Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 13: Chương 13: Thu hoạch ngoài ý muốn




Tập trung suy nghĩ, sau khi Thẩm Tu Lâm đi vào cửa hàng bán ngọc thì bước thẳng tới chỗ quầy hàng.

Nhân viên bán hàng chạy tới đón tiếp “Tiên sinh, xin hỏi ngài có cần giúp gì không ạ?”

Thẩm Tu Lâm không để ý nói “Ta tùy ý xem.”

Nhân viên bán hàng không từ bỏ, lập tức giới thiệu.

Nhưng Thẩm Tu Lâm hoàn toàn không để ý tới nàng, tốc độ của hắn không nhanh cũng không chậm, giống như là đang xem lướt qua quầy hàng.

Cửa hàng bán ngọc khí này tổng cộng có bốn tầng lầu, mặt hàng kinh doanh đều là ngọc khí, tầng càng cao giá ngọc cũng càng quý.

Thẩm Tu Lâm sở dĩ xem từ tầng thấp nhất, chính là muốn nhìn một chút có đồ nào bị “đánh giá sai” hay không.

Trong lúc xem xét ngọc, Thẩm Tu Lâm hoàn toàn dùng tinh thần lực tra xét.

Dù tinh thần lực của hắn vừa mới bắt đầu tu luyện, thế nhưng nếu chỉ là thả ra một tia cực nhỏ để xem xét, hơn nữa chỉ tìm linh khí mà thôi, ngược lại cũng không cần tiêu tốn quá nhiều khí lực.

Thẩm Tu Lâm đi qua từng quầy hàng, cuối cùng dừng lại tại trước một quầy hàng nằm ở vị trí không bắt mắt.

Nhân viên bán hàng vội vàng đi tới “Tiên sinh nhìn trúng khối nào, ta lấy ra cho ngài xem kĩ hơn.”

Thẩm Tu Lâm lấy ngón tay chỉ hai khối ngọc.

Nhân viên bán hàng vội vàng lấy hai khối kia ra.

Thẩm Tu Lâm cầm lấy cả hộp, dùng tinh thần lực cẩn thận tra xét, phát hiện hai khối ngọc này xác thực xem như là có linh khí.

Tinh thần lực của hắn mới chạm tới phía trên thậm chí đã có cảm giác rồi.

Nhưng mà, hấp thu bằng cách nào đây?

Đúng lúc đang nghĩ như thế, bỗng nhiên, linh khí bên trong khối ngọc thuận theo tinh thần lực chảy đến trong đầu của hắn.

Mà nhìn bằng mắt thường từ bên ngoài, hoàn toàn không thấy được.

Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên, như vậy xem ra không cần mua cũng có thể hấp thu linh khí?

Thêm mấy giây, Thẩm Tu Lâm cảm giác linh khí bên trong khối ngọc thứ hai cũng bị chính mình hấp thu.

Không cần mua nhưng có thể có được linh khí, cũng xem như là thu hoạch ngoài ý muốn rồi.

Di chuyển ngón tay hai lần trên hai khối ngọc dù đã mất đi linh khí, thế nhưng bề ngoài một điểm cũng nhìn không ra, Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói “Không thích, cất vào đi.”

Nhân viên bán hàng cũng không nản chí, thu hồi ngọc, sau đó cật lực giới thiệu cái khác.

Thẩm Tu Lâm không để ý tới đối phương, chuyển hướng về nơi khác.

Nhưng mà hắn đi khắp cả lầu một cũng chỉ phát hiện hai khối ngọc có linh khí kia, vì vậy Thẩm Tu Lâm quay người đi lên lầu hai.

“Vị tiên sinh kia vừa nhìn thì đã biết là có tiền rồi, ta đoán lầu một không có đồ hắn vừa ý.”

“Ta cứ thấy vị tiên sinh kia có chút quen mặt?”

“Ngươi? Thôi đi. Ngươi xem ai mà chẳng thấy quen mặt!”

“Haha, đúng vậy.”

“Các ngươi đừng như vậy mà… A, ta nhớ ra rồi.” Cô gái này vội vàng chạy đến trước một cái quầy, mở ngăn kéo, lấy ra một quyển tạp chí “Các ngươi xem này!”

Hai cô gái khác nhìn qua, vừa nhìn đều hít vào ngụm khí lạnh.

“Hoá ra là đại thiếu gia của Thẩm gia!”

“Trời! Thẩm đại thiếu gia một mình đến cửa hàng của chúng ta!”

“Ôi, thực sự là… Quá đẹp trai rồi!”

“Đừng có hoa mắt, soái nữa cũng chỉ có thể nhìn, hắn sẽ không coi trọng mấy con chim sẻ như chúng ta đâu.”

“Đúng đó…”

“Thật không biết là ai có phúc, có thể trở thành nửa kia của đại thiếu gia.”

“Đương nhiên là không phải chúng mình.”

“…”

Thẩm Tu Lâm không biết thân phận của hắn đã bị nhận ra, coi như biết đến hắn cũng sẽ không lưu ý.

Quyển tạp chí cô gái kia cầm là loại chuyên về tài chính và kinh tế, nếu không thì trên trang bìa cũng sẽ không có hình hắn.

Giới giải trí hoàn toàn không dám đưa tin về hắn, bởi vì ai cũng biết hắn không thích cánh phóng viên giới giải trí. Không có người nào dám đi động chạm hắn, cho nên, scandal và vân vân, không hề dính tới trên người Thẩm Tu Lâm.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm đã đi tới lầu hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.