Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 4: Chương 4: Bạch lâm




Cách mạt thế chỉ còn hơn hai tháng, Thẩm Tu Lâm hiện tại tuyệt đối là phái hành động. Hắn rất nhanh đã tìm được một con mèo hoang cùng một chén nước ấm.

Nước ấm rất dễ dàng thu vào không gian. Mà con mèo hoang kia làm cách nào cũng không thu được. Nếu như hắn cưỡng ép sử dụng tinh thần lực, não sẽ khó chịu giống như bị kim châm.

Thẩm Tu Lâm hít sâu, xem ra không gian không thể chứa vật sống. Hơn nữa, nước ấm có thể giữ được độ ấm hay không… còn cần chờ mấy tiếng sau mới có thể biết đáp án.

Trong mấy tiếng đồng hồ này, việc Thẩm Tu Lâm phải làm còn nhiều lắm.

Hắn lần thứ hai ra khỏi Thẩm gia, lần này Thẩm Tu Lâm đi công ty.

Từ mạt thế bắt đầu, tiền thành giấy lộn, vàng có một chút tác dụng, còn châu báu lại hoàn toàn là rác. Thứ được coi như tiền giao dịch là lương thực cùng tinh hạch.

Tinh hạch là thứ chỉ có trong óc tang thi. Lương thực là thứ sau mạt thế người người đều thiếu.

Mạt thế đến, thiên thạch vũ trụ rơi xuống, từ trường trái đất biến dị, đất đai phần lớn đều có độc. Chính là nước, trừ nước của một vài giếng sâu có thể sử dụng, còn lại hệ thống cung cấp nước uống là không thể dùng.

Vì vậy, lượng vật tư mà Thẩm Tu Lâm phải chuẩn bị thực sự rất nhiều.

Thời gian hai tháng… Hắn nhất định phải chuẩn bị đầy đủ vật tư cho Thẩm gia, nhất định có thể khiến Thẩm gia đứng vững gót chân trong hai năm đầu tiên mạt thế.

Nhưng, nhiều vật tư như vậy, nếu là không có nhân thủ cũng không bảo vệ được. Hơn nữa, nhân thủ này phải là lực lượng chủ chốt được Thẩm gia tín nhiệm.

Hiện tại, thành phố N được coi là thiên hạ của bốn đại gia tộc, cũng không phải là bởi vì bốn nhà biết kiếm tiền, mà là bọn họ cùng nhau điều khiển thế lực ngầm của toàn thành phố.

Nơi này đương nhiên có chính phủ, đương nhiên cũng có cục cảnh sát. Thế nhưng, có vấn đề gì sao?

Từ xưa hắc bạch lưỡng đạo đều cùng tồn tại, tuy nói hiện tại đâu đâu đều gắt gao chống thế lực ngầm nhưng có tiền có thể sai khiến ma quỷ, cơ sở kinh tế có thể quyết định kiến trúc thượng tầng. Bên trong có khe hở tồn tại hay không, chỉ cần vài thứ này không xuất hiện ra bên ngoài, như vậy người nào dám can thiệp? Huống chi, từ xưa tới nay, nơi có con người thì sẽ có đen có trắng.

Cho nên, kỳ thực thành phố này là do bốn gia tộc cầm quyền.

Trong bốn nhà, thực lực vốn là ngang hàng, thế nhưng kỳ thực Thẩm gia vẫn luôn xếp hạng dưới cùng. Hơn nữa bởi vì thế hệ này chỉ có một người Thẩm Tu Lâm, mơ hồ so với ba nhà khác càng thế đơn sức bạc.

Như vậy, Thẩm Tu Lâm có cơ hội trọng sinh một lần, tất cả những kẻ đời trước thương tổn hắn, hại hắn, nợ hắn, hắn một cái đều không bỏ qua.

“Tổng giám đốc.” Thư ký của Thẩm Tu Lâm nhìn thấy hắn đến vội vàng chạy đón.

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía người thanh niên này, mắt không tự chủ hơi co lại, thế nhưng rất nhanh khôi phục, biến hóa kia rất nhỏ, ngoại trừ bản thân Thẩm Tu Lâm, không có bất kỳ người nào có thể phát hiện.

Bạch Lâm, học đệ mà Thẩm Tu Lâm nhận thức lúc học trung học, từ khi đối phương học đại học vẫn đi theo hắn, đến tận lúc Thẩm Tu Lâm vào tập đoàn xí nghiệp của Thẩm gia, Bạch Lâm chưa tốt nghiệp cũng cùng đến.

Những năm gần đây người này vì Thẩm Tu Lâm đã làm rất nhiều việc.

Thế nhưng, việc làm Thẩm Tu Lâm cảm động nhất phải là… người này tại đời trước, trong mạt thế ngày thứ ba, vì cứu hắn mà chết ở trong tay tang thi.

Đời trước khi mạt thế bạo phát, Thẩm Tu Lâm ở công ty, Bạch Lâm cũng vậy. Công ty có thật nhiều người đều đang làm việc.

Thiên thạch có chứa bệnh độc đột nhiên rơi xuống, đêm hôm ấy chỉ trong mấy tiếng mà có quá nhiều người biến thành tang thi.

Bọn họ ở công ty tăng ca, hoàn toàn bị nhốt lại.

Tuy rằng Thẩm Tu Lâm là thiếu gia duy nhất của Thẩm gia, hắn bị nhốt ở công ty, Thẩm gia tự nhiên sẽ phái người tới cứu. Thế nhưng, hai ngày đầu tiên sau khi mạt thế bộc phát là thời gian loạn nhất. Thẩm gia lúc đó cũng còn rất hỗn loạn.

Đợi đến hai ngày sau Thẩm gia ổn định lại, tới cứu viện… hắn và Bạch Lâm cùng lúc chạy ra bên ngoài. Nhưng một ít người khác trong công ty cũng muốn cùng đi, dồn dập chạy ra thoát thân. Trong lúc hỗn loạn, bọn họ vừa chạy tới cửa công ty, một tang thi giương nanh múa vuốt vồ tới Thẩm Tu Lâm.

Mà khi đó, Thẩm Tu Lâm bị hai người công nhân chen không thể động đậy, thời khắc mấu chốt, Bạch Lâm chắn trước mặt Thẩm Tu Lâm, móng vuốt của tang thi lập tức cào lên mặt và cổ Bạch Lâm.

Trước khi chết, Bạch Lâm lại cười với hắn, nói: “Tổng giám đốc, Thẩm Tu Lâm, ngươi nhất định không biết ta tại sao nhiều năm như vậy đi theo bên cạnh ngươi đúng không? Ta phải chết, ta không muốn mang theo bí mật này xuống địa ngục. Thẩm Tu Lâm, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi a… Có thể chết vì người mình thích, ta thật cao hứng, thật sự.”

Nói xong câu đó, Bạch Lâm chết.

Giờ khắc này, nhìn tới người còn sống… Tay Thẩm Tu Lâm nắm chặt lại.

Đời này, hắn Thẩm Tu Lâm sẽ không tin tưởng vào ái tình, thế nhưng người đối xử tốt với hắn, hắn cũng sẽ không phụ lòng.

Tuy rằng không thể đáp lại tình cảm kia, thế nhưng Bạch Lâm người này, hắn nhất định che chở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.