Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 9: Chương 9: Chương 8




Edit: Mều

Chương 8

Kỳ thực Giang Trạm đã hiểu lầm Khương Ly rồi.

Khương Ly sở dĩ chọn ngồi ghế phó lái hoàn toàn là bởi vì không hiểu tại sao độ thiện cảm bị giảm xuống, không chắc chắn Giang Trạm đối với mình có thái độ gì nên không tiện ngồi cạnh hắn, miễn cho đụng vào rắc rối lại bị giảm xuống độ thiện cảm.

Hai người mỗi người một ý, một xe ba người, Kỷ Thư áp lực lớn nhất.

Từ gương chiếu hậu nhìn biểu tình âm trầm của boss, anh có xúc động muốn lao xuống xe.

Bữa tối đã được đặt trước ở tòa nhà Ma Thiên, bàn ăn được đặt gần cửa sổ có thể quan sát thành phố về đêm.

Lúc xuống xe, Giang Trạm đứng ở bên cạnh Kỷ Thư vươn tay, Kỷ Thư cực kỳ thức thời đem chìa khóa phòng cho hắn rồi nhìn hắn và Khương Ly đi vào thang máy, còn bản thân thì công thành lui thân.

Kỷ Thư biết rõ khẩu vị ăn uống của Giang Trạm, cũng sớm hỏi qua các món yêu thích của Khương Ly nên đã gọi các món theo sở thích của hai người.

Thành phố lên đèn, ánh nến lãng mạn, tiếng đàn violin du dương, hoa hồng thanh nhã, thịt bò mỹ vị, rượu đỏ cao cấp.

Với sự chuẩn bị tinh tế như thế thì hai người phải có tư tưởng lãng mạn nhưng tâm tư hai người này lại không đặt ở trên bàn ăn tinh xảo.

Khương Ly đang suy nghĩ phải làm sao để tăng độ thiện cảm nên mất tập trung, còn lực chú ý của Giang Trạm lại đặt ở trên người cậu.

Từ khi biết Khương Ly muốn cùng mình tâm sự đêm khuya thì trong lòng Giang Trạm ngứa ngứa như có một con mèo nhỏ cào cào khiến tim hắn ngứa ngáy.

Bốn từ này quá hàm nghĩa, ai nghe cũng sẽ cảm thấy có ý “xoạc”, hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Chuyện buổi tối ngày hôm đó có thể nói là hiểu lầm nhưng lần này là Khương Ly tự mình tìm tới cửa, không thể nói là mình lừa đảo đi? Vừa nhắc tới hai từ lừa đảo Giang Trạm đã cảm thấy đau gan, trước khi ra cửa còn muốn tối nay không cho Khương Ly sắc mặt tốt để cậu biết mình có thân phận gì, không nên được đà lấn tới.

Nào biết vừa bắt đầu bữa tối, đối phương còn không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, cái gì mà tâm sự chứ, cậu thì hay rồi, ngay cả rắm còn không buồn thả mà.

Chẳng lẽ mình hiểu nhầm ý của cậu? Nói mình lừa đảo, chính cậu mới là người lừa gạt bữa cơm mới đúng chứ?

Giang Trạm càng nghĩ càng cảm thấy cậu đang trêu mình.

Sau khi ăn xong, Giang Trạm lấy áo khoác mình xuống, không thèm nhìn tới Khương Ly đã trực tiếp đi ra ngoài, Khương Ly đi sau hắn tới bãi đậu xe lấy xe.

Hai người vừa lên xe, Giang Trạm liền nói: “Tôi đưa cậu về.”

“Hả?” Khương Ly từ trong suy nghĩ mới tỉnh lại, nhìn hắn lắc đầu: “Không cần, tối nay tôi không có ý định muốn quay về.”

Giang Trạm nghe vậy, tay ngừng lại động tác tra chìa khóa, nghiêng đầu nhìn y, vừa vặn chạm vào ánh mắt của cậu, trầm mắc: “Cậu có ý gì?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Cùng anh nói chuyện thâu đêm.” Khương Ly chống cằm nhìn hắn cười tủm tỉm.

Nói chuyện thâu đêm.

Lại là bốn chữ này, nghĩ tới cậu vừa nãy không thèm để ý mình, Giang Trạm cười lạnh một tiếng: “Nói chuyện gì mới được chứ? Trước đây cậu vì vai diễn cũng đi câu dẫn người ta thế này sao? Là phó đạo diễn?”

Khương Ly không biết vì sao hắn lại nhắc tới phó đạo diễn, bộ dáng hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, vô tội đáp: “Giang tổng, không thể nói như thế được. Tôi sống hai mươi mốt năm chỉ mới đi câu dẫn anh thôi.”

Giang Trạm sững sờ.

Chỉ mới câu dẫn một mình mình? Vậy là nói buổi tối kia đúng là lần đầu của Khương Ly?

Nắm được trọng điểm này, tâm lý ấm ức tối giờ của Giang Trạm mới bớt được một chút, tâm trạng lại vui lên, trên mặt lại không biểu hiện mà hỏi ngược lại: “Phải không?”

Khương Ly đang chuẩn bị trả lời thì đột nhiên nghe thấy thanh âm của hệ thống: “Ký chủ, độ thiện cảm của nam chính tăng lên 5%, bây giờ là -20.”

Độ thiện cảm tăng lên? Khương Ly ban đầu hơi ngạc nhiên, rồi bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía Giang Trạm mang theo tia sáng.

“... Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?” Giang Trạm bị ánh mắt sáng lấp lánh của Khương Ly làm cho khó chịu.

“Giang tổng.” Khương Ly tới gần rút ngắn khoảng cách với hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Buổi tối hôm đó anh có vui không?”

Buổi tối hôm đó...

Buổi tối hôm đó ám chỉ buổi tối nào trong lòng hai người đều rõ ràng.

Câu trả lời của cậu khiến tâm tư Giang Trạm vốn đang rục rịch liền bị câu ra ngoài, đối mặt với đôi mắt đầy mong chờ của đối phương, trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy, toàn bộ không gian xung quanh như đang nóng lên.

Quả thực là tên nhóc yêu nghiệt.

“Cũng tạm.” Giang Trạm tránh ánh mắt của cậu, bất đắc dĩ trả lời.

“Chỉ một chút thôi sao?” Khương Ly bất mãn nhìn hắn, rồi tới gần thêm một chút, “Phải nói thật đấy.”

“Không phải?” Giang Trạm lùi về sau một chút, cau mày nói, “Cậu dựa gần tôi như thế làm gì?”

Khương Ly không đáp, tay kéo cà vạt của hắn, ngăn hắn lùi về sau, chóp mũi chạm vào mũi của hắn, hơi nghiêng đầu chạm vào môi hắn.

Hai đôi môi dán vào nhau, tay lái của Giang Trạm hơi căng thẳng, cảm giác được đôi môi bị cậu nhẹ nhàng ma sát lưu luyến, có loại cảm giác tê dại từ sống lưng truyền tới.

Hai người dựa vào nhau, Giang Trạm có thể ngửi thấu mùi tóc nhẹ nhàng khoan khoái từ cậu, như có như không vờn quanh chóp mũi của hắn, theo bản năng muốn há miệng cắn đôi môi mềm mại kia, vừa mới động, đối phương đã kéo khoảng cách ra.

Loại khiêu khích như gần như xa này khiến Giang Trạm rất bất mãn, muốn đổi khách làm chủ liền nghe thấy tiếng của Khương Ly: “Cho tôi một cơ hội đi.”

Động tác Giang Trạm ngừng lại: “Cái gì?”

“Khiến tối nay anh càng vui vẻ hơn.”

“...”

Giang Trạm cảm thấy tên nhón khốn nạn này thật sự quá quyến rũ rồi, tới mức khiến hắn không kiềm chế nổi, có loại cảm giác choáng váng như tiểu tử mười tám tuổi vắt mũi chưa sạch mới được nếm thử mùi vị tình ái lần đầu tiên.

Vẫn là khách sạn kia, là căn phòng kia.

Vừa mới đóng cửa, Giang Trạm đã thô bạo đem người đặt ở ván cửa hôn môi, tim đập ở khoang ngực ầm ầm vang lên, cũng không biết là của ai.

...

Khương Ly nhìn Giang Trạm, mặt mày tinh xảo mang theo nụ cười đắc ý.

Giang Trạm bị nụ cười của cậu khiến cho hầu kết trượt lên xuống, trong lòng khô nóng khó chịu như nhặt được món bảo bối nào đó.

Sống ba mươi hai năm, lần đầu tiên Giang Trạm có trải nghiệm như vậy, xa lạ nhưng không khiến người chán ghét.

Người này phải là của tôi.

Giang Trạm ở trong lòng nghĩ như thế.

Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm cậu, âm thanh khàn khàn hỏi: “Khương Ly, nói cho tôi biết cậu muốn gì?”

“Muốn gì?” Khương Ly nghiêng đầu nghĩ một hồi, lắc đầu cười cười, xoa cằm, thần sắc ngạo nghễ đáp, “Thứ tôi muốn, tôi sẽ tự tay mình giành lấy, còn anh...”

Cậu chống một tay bên tai Giang Trạm, cúi đầu chậm rãi lại gần.

“Giang Trạm.”

“Nhớ cho kỹ, người anh ngủ cùng đêm nay... tương lai sẽ là ảnh đế.”

...

Một đêm trôi qua.

Lúc Giang Trạm tỉnh lại, Khương Ly vẫn đang còn ngủ say, giống lần trước đưa lưng về phía hắn, cách hắn một khoảng, tấm lưng trần trụi mang theo dấu hôn cả mới lẫn cũ, thoạt nhìn khá là chói mắt.

Giang Trạm không ngờ làn da một người có thề mịn màng như thấy, bản thân chỉ mới nắn bóp một chút, răng mới cắn mấy lần đã hiện lên dấu vết xanh tím, người không biết còn tưởng là hắn đang chơi SM.

Thực sự là mỏng manh.

Giang Trạm kéo chăn lên đắp lên người Khương Ly rồi lại điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút rồi đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Chờ hắn rửa mặt xong, Khương Ly vẫn còn ngủ, tư thế nằm nghiêng đổi thành nằm thẳng, chăn bị tung ra, dáng nằm hình chữ đại.

Tối hôm qua lúc làm xong, Khương Ly đã buồn ngủ không chịu nổi, cuối cùng là do Giang Trạm ôm cậu đi tắm rửa. Sau khi tắm xong Giang Trạm ngại phiền nền không mặc quần áo cho cậu nên lúc này Khương Ly hoàn toàn nude, hai chân thon dài mở lớn, trên người toàn là dấu vết hoan ái.

Tư thế không hề che chắn như vậy khiến hô hấp Giang Trạm cứng lại, bụng dưới căng thẳng, thiếu chút nữa là súng cương lên muốn cướp cò.

“Thằng nhóc con.”

Nhìn người ngủ trên giường không hề phòng bị như vậy, trán Giang Trạm nổi lên gân xanh, nhanh chân đắp chăn lại cho cậu lần nữa, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.

Giấc ngủ này của Khương Ly vô cùng trầm, mấy ngày nay đi tới thế giới này cậu chưa từng được ngủ ngon, lần này không bị ai quấy rối, giường ngủ cũng thoải mái vô cùng, nên cậu đánh mộ giấc tới trưa mới tỉnh.

Thân thể đau như bị xe nghiền ép qua, Khương Ly tỉnh rồi nằm trên giường một hồi mới chậm rãi ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Nhìn thấy cậu đã tỉnh, hệ thống liền báo cáo hiệu quả công lược của ngày hôm qua: “Chúc mừng ký chỉ, trải qua một buổi tối lao động cần cù vất vả, độ thiện cảm của nam chính tăng lên là 20.”

20, so với -20 lần trước tăng lên 40%.

Có thể coi là không phải giá trị âm nữa.

Kết quả như thế này khiến Khương Ly cảm thấy eo không còn đau nữa, còn có tâm tư đùa giỡn: “Quả nhiên không có gì mà chịch không giải quyết được, nếu có thì chịch 2 lần là được.”

Hệ thống: “...”

Đối mặt với ký chủ đột nhiên khoe khoang, hệ thống lại không biết trả lời thế nào.

“Đúng rồi.” Khương Ly đột nhiên nhớ tới một chuyện liền hứng thú hỏi, “Tiểu khả ái, theo lý thuyết là mầy cùng tao dính chặt lấy nhau, vậy tối hôm qua lúc tao cùng nam chính lên giường, có phải là mầy đã nhìn thấy hết toàn bộ.”

“...Không có, lúc cậu với nam chính làm thì hệ thống bị xen sò rồi.”

“Phải không?” Khương Ly không tin lắn, “Vậy là sao mầy biết tao vất vả lao động cả đêm? Lừa người là không phải bé ngoan nha.”

“...”

Hệ thống trầm mặc nửa ngày: “Bởi vì tôi bị che cả một buổi tối.”

“???”

Khương Ly tự não bổ hệ thống của mình ở trong một căn phòng giam cả tối, đầu tiên là kinh ngạc sau đó cười ra tiếng, nước mắt sắp chảy ra: “Xin lỗi tiểu khả ái, lần sau tao sẽ cố gắng thả mầy ra sớm hơn.”

“...Cảm ơn ký chủ.”

“Mầy đừng khách sáo. Được rồi, chuyện giải quyết xong rồi, tao cũng nên về.”

Khương Ly vén chăn xuống giường, cầm lấy quần áo ở trên ghế mặc vào, vừa mới khom lưng xỏ quần thì cửa phòng đột nhiên bị người ở bên ngoài mở ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Giang Trạm đi vào.

Tầm mắt hai người va vào nhau, Khương Ly bật thốt lên: “Sao anh còn chưa đi?”

Giang Trạm: “...”

Câu hỏi này cùng với câu nói đầu tiên của Giang Trạm hỏi Khương Ly giống hết nhau, Giang Trạm ở bên ngoài đợi cả buổi sáng định chờ cậu tỉnh rồi đồng thời ăn cơm nghe thấy liền muốn xúc động muốn đánh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.