Trò Chơi Luân Hồi

Chương 190: Chương 190: Bước đi đầu tiên




Trên bầu trời cao chót vót, từng cơn gió lạnh lẽo như cắt da cắt thịt thổi qua, Tử Tinh Dực Sư Vương vẫn lặng lẽ dừng trên bầu trời, phe phẩy đôi cánh to lớn tán phát ra uy áp khủng bố đến mỗi ngóc ngách trong Hắc Ấn Thành dẫn đến trận trận kinh hô cùng sợ hãi của người bên dưới.

Tiêu Lệ muốn chính là hiệu quả như vậy. Nếu muốn nhanh chóng có một chỗ đứng vững chắc ở Hắc Giác Vực hỗn loạn này, những biện pháp ôn hòa căn bản là vô dụng.

Bất quá Tiêu Lệ cũng không quá thích phương thức máu tanh tàn khốc như Lôi Nhã gợi ý. Bởi vậy, hắn chọn cách chấn nhiếp và uy hiếp.

Biện pháp này có lẽ không mang đến hiệu quả cường liệt như là trực tiếp chém chém giết giết. Nhưng mà mơ mơ hồ hồ vậy lại càng thích hợp với tình thế của Tiêu Lệ hiện giờ.

Cái vũng nước đục Hắc Giác Vực này… rất sâu. Cái gọi là Hắc Bảng chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi. Hai người đứng đầu Hắc Bảng là Kim Ngân nhị lão chẳng qua chỉ là Đấu Hoàng đỉnh cấp.

Nhưng mà Tiêu Lệ lại biết rất rõ… không tính Tô Thiên đại trưởng lão và Thiên Bách nhị lão thủ hộ giả của Già Nam Học Viện, trong Hác Giác Vực này vẫn ẩn giấu ít nhất là bốn vị Đấu Tông cường giả…

Địa Ma Lão Quỷ của Ma Viêm Cốc, Mạc Thiên Hành của Hắc Hoàng Tông, Ưng Sơn lão nhân hành tung bất định, còn có tên hộ pháp khốn kiếp của Hồn Điện đều có thể tùy thời xuất hiện quấy rối hắn.

Tiêu Lệ sẽ không cho là những kẻ này sẽ nhân từ hảo tâm, đợi hắn phát triển thế lực đến mức đủ để uy hiếp địa vị của bọn chúng. Đặc biệt là tên gia hỏa Hồn Điện chết tiệt kia từ đầu đã định sẵn sẽ cùng hắn đối nghịch rồi…

…..

Trên lưng Tử Tinh Dực Sư Vương, Tiêu Lệ tùy ý ngồi trên một cái ghế đệm, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ. Hai bên trái phải của hắn, Lôi Nhã và Huyền Thiên Thiên Tâm Ma Phong ưu nhã ngồi đó, trên mặt duy trì nụ cười quyến rũ.

_ Lôi Nhã quản sự…

Quỳ một lúc lâu, gã mập mạp rốt cuộc không nhịn được mở miệng dò hỏi…

_ Ngươi gọi ta làm gì? Thiếp thân chỉ là đi nhờ một lúc thôi, cũng không phải là chân chính chủ nhân nơi này…

Lôi Nhã khóe mắt chớp chớp cười nói.

_ Vị đại nhân này… không biết ngài triệu tập tiểu nhân lên đây là có việc gì…

Gã mập mạp cẩn thận nói.

Đỗ Thanh hắn cũng thật sự mệnh khổ. Lần trước gặp gỡ trên đại bình nguyên đã khiến hắn một phen sợ hãi, phải dâng ra một đứa “con gái nuôi” mà chính mình yêu thích làm vật thế mạng. Tưởng là đã tai qua nạn khỏi, ai biết vừa đến Hắc Ấn Thành, gã hung thần kia lại lần nữa tìm đến hắn.

_ Nghe nói ngươi thu nhận và nuôi dưỡng rất nhiều nữ nhi sao?

Tiêu Lệ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói.

_ Dạ… dạ… chỉ là… chỉ là…

Đỗ Thanh run run nói, trong lòng thầm mắng Tâm Đan xối xả. Nếu không phải đứa “con gái” này ở bên tai đại nhân thủ thỉ, đại nhân vật như vậy vì sao lại tìm chính mình phiền phức.

_ Ta không thích những kẻ nói chuyện ấp úng như vậy…

Tiêu Lệ ánh mắt lóe lên phong mang nói. Huyền Thiên Tâm Ma Phong lập tức phối hợp khẽ giơ lên móng vuốt sắc nhọn, âm thầm vận dụng tinh thần chấn nhiếp.

_ Dạ, tiểu nhân hiện tại nhận nuôi tổng cộng năm mươi mốt đứa con gái… Ngoài Tâm Đan đã sớm theo phục thị đại nhân thì theo đoàn lần này có ba mươi lăm người…

Đỗ Thanh mặc dù tu vi không cao nhưng lại rất giỏi nhìn sắc mặt của người khác, đó là lý do hắn có thể thuận lợi sinh tồn trong Hắc Giác Vực này. Vừa nhìn thấy Tiêu Lệ vẻ mặt cười cười nhưng không ẩn chứa sát ý, hắn lập tức thành thật khai báo hết mọi thứ không chút che giấu.

_ Năm trăm vạn kim tệ!

Tiêu Lệ tùy ý nói ra một cái giá.

Quả thật Tiêu Lệ có thể dùng vũ lực trực tiếp cướp đoạt người. Bất quá loại chuyện mổ gà lấy trứng này, chỉ những kẻ ngu xuẩn mới đi làm.

Tiêu Lệ cũng không phải đơn thuần chỉ là vì đáp ứng nguyện vọng của Tâm Đan nên mới ra tay cứu vớt đám nữ nhân này. Ngay khi nghe Tâm Đan nói về những “tỷ muội” của mình, trong đầu Tiêu Lệ đã nảy sinh một vài ý tưởng.

Tiêu Dao Các mà Tiêu Lệ muốn thành lập có ba tiêu chí. Buôn tình báo đương nhiên là để thu thập tin tức ở các nơi, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.

Bán đấu giá thì nhằm để thu được những đồ vật cổ quái khắp nơi, đặc biệt là tàn đồ. Với Giám Định Thuật của Tiêu Lệ, đãi cát tìm vàng tựa hồ cũng không quá khó khăn.

Về phần thu nhận cường giả… đơn giản chỉ là vì có một ít thủ hạ sai vặt mà thôi. Tiêu Lệ cũng không kỳ vọng người ở nơi này sẽ có kinh thế hãi tục thiên phú thế nào. Dù sao, đối thủ của hắn chính là một trong viễn cổ bát tộc - Hồn Tộc.

Nói thì chậm diễn ra thì rất nhanh. Đỗ Thanh vừa nghe được cái giá của Tiêu Lệ báo ra thì không có lấy nửa giây do dự, lập tức cười híp mắt vui vẻ đồng ý.

Nói đùa, kẻ ngu mới không đồng ý!

Không nói đến chênh lệch thực lực vô cùng lớn giữa Đỗ Thanh và Tiêu Lệ. Hắn cực khổ tìm kiếm, tỉ mỉ huấn luyện, còn không phải là để mang các nàng bán đi làm nữ nô hay sao?

Ở Hắc Giác Vực này, sinh mệnh con người là thứ không đáng giá nhất.

Đám “con gái” mà Đỗ Thanh mang tới này thường thường chỉ bán được chừng bảy tám vạn kim tệ mỗi người, may mắn lắm mới có một người giá trị hơn mười vạn kim tệ.

Tiêu Lệ báo ra cái giá này gần như đã là gấp đôi con số Đỗ Thanh mong muốn, bảo sao hắn lại không chút nghĩ ngợi chấp nhận.

Dặn dò Đỗ Thanh mang người ký gửi ở chỗ Lôi Nhã, Tiêu Lệ mang theo nàng nhanh chóng quay trở về Hắc Ấn đấu giá phường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.