Trò Chơi Chết Chóc

Chương 25: Chương 25: Đường rời thôn




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Thôn trưởng dặn mọi người gọi hết người nhà mình cùng tới, hầu như tất cả dân làng đều được tập hợp lại.

Nhưng hỏi một hồi lâu vẫn không tìm được chút thông tin nào liên quan đến hung thủ.

Chỉ có các người chơi mới hiểu rõ, tên sát nhân đêm qua e rằng chẳng phải con người.

Một khi đã ra tay đập đầu hai ông bà cụ nhão ra như nước, ắt phải phát ra tiếng động không nhỏ. Nhưng thậm chí tới anh con trai Vương Thiết Trụ ở chung một nhà cũng không nghe thấy gì, ngoại trừ đổ cho ma quỷ oan hồn làm, Dư Tô cũng chẳng nghĩ ra được lý do nào khác.

Bọn họ đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời hơn một tiếng đồng hồ, nghe thôn trưởng thao thao bất tuyệt phát biểu xong mới tản ra.

Phong Đình và Dư Tô chầm chậm trở về, chờ những người xung quanh đã rời đi xa rồi mới bắt đầu thảo luận chuyện hôm nay.

“Đây mới chỉ là bắt đầu.” Phong Đình thấp giọng nói: “Đêm nay chắc chắn sẽ còn có người phải chết.”

Dư Tô gật đầu, nói: “Tôi nghi rằng cô sinh viên đại học bị nhốt trong kia chính là người chúng ta cần tìm, hôm nay chúng ta đi nghe ngóng thử một chút, xem xem có nhà nào mới mua người không, nếu như không có thì chắc hẳn chính là cô ấy phải không?”

Cô vừa nóng xong đã nghe thấy tiếng bước chân chạy vội đằng sau, quay đầu lại nhìn đã thấy Tôn Chiêu Đệ mặc bộ áo quần hoa mẫu đơn đang chạy như bay tới.

Chưa đợi hai người kịp mở miệng, cô ta đã nói trước: “Chúng ta thương lượng với nhau một chút nhé. Mấy người chúng ta cùng chia sẻ tất cả manh mối, như vậy mới có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ, tôi không muốn ở lại cái làng trời đánh này thêm một ngày nào nữa.”

“Đương nhiên là được rồi.” Phong Đình đồng ý ngay, nhìn Dư Tô nói: “Hai người các cô cùng nhau hành động đi.”

Dư Tô nghĩ thầm một lát rồi đồng ý, không hỏi anh ta đang muốn làm gì. Nhưng thật ra cô cũng đã đoán được phần nào, chắc Phong Đình đang muốn đi tìm những người chơi khác.

Phong Đình lập đội tiến vào màn chơi này cùng cô, nếu không tính anh ta, nhiệm vụ lần này chỉ có hai người, cứ coi như gộp cả Phong Đình vào cũng mới có ba người. Nhưng những nhiệm vụ đơn giản tới mức chỉ cần hai ba người chơi thật sự rất hiếm gặp.

Thà tin rằng nhiệm vụ lần này đơn giản tới mức chỉ cần có hai ba người tham gia còn hơn là tin những người chơi khác hiện tại còn chưa lộ diện.

Nhà họ Vương nằm ở giữa thôn, Dư Tô và Tôn Chiêu Đệ cùng quay người đi về phía cuối thôn, Phong Đình một mình đi tới đầu thôn.

Khi đi ngang qua một tòa nhà vách đất mái ngói lụp xụp trông đầy vẻ nguy hiểm, Dư Tô nghe thấy có giọng ai quen quen đang kêu lên đau đớn xin tha.

Cô nghĩ một lát rồi chợt nhớ ra, đây là giọng của cô bé tên Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa ưa nói, lại rất ngây thơ đơn giản, muốn tìm người để nghe ngóng chuyện trong thôn thì không có ai hay hơn cô bé.

Nghĩ đến đây, Dư Tô bước về phía cánh cửa đang đóng chặt, vươn tay gõ mạnh mấy cái lên cửa.

Tiếng ầm ĩ trong phòng thoáng chốc đã dịu xuống, có tiếng một người đàn ông trung niên cách một tầng cửa vọng lại: “Ai đấy?”

Dư Tô đáp: “Chú Lý, cháu là Tiểu Thúy đây, cháu tới tìm Tiểu Hoa, bạn ấy có nhà không chú?”

Người đàn ông im lặng trong phút chốc, sau đó cánh cửa ra vào được mở ra, thấy người đàn ông đứng sau cửa Dư Tô thoáng giật mình.

Người đàn ông này dường như mang bệnh nặng, cả người héo khô héo quắt, gầy gộc trơ xương. Đến ngay cả cặp mắt cũng lõm sâu xuống, xương gò má nhô cao, bờ má bên dưới lại teo tóp hõm sâu, cặp mắt ông ta tối tăm u ám, bên dưới bọng mắt thâm sì, Dư Tô thấy ông ta mà như gặp phải quỷ giữa ban ngày.

Phía sau lưng người đàn ông là Tiểu Hoa đang nức nở từ từ bước ra ngoài.

Dư Tô liếc nhìn cô bé, rồi lại quay sang người đàn ông nọ, cười một tiếng, nói: “Chú ơi cháu đi chơi với Tiểu Hoa một lát được không, chỉ nửa tiếng thôi.”

Mặt người đàn ông lạnh tanh, gật đầu một cái rồi né người nhường đường.

Tiểu Hoa vừa bước ra ngoài vừa nhìn chằm chằm bố mình, tới khi bước khỏi ngưỡng cửa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Dư Tô nắm lấy tay Tiểu Hoa, dắt cô bé rời đi thật nhanh, tới khi đến sau sườn núi cách đó không xa mới dừng lại, mở miệng nói: “Sao vậy, bố cậu lại đánh cậu à?”

Tiểu Hoa lắc đầu, bàn tay trái che lấy cánh tay phải, dường như nơi đó bị bố cô bé đánh rất đau.

Cô bé không nói nhiều, chỉ cười khổ: “Cậu đến đúng lúc lắm, hôm nay coi như cậu đã cứu tớ.” Sau đó cô bé liếc nhìn Tôn Chiêu Đệ, nghi ngờ hỏi: “Sau hai người lại đi cùng nhau?”

Lời này nghe hơi kỳ lạ, trong thôn chỉ có vài mống người, mấy cô bé tuổi tác xấp xỉ chơi cùng nhau đáng ra là chuyện rất bình thường.

Dư Tô và Tôn Chiêu Đệ nhìn nhau, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Cũng may Tiểu Hoa không mấy nghĩ nhiều, chưa đợi hai người kịp viện lý do cô bé đã tự nói: “Thôi thì cũng đúng, lần trước hai người đánh nhau chỉ vì một củ khoai lang, giờ chuyện cũng đã một tháng, cũng nên làm lành rồi.”

“...” Vì một củ khoai lang?

Dư Tô ho nhẹ một tiếng, nói: “Thôi không nói chuyện này nữa, cậu vẫn ổn chứ, có bị đau chỗ nào không?”

Tiểu Hoa lắc đầu: “Tớ quen rồi, không sao đâu.”

Tôn Chiêu Đệ nghĩ ngợi một lúc, hỏi: “Sáng này nhà họ Vương có người vừa chết, sao cậu không qua xem?”

“Tớ á? Tớ còn phải làm việc mà.” Tiểu Hoa nói: “Ban nãy tớ nấu hỏng cơm nên bố mới đánh tớ.”

Dư Tô hỏi tiếp: “Cậu đã gặp vợ chú Vương Thiết Trụ chưa? Hôm nay bọn tớ nhìn thấy chị ấy rồi đấy.”

Tiểu Hoa cũng không thấy chuyện mua vợ có gì không ổn, chỉ tò mò hóng hớt hỏi: “Thế chị ấy có xinh không? Mấy hôm trước chị ấy được mua về, người ta sợ chị ấy nhớ được đường chạy mất nên lấy khăn trùm kín cả đầu, tớ đứng cạnh chỉ thấy dáng người chị ấy thôi, nhưng mà quần áo chị ấy đẹp thật đấy.”

Tôn Chiêu Đệ gật đầu: “Chị ấy trông cũng xinh lắm, đúng rồi, dạo gần đây thôn mình có ai mua vợ không, hay là mua con trai? Sao tớ nhớ được có mỗi chị vợ nhà họ Vương nhỉ?”

Tiểu Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Có, nhà chú Bạch cũng mới mua một đứa con trai mà. Tiểu Thúy, lần trước tớ với cậu còn sang xem, tớ đưa cho thằng bé một quả táo mà nó cứ khóc suốt.”

Dư Tô nghĩ thầm, thằng bé không khóc mới là lạ.

Cô hỏi tiếp: “Hình như thằng bé cũng chỉ mới hai ba tuổi thôi phải không?”

Tiểu Hoa cười, không hề biết suy nghĩ hay nghi ngờ gì: “Hai ba tuổi cái gì, người ta đã bảo là thằng bé năm tuổi rồi mà, mà lại làm gì có đứa bé hai ba tuổi nào cao như thế?”

Tôn Chiêu Đệ lại hỏi tiếp: “Vậy ngoài đứa bé đó ra gần đây còn có ai bị bán tới thôn mình không?”

“Không.” Tiểu Hoa có ngốc nữa cũng bắt đầu nghi ngờ: “Mấy cậu hỏi làm gì?”

Dư Tô cười nói: “Không có gì, tớ và Tôn Chiêu Đệ đang tính xem thôn mình có bao nhiêu người, không biết có để sót ai không.”

Tán gẫu một hồi, Dư Tô và Tôn Chiêu Đệ đưa Tiểu Hoa về nhà, sau đó hai người cùng tiếp tục đi tới nhà họ Bạch.

Vừa tới nơi đã nghe trong nhà họ vang lên tiếng trẻ con khóc không ngừng.

Giờ hai người cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể đứng bên ngoài một hồi, nghe bên trong có tiếng người phụ nữ dịu dàng an ủi vỗ về đứa trẻ.

Chừng mười một giờ, hai người bèn quay về “nhà” để tránh bị mắng mỏ.

Lúc Dư Tô tới nhà Phong Đình đã về từ lúc nào rồi, cũng may Phong Đình bảo anh ta dắt Dư Tô đi chơi, vậy nên Dư Tô mới không bị chửi mắng thêm một trận.

Đến tối, Dư Tô đeo sọt sau lưng, lấy lý do cắt cỏ heo để chạy ra ngoài. Còn Phong Đình có muốn làm gì cũng được, thích đi đâu thì đi, bà mẹ tặng kèm không bao giờ nặng nói một chữ.

Hai người cùng tiến về phía sau núi, Dư Tô đặt sọt xuống đất, nhét chiếc liềm vào tay Phong Đình, cười nói: “Sếp, anh hãy để tôi được mở mang tầm mắt, thưởng thức tài cắt cỏ heo của anh.”

Phong Đình liếc cô một cái, ấy vậy mà cũng nhận chiếc liềm cúi xuống cắt cỏ thật.

Chỉ là trong chiếc gùi cỏ heo thì ít cỏ dại thì nhiều.

Anh ta vừa cần mẫn lao động vừa hỏi: “Ngoài chúng ta ra còn ít nhất hai người chơi nữa, con trai nhà Lý Nhị đầu thôn và đứa bé trai nhỏ nhà họ Bạch.”

Dư Tô không có chút ấn tượng nào với hai người này, chỉ có thể tạm nhớ kỹ trong lòng, chờ gặp họ rồi nói sau.

Cô im lặng ghi nhớ thân phận hai người này, sau đó mới mở miệng kể cho Phong Đình nghe chuyện cô và Tôn Chiêu Đệ nghe ngóng được.

Phong Đình suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu ta không thể xác định chắc chắn được mục tiêu nhiệm vụ, vậy cứ mang theo cả hai người kia đi.”

Chỉ là chuyện này cũng không hề đơn giản, cô nữ sinh bên nhà họ Vương bị giam kín trong phòng, cách một lớp xiềng xích chắc chắn nặng trịch, thậm chí cả người cũng bị quấn xích, cứu cô gái này ra không hề dễ dàng.

Đứa bé con nhà họ Bạch chỉ sợ lại càng khó hơn, dù sao đứa bé cũng chỉ mới năm tuổi, mới bị bán đi còn đang sợ sệt, có khi người ta còn chưa lại gần nó đã khóc toáng lên rồi. Đến lúc đó rất dễ bứt dây động rừng, chuyện khó mà thành công được.

Dư Tô suy nghĩ hồi lâu vẫn không cảm thấy với sức lực của ba người chơi có thể cứu được hai người này ra.

Cô nói: “Chúng ta phải bàn bạc rõ tình hình với hai người chơi kia, thuyết phục bọn họ cùng hợp tác.”

Phong Đình ừ một tiếng, quay đầu nhìn Dư Tô, hỏi: “Việc cấp bách nhất hiện giờ là gì?”

Dư Tô ngẩn người, đáp: “Thuộc đường chạy trốn?”

Sau khi cứu được người xong nhất định phải mang họ bỏ chạy, dân làng một khi phát hiện đám người bị mua về được thả ra, nhất định cả thôn sẽ cùng nhau xông lên cản họ lại.

Chỉ có thuộc kỹ đường rời thôi từ sớm mới có thể gia tăng tỷ lệ trốn thoát thành công.

Phong Đình cong môi cười, gật đầu: “Đúng, đợi lát nữa chúng ta cùng ra ngoài đi thử một vòng xem.”

Thoáng chốc đã cắt được đầy một sọt không biết là cỏ heo hay là cỏ dại, Phong Đình ấn nhẹ đám cỏ xuống, ném chiếc liềm bên trên sau đó đeo sọt, híp mắt cười nói: “Về nhà cho lợn ăn thôi em gái.”

Dư Tô cũng cười: “Được, anh Lôi.”

“A,“ Phong Đình cười nhẹ: “Em gái Tiểu Thúy.”

“...” Sao lại phải làm vậy chứ?

Trong nhà lúc này vắng tanh, ông bố bà mẹ tặng kèm của hai người đều đã ra ngoài chăm lo việc đồng áng, cũng bớt phiền phức đi nhiều.

Hai người buông sọt xuống, lại lập tức ra ngoài.

Nhà họ Dương vừa khéo là căn nhà nằm ngay đầu thôn, hai người vừa ra ngoài đã men theo con đường dẫn ra cửa thôn.

Đi một đoạn, con đường nhỏ sẽ tách ra hai nhánh, một bên thông sang đồng ruộng phía trước, một bên là con đường Dư Tô đi lúc mới bắt đầu màn chơi.

Hai bên con đường thông ra ruộng đều là cánh đồng, vậy nên đứng đây nhìn ra có thể quan sát được những nơi cách đó rất xa.

Chỉ thấy đầu bên kia là dãy núi cao đứng sừng sững, dưới chân núi loáng thoáng thấy nhà cất thành dãy, trông không hề giống đường đi trong thành phố.

Hai người bước theo con đường Dư Tô đi khi mới bắt đầu trò chơi, con đường này trải dọc trên sườn núi trước, gồ ghề mấp mô không chút bằng phẳng, đi bộ cũng rất tốn sức.

Hai người đi một lúc mới lên được đến sườn núi, đứng trên nơi cao đưa mắt nhìn ra cạnh núi, mãi mới nhìn được một con đường cái dưới tầng tầng cây rừng.

Đường đi xuống núi vẫn là con đường mòn quanh co cũ, giống như thân rắn dài đang uốn éo trườn về phía trước, con đường phía trước chưa gì đã bị che lấp bởi tầng cây rừng.

Dư Tô thở hổn hển nhìn con đường lớn xa xa như ẩn như hiện, hơi nản lòng nói: “Vậy tới lúc đó chúng ta thật sự phải chạy thật nhanh sao?”

Hơn nữa còn là chạy thật nhanh trong núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.