Trò Chơi Của Gã Hề

Chương 40: Chương 40: Kết thúc nhiệm vụ




Dịch: Laoshu

[Khu nghiên cứu sinh vật dị thường thành phố K]

Ms. Lưu vẫn mặc chiếc áo khoác màu trắng như trước, âm thanh phát ra từ đôi giày cao gót vang vọng trên lối hành lang.

Mà sau lưng bà ta là khuôn mặt sầu thảm của Trần Tiếu.

“Này này! Bà như thế thật không công bằng. Dựa vào đâu mà mọi tổn thất về tài sản đều khấu trừ một mình tôi chứ!”

Ms. Lưu vừa đi vừa lật giở tập tài liệu trong tay. Dẫu sao thì trước giờ người đàn bà này đều như vậy, dường như không có lấy một giây phút ngơi nghỉ nào.

“Tổn hại do cậu tạo ra là lớn nhất còn gì? Vào giây phút cuối cùng, trước mặt bao nhiêu cảnh sát như thế, cậu nổ súng vào căn biệt thự rò rỉ đầy khí gas kiểu đấy, giờ muốn bưng bít thông tin cũng rất khó đấy.”- Giọng điệu của bà ta rất bình tĩnh. Song, Trần Tiếu nghe ra được bà ta đang răn đe mình.

“Lúc đó hết cách rồi! Tình hình rất khẩn cấp, nếu như để đám đó xông ra ngoài thì hậu quả khó lường đó!”

Trần Tiếu vẫn muốn cố gắng giải thích lại.

“Nhiệm vụ của Tổ ngoại cần chính là nhằm ngăn chặn những sự việc như thế phát sinh, đó là nhiệm vụ của các cậu. Thật ra việc cậu phá hoại hệ thống điện lưới của cả khu biệt thự, cộng thêm đường ống dẫn khí gas của nửa khu phố cũng không đáng nói. Nhưng điểm mấu chốt ở chỗ cậu nổ súng phá nhà trước mặt 39 vị cảnh vệ, thậm chí trong đó có 3 người đã dùng điện thoại quay lại đoạn này. Cậu có biết là nụ cười của cậu ăn ảnh đến mức nào không? Mới chỉ nhiệm vụ cấp D đã có thể khiến cậu chơi lớn đến mức này. Nói thật, tôi cảm thấy tiền thưởng của lần làm nhiệm vụ này…. trừ thế là còn ít!”

Ms. Lưu nói thẳng chẳng chút lưu tình. Tiếp đó, bà còn bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, sau khi phát tiền xong, tổ chức sẽ không cho cậu cơ hội trả giá nữa đâu. Đây đâu có phải là chợ búa hay siêu thị gì, cho nên cậu nói với tôi những lời này chẳng có tác dụng gì đâu.”

Trong thâm tâm, Trần Tiếu rủa thầm: “Thế mà sau khi xem xong mấy lời mời chào hối đoái quái gở trong đó, tao thấy đây căn bản chính là kiểu chợ búa còn gì!!”

Tuy nhiên trên miệng hắn vẫn treo nụ cười làm lành: “Vậy liệu có thể chia bớt tiền thưởng của gã bị ký sinh kia cho tôi một ít không? Bà chị xem, kỳ thật gã ta chẳng làm được gì cả, còn gây thêm rắc rối nữa chứ!”

Trần Tiếu không do dự mà bán đứng luôn gã “Thạch Đầu” kia.

Ms. Lưu bực bội gập tập tài liệu trên tay đánh “bốp”, xoay đầu nhìn Trần Tiếu, trên mặt viết rõ mấy chữ: “Con người cậu sao mà phiền phức vậy?”

“Không thể!”- Bà ta phẫn nộ trừng Trần Tiếu.

Trần Tiếu thấy thái độ của Ms. Lưu trước mặt này mang vẻ “cậu mà còn dám lải nhải thêm câu nào nữa, bà đây sẽ trực tiếp khởi động mã gen độc đó, cậu có tin hay không?”, hắn ta bèn cụp mắt lại.

“Ồ!... Hợp lý lắm rồi!”

Sau đó lại nhỏ giọng nói thầm một câu: “Hung dữ như vậy, chẳng trách không tìm được bạn trai!”

Tuy hắn đã điều chỉnh giọng nói rất nhỏ, nhưng rõ ràng là cố ý nói ra để Ms. Lưu nghe được. Chỉ trong chớp mắt, Trần Tiếu bèn cảm nhận được không khí xung quanh như ngưng tụ lại, tựa như có một loại áp lực lớn vậy.

“Bye bye Ms. Lưu. Chúc bà sớm ngày thoát ế!”

Câu này được hắn bắn ra với tốc độ cực nhanh, nói xong là chạy nhanh như chớp, không hề quay đầu lại.

……………….

Giờ phút này, bất luận là do làm nổ tung ngôi nhà, hay phá hủy đường ống dẫn gas cũng thế, dù sao thì 80 điểm thưởng tích lũy do hoàn thành nhiệm vụ cứ thế bị trừ đầu, trừ đuôi, rốt cuộc chỉ còn lại được 55 điểm.

Vừa rồi, hắn đã đi một chuyến tới bộ phận y tế, vốn chỉ định xử lý đơn giản vết thương trên cơ thể mà thôi. Thế nhưng mấy lão phụ trách y tế biến thái kia không nói hai lời đã ấn hắn lên giường, hết bôi thuốc rồi băng bó hoàn chỉnh. Mười mấy phút sau, họ đã cứng rắn xử lý sạch sẽ toàn bộ thương thế trên người Trần Tiếu, đoán chừng ngay đến vết sẹo cũng sẽ chẳng có.

……………

Tiếp đó thì… thu phí 20 điểm tích lũy luôn.

“Đây MN rõ là ép mua ép bán mà! Bọn mày chưa khai trương đã bao lâu rồi? Cứ thế coi tao là đầu heo à?”

Bởi thế cho nên, giờ đây Trần Tiếu tính toán lại lần làm nhiệm vụ này chỉ còn dư lại 35 điểm, cộng thêm 25 điểm trước đó, tổng lại có 60 điểm tích lũy.

Có điều, vẫn còn may là Hội ký thác đã lấy ra được một con sâu trong cơ thể của “Thạch Đầu”, nên nhiệm vụ lần này cũng coi như đã thu nhận thành công. Hơn nữa, Trần Tiếu cũng suy đoán đại khái được tập tính của con vật này, tạo điều kiện thuận lợi để biên soạn văn kiện liên quan. Cho nên cũng được tặng thêm 10 điểm thưởng ngoài lề.

Bởi vậy tính đến nay, trên người Trần Tiếu có tổng cộng 130 điểm tích lũy.

………….

“Lần này bán sống bán chết, chỉ còn lại có chút điểm này, nên đổi thứ gì mới được đây!”- Trần Tiếu vừa đi vừa lẩm bẩm.

Do hắn đã thuộc nằm lòng toàn bộ khu vực hối đoái cấp D, cho nên hắn cũng chẳng cần mở di động ra coi nữa: “30 điểm không thể động vào, phải để lại khi cần cứu trợ thì dùng, rồi nhất thiết phải bỏ ra 10 điểm để mua bình xịt cầm máu dạng sương. Vốn dĩ lúc đầu cảm thấy bộ Âu phục chống đạn khá ngon, nhưng giờ cũng mua không nổi nữa rồi. Huyết thanh lại càng có giá trên trời. Tuy hiệu quả mấy loại thuốc dùng một lần cũng tốt đó, nhưng tác dụng phụ lại quá lớn, nên chưa cần suy xét tới. Bởi vậy mới nói, chỉ còn có thể đổi ít vũ khí mà thôi.”

Hắn tự mình lẩm bẩm.

“Một cái lựu đạn cao bộc phá cần 20 điểm, uy lực không nhỏ song chỉ một lần là hết. Súng lục bán tự động được cường hóa thì tiền nào của nấy thật, nhưng chẳng có dư dả để mua đạn rồi… Haiz, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể mua ít súng lục bình thường làm vũ khí thôi ư?”

Trần Tiếu uể oải vỗ đầu một cái rồi thở dài.

“Rùng”

“Rùng”

Đúng lúc này, di động của hắn bỗng rung lên. Trần Tiếu ngẩn ra, thò tay lôi điện thoại ra xem.

Bên trên hiển thị icon một bức thư.

“Hửm? Thứ quỷ gì đây? Thông báo đòi nợ ư?”- Hắn ngơ ngác bấm mở tin nhắn.

……………..

……………..

Thay mặt Thạch Đầu cám ơn cậu.

…………….

Chỉ có một câu đơn giản như thế.

Song Trần Tiếu biết, tin nhắn này do đội trưởng Lý gửi tới. Sau đó, bên dưới tin nhắn còn có một chữ “Đính kèm” đang nhấp nháy.

Trong lòng Trần Tiếu chợt vui vẻ.

“Ya hoo! Chắc chắn vì cảm thấy mình đã giúp đỡ gã nhặt về một mạng của người bạn trong đội, cho nên muốn cho mình vài trăm đến vài nghìn điểm tích lũy đây.”- Hắn nghĩ thế rồi nhanh chóng bấm mở mục “đính kèm” với bao kỳ vọng.

……..........

[”Quyền tham gia trò chơi may mắn”Miêu tả: Sau khi sử dụng, có thể giành được một cơ hội tham gia “trò chơi may mắn” của Khu cấp D.Đã tiếp nhận!]

……………

Trần Tiếu ngẩn người nghĩ: “Đây là cái thứ gì thế? Cái tên nhìn kiểu gì cũng giống như một loại vòng quay lớn trong mấy khu vui chơi, mà cũng chưa từng thấy qua trong khu hối đoái cấp D nữa.”

Thế là hắn bấm vào phần tóm tắt về “trò chơi may mắn” này.

Một bảng giới thiệu được mở ra.

……………

……………

[”Trò chơi may mắn”:Miêu tả: Nhân viên Ngoại cần của Hội ký thác tham gia “trò chơi may mắn” và giành được chiến thắng sẽ có cơ hội đạt được một vật phẩm thuộc hạng mục bất kỳ tương ứng với cấp độ cao hơn hiện tại (như: Sức mạnh, Phản ứng, Tư duy). Vật phẩm này bao gồm cả các loại vũ khí, công cụ phòng bị, dược phẩm, huyết thanh thuộc Khu cao cấp không bị giới hạn.

Chú ý: Mỗi nhân viên thuộc từng Khu phân cấp chỉ có 1 cơ hội tham gia trò chơi này. Sau khi tham gia, bất kể có giành chiến thắng hay không cũng sẽ bị trừ 100 điểm tích lũy.

Lời cuối cùng, chúc ngài luôn gặp may.

- -------Kính gửi toàn thể nhân viên Hội ký thác trật tự.]

…………….

…………….

Trần Tiếu đọc hết bản giới thiệu trò chơi đậm hơi hướng dụ dỗ bịp bợm của các vị quan chức bèn nhíu mày, khắp người nổi hết cả da gà.

“Đây là cái gì, không phải là lấy mấy thứ không bán được tại Khu vực cao cấp làm đồ chơi để bán cho Khu cấp thấp đấy chứ.”

Ừm….. Không thể không nói rằng, Trần Tiếu đoán cực chuẩn.

Kỳ thực đối với mối nhân viên Tổ ngoại cần, sau khi hoàn thành được nhiệm vụ thứ 5 hoặc 6, nếu vẫn chưa bị ngỏm thì Hội ký thác sẽ cho anh tham gia một “vòng quay may mắn” coi như để cổ vũ vậy. Bởi vì bọn họ cảm thấy con người anh vẫn còn… ờ… phước lớn mạng lớn lắm.

Sau khi anh sử dụng Vòng quay may mắn sẽ cho anh lựa chọn loại hình tham gia là: chơi trò chơi thể loại sức mạnh, thể loại phản ứng, hoặc là thể loại theo thiên hướng tư duy. Sau khi chiến thắng mỗi thể loại thì sẽ thưởng cho anh vật phẩm cao hơn 1 cấp. Ví dụ như hiện tại Trần Tiếu thuộc cấp D, khi thắng cuộc sẽ được rút thăm một vật cấp C.

Đương nhiên, đúng như điều hắn vừa mới đoán ra, mấy vật phẩm này hầu hết đều là những thứ khó bán tại Khu cấp cao, ví dụ như loại “huyết thanh cường hóa vị giác.”

Có điều, dù thắng hay không, anh cũng phải nộp trước 100 điểm tích lũy. Hơn nữa, mỗi Khu chỉ có thể dùng 1 lần. Có nghĩa là anh muốn bơm đầy một thân huyết thanh tại Khu cấp C để đi chấp hành nhiệm vụ đơn giản của cấp D thì không có cửa đâu.

Thế nên đối với trò chơi này mỗi người sẽ có cách giải nghĩa khác nhau.

Có người thấy rất thích. Vật phẩm cấp C có bết mấy cũng vẫn là cấp C. Vì vậy có rất nhiều người tin vào năng lực của bản thân sẽ tình nguyện chơi thử. Nếu lỡ rút thăm trúng được lựu đạn phản trọng lực cực trâu trứ danh kia, vậy thì phen này trúng mánh rồi.

Cũng có người cảm thấy đây là một trò bịp bợm. Chưa nói đến việc có thắng được hay không cũng phải nộp 100 điểm tích lũy vào trước. Cho dù thắng được thật đi nữa, nhưng thứ rút thăm được cũng chưa chắc là đồ ngon ăn, có tên ngốc mới thèm chơi.

Xem ra đội trưởng Lý thuộc nhóm thứ 2, bản thân không muốn dùng bèn đem tặng, coi như trả ân tình cho Trần Tiếu.

Tóm lại là, bất luận thế nào, thì trò chơi này vẫn luôn tồn tại trên nguyên tắc thích thì chơi, không chơi cũng phải lôi kéo.

Vào lúc này, Trần Tiếu cũng vô cùng do dự. Theo lý mà nói, chắc chắn việc hối đoái ít vũ khí được cường hóa theo kiểu tới đâu chắc tới đó là ổn thỏa nhất. Bởi ngộ nhỡ thua trong trò chơi này thì 100 điểm tích lũy kia cứ thế mà bốc hơi mất.

Cho nên, Trần Tiếu vui vẻ hi ha, bấm vào lựa chọn…

…. [Sử dụng.]

Giờ đây, suy nghĩ của hắn rất đơn giản.

Hắn cảm thấy, “trò chơi may mắn” này không chừng rất thú vị nha.

……………

P.s của người Biên: “Trò chơi may mắn” này cực kỳ thú vị nha!!! Các độc giả vui lòng chuẩn bị não trước để có thể đọc hiểu Act này =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.