Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 130: Chương 130: Cái giá không gì sánh được!




Tô Bằng bởi vì cảm nhận được áp lực từ kiếm pháp của Hoắc Tư Hiền, rốt cuộc kích thích kiếm pháp bán thức, sử dụng một chiêu Ngụy Tất Sát.

Chỉ thấy mũi kiếm trong tay Tô Bằng đột nhiên đâm ra như bình thường, một kiếm cực kỳ bình thường đâm tới Hoắc Tư Hiềni, tất cả tân khách đang ngồi đều cảm giác, một kiếm này cho dù một đứa trẻ non nớt mới học võ công hai ba tháng đều có thể tránh thoát được.

Nhưng, đây chỉ là cảm giác của các tân khách này, Hoắc Tư Hiền đang đối chiến với Tô Bằng lại cảm giác một kiếm này, dường như trong nháy mắt đã phong kín tất cả phương hướng tiến công của bản thân, cho dù là mình động hay không động, một kiếm này đều trăm phần trăm đâm trúng người mình.

“Được!"

Hoắc Tư Hiền quát to một tiếng, trường kiếm của phái Hằng Sơn trong tay đột nhiên cũng đâm ra, trên mũi kiếm của hắn mơ hồ mang theo một tầng lốc xoáy trong suốt do không khí tạo thành.

Mũi kiếm của chiêu Ngụy Tất Sát mà Tô Bằng đâm ra gặp phải trường kiếm của Hoắc Tư Hiền, nhất thời, Tô Bằng cảm giác được một chiêu này của mình dường như gặp phải một luồng khí xoáy khổng lồ, luồng khí xoáy này sau khi phòng ngự chiêu Ngụy Tất Sát của mình, lại thể hiện ra đặc tính kiếm pháp của Hoắc Tư Hiền, giống như lỗ đen hấp thu nội lực mà mình xuất ra!

Mà Hoắc Tư Hiền, cũng cảm giác tay mình tê rần, một chiêu này của Tô Bằng nhìn như một kiếm bình thường, cũng đã làm cho hắn nhận lấy sự chấn động rất lớn.

“Phốc..."

Lúc mũi kiếm hai người giao nhau, thế nhưng lại xuất ra một cỗ kình phong trong suốt, sóng gió nổi lên bốn phía, dao động lướt qua tóc Tô Bằng cùng với tóc của Hoắc Tư Hiền, tóc của hai người đều bay lên về phía sau, sau đó cổ kình phong này dao động trong phạm vi bốn năm thước chung quanh, mấy chén rượu nhạt của các tân khách xung quanh hai người cũng lay động tạo nên từng trận gợn sóng.

“Nội lực thật mạnh!"

Trong lòng Hoắc Tư Hiền cùng với Tô Bằng đồng thời đều chấn động với nội lực của đối phương, nội lực này có lẽ giá trị tuyệt đối không cao, nhưng cường độ cùng với độ dũng mãnh đều có chút ít tương tự.

Sau khi Hoắc Tư Hiền ngăn lại một kiếm này của Tô Bằng, đột nhiên biến đổi kiếm thế, chỉ thấy trên không trung lại bị hắn kéo ra một chiêu kiếm hoa sáu đóa, tạo thành một mảnh điểm tới Tô Bằng, bên trong kiếm hoa này, Tô Bằng gần như phân biệt không nổi đâu là trường kiếm chân chính, đồng thời trên mũi kiếm kia, cách xa xa liền đã có thể cảm giác được một lực hút từ lỗ đen.

"Hay cho một chiêu Mai Khai Lục Độ!"

Trông thấy một chiêu này của Hoắc Tư Hiền. Ngay cả Ngô trưởng lão của phái Hằng Sơn vẫn luôn trầm mặc cũng nhịn không được nữa kêu một tiếng "Hay!", một chiêu này là một chiêu thức bình thường bên trong một bộ kiếm pháp của phái Hằng Sơn, lúc này Hoắc Tư Hiền sử dụng, bàn về thời cơ, góc độ, sức mạnh, tốc độ... Đều có thể nói là hoàn mỹ.

Mà còn Hoắc Tư Hiền, giờ phút này hết sức nghiêm túc. Một chiêu Mai Khai Lục Độ này, mặc dù là kiếm pháp của phái Hằng Sơn, nội lực sử dụng lại là nội lực đẳng cấp cao hắn thu được trong sơn động kia, một năm trước kia của hắn đã đem kiếm pháp của phái Hằng Sơn cùng với bí tịch mà hắn thu được dung hợp một cách hoàn mỹ, bây giờ kiếm pháp của phái Hằng Sơn sử dụng ra, uy lực không chỉ thắng hơn một bậc.

Trái lại Tô Bằng, cũng cảm giác được uy lực của một kiếm này, lúc này trên kiếm phong của Hoắc Tư Hiền mang theo nội kình quỷ dị kia, dường như phong bế một quả cầu đá khổng lồ đang sắp lăn xuống một con dốc, mỗi một lần mũi kiếm mình cùng với trường kiếm của Hoắc Tư Hiền giao nhau, trên thế kiếm của đối phương đều mang theo loại lực hấp dẫn quỷ dị này giờ lại tăng thêm một phần, lúc này, Tô Bằng một lần nữa lại xuất ra chiêu Ngụy Tất Sát.

Chỉ thấy Tô Bằng xoay người lại, đột nhiên đưa lưng về phía Hoắc Tư Hiền. Từ dưới xương sườn mình trở tay đâm ra một kiếm, một kiếm này cùng với vừa rồi giống nhau, đều nhìn qua giống như chỉ là một kiếm bình thường, nhưng lại không có đối diện Hoắc Tư Hiền, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy, một chiêu này của Tô Bằng cũng bị Hoắc Tư Hiền đâm thủng.

Nhưng mà một kiếm này từ dưới xương sườn đâm ra của Tô Bằng giống như là có mắt ở đằng sau, cứ như vậy điểm trúng trường kiếm bên trong kiếm hoa sáu đóa do Hoắc Tư Hiền tạo nên, "Keng”Một tiếng. Nội lực tạo thành kiếm phong lại lần nữa tuôn ra, quét qua túi áo cùng với đầu tóc của hai người.

Mà còn Hoắc Tư Hiền cũng chẳng dừng lại, áp lực từ thế kiếm của hắn dường như càng tăng lên, một lần nữa lại tấn công, mà Tô Bằng, lại lần nữa xoay người lại, mũi kiếm lại đâm vào trường kiếm của Hoắc Tư Hiền.

Như vậy, Tô Bằng cùng với Hoắc Tư Hiền kiếm đối kiếm, mỗi một lần, đều là kiếm phong chặn nhau, sau đó lại buộc phải xuất ra chiêu tiếp theo.

“Hai người này đều là có nội lực tốt!"

Một tên tân khách ở gần Tô Bằng và Hoắc Tư Hiền, hắn có một chòm râu đẹp dài hơn một xích, lúc này không ngừng bị kiếm phong của Tô Bằng cùng với Hoắc Tư Hiền thổi bay lên, điều này làm cho vị tân khách này không khỏi có chút im lặng, trong lòng suy nghĩ, cho dù là hai người này đang đối kiếm cũng chưa chắc có thể có loại nội lực này, mang theo kiếm phong lớn như vậy.

Mà còn Tô Bằng, đã có loại hương vị khổ chỉ có mỗi mình biết.

Tô Bằng mới vừa rồi dưới áp lực từ kiếm thế của Hoắc Tư Hiền, thậm chí ngay cả ra đến mười chiêu Ngụy Tất Sát, lại phát hiện, kiếm pháp của Hoắc Tư Hiền, thế nhưng lại không thua kém chi mình, kình lực từ lỗ đen của hắn dường như có thể không ngừng tích lũy sức nén, khiến một kiếm của hắn kiếm sau hung ác hơn kiếm trước, chiêu của mình, thật giống như lửa cháy đổ thêm dầu cho đối phương, gia tăng sức lực, càng về sau áp lực của mình lại càng lớn.

“Kiếm pháp của hắn, hoặc là kiếm pháp cấp bậc màu vàng luyện đến tầng bốn năm hoặc là kiếm pháp vàng thẫm giống như ta... Thực lực chân thật của người này, tuyệt đối không dưới ta!"

Trong lòng Tô Bằng phán đoán.

Nhưng, Tô Bằng cũng biết, thực lực đối phương cũng không cao hơn mình bao nhiêu, đây là một trận đối đầu thực lực tương đương!

Đồng thời, trong lòng Tô Bằng bộc phát ra chiến ý, lần đầu tiên mình gặp phải một đối thủ so với thực lực của chính mình bất phân thắng bại, đúng là một cơ hội tốt để mình tôi luyện.

Tiến vào cái trò chơi này đến nay, Tô Bằng còn chưa có gặp phải loại chiến đấu kiểu này, đối thủ hoặc là võ công cao hơn mình không ít, hoặc là kẻ hoàn toàn yếu kém không đáng kể, lúc mình đối phó với kẻ mạnh, đều có một chút thủ đoạn nhanh nhẹn linh hoạt, còn đối với kẻ yếu thì lại đều không có kinh nghiệm thực chiến nhiều lắm.

Ngày hôm nay đụng phải Hoắc Tư Hiền, lại là người có thực lực gần với thực lực của mình nhất.

“Hôm nay chẳng những là tỷ thí võ công, mà còn là so đấu tâm trí cùng với kinh nghiệm, xem chúng ta người nào có thể thắng được người nào!"

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.

Nghĩ đến đây, Tô Bằng vừa vặn lại tụ lực toàn lực đâm ra một chiêu Ngụy Tất sát.

"Tới hay lắm!"

Hoắc Tư Hiền nhìn thấy kiếm này, từ không trung quát to một tiếng, trường kiếm của hắn lần này cũng vô cùng hoa lệ rực rõ, trực tiếp thành một đường thẳng tắp lại đây, giao nhau với kiếm của Tô Bằng.

“Hô..."

Tô Bằng chỉ cảm thấy, lực hấp dẫn từ lỗ đen trên thân kiếm của đối phương dường như lại gia tăng gấp đôi, kiếm trong tay mình dường như muốn bị hút đến mức sắp rời khỏi tay.

Thân thể của Tô Bằng cũng trong lúc nhất thời khống chế không nổi, đi về phía trước hai bước, lực phòng ngự của kiếm pháp bán thức dường như cũng bị dẫn dắt gần như sắp bị phá vỡ.

Vào lúc này, trong mắt Hoắc Tư Hiền kia. Đột nhiên tuôn ra một tia sáng hung ác, đồng thời, trường kiếm trên tay hắn, đột nhiên tuôn ra một trận ánh sáng chói mắt, dường như từ không trung xuất hiện một quả cầu ánh sáng, trong nháy mắt Tô Bằng bị bao phủ ở trong kiếm thế của hắn!

Mà còn Tô Bằng, đột nhiên cảm giác được. Bên trong quả cầu ánh sáng do kiếm quang kia tạo thành, có một loại lực hấp dẫn vô cùng lớn, lôi kéo thân thể của mình đi vào, nếu như mình không có phản ứng sẽ bị hút vào trong quả cầu ánh sáng này, bị khuấy đảo thành từng khối vụn!

Tinh thần của Tô Bằng nhất thời căng thẳng đến một trạng thái tột cùng. Mà ở cùng thời khắc đó, bên tai của hắn vang lên một tiếng "Đinh"!

“Tuyệt Sát tụ lực được rồi!"

Tinh thần của Tô Bằng lập tức chấn động, mũi kiếm trong tay trực tiếp đâm ra!

Trong nháy mắt ngay khi mũi kiếm của Tô Bằng đâm ra, ở trên kiếm của hắn, xuất hiện một đóa hoa sen trong suốt chỉ có Tô Bằng cùng với Hoắc Tư Hiền có thể nhìn thấy được, đóa hoa này là Liên Hoa Kiếm Ý. Bao lại kiếm chiêu tạo thành quả cầu ánh sáng của Hoắc Tư Hiền kia.

“Oành!"

Trường kiếm của hai người giao kích, không ngờ lại bộc phát ra một tiếng nổ lớn, kiếm thế của Tô Bằng cùng với Hoắc Tư Hiền thế nhưng lại chôn vùi lẫn nhau.

"Chỉ có thể ngăn lại được chiêu kiếm của hắn, không có làm thương tổn được hắn sao?"

Tô Bằng thấy Hoắc Tư Hiền phía trước, lại thấy tay cầm kiếm của hắn, tất cả đều là máu tươi, dường như một chiêu vừa rồi đã khiến hắn hết sức chật vật.

Nhưng đây chỉ là bề ngoài, Hoắc Tư Hiền nhìn như bị thương rất nặng, nhưng đều là bị thương ngoài da, bị kiếm khí của kiếm ý đâm bị thương làn da, cũng không đả thương đến xương cốt, chẳng qua là kiếm chiêu bị Tô Bằng phá vỡ. Nhưng không gặp thương tổn thật chất, hơn nữa, trên mặt Hoắc Tư Hiền dường như lộ ra một nụ cười hung ác.' Tô Bằng cảm giác, trường kiếm của Hoắc Tư Hiền mang theo kiếm thế giống như lỗ đen kia vẫn chưa hoàn toàn được bài trừ, trên kiếm của hắn, lại dẫn theo loại lực hấp dẫn như lỗ đen chém tới Tô Bằng!

Giờ phút này trong lòng Tô Bằng thoáng cái chìm vào đáy cốc, chiêu phản kích Tuyệt Sát mạnh nhất của mình lại không có xử lý được Hoắc Tư Hiền, còn đối phương không ngờ lại tiếp tục chém ra một kiếm mạnh nhất từ trước đến nay!

Mà còn Tô Bằng, trong khoảng thời gian ngắn tuy không thể sử dụng kiếm chiêu Tuyệt Sát một lần nữa, chẳng qua là một chiêu Ngụy Tất sát thì có thể xuất được, chỉ là chiêu Ngụy Tất sát này tuyệt đối đỡ không nổi một kiếm này của Hoắc Tư Hiền!

“Không có cách gì khác sao?"

Trong lòng Tô Bằng hiện lên một ý tưởng, nhưng mà trong nháy mắt đã bị hắn loại bỏ khỏi đầu, trong đầu hắn, trong nháy mắt hiện lên một số biện pháp để ứng phó.

“Kiếm chiêu Tuyệt Sát là phương thức tấn công mạnh nhất của ta... Còn có chiêu nào mạnh hơn nó nữa sao? Không có! Ta không có biện pháp nào để đỡ được một kiếm này sao? Không! Nhất định có biện pháp!

Vài ý tưởng bay lên trong óc Tô Bằng.

Đột nhiên, một ý tưởng như sấm chớp điện giật chợt lóe lên trong đầu Tô Bằng.

“Đúng rồi! Ta còn có một chiêu chưa sử dụng... Nhưng mà, một chiêu này có hiệu quả không đây?"

Trước khi cảm giác thân thể của mình sắp bị một kiếm của Hoắc Tư Hiền đâm tới hút đi, Tô Bằng lập tức có quyết định.

“Một chiêu kia, có thể coi như là chiêu át chủ bài cuối cùng của ta, còn việc có tác dụng hay không, chỉ có thể đánh cuộc một trận, ta đã không có lựa chọn nào khác!"

Nghĩ đến đây, Tô Bằng không chần chờ thêm nữa, hắn thuận thế sử dụng Ngụy Tất sát, nhìn như là chém ra một kiếm siêu cấp bình thường.

Hoắc Tư Hiền nhìn một kiếm chém ra này, không khỏi cười lạnh, tay phải cầm kiếm của hắn nhìn thì máu tươi đầm đìa, kỳ thật thương tổn thực chất không nghiêm trọng lắm, hắn đã tin tưởng mình đã chạm đến thực lực chân chính của Tô Bằng rồi.

“Rốt cuộc vẫn là chiêu cũ! Lại là loại kiếm chiêu nhìn như bình thường nhưng lại rất âm hiểm này... Có điều, vẫn không ngăn nổi một kiếm cuối cùng này của ta đâu!"

Trong lòng Hoắc Tư Hiền suy nghĩ, hắn hết sức tự tin, bởi vì chiêu hắn sử dụng lúc này, là kết hợp Dương Quan Tam Điệp Tâm Pháp kích thích tiềm lực của phái Hằng Sơn với công pháp đặc dị của bí tịch mà mình thu được, dung hợp cùng với kiếm chiêu mạnh nhất, đây chính là một kiếm mạnh nhất mà hắn có thể làm được, chiêu Tuyệt Sát của Tô Bằng vừa rồi là cơ hội cuối cùng, nhưng lại không giết chết được hắn, Hoắc Tư Hiền gần như đã chắc chắn, Tô Bằng tuyệt đối không còn cách nào đỡ được một kiếm mạnh nhất này của mình.

Nhưng mà, lúc trong lòng hắn tràn ngập tin tưởng, hắn đột nhiên cảm giác thân thể mình chợt lạnh đi, sau đó, bản thân mình hình như bị bay lên rất cao...

“Ta không có nhảy lên mà..."

Trong lòng Hoắc Tư Hiền nghi hoặc suy nghĩ, nhìn xuống phía dưới, lại phát hiện mình không ngờ lại thấy được hạ thân của mình, bị chặt đứt ngang, hai chân vẫn còn tiếp tục vọt về phía trước, mà phần trên của mình đã bị chém khỏi thân thể, bay lên!

“Ta... Chém ngang lưng? Ta đã chết?"

Hoắc Tư Hiền giống như giờ suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, đột nhiên một loại sợ hãi đau đớn vô cùng to lớn nảy lên trong đầu của hắn, hắn không khỏi kêu to một tiếng "A!"

Nhưng mà, sau lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác tinh thần rung động kịch liệt, bỗng nhiên hình ảnh chợt lóe, mình giống như là đang nằm mơ, phát giác nửa thân trên của mình vẫn còn ở trên người!

“Ta không có chết!??"

Hoắc Tư Hiền nhìn, tinh thần lại rung mạnh một lần nữa. Nhưng mà ngay khi hắn đang ngây người, lại phát hiện, một trường kiếm thoạt nhìn không sắc bén lắm, đang xẹt qua ngực của mình...

"Bụp!"

Từ không trung phun ra một ngụm máu, Hoắc Tư Hiền miệng phun máu tươi bay ngược ra ngoài, chính là bị một kiếm của Tô Bằng chém ngang ngực, sau đó bị quán tính của nội lực đánh bay.

“Hoắc Tư Hiền bị đánh bại?"

Tân khách ngồi xem xung quanh, còn có Mạc Thiên Kình trên vị trí chủ tọa, cùng với Ngô trưởng lão cách đó không xa đều sững sờ ngây người.

Trận đánh nhau của Tô Bằng với Hoắc Tư Hiền, so với trận vừa rồi với Hoắc Tư Kiệt đặc sắc phấn khích không ít, chí ít những tân khách này đều xác định kiếm pháp của Tô Bằng sử dụng có thể là một loại kiếm pháp rất lợi hại, là loại kiếm pháp không hiển sơn lộ thủy.

Bởi vì từ võ công của của Hoắc Tư Hiền mà xem, liền có thể nhìn ra kiếm pháp của Hoắc Tư Hiền tuyệt đối vượt qua sự đánh giá của giang hồ dành cho hắn, Tô Bằng lại cùng với hắn có đại thù, Tô Bằng có thể ở dưới kiếm pháp của đối phương kiên trì được đến đây đã đại biểu cho thực lực của hắn tuyệt đối không phải là loại bình thường như lúc mới nhìn qua.

Nhưng, cho dù là Mạc Thiên Kình, Ngô trưởng lão hay là những tân khách này, đều cảm giác Hoắc Tư Hiền vẫn mạnh hơn một bậc, bởi vì xét về cục diện vẫn luôn là Hoắc Tư Hiền nắm giữ lấy thế chủ động, Tô Bằng coi như là bị động phòng ngự.

Nhất là một kiếm cuối cùng. Người hơi có chút nhãn lực, đều cũng nhìn ra Tô Bằng dường như đã không thể tiếp tục, mà còn Hoắc Tư Hiền tuy rằng bị một chút vết thương nhẹ, nhưng khí thế lại giống như cầu vồng, một kiếm cuối cùng cũng hết sức huyền diệu, dường như lập tức có thể chém chết Tô Bằng dưới kiếm.

Nhưng mà, ở trong mắt mọi người vây xem. Hoắc Tư Hiền kia không biết là trúng phải tà bệnh gì, lúc hắn đang nắm giữ thế cục tốt, lúc vọt tới trước mặt Tô Bằng lại đột nhiên thân thể tạm dừng một hai giây. Chính là vào lúc một hai giây này để cho huy kiếm, chém bay Hoắc Tư Hiền, thắng trận này.

Trong suy nghĩ của những tân khách vây xem hai người Hoắc Tư Hiền cùng với Tô Bằng thi đấu này căn bản không thể nào biết được lúc Hoắc Tư Hiền chuẩn bị chém Tô Bằng đã gặp phải loại ảo giác kinh khủng nhất kiếp này...

Tô Bằng xách kiếm, chính là muốn tiếp tục tiến lên trực tiếp giết Hoắc Tư Hiền này, đột nhiên Ngô trưởng lão của phái Hằng Sơn đột nhiên quát một tiếng:

"Không ai có thể đả thương đệ tử phái Hằng Sơn của ta!"

Vị trí của hắn cách Tô Bằng cùng với Hoắc Tư Hiền cũng không xa, chỉ thấy hắn bay vút một cái, liền thi triển khinh công dừng lại trước mặt Tô Bằng, chặn lại Hoắc Tư Hiền phía sau.

Tô Bằng thấy vậy, trong lòng âm thầm kêu một tiếng đáng tiếc, mới vừa rồi lúc mũi kiếm của mình dừng lại trên ngực Hoắc Tư Hiền, xúc cảm truyền đến cho Tô Bằng biết rõ, Hoắc Tư Hiền kia có mặc thiếp thân nhuyễn giáp, hơn nữa năng lực phòng ngự không thấp, không có biện pháp chém chết hắn, chỉ là làm cho đối phương nhận một chút đả thương.

Có điều, Hoắc Tư Hiền kia trúng một kiếm "Gia Liêu”của Tô Bằng, chỉ sợ là cực kỳ không dễ chịu...

...

Thời gian quay trở lại sáu giây trước khi Tô Bằng chém ra một kiếm kia.

“Ta còn có một tuyệt chiêu chưa dùng! Chính là... Kiếm ý!"

"Đẳng cấp kiếm ý của ta đã thăng cấp đến trình độ trảm hư, mặc dù không biết rõ năng lực cụ thể của cấp độ này, nhưng mà, kiếm ý trên lý thuyết, nói là có thể tiến hành công kích vào tâm trí tinh thần của người khác."

“Nếu Ngụy Tất sát của ta bám vào trên kiếm ý thì sẽ như thế nào đây?"

Tô Bằng nghĩ tới đây, liền lúc đang thi triển Ngụy Tất sát thì tăng thêm công kích của kiếm ý.

Mà một chiêu này cũng đã không phụ sự kỳ vọng của Tô Bằng, lúc một chiêu Ngụy tất sát này chém ra, thân thể của Hoắc Tư Hiền cùng với kiếm thế tạm dừng một hai giây, cho Tô Bằng cơ hội chuyển bại thành thắng!

...

Lúc này, Tô Bằng nhìn Hoắc Tư Hiền đã ngã xuống đất hình như đang hôn mê này, trong lòng một trận vui sướng.

Vui sướng của hắn, không chỉ là đến từ việc mình chiến thắng một đối thủ thực lực không kém mình là bao, mà là ở chỗ hắn rốt cuộc đã tìm được một phương thức thi triển kiếm ý chính xác.

Võ công của Tử Hà Môn đều là dựa trên kiếm ý... Thí luyện của Tô Bằng cũng là tu hành kiếm ý đến cảnh giới viên mãn, liền có thể trở về môn phái.

Lúc trước, Tô Bằng vẫn luôn rơi vào trạng thái người mù sờ voi, bản thân mình chẳng qua là sờ bậy sờ bạ, nhưng mà trận chiến ngày hôm nay đã khiến Tô Bằng trực tiếp cảm nhận được sức mạnh của kiếm ý.

“Lần trước chém chết Cổ Kiếm, sau khi ta chém ra một kiếm kia, Cổ Kiếm cũng là có một hai giây thất thần, ta vốn tưởng rằng là ta chém vào tà linh bám trên người hắn, khiến cho hắn chết lặng, bây giờ nhìn lại, tình huống chính xác phải là kiếm ý của ta chém tổn thương tinh thần của hắn, khiến hắn mất đi khống chế hai giây, mới bị người từ phía sau đánh lén, hơn nữa còn bị ta chém đầu."

“Từ trận đấu với Hoắc Tư Hiền có thể thấy được, trình độ chém hư của kiếm ý dường như có thể trực tiếp tác động đến tinh thần người khác..."

“Vừa rồi Hoắc Tư Hiền có thể phá vỡ tầng thứ hai kiếm pháp bán thức của ta, chỉ có thể trình độ tu vi kiếm pháp của hắn cao hơn ta, hắn có lẽ đã đem võ công cấp bậc vàng luyện đến tầng năm trở lên, lại có pháp môn tiềm tạng thúc dục, cho nên kiếm pháp bán thức tầng hai không thể áp chế nổi hắn, cũng không phải võ công của ta quá yếu, mà là Hoắc Tư Hiền hữu danh vô thực này quá lợi hại... Bị đánh giá thấp một cách nghiêm trọng!"

“Mà ta lại ngay cả hắn cũng chiến thắng được, ta biết được cách dùng chính xác của kiếm ý, lại có kiếm pháp bán thức với lực phòng ngự gần như mạnh nhất, như vậy kết quả lấy được...Qủa là không gì sánh được!"

Trong lòng Tô Bằng nhất thời tuôn ra một trận đắc ý, khiến hắn muốn ngửa mặt lên trời cười to!

Có điều Tô Bằng cũng biết, lúc này nếu làm như vậy có vẻ là bất lợi đối với sự phát triển sau này của hắn, hắn cố gắng đè xuống sự xúc động muốn cười vang, nhìn về phía Ngô trưởng lão bên kia, nói:

“Thương thế của Hoắc thiếu hiệp hẳn là không nặng, liền có thể tỉnh lại ngay, có điều, hôm nay hôm nay lại là các ngươi thua. Từ nay về sau ân oán giữa ta với phái Hằng Sơn có phải đã được giải quyết hết rồi không?"

Ngô trưởng lão mặt không biểu tình, hắn vừa mới kiểm tra thương thế của Hoắc Tư Hiền, quả thật không tính là quá nghiêm trọng, Hoắc Tư Hiền có mắc thiếp thân nhuyễn giáp, chất lượng cũng cực kỳ tốt, hoàn toàn chặn lại một kiếm kia của Tô Bằng, Hoắc Tư Hiền lúc này, chẳng qua là ngực gặp phải một đòn nghiêm trọng, chỉ là không biết vì sao bây giờ còn chưa có tỉnh lại.

Nghe xong lời của Tô Bằng, Ngô trưởng lão chậm rãi đứng dậy, nói:

“Phái Hằng Sơn của ta nói lời sẽ giữ lấy lời, lúc trước các hạ vũ nhục đệ tử phái Hằng Sơn của chúng ta còn có mới vừa rồi chém một bàn tay của đệ tử phái Hằng Sơn, tất cả những chuyện này đều đã được giải quyết."

“Hi vọng ngươi nói lời giữ lấy lời."

Tô Bằng gật đầu nói, nhưng mà, Ngô trưởng lão này lại mở miệng, nói:

“Tuy rằng hai chuyện đó đã được giải quyết, nhưng đệ tử của phái Hằng Sơn chúng ta bị án oan ở Hồ Phàn Dương lại là một chuyện khác, lần này ta xuống núi chính là vì điều tra rõ chuyện này, đem lại sự trong sạch cho đệ tử phái Hằng Sơn của chúng ta, không thể bởi vì lần luận võ này để cho các hạ cởi bỏ được hiềm nghi trong chuyện này."

“Không phải nói đánh xong coi như xong sao? Đây không phải là mãi không chịu dứt hả?"

Nghe xong những lời này của Ngô trưởng lão, lập tức phía dưới có tân khách bất mãn nói, phái Hằng Sơn đã liên tục đấu hai trận với Tô Bằng còn chưa chịu chấm dứt hết sự tình, đã khiến trong lòng các tân khách có chút khinh bỉ, đồng thời càng có khuynh hướng đồng tình với phía Tô Bằng.

“Ngô trưởng lão, ý của ngươi không phải là chỉ cần Tô mỗ không thừa nhận án mạng cưỡng gian rồi giết chết ở Hồ Phàn Dương là do Tô mỗ làm thì ngươi sẽ không ngừng cắn ta?"

Tô Bằng nheo mắt lại, nói với Ngô trưởng lão.

“Ta không có nói như vậy, nhưng, chuyện này không thể làm qua loa, cho dù ngươi so kiếm thắng cũng chỉ nói lên võ công của ngươi trác tuyệt, mà võ công trác tuyệt chưa hẳn nhân phẩm sẽ không có chút tỳ vết nhơ bẩn nào, chưa chắc sẽ không phạm phải sai lầm, các hạ trước mắt vẫn còn là người chịu hiềm nghi lớn nhất trong hung án ở Hồ Phàn Dương, muốn rửa sạch mình phải xuất ra chứng cớ, nếu không ngươi vẫn là người có hiềm nghi lớn nhất."

Ngô trưởng lão mặt không biểu tình nói.

Nghe xong lời này của hắn, tân khách trong đại sảnh không khỏi có một số người phát ra thanh âm than thở, có người giọng không lớn không nhỏ, nói:

"Chuyện phái Hằng Sơn làm hôm nay quả thật là không biết xấu hổ."

Mấy người bên cạnh hắn cũng phụ hoạ theo đuôi gật đầu đồng ý.

“Ha ha ha... Ta muốn lưu lại cho các ngươi mấy phần mặt mũi, ta vốn tưởng rằng, phái Hằng Sơn các ngươi danh môn đại phái, đều là người thông minh biết lí lẽ, lại không nghĩ rằng các ngươi lại muốn cắn chết Tô mỗ không tha, quả thực khinh người quá đáng... Cũng được, chuyện kéo dài cho tới bây giờ ta cũng không phải là vì suy nghĩ cho thể diện của mấy đại phái các ngươi sao? Đừng trách ta Tô mỗ vô tình, là ngươi bức ta."

Tô Bằng nhìn Ngô trưởng lão một cái thật sâu, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại, nói lớn:

“Ta có một chuyện lạ, muốn kể ra với các vị đang ngồi đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.