Trò Chơi Nhân Tình

Chương 7: Chương 7




Thái rời khỏi phòng bệnh của Lương mà chẳng nói lời nào. Lương và Phan giả vờ trò chuyện tình tứ một lúc lâu, cho đến lúc Thái bỏ đi, Lương mới nghển cổ lên nhìn về phía anh và thở phào một cái.

- Tí thì lộ tẩy chết tôi rồi.

Lương vỗ lên ngực mình, trấn an trái tim bé nhỏ đang bị người đàn ông mà mình gọi là chồng dày vò đến chết ngạt. Thật may quá, chẳng bao lâu nữa là cô có thể ly hôn với Thái rồi.

- Em thấy không ổn đâu. Cô định tiếp tục giả vờ như này mãi à? – Phan lo lắng nhắc nhở Lương.

- Không. Tôi sẽ ly hôn ngay thôi. Anh ấy đã đồng ý rồi. - Lương nhún vai, lắc lư cái đầu với vẻ vui mừng và sảng khoái đang tuôn chảy khắp cơ thể.

Phan thở dài. Thế cũng tốt. Dù sao thì cũng phải có một kết cục nào đấy thôi, cậu không có thời gian để lo chuyện bao đồng. Chẳng qua điều này ảnh hưởng trực tiếp đến bản thân cậu. Nếu như họ cứ dùng dằng không chịu chia tay nhau, thế thì cậu sẽ phải đóng vai người tình mãi hay sao? Cậu cũng có chuyện của riêng mình, cũng có mối quan hệ của mình.

Phan tự dưng cảm thấy mình chẳng khác nào đang mắc kẹt vào một mớ lò xo xoắn lại, rối rắm và không thể gỡ ra được.

- Chắc rồi đúng không cô? – Phan hỏi lại với vẻ hoài nghi. Biểu hiện của Thái khi nãy chẳng có gì là đáng tin.

- Ừ. Chắc. Anh ấy đã hứa rồi. - Lương cười tít mắt, phẩy tay với cậu. – Đừng nói chuyện này nữa. Chuyển sang chuyện của em đi.

Phan trố mắt ngạc nhiên. Chuyện của cậu ư? Chuyện gì? Phải mất một lúc sau, khoảng chừng hai phút sau đó Phan mới nhớ ra là Lương đang hỏi cái gì.

- À, chuyện bạn gái em à? Em nhắn tin mà cô ấy không chịu trả lời.

- Em kể đầu đuôi đi xem nào. Tôi cũng là phụ nữ đấy. Chỉ phụ nữ mới hiểu nhau thôi mà.

Trong nháy mắt, Lương chuyển chế độ từ một người phụ nữ lớn tuổi, chín chắn, sang bộ dạng một bà tám chuyên nghiệp. Cô khoanh chân trên giường, rướn người về phía Phan, hai mắt mở to và tròn xoe, hóng hớt thị phi nhà người khác một cách đầy háo hức.

Lại một lần nữa, cả hai người có dịp ở sát gần nhau đến vậy. Phan chớp mắt, ngại ngùng lùi về phía sau. Cậu thắc mắc rằng, tất cả những cô gái đi du học về thì đều mạnh dạn và cởi mở đến thế hay sao? Thật khác xa so với cô bạn gái của mình.

Trò chơi nhân tình (Phần 7)-1

Phan sững người trước câu hỏi này, nghe thật đơn giản mà sao cậu lại cảm thấy thật khó khăn. Cậu không trả lời được. Cậu có yêu bạn gái mình không?

- Thì, đợt này em bận nhiều chuyện quá nên không có thời gian gặp cô ấy. Nhắn tin cũng ít đi, gọi điện cũng không. Em biết là như thế thì không thể giữ được mối quan hệ giữa hai người, biết là cô ấy cũng buồn bực cô đơn này kia, nhưng thật sự em không có thời gian nữa. Sắp có một cuộc thi, và chỉ một suất học bổng đi du học…

- Em gọi cái này là bận đó hả? – Lương ngắt lời Phan.

Cậu nghiêng đầu, không hiểu rằng Lương đang muốn nói đến cái gì. Lương bó tay vì sự chậm chạp của cậu trai này. Hẳn nào mà cô bé kia giận và đòi chia tay.

- Em nói với cô bé ấy rằng mình không có thời gian vì bận học hành và kiếm cái suất học bổng kia. Nhưng giờ thì em đang ở đâu? – Lương quá hiểu cảm giác của cô bé kia vào lúc này, rằng cô ấy đang nghĩ gì, muốn gì. Phan và Thái đột nhiên giống nhau đến lạ, khiến Lương tự hỏi rằng có phải đàn ông trên đời này đều thế không.

- Nhưng cái này là do cô nhờ em mà.

- Em có thể từ chối tôi. Nhưng em lại chọn dành thời gian cho tôi. – Lương lắc đầu. – Nếu như em thật sự yêu cô ấy thì chẳng có lúc nào là bận quá đâu. Một hai tin nhắn đâu phải vấn đề gì, đúng không?

Phan ngẫm nghĩ, dường như đã bị nói trúng tim đen. Cậu im lặng chẳng nói được gì.

- Con gái ấy, bảo khó hiểu thì sẽ khó hiểu, nhưng bảo đơn giản thì cũng sẽ đơn giản. Chỉ cần em thật sự muốn yêu, em sẽ quan tâm người ta, và mọi chuyện đều sẽ không còn phức tạp nữa.

Lương bắt đầu phân tích, bệnh nghề nghiệp ám vào đến tận khi đi tư vấn tình cảm cho người khác. Cô chăm chú nói lên những suy nghĩ của mình, cũng là một kiểu truyền đạt tư tưởng và kinh nghiệm vốn có cho người mà mình coi là học sinh.

Phan thì mơ màng nghe Lương nói, ánh nhìn của cậu tập trung vào cô, Trong giây phút này, toàn bộ thế giới của cậu chỉ còn lại hình ảnh cô giáo đang hết lòng phân tích, mổ xẻ trái tim của cậu.

- Vấn đề là em có yêu cô bé ấy không mà thôi.

Phan sững người trước câu hỏi này, nghe thật đơn giản mà sao cậu lại cảm thấy thật khó khăn. Cậu không trả lời được. Cậu có yêu bạn gái mình không? Nếu có thì tại sao vừa rồi, cậu lại thấy rung động với cô giáo của mình đến thế?

- Phân vân như này tức là không rồi nhỉ?

- Không phải.

Phan bật lên nói. Cậu không chấp nhận được việc mình đã hết tình cảm với một cô gái, hay chính xác hơn là việc mình trở thành kẻ xấu xa, bỏ rơi người khác. Trái tim con người thật lạ lùng, lúc này có thể yêu một người, ngay sau đó có thể có tình cảm với người khác được. Đấy đâu phải đièu bình thường? Tình yêu sao có thể lật giở trong nháy mắt như thể lật qua một trang sách.

- Vậy thì là thế nào? Chính xác thì hiện tại em muốn gì?

Phan cắn răng. Cậu không thể trở thành một gã đàn ông tồi. Cậu phải quay lại với cô gái ấy, phải chứng minh cho cô thấy mình là người đáng tin cậy và có thể dựa vào.

- Em muốn quay lại với cô ấy. Cô bày cách gì giúp em đi.

Lương nhún vai. Xem ra cậu chàng vẫn chưa thể xác định được rõ tình cảm của mình, nói muốn quay lại, chẳng qua chỉ là để thể hiện bản thân mà thôi. Nhưng có nói thì cũng không hiểu được, vì thế Lương quyết định để Phan tự nhận ra điều đó. Tuổi trẻ mà, mọi thứ đều được học hỏi từ đau đớn và mất mát.

- Vậy thì cầm điện thoại lên, nhắn cho người ta. Không trả lời thì mình gọi. Không nghe máy thì mình đến tận nhà. Phải gặp được cô ấy. Phải nói lời xin lỗi. Và phải thay đổi tình trạng hiện tại. Đừng hứa những lời hứa sáo rỗng mà em không thể thực hiện.

Lương nói thẳng thừng. Mà đúng là như vậy. Chẳng có cách nào tốt hơn sự thẳng thắn và thật thà. Những lời nói dối lâu ngày sẽ lộ tẩy và trở thành nọc độc găm thẳng vào người chúng ta, phản bội lại chúng ta. Chẳng lời nói dối nào có lợi hết. Nghĩ đến đấy, Lương giật mình. Vì cô cũng đang nói dối.

***

Khi Lương về đến nhà, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với những chuyện tệ nhất, bởi cô biết Thái đang bực. Trái với tưởng tượng của cô, rằng mình sẽ bước vào một căn nhà ảm đạm với sự tức giận của Thái, nhà của cô hôm nay thật ấm cúng và dễ chịu.

Đèn điện sáng lóa đều bị tắt hết, chỉ để lại chiếc đèn trần màu cam nhàn nhạt. Trên bàn ăn là hai đĩa bít tết và mỳ ống, món mà cô thích ăn, cùng hai ly rượu vang đỏ chát. Nến để trong cốc thủy tinh lung linh lóe sáng lên.

Thái bê một đĩa khoai tây nướng phô mai lên, đi ra khỏi phòng bếp.

- Em về rồi hả. Rửa tay đi, rồi ăn tối.

Trò chơi nhân tình (Phần 7)-2

Khi anh đưa tay lên, định vén lọn tóc xòa ra trước mặt vào tai Lương, anh chợt nhận ra cơ thể cô nóng bừng, như thể cô bị đem đi luộc chín vậy. Đúng lúc này, Lương tỉnh lại.

Lương không định rửa tay mà đứng bần thần ở trước bàn ăn. Thái để đĩa khoai tây xuống bàn, rồi vòng sang bên ghế đối diện, kéo ghế ra cho Lương.

- Bữa ăn cuối cùng khi hai ta là vợ chồng. – Thái giải thích. – Anh nhận ta là mình chưa nấu ăn như này bao giờ, đúng không nhỉ?

Lương gật đầu. Thái đã nói vậy thì cô cũng chẳng từ chối. Lương ngồi xuống ghế. Hai người bắt đầu bữa tối ngọt ngào cuối cùng. Bữa ăn này thật sự êm đềm, không hề có tí giả tạo nào. Có lẽ là do Thái đã đặt hết tình cảm của mình vào đó, còn Lương thì sung sướng vì mình sẽ có thể ly hôn.

- Em không biết anh lại nấu ăn ngon thế. – Lương bỏ một miếng khoai tây vào miệng, nhấm nháp một chút. Cô ở với Thái cũng đã lâu, và chẳng hề có tình cảm nào tồn tại giữa họ, nên cô hoàn toàn chẳng cần giữ kẽ với anh ngay từ những ngày đầu tiên. Bây giờ cũng vậy. Lương hùng hổ giơ cái thìa lên, xúc một thìa khoai thật lớn bỏ vào bát của mình.

- Anh là chủ chuỗi siêu thị tiện lợi đấy. Những món ăn nhanh ở đó đều là công thức của anh. Chồng em… - Thái nhận ra mình đã nói sai lời, nhanh chóng sửa lại. – À, anh tốt nghiệp lớp nấu ăn cao cấp đấy.

- Ồ. – Lương trầm trồ, mải mê ăn mà chẳng còn hơi sức đâu để khen ngợi thêm nữa.

Thái bất chợt cầm ly rượu lên, hướng về phía Lương.

- Cụng ly. Lần cuối.

Lương chẳng e dè gì. Cô uống rượu như uống nước lọc, một chút vang đỏ càng không phải đối thủ của cô. Lương sảng khoái cụng ly với Thái, rồi ngửa cổ uống hết cả ly vang.

Thái chăm chú nhìn theo từng động tác của cô. Đúng vậy, chỉ cần cô uống hết ly rượu đó, những việc còn lại anh sẽ làm. Anh đã quyết tâm sẽ giữ cô ở lại bên mình, vậy thì chẳng còn gì để chần chừ nữa.

Bà Hoài đã nói với anh, chỉ cần một đứa con thôi là mọi chuyện sẽ được giải quyết hết.

Như những gì Thái đã sắp đặt, vài phút sau, Lương gục đầu xuống. Thái vội đỡ lấy đầu cô, không để cô va thẳng xuống mặt bàn cứng. Thái khom người đỡ Lương dậy, đưa cô vào phòng ngủ của mình.

Mọi chuyện cứ như vậy tiếp diễn. Thái chỉ biết rằng làm thế này có thể níu giữ được Lương. Anh cắm đầu vào mục đích của mình, nhưng kết quả thì mơ hồ, chẳng có gì chắc chắn được. Thái bất an đến mức chẳng thể ngủ nổi, luôn miệng tự nói với mình, rằng ngủ với vợ thì chẳng có gì là sai.

Thẳng đến tận sáng hôm sau, Thái vẫn ngồi tựa lưng vào thành giường. Lương ngủ say như chết, những dấu vết của trận chiến đêm qua hiện rõ trên da thịt. Chiếc váy ngủ mỏng dính bằng vải sa tanh không che được những vết đỏ ấy.

Không gian trong phòng tĩnh lặng đến mức khiến Thái cảm thấy ngột ngạt và bí bách, cứ như là sự yên bình trước một cơn thịnh nộ sắp sửa kéo đến vậy.

Khi anh đưa tay lên, định vén lọn tóc xòa ra trước mặt vào tai Lương, anh chợt nhận ra cơ thể cô nóng bừng, như thể cô bị đem đi luộc chín vậy. Đúng lúc này, Lương tỉnh lại. Cô bắt đầu cảm nhận được hậu quả của trận hoan ái đêm qua. Toàn thân chẳng còn sức lực, những cơn đau trải dài từ trên cổ tới tận những ngón chân, và cả người lạnh run lên như thể đang ở bắc cực.

Cô vội vàng ngước lên nhìn Thái, ánh mắt hoang mang và giận dữ.

- Chuyện gì đây hả Thái?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.