từng phòng thật.

Quan Thái Cúc lặng lẽ kéo vạt áo Lý Nguyệt Chi, bị Lý Nguyệt Chi hất tay ra.

“Được rồi, vậy con đành phải đi lục từng phòng xem sao. Không tin là không tìm được!” Tất nhiên Triệu Thanh Cốc đã nhận ra vẻ khác thường của Lý Nguyệt Chi và Quan Thái Cúc, dứt lời hướng thẳng về phía phòng của Lý Nguyệt Chi.

Lý Nguyệt Chi sốt ruột hô, “Thanh Cốc, mày định làm gì? Dám đi lục phòng của người lớn thật à? Còn biết trên biết dưới là gì không hả?!”

Triệu Thanh Cốc cười nhạo nói, “Đối với kẻ trôm thì còn nói lễ phép gì nữa?” Quan Viễn cũng bắt chước Triệu Thanh Cốc hừ lạnh một tiếng với Lý Nguyệt Chi.

“Tụi bây… Tụi bây,” Lý Nguyệt Chi vội quát Quan Mãn Khố, “Anh còn nằm ngay đơ đó à? Sắp bị một thằng miệng còn hôi sữa cỡi trên đầu trên cổ rồi kìa!”

Quan Mãn Khố bước xuống giường, ngăn trước mặt Triệu Thanh Cốc, “Thằng mất dạy này, mày muốn làm gì? Coi đây là nhà mình hả? Dám giương oai ở đây?!”

Quan Viễn đang híp mắt nghĩ nên áp dụng biện pháp gì để ‘dạy dỗ’ Quan Mãn Khố, đột nhiên Quan Thái Tinh cầm một cái áo lông chạy vọt từ trong phòng ra, “Mẹ, đây là áo bông mẹ mới mua cho con hả? Nhỏ quá! Cả tay cũng chẳng xỏ vào được luôn!”

Triệu Thanh Cốc lập tức giật lấy cái áo trong tay Quan Thái Tinh về. Quan Thái Tinh thấy áo bông bị đoạt, há to miệng định la lối om sòm, nhìn lại là Triệu Thanh Cốc, lập tức từ bỏ ý định, nói, “Áo của em!”

Triệu Thanh Cốc từ tốn hỏi Quan Thái Tinh, “Thái Tinh nói cho nghe cái áo này em lấy ở đâu vậy?”

Quan Thái Tinh sợ Triệu Thanh Cốc giành đồ của mình, vội nói to, “Trên giường của mẹ em chứ đâu! Đây là đồ mẹ mới mua cho em, anh mau trả đây!”

Lý Nguyệt Chi và Quan Mãn Khố đều cứng người, ngay cả Quan Thái Cúc cũng xấu hổ đỏ bừng mặt. dinlkễn.đàn/lênkqu;k]sdodon Vẫn là Lý Nguyệt Chi phục hồi tinh thần nhanh nhất, “Thằng nhóc chết bầm này, mày nói bậy gì đó! Đây rõ ràng là áo của Tiểu Viễn, mày nhặt được ở bên ngoài còn dám nói là lấy từ trên giường mẹ là sao?!”

Quan Mãn Khố cũng vỗ đầu Quan Thái Tinh một cái, “Ăn nói bậy bạ!”

Quan Thái Tinh uất ức khóc to, “Con lấy nó từ trên giường gạch của phòng mình thật mà! Không phải nhặt ở ngoài… Hu hu hu…”

Triệu Thanh Cốc nói với giọng giễu cợt, “Không ai chịu may đồ cho Tiểu Viễn, tôi phải nhờ bà nội ba may giùm, vậy mà thím cũng lấy được! Thật là bội phục!”

Lý Nguyệt Chi vốn muốn vào phòng Triệu Thanh Cốc lục xem có tiền hay không, nhưng lục khắp nơi không thấy tiền đâu chỉ thấy quần áo của Quan Viễn ở trong rương, sờ thử thấy lớp bông rất dày, định đem về sửa lại cho Quan Thái Tinh mặc, không ngờ chưa kịp sửa thì đã bị phát hiện.

Lý Nguyệt Chi vẫn còn biết chút xấu hổ, mặt đỏ lên, nhưng miệng vẫn cãi cố, “Thanh Cốc, con nói oan cho thím rồi. Thím thật sự không biết chuyện này là sao hết!”

Triệu Thanh Cốc không thèm dài dòng, nhìn về phía Quan Mãn Khố hỏi, “Chú cũng không biết chuyện này là sao?” Quan Mãn Khố miễn cưỡng đáp, “Tất nhiên! Tao làm sao biết được!”

Dương Phi Phương không bỏ qua cơ hội tốt để chì chiết Lý Nguyệt Chi, lên tiếng giễu cợt, “Vợ chồng chú hài quá! Chẳng lẽ có người cầm đồ bỏ vào phòng của chú thím rồi vu oan giá họa cho chú thím được à! Nhà này chẳng ai rảnh dữ vậy đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.